Chương 22: Niềm vui lại trở về

Và cứ hễ có ai đến gần Phương Di mà nó chưa kịp mở miệng là người ta đã chạy biến đi vì ánh mắt đáng sợ của Gia Hy. Phương Di thấy hơi bức bối trong lòng, dù sao mọi chuyện cũng qua lâu rồi. Gần như cả tháng nay nó chỉ nói chuyện với bọn Gia Hiên lúc cãi nhau với bọn hắn, chán chết. Nhưng nó không dám có ý kiến.

Tiếng hét chói tai ngay ở cửa căn-tin làm giật mình biết bao nhiêu người, trong đó có nó:

- Con nhỏ này! Mày điên hả?!

- Em... em xin lỗi... em không, không cố ý. - Cô bé lớp sáu ôm gói bánh trong tay thì mắt ngấn nước, giọng nói lí nhí.

- Nhóc có biết là đang động tới ai không hả? - Huỳnh Ngân đứng ra, lên mặt thay cho chị

- Em xin lỗi... em xin lỗi... - Bé Ngọc cúi đầu răm rắp.

- Mày...

Gia Hiên nhân cơn tức giận vì chuyện gần đây không được thuận lợi cho lắm, đúng lúc có con mồi tự vác xác đến. Cô ta vung tay lên, tựa hồ sắp giáng một cú tát trời sợ lên gương mặt phúng phính kia. Đáng tiếc, sự việc đó đã không xảy ra.

- Đánh đàn em không thấy nhục hả? - Cái giọng lành lạnh của nó phát ra đều đều, dường như chất giọng này chẳng mấy ai còn được nghe thấy nữa. Một cảm xúc chưa từng có ở đây, ở tại trường Bình Thiên này.

- Lại là cậu nhỉ? Sao? Muốn làm hội phó nữa à? - Gia Hiên nhếch mép, bỏ tay xuống.

- Cậu bị điên sao? Không phải chuyện của mình thì đừng có xen vào. - Gia Hy chạy tới nắm tay nó rồi lôi đi, nhưng nó gạt phăng ra, ánh mắt quyết đoán nhìn hắn.

- Không đi. Tôi cảm ơn cậu đã giúp tôi nhưng, tôi phải phá bỏ lời hứa với cậu rồi.

- Cái gì? - Gia Hy chau mày khó chịu, bây giờ nó đang phản lại hắn sao? - Cậu đang bảo vệ cái thứ gì thế? Nếu cậu không để họ chịu tổn thương thì họ sẽ quay lại làm tổn thương cậu thôi. Có gì hay ho mà cậu làm vậy thế? Sau này, tôi sẽ không thể bảo vệ cậu được nếu như cậu cứ hành xử điên rồ như vậy. - Hắn muốn nổi điên luôn rồi đây, nhưng nhìn Phương Di có vẻ rất kiên quyết.

- Cứ vậy đi, sau này... cậu đừng bảo vệ tôi nữa cũng được, nhưng mà tôi không thể đứng trơ mắt nhìn học sinh bị ăn hiếp. - Phương Di cực nhọc tuông ra từng lời nói như xé đi tâm can của hắn, tấm lòng của hắn. Nhưng vì tính sỉ diện, hắn đã đùng đùng bỏ đi.

- Kịch hay quá! - Gia Hiên vỗ tay khoa trương - Để tôi xem không có cậu ta, cậu làm được những gì.

Phương Di lập tức đứng ra che chắn cho bé Ngọc đã khóc nấc từ lúc nào. Gia Hiên ra hiệu cho Huỳnh Ngân lên lôi nó ra. Đôi mắt như ngọc của Huỳnh Ngân đột nhiên trở nên độc ác gian tà hơn bao giờ hết, những bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng chậm rãi.

- Mấy người tránh ra đi. - Đột nhiên một giọng nói vang lên đánh tan sự hung dữ của bọn kia.

- Mấy người nghĩ mình đang làm gì ở đây thế?

- Biến đi, chị không phải là thể loại có thể động vào người chị Di được đâu.

Những câu nói đầy tính răn đe vừa rồi là của Dương Hạnh, Hàn Như và bé Vy. Không những vậy, còn có rất nhiều, rất nhiều người đứng ra che cho nó. Phương Di cảm động phát khóc, nhưng đương nhiên nó không khóc thật, nó cảm động đưa mắt nhìn mọi người. Bọn Gia Hiên thấy tình hình không ổn thì hừ lạnh rồi bỏ đi. Cô ta có thể dùng tiền bạc và các mối quan hệ để mua chuộc họ nhưng lần thứ hai thì không có chuyện đó. Vì họ đã nhận được một bài học rồi.

- Chị Di... - Bé Ngọc òa khóc ôm lấy nó. Tiếng khóc của bé Ngọc làm ấm lòng mọi người. Nó đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại.

- Hội phó, cậu thật là đỉnh và mình xin lỗi, cậu đừng tha thứ cho mình... - Hàn Như thút thít một bên.

- Cả mình nữa, mình đúng là một đứa đần độn mà. - Dương Hạnh nước mắt ngắn dài, ngay cả trước giờ nó cũng chưa từng thấy nhỏ khóc bao giờ.

- Được rồi, mình biết rồi. Cứ như xưa đi, được không? - Không chỉ nói riêng hai đứa bạn của nó, nó cũng mỉm cười nhìn mọi người trấn an. Người ta thường nói, sau cơn mưa trời lại sáng mà. Cứ như bình thường đi là ổn nhất - Nhưng mà bây giờ mình không còn là hội phó nữa đâu.

- Không sao, tụi mình vẫn thích gọi cậu như vậy mà. - Cả bọn ôm nhau khóc thút thít cho đến khi vào lớp.

Ngay khi chuông vừa reo, học sinh chậm rãi ra về. Từ tòa nhà bên cạnh túa ra những nam sinh bặm trợn chẳng khác gì bọn đòi nợ thuê. Nó cùng hai đứa bạn lâu lắm chưa nói chuyện thì gặp mấy "bạn" ở trường Bình Thường đi ra, bao vây hết cổng trường, không cho bất kì ai lọt qua.

Sau khi đảo mắt một vòng và phát hiện mục tiêu, tên đầu đàn, là Hữu Kiệt lập tức chạy đến ôm nó thắm thiết. Cả trường trố mắt nhìn, và nó cũng trố mắt nhìn cái tên đang ở cự li gần này. Ôm xong hắn ta xoay xoay người nó vài vòng rồi nhăn mặt:

- Phương Di à, cậu có sao không? Đứa nào dám ăn hiếp cậu, ra đây cho tụi tao xử tại chỗ. - Hữu Kiệt nũng nịu nhìn phát ớn nhưng ngôn từ toát ra thì chẳng mấy là dễ nghe.

- Cậu nói cái gì thế? Ăn nói như vậy ở đây hả? - Phương Di mếu miệng.

- Sao? Cậu cũng đâu còn là hội phó ở đây nữa, sợ gì? Nghe nói bọn học sinh ở đây, ăn hiếp cậu hả? Mặt cậu hóp lại rồi đây này.

Hữu Kiệt đưa tay sờ má nó, còn Phương Di thì lườm lườm nhìn mấy kẻ đang cười ở đằng sau. Cái loa phát thanh di động Hồng Phước với Thần Quang thật đúng là không thể kiểm soát nổi.

Bỏ mặc cả bọn đang đóng phim tình cảm hài, hắn cùng Nhật Long bỏ đi về. Đương nhiên chẳng ai dám cản trở. Ai cũng ngạc nhiên chần chừ, thật sự có ra được không. Hay hắn có quen biết với bọn này? Đó là những câu hỏi thúc đẩy các bạn học không ngừng điều tra.

Ngay sau cơn chấn động ngày hôm qua, bọn kia mới chịu bỏ đi khi nghe nó quát một trận. Ngày hôm sau, một trận cuồng phong nữa lại dội lên, đó là mấy tin đồn rao quanh khắp trường, lí lịch của Gia Hy và Nhật Long đã được điều tra. Còn biết được Phương Di là bạn thân đồng thời là hàng xóm của hắn nữa.

Câu chuyện tưởng như tuyệt đẹp nếu không có những thông tin là nó luôn hẹn hò với nhiều người. Nhưng nó quen người khác cũng đúng thôi. Làm sao hắn, một tên rũ rượi như xác chết với mái tóc dài có thể đến với nó được chứ? Chuyện không thể xảy ra.

- Này, nói thật đến giờ mình còn chưa hình dung được dung nhan của hắn đấy, cậu đã thấy chưa? - Hàn Như bộc lộ bản tính tò mò.

- Ừm, rồi.

Phương Di lại nghĩ lung tung. Phải, nó đã thấy được mặt hắn, và những lúc thấy quá rõ, nó lại đỏ ra mặt. Phương Di nghĩ đến bây giờ mình vẫn còn thích hắn. Hơn nữa hình ảnh hắn không ngừng bám víu lấy nó mỗi lúc rảnh rỗi, từ sáng sớm cho đến lúc trước khi đi ngủ.

Phương Di cứ trằn trọc mãi vì nhìn gương mặt lãnh đạm của hắn làm nó nhớ tới lời nói đó, nó sợ, và rồi, dạo gần đây hai đứa lại thường xuyên gần gũi nhau làm nó cũng thấy ngại.

- Phương Di. Phương Di. Cao Phương Di! - Hàn Như hét lên bên tai nó.

- Hở? Chuyện gì?

- Cậu sao thế? Mình nói cậu nên tìm người nào đó thích hợp làm quen đi cho đỡ buồn. Dạo này vì nhiều chuyện mà nhìn cậu xanh xao lắm đấy. Có người chăm sóc cũng an tâm hơn. Mà dạo này cũng có nhiều vệ tinh theo sau cậu nữa. - Hàn Như nháy mắt về phía đám con trai đang tụ tập ở đằng kia.

- Đó đó, tới kìa tới kìa... - Hàn Như mếu mồm rồi lấy lại vẻ thanh tao sang chảnh, trong khi nó còn ngơ ngác không biết gì.

- E hèm, chào em.

Một chàng trai cao lớn, mặc đồ thể thao sát nách, lộ ra cơ bắp bóng loáng. Gương mặt ưa nhìn và mái tóc hơi bồng bềnh đến kèm theo nụ cười với bó hoa trên tay làm nó thoáng ngạc nhiên:

- À, chào anh. - Nó lễ phép đứng dậy cúi đầu, nghĩ đây chắc là đàn anh.

- Anh ở lớp 12D7. Hoa này tặng em... - Anh ấy ngại ngùng đưa hoa cho nó. Phương Di chưa bao giờ được tặng hoa như vậy cũng thấy vui vui.

- Vâng... cảm ơn anh. - Phương Di gật đầu nhận lấy.

- Anh tên là Huỳnh Tấn Đức ừm... - Tấn Đức ngại ngùng gãi đầu - Em... làm bạn gái anh nha.

Phương Di mở to mắt. Tiếng hét lên ở căn - tin vang lên khắp mọi ngóc ngách. Bọn con gái đang sịt máu mũi vì cảnh lãng mạn này, nó phút chốc cứng đờ, chẳng biết nói gì cả. Tấn Đức ngước gương mặt mong chờ nhìn nó.

- Tùy... - Phương Di định nói cái câu thường lệ của mình thì nhận được cái trừng mắt của hai đứa bạn như muốn giết nó đến nơi. Ờ thì... nó bây giờ có chút xao động, tim có chút đập mạnh hơn nữa - Anh muốn cuối tuần này đi uống cafe không?

- Hả? - Tấn Đức ngạc nhiên nhìn nó.

Có lẽ nó không muốn chịu sự đàn áp của mọi người nên mới hẹn anh ở nơi vắng vẻ để trả lời đây mà. Anh có thể tham lam xem như đó là một buổi hẹn hò được không? Dù sao như vậy cũng là dấu hiệu tốt. Anh đã từng nghe bọn bạn nói là nó vô cùng lạnh lùng khi được tỏ tình, và truyền thống "Tùy cậu thôi!" luôn được tiếp nối qua bao thế hệ. Lúc này anh còn tưởng mình là người thứ n bị nói câu đó nữa chứ.

- Ok em. Vậy bốn giờ chiều, anh đợi ở cổng trường. - Tấn Đức nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu. Nữ sinh lại được phen được mở mang tầm mắt - Vậy hẹn gặp lại. - Anh vẫy tay rồi chạy ra với đám bạn đằng kia.

- Vâng. - Nó ngại ngùng đặt bó hoa lên bàn, rồi như ngửi thấy mùi bất thường, nó ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt vô cùng gian tà của tụi bạn - Gì?

- Ê, ghê nha! Còn bày đặt hẹn người ta nữa chứ? - Dương Hạnh huých tay nó - Mà các cậu có biết ai đấy không? - Nhỏ quay sang hỏi bàn bên cạnh, thật may đó là thành viên câu lạc bộ báo chí.

- Đó là học sinh mới chuyển tới, nghe nói đẹp trai mà chơi bóng rổ giỏi lắm, là thành viên mới vào nhưng được mọi người quý mến. Tính tình hòa đồng, dễ bảo dễ nghe, nói chung là trai ngoan. - Một người thờ ơ trả lời rồi cúi xuống ăn tiếp.

- Này, hợp gu của cậu đấy, trai ngoan. - Hàn Như vẫn không thôi châm chọc nó. Nhưng liệu có phải quyết định đúng không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip