Chương 23: Ghen là gì?
Dương Hạnh vì ước mơ được trở thành nhà thiết kế mà nhận lời đề nghị hấp dẫn từ Gia Hiên, chú cô ta là chủ của một công ty thời trang lớn, Dương Hạnh nhất thời bị mê hoặc bởi đam mê nên mới bỏ quên tình bạn. Còn Hàn Như dạo này đang cần công việc làm thêm vì mẹ cô mới thất nghiệp, cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nhưng bây giờ, mẹ lại nhận được việc làm mới rồ. Mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Chiều nay, Phương Di chủ động chờ hắn ở cổng trường, nó còn bảo bạn về trước. Thấy Gia Hy, nó hớn hở ra mặt:
- Về thôi! - Nhìn nó tinh nghịch như vậy, hắn có chút an lòng. Nhưng hành động lại trái với suy nghĩ, hắn lạnh lùng bỏ đi - Này, chờ với! Rốt cuộc cậu bị cái gì thế?
- Không gì cả.
- Không gì hết mà cái mặt xụi lơ, cậu làm như tôi với cậu mới quen nhau không bằng.
- Chỉ là... sau này có chuyện gì cũng đừng có bảo tôi ra mặt. - Gia Hy gằn giọng.
- Biết rồi biết rồi, tôi biết cậu bận lắm, không có thời gian lo cho tôi. - Nó xuề xòa vỗ vai hắn.
- Cậu... - Gia Hy tức nghiến răng, đáng lẽ tình huống này nó phải năn nỉ hắn đừng giận rồi chiều ý hắn chứ.
- Được rồi. Tối nay đi ăn đi, tôi xin phép mẹ rồi. - Phương Di đột nhiên dẫn hắn vào một ngã rẽ.
- Tối nay không phải cậu bận học bài hả? Sắp thi học kỳ rồi mà. - Hắn thắc mắc.
- Ô, cậu cũng biết sắp thi học kỳ sao? Mà thôi, ăn trước đã rồi tính, hơn nữa tôi thông minh sẵn, ăn một bữa không tụt hạng được đâu. - Nó lém lỉnh nháy mắt rồi lôi hắn vào quán nướng cay.
Ăn uống no nê xong cả hai mới chậm rãi về nhà sau khi chọn một bộ phim hành động để xem. Hôm nay nó muốn đi chơi với hắn để làm rõ tình cảm của mình, xem thử quyết định của mình là đúng hay sai.
- Lưu bang này... - Nó gọi hắn khi cả hai sắp mỗi người vào mỗi nhà.
- Chuyện gì? - Gia Hy nhếch mày quay lại.
- Hôm nay có một người tỏ tình với tôi...
- Thì sao?
- Tôi không biết có nên nhận lời hay không?
- Đó là chuyện của cậu, không liên quan tới tôi. - Lời nói lạnh lùng của hắn lại một lần nữa chà đạp lên vết thương lòng của nó. Lại rỉ máu rồi, thật không ngờ sau bốn năm, nó lại một lần nữa thất vọng.
- Nếu đạt hạng nhất tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu. - Phương Di chua xót nói.
- Cậu bị cái quái gì thế? Có gì thì nói nhanh, còn không thì đừng nói luôn đi, phiền phức. - Gia Hy bỏ vào nhà, Phương Di đứng ngoài thở hắt ra, nó nắm chặt vạt áo, cười nhạt.
Ngu ngốc! Đó là từ mà nó tự nói với mình. Không có lý do gì phải ngồi đây một mình gặm nhắm nỗi đau hết. Nó phải bỏ đi, phải từ bỏ nhưng bản thân không thể. Vì vậy, nó sẽ để mọi người giúp nó, cho thời gian giúp nó. Khi thời gian qua đi, nó sẽ có mối quan tâm mới, hắn cũng có cuộc sống riêng. Chỉ cần giữ mối quan hệ bạn bè hòa nhã như vậy là được.
Hắn luôn thô lỗ, cộc lốc như vậy, và có thể hắn lại từ chối nó lần nữa nhưng nó không còn sợ đau nữa. Cái gai trong bọc nếu đã lòi ra, nó sẽ nhổ đi.
Đã lâu rồi Gia Hy chưa cảm thấy sợ hãi đến vậy. Sợ gì chứ? Sợ gì mà đến mức ăn nói lạnh lùng với Phương Di? Hắn sợ nó sẽ nói với hắn là nó đã thật sự yêu thích một người. Rồi hắn sẽ bị bỏ qua một bên, sẽ trở thành người dưng trong cuộc đời của nó. Gia Hy trước giờ chưa bao giờ thắc mắc với những mối quan hệ của nó. Chỉ có những thứ nó thật sự quan tâm mới kể với hắn, và người con trai lúc chiều, nó quan tâm.
Phương Di chốc tay xuống gối thở dốc, vuốt mồ hôi trên trán:
- Xin lỗi, em để anh đợi lâu rồi!
- Em mặc đồ bình thường... - Tấn Đức nhìn nó từ dưới lên - Trông ốm thật, nhưng cũng dễ thương.
Phương Di cười ngại ngùng
- A, đi thôi.
- Ừm.
Phương Di nhận mũ bảo hiểm từ tay anh rồi ngồi lên xe, nó chỉ anh đến một quán cafe nhỏ khá dễ thương. Ngồi sau tấm lưng này, to hơn hắn nhiều, cũng cao hơn hắn, nhưng sao nó chẳng bao giờ cảm thấy an toàn như khi bên hắn. Gia Hy không có gợi chuyện nhiều khi lái xe như Tấn Đức nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Không nói gì đâu có nghĩa là không nói.
- Em uống gì thế? - Tấn Đức lướt qua menu rồi hỏi nó.
- À, cho em nước dưa hấu. - Nó dặn chị phục vụ.
- Em một espresso. - Gọi thức uống xong, Tấn Đức chống cằm nhìn nó chằm chằm - Em có sở thích đặc biệt thật nhỉ?
- Ừm. - Nó không phủ nhận điểm này của mình.
- Ngồi với em thế này như một giấc mơ vậy. - Nụ cười dịu dàng của anh làm nó không dám mở lời, không nỡ làm tổn thương anh. Giá như hai người chỉ là bạn thôi thì tốt biết mấy.
- Anh muốn gặp em lúc nào cũng được mà.
- Không dễ đâu, em luôn có ai đó bên cạnh mà. - Phương Di chớp mắt.
- Bạn em ấy ạ, cậu ấy hơi cố chấp một chút nhưng là người tốt.
- Em thích cậu ấy hả? - Tấn Đức ngay lập tức hỏi thẳng. Phương Di sững sờ nhìn anh, ngay cả một người ngoài còn đánh trúng tim đen của nó khi mới gặp nhau hai lần sao?
- Anh... em... - Nó bối rối không biết nên trả lời thế nào.
- Vậy là đúng rồi, em thích cậu ấy... - Tấn Đức cười buồn - Anh không hiểu tại sao em lại cứ giữ mối quan hệ như vậy trong nhiều năm nhưng chắc là có lý do. Vậy anh có thể là cái lý do đó được không? Anh sẽ ở bên cạnh em để làm em quên đi cậu ta.
- Nếu như không thể quên thì sao? - Tự nhiên nó buộc miệng.
- Không thể lấy lý do to hơn mục đích đúng không? Nếu thật sự có một ngày em không thể nữa, em có thể nói với anh... còn bây giờ, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi là đủ.
Lời anh nói thật êm tai, thật nhẹ nhàng cũng ngọt ngào. Chẳng hề cộc lốc và thô lỗ như hắn, nhưng nó lại không thể. Một người tốt như anh, nó muốn thích nhưng không thể.
Phương Di nhanh chóng chia tay với anh để về nhà. Nó thật sự chẳng muốn đối mặt với Tấn Đức lúc này. Nó muốn ở một mình suy nghĩ.
- Mày làm cái gì mà cay cú thế? - Thần Quang vỗ vai, lâu lắm cả đám mới được tụ tập đi chơi bowling mà nhìn mặt hắn thấy sợ.
- Tránh ra. - Không phải hắn không biết hôm nay nó đi chơi với tên đó, tự nhiên lại bực bội.
- Cuối tuần có người đi chơi với bạn trai, hơn nữa còn công khai trước trường. - Nhật Long giọng đều đều thông báo.
- Nhật Long! - Gia Hy gầm lên tím mặt.
- Thật hả? Đừng nói là hội phó nhé? Cậu ta cuối tuần lúc nào cũng có thời gian học bài, hôm nay lại đi chơi với trai đấy. - Hồng Phước ngạc nhiên.
- Mày ghen hả Hy? - Thần Quang hỏi mà hắn nín thinh. Ghen?
- Đó là thứ gì? Quan trọng à? - Hắn hỏi ngô nghê mà cả bọn cười ngoác miệng - Cười gì?
- Haha... - Hồng Phước quệt nước mắt - Vậy là đúng rồi, mày ghen thật rồi. Mày ghen vì nhỏ đó đi với trai lạ. Mày thích nó hả?
Thích?
- Thôi thôi, ngôn ngữ của người bình thường này thằng đó không hiểu nổi đâu. - Thần Quang xua xua tay rồi quay sang hắn - Cái cảm giác bực tức khó chịu khi thấy người mình thích đi với người khác giới chính là ghen.
- Vậy thì tao không phải rồi. - Gia Hy thở phào tuyên bố - Lúc trước cậu ấy cũng đi với bọn con trai mà.
- No no. - Thần Quang lắc ngón tay - Đó là kiểu bạn bè bình thường vì cậu ấy là hội phó, tiếp xúc với nhiều người là chuyện đương nhiên. Bây giờ hoàn cảnh đã khác, cậu ấy không còn là người quan trọng nữa, hơn nữa tao còn nghe hình như là được tỏ tình thì phải.
- Mày biết con gái mà đi ra ngoài với con trai tỏ tình với mình thì có nghĩ là gì không? - Hồng Phước bắt đầu ba hoa khi đâm trúng chủ đề của hắn - hẹn hò, là hẹn hò đấy.
- Mày nói bọn họ đi uống cafe hả Long? Rồi có thể sau đó sẽ đi ăn, đi siêu thị, đi dạo, có khi còn... nhảy lớp nữa kia.
- Phải phải, nhỏ đó mà để ý thì chắc là được trai lắm, không biết họ bây giờ đang làm gì nhỉ? Có hôn nhau chưa nhỉ? Hay ôm, hay nắm tay?
Chết tiệt! Hắn chẳng muốn nghe lời của đám bạn chút nào. Tối hôm đó hắn về nhà, thấy đèn phòng của nó còn bật, chắc là đang học bài. Gia Hy thở dài, căn nhà ở một mình thật trống rỗng. Bọn họ nói hắn thích nó, nhưng hắn không biết. Có lẽ hắn không nên quan tâm chuyện của bọn họ thì hơn. Cứ như vậy đi, lúc nào thì hay lúc đó.
- Này này, hôm qua hẹn hò thế nào? - Hàn Như chống cằm nhìn nó - Chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của mấy phóng viên tập sự rồi. - Hàn Như chỉ sang cái bàn trống bên cạnh.
- Ờ thì, anh ấy rất dễ thương. - Đó là đánh giá chung của nó nhưng nghe vào bọn kia thì lại hét ầm lên.
- Hội phó, cậu yêu rồi!
Dương Hạnh cũng mừng thay cho nó. Nhưng nó lại chẳng thấy vui chút nào, len lén nhìn sang chiếc bàn bên kia, hình như hắn chẳng quan tâm chút nào thì phải. Ánh mắt nó lại đượm buồn.
Trường sắp tổ chức văn nghệ hằng năm. Thầy hiệu trưởng năn nỉ nó cứ tạm thời giúp nhà trường, nhưng nó không đồng ý. Thậm chí tiền lương tăng bao nhiêu cũng chẳng cần. Phương Di bây giờ chỉ muốn tập trung vào việc học mà thôi.
- Nước đây, em uống đi!! - Tấn Đức đưa nước cho nó vào giờ ra chơi - Xin lỗi, hôm trước bị mấy đứa bạn dồn hỏi nhiều chuyện quá nên không sang với em được. - Anh gãi đầu ngại ngùng.
- Ơ, không sao. Anh chạy qua tận đây chỉ để đưa nước cho em thôi sao? - Phương Di cảm động nhưng cũng ngại vì nhiều người nhìn nó quá. Bọn họ đang đứng trước cửa lớp mà.
- Ừm, đương nhiên rồi. - Anh kề sát tai nó nói nhỏ - Anh phải làm tốt vai trò bạn trai hờ chứ? Phải không? - Nó chỉ mỉm cười nhẹ, Tấn Đức nhìn đồng hồ rồi vụt chạy đi - Thôi anh về lớp đây.
- Tạm biệt. - Phương Di nắm chặt chai nước trong tay, mỉm cười vẫy tay.
Gia Hy tựa lưng vào lan can nhìn hình động đó bằng đôi mắt lặng câm vô hồn, rồi bỏ vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip