Chương 19: Suy nghĩ thay đổi
- Chuyện gì? - Gia Hiên khoanh tay, chán nản nhìn nó như món đồ chơi vất đi.
- Là cậu đúng không?
- Cậu nói gì tôi không hiểu. - Cô chau mày khó chịu.
- Là cậu ném tài liệu rồi đổ oan cho tôi phải không? - Phương Di tức giận.
- Cậu nên nhận ra điều đó sớm hơn mới phải chứ? Đã sắp đến giờ tử hình rồi còn gì? - Gia Hiên cười ngạo nghễ.
- Rốt cuộc tôi đã làm gì mà cậu lại đối xử như vậy với tôi?
- Làm gì ư? - Gia Hiên lập tức lấy lại vẻ sắc sảo - Cậu đã làm nhục bọn này một trận ở Bình Thường, đừng nói là quên rồi chứ? Cao Gia Hiên trước giờ ăn một thì trả mười, cậu nên hối hận vì đã động tới tôi.
- Vậy sao... - Phương Di cúi đầu.
- Thế nào? Bây giờ nếu cậu quỳ xuống cầu xin tôi, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại đấy. - Giọng điệu bỡn cợt của cô làm nó phát ói. Nó biết cô ta chỉ nói vậy để hạ nhục nó thôi chứ chẳng để làm gì.
- Học sinh gương mẫu... - Nghe tiếng gọi thì nó quay lại - Cậu làm gì thế? Đến giờ rồi. - Gia Hy lôi nó đi, không quên trừng mắt nhìn Gia Hiên đang cười đắc thắng.
Không quá khó để đoán được vẻ mặt và kết cục của nó. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn là tất cả mọi người đều không phản bác gì, đang ở trung lập hay đồng tình đây? Có vài người còn tỏ ra tội nghiệp, một số lại tỏ vẻ chán ghét vì bị lừa dối. Ngay cả hai đứa bạn của nó trước kia cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hắn nhìn người con gái đứng trên kia, đột nhiên thấy nó thật là tội nghiệp. Trước giờ nó đã làm bao nhiêu chuyện vì bọn họ, vậy mà nó không biết chính mình đang sống trong cái thế giới vô cảm và hèn hạ đến nhường nào.
Ngay sau đó, hắn đã đưa nó về, còn rủ nó đi ăn gì đó cho vui miệng, mà dường như nó chẳng hưởng ứng. Gia Hy chẳng biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh thôi. Không biết bây giờ nó đang nghĩ gì, đang vui hay buồn, hay tức giận, thất vọng? Chắc bây giờ nó đang rối lắm.
Về nhà là Phương Di lập tức chui vào giường nằm một mình. Không biết tại sao mà nước mắt nó không ngừng chảy xuống gối. Nó không hối hận với quyết định của mình, không hối hận nhưng thấy ánh mắt của bạn học nhìn nó, rất nhiều người nó cũng đã từng quen biết. Có bé Vy, anh Hải, nhỏ Tâm, trưởng câu lạc bộ và thành viên hội học sinh đang nhìn nó với ánh mắt gì. Giờ phút đó nó ước mình mù đi, để không phải chứng kiến ánh mắt của những người khác, nó sợ phải đối diện.
Thứ sáu, ngày đầu tiên nó đi học với cương vị là một học sinh. Mọi chuyện vẫn bình thường, đó là do nó cho là vậy, nhưng có vẻ mọi người ghét nó hơn và luôn nạt nộ nó thì phải. Dần dần, Phương Di cảm thấy sao mà xa lạ với bọn họ, đúng là cảm giác từ vua trở thành ăn mày là đây. Đối với những lời la mắng, nó chỉ cúi đầu xin lỗi, thấy vậy bọn Gia Hiên càng thêm đắc chí. Những trò đùa quái ác không ngừng diễn ra.
- Cậu điên hả? Đem cái này đi vứt hết đi.
Lớp trưởng mắng nó té tát vì hôm nay nó không dọn rác mặc dù chẳng phải ca trực của nó. Nhưng nó chẳng buồn phản kháng, vì một khi nói, cả bọn Gia Hiên sẽ lên tiếng, vì cái lớp này bị cô ta thu phục rồi.
- Ừm. - Nó lặng lẽ thực hiện, chỉ như vậy mới có thể duy trì được mọi thứ.
- Ôi. Mình lỡ tay. Xin lỗi nhé.
Là câu lạc bộ erobic. Đúng rồi, hôm nay họ có buổi tập luyện. Và không may, tất cả rác đang ở trên đầu nó. Bụi bặm và mọi thứ. Bọn kia cười chế nhạo sau đó bỏ đi. Không biết họ đã mua máy tập mới chưa nhỉ? Lúc trước vì bị mất máy mà cả bọn khóc ầm cả lên. Lúc đó nó đã đem máy nghe ở trường cho bọn họ mượn. Nhớ lúc trước thật là vui.
Lại phải đi tắ, người nó đầy bụi và bốc mùi. Phương Di đã mua một chai sữa tắm và dầu gội đầu nhỏ để ở nhà vệ sinh, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng. Nhưng nó chẳng mong lần đầu tiên dùng mà phải vì hoàn cảnh này. Đúng nghĩa đen của một kẻ bị bắt nạt, nó đã về lớp trước sự phỉ nhổ của mọi người.
- Nó nghĩ gì mà mặc đồ thể dục thế không biết. Nó nghĩ mình còn là hội phó hả?
- Mình cá là Gia Hiên sẽ làm hội phó mới cho xem.
- Học sinh gian lận thì nên bị bài trừ đi thì hơn.
Và vô vàn tiếng xì xào vang lên vai. Chẳng trách, đã đến giờ ăn trưa, hành lang đông đúc hơn bình thường. Gia Hy chạy lang thang vì không thấy nó trong lớp. Thì ra là đang ở đó. Hắn nắm tay nó lôi tuột đi, rồi đến nhà ăn lại để nó ngồi đó với Nhật Long, còn mình thì đi lấy đồ ăn. Phương Di nhìn Nhật Long cười:
- Cậu nhuộm tóc rồi hả? - Vì không biết nói gì nên nó tìm đề tài về tóc.
- Ừm... - Không ngờ Nhật Long lại kiệm lời như vậy, nó cũng yên lặng.
- Sao cậu không ngăn cậu ấy? Lại còn ủng hộ rồi chuyển qua đây luôn vậy?
- Thích. - Cũng phải, hai người bọn họ thân với nhau như vậy, không dính với nhau sao được. Nhưng mà cậu ấy nói thích, là thích chuyển sang đây hay là... thích Gia Hy vậy?!
- Này... - Gia Hy từ xa đi tới, đẩy cơm sang cho nó.
- Cảm ơn!
Phương Di nhoẻn miệng cười rồi ăn ngon lành. Hắn nhìn nó mà đau lòng, ăn ngon như vậy. Sao hắn lại thấy nó như đang chịu đựng cực hình gì vậy, ấy thế mà vẫn mỉm cười như không.
Phương Di tự hỏi tuổi nổi loạn là gì? Nó có không. Nghe nói tuổi nổi loạn ai cũng từng trải qua. Nó cũng từng hỏi hắn đã nổi loạn hay chưa, hắn trả lời là rồi. Thế đó là cái gì? Là kỷ niệm hắn cũng bọn bạn đi đua xe, ăn chơi, uống rượu bia. Nhưng đối với nó, đó là chuyện hoàn toàn không thể. Chẳng lẽ nổi loạn nhất thiết là phải ăn chơi trác táng?
Phương Di mệt nhọc bò từ buồng tắm ra rồi nằm ngửa trên giường. Đột nhiên cổ họng đau rát khó chịu. Nó ngồi dậy lắc lắc đầu thì thấy đau kinh khủng. Phương Di xuống nhà uống một liều thuốc cảm rồi lên giường ngủ đến tận tối.
- Mẹ vào được không Di? - Mẹ nó nói vọng vào trong phòng.
- Dạ được, mẹ vào đi. - Nó đang chuẩn bị đi ngủ.
Mẹ nó mỉm cười ôn nhu ngồi cạnh, nhìn nó với cặp mắt âu yếm hiếm khi gặp, lại còn vuốt tóc nó nữa.
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con... mẹ... - Đột nhiên mẹ chảy nước mắt làm nó tá hỏa.
- Mẹ! Mẹ sao thế?
- Chuyện của con ở trường, mẹ xin lỗi vì đã không biết... - Mẹ nó khóc, khóc thật sự.
- Ai nói cho mẹ nghe thế? - Nó buồn rười rượi cúi đầu.
- Thầy hiệu trưởng, ông ấy gọi điện cho mẹ, bảo rằng nhớ để ý đến con.
- Mẹ ơi, con không xứng đáng đúng không mẹ? Con không xứng đáng có bạn bè... - Nó khụt khịt, rồi ho khan.
- Làm gì có, con gái của mẹ giỏi nhất. - Mẹ vỗ lưng nó - Mẹ không cần biết lý do vì sao con lại bị cắt chức nhưng đó chắc hẳn không phải là điều xấu, phải không?
- Mẹ... - Mó sững sờ nhìn mẹ.
- Mẹ luôn muốn con làm những gì con thích, làm những gì con cảm thấy bản thân có thể ngẩng cao đầu để không bị tổn thương, đừng có cứng nhắc quá, sẽ mệt đấy, để sau này không phải hối hận. Mẹ chỉ mong con được vui vẻ, làm mẹ nhưng mà mẹ không biết được con phải chịu đựng những gì cho đến khi hiệu trưởng gọi điện. Mẹ... - Mẹ nó thổn thức cúi đầu, làm nó cảm động đến không kiềm được nước mắt.
- Con xin lỗi, xin lỗi đã không nói... - Nó ho sặc sụa, thật là, chiều nay có uống thuốc rồi mà.
- Sao con ho thế? Đau hả? - Mẹ nó quan tâm hỏi - Mà thôi cũng trễ rồi, nghỉ đi, con chỉ nhớ sau này nếu con chuyện gì cứ tâm sự với mẹ. - Mẹ xoa đầu nó.
- Vâng.
Nhìn cánh cửa khép lại mà lòng nó ấm áp lạ thường. Phương Di tựa đầu lên gối suy nghĩ. Nó nghĩ nó hiểu được những lời mà mẹ nói một phần. Có thể làm những điều mà mình thích, phá bỏ hết tất cả quy tắc trên đời. Còn quy tắc của nó, chính là cái chức hội phó, nó có thể rũ bỏ cái vỏ đó không? Nó không biết mình phải làm gì nữa.
Sáng thức dậy đầu cứ quay quay, làm nó đi xuống cầu thang cũng không vững.
- Con cảm hả Di? - Ba nó hỏi, hình như cả nhà cũng biết chuyện rồi hay sao ấy.
- Chắc vậy ạ. Con thấy... hôm qua đã uống thuốc rồi mà! - Nó lau nước mũi.
- Thôi hôm nay đừng đi học, để mẹ lấy chút thuốc cho con.
- Vâng. - Nó ngồi xuống bàn, đúng là nhà mở tiệm thuốc sướng thật.
- Di này, em không làm hội phó nữa, sau này mấy cái lễ hội chị không có được vé thì sao? - Chị nó chống cằm tiếc nuối.
- Diên! Đừng có nói bậy, mau đi học đi. - Ba nó quát một trận rồi quay sang nó - Tuổi nhỏ thì lo chơi đi con.
- Vâng.
Phương Di cười yếu ớt. Trước đây có vậy không nhỉ? Nó có nhận tình thương từ gia đình như vậy không? Vì nó luôn khỏe mạnh và chăm chỉ nên ba mẹ hầu như bận tâm nhiều đến nó. Đến khi sống chậm lại mới thấy, đó chỉ là cái vỏ bọc khỏe mạnh, còn bên trong lại vô cùng yếu ớt và đơn thuần.
Hôm nay nghỉ học, nó đã nhắn tin cho hắn. Gia Hy này thật, còn nuôi cả ước mơ làm hội trưởng nữa, bộ hắn tưởng dễ lắm hay sao. Phương Di uống thuốc xong rồi thay đồ ra ngoài, nó muốn ghé nhà sách. Xưa giờ nó chẳng biết đi đâu ngoài nhà sách. Chỉ mua vài cuốn sách, nhưng nó muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
- Chị Phương Di phải không?
Nó gặp một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ trong chiếc váy đầm màu vàng chanh. Và không khó để nó nhận ra đây là con bé hay đi với bọn kia, là Huỳnh Ngân thì phải.
- Hôm nay chị nghỉ học ạ? Nhìn chị có vẻ không khỏe lắm. - Huỳnh Ngân chớp mắt lo lắng.
- À... chị nghỉ. - Nó có nên đề phòng với cô gái nhỏ bé đáng yêu này?
- À, ngày mai chị có đi học không? Nếu có thì đến phòng hội học sinh đi, có bất ngờ cho chị đấy. - Huỳnh Ngân cười tít mắt.
- Bất ngờ? - Bất ngờ gì chứ? Muốn tạt nước nó nữa hay sao?
- Vâng, em nghe loáng thoáng của hội học sinh làm đấy. Mà hôm nay chị nghỉ có lẽ họ không thông báo được.
- Vậy hả? Vậy chị sẽ đi, cảm ơn em. - Nó lấy cuốn sách lúc nãy rồi tính tiền đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip