Chương 17: Hội ngộ gia đình
Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Nhật Hạ đang nhâm nhi tách cafe mà hắn đặc biệt pha cho, còn Dương Phong thì chăm chỉ lau nhà. Nghe có tiếng chuông cửa, hắn thuận tiện mở cửa, xuất hiện trước mặt là một người phụ nữ cao sang với vẻ mặt chanh chua, còn đứng bên cạnh là một cô gái cấp hai mặc váy hồng xúng xính đang vẫy tay chào hắn.
- Ơ... dì? - Dì hắn nhếch môi rồi đẩy hắn ra, cư nhiên đi vào nhà.
- Đây là căn nhà mà cháu đang ở? Cũng không tệ, cháu lấy tiền ở đâu ra mà thuê được căn nhà tốt vậy? - Dì hắn tháo kính râm, đảo mắt quanh nhà một lượt, dừng lại ở cô gái ăn mặc giản dị đang đọc sách, nét mặt lạnh lùng, nghe có tiếng người thì mới ngẩng đầu.
- Cháu chào cô, cho hỏi cô tìm ai? - Nhìn đi nhìn lại người này, nó vẫn không nghĩ là bạn của mẹ, càng không phải đến tìm nó.
- Cháu là chủ nhà này hả? Cô là dì của thằng Phong. - Bà ta cũng biết ý chào hỏi lịch sự rồi ngồi xuống ghế - Cô đến đây thăm nó ấy mà.
- Vậy ạ, vậy cô cứ tự nhiên. Cháu lên lầu trước. - Nhật Hạ xin phép trước, hình như nó không tiện để xen vào chuyện gia đình người ta thì phải. Dương Phong đi từ bếp ra mời nước bà.
- Không đâu, nếu không phiền, cháu có thể ngồi đây được không? Cô muốn hỏi vài chuyện ấy mà.
Nó thấy người phụ nữ này cũng nhân hậu, ăn nói cũng rất đúng mực, vậy mà mẹ Hạ còn chửi bới bà ta quá mức, Nhật Hạ gật đầu ngồi xuống ghế. Dương Phong ngồi xuống, hắn muốn nghe thử dì muốn nói gì.
- Chẳng hay cháu cho thuê nhà này bao nhiêu một tháng vậy?
- Nhà cháu không cho thuê ạ.
- Vậy sao thằng Phong ở đây được?
- Cậu ấy là con của bạn mẹ cháu, cho ở nhờ thôi ạ.
- Ở miễn phí sao? Mẹ con cũng tốt thật. - Bà ta nhìn hắn cười giả lả - Thế cháu không ngại khi có đàn ông ở chung nhà sao?
- Không ạ.
Nó chỉ trả lời những gì cần thiết, không hơn không kém. Chả hiểu sao thái độ nó cho là bình thường đó, bà lại thấy như nó đang khinh thường mình, bà thôi không cười nữa.
- Mặc dù ở nhà nó không lâu, nhưng cô biết nó không phải hiền lành như vẻ bề ngoài đâu. Bình thường thì ngu ngu ngốc ngốc nhưng tâm địa lại vô cùng xảo trá, hệt mẹ nó vậy, nên mới phải về quê sống. - Lời nói bây giờ có chút cay nghiệt hơn, cuối cùng thì nó cũng hiểu lý do mẹ lại nói bà ta như vậy.
- Dì thôi đi. Dì đi về đi! - Dương Phong tức giận siết chặt nắm tay gằn lên từng chữ. Nhưng đáp lại hắn, cũng chỉ là cái nhếch môi của bà ta.
- Cháu ăn nói thế với dì của mình hay sao? Hơn nữa, cháu cũng đâu phải chủ nhà. - Dương Phong cứng họng, hắn bây giờ có thể nói gì được nữa với cái người gọi là mẹ kế này chứ.
Cùng lúc đó, Mẹ Hạ đã về, thấy khách, cơ mặt mẹ Hạ lập tức đanh lại. Nhận ra được cái nhìn bất thường, bà đoán mẹ Hạ chắc cũng biết được phần nào quá khứ đầy thú vị của bà ta rồi nên xách túi đứng dậy.
- Chào cô, cô là chủ nhà này sao?
- Phải. Chào cô. - Mẹ Hạ thật không ngờ bà ta dám tìm đến tận nhà mình như vậy. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp bắt chuyện, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
- Tôi chỉ định đến thăm đứa con của chồng tôi, vậy mà nó lại đuổi tôi đi, thật là, cô hãy bỏ qua cho đứa con mất dạy này nhá. Chắc thời gian này mọi người khổ sở vì nó lắm. - Bà ta lại tung ra những lời nói đầy ẩn ý. Mẹ Hạ ngoài nghe ra cũng chẳng thể làm gì, nếu bây giờ trực tiếp đuổi bà ta đi thì có vẻ không hay cho lắm. Dương Phong cúi đầu nắm chặt vạt áo, sao mọi chuyện lại thành ra khó xử như vậy chứ?
- Cô, cháu nghĩ cô bị con trai chồng đuổi về rồi thì cũng không nên ở lại làm gì đâu. - Nhật Hạ nhàn nhạt lên tiếng. Dì hắn trợn tròn đôi mắt trét đầy mascara.
- Cháu nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế? Cái nhà này không có học hết sao?
- Xin lỗi nhưng nhà cháu không tiếp những vị khách đã bị đuổi như cô. Sau này mong rằng nếu gia đình cô muốn đoàn tụ, nên hẹn một chỗ nào khác đi thì hơn. - Giọng nó không cao không thấp đề nghị mà như đe dọa bà ta.
- Cháu! Cháu... - Dì hắn tức giận run tay chỉ nó.
Nhật Hạ không những không sợ mà còn nhướn mày như chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra. Cuối cùng, bà ta đành tức giận bỏ về, mẹ Hạ còn tận tâm mở cửa rộng để bà ta dễ dàng đi hơn nữa cơ.
- Ôi, con gái nhà ai mà ăn nói sắc sảo quá vậy ta! - Mẹ Hạ ôm chầm lấy nó khen tới tấp. Còn Dương Phong thì nhìn nó cười nhạt rồi đi lên lầu, Nhật Hạ đuổi mắt theo bóng khuất nghĩ, hắn chắc hẳn rất buồn về chuyện gia đình.
Dương Phong lại nước mắt lả tả gõ cửa phòng nó, Nhật Hạ nhoài người mở cửa,thấy gương mặt ướt đẫm quen thuộc, nó lại thở dài ngao ngán. Và cũng như thường lệ, hắn ngồi cạnh bàn học của nó lau nước mắt, Nhật Hạ lại ngồi làm bài tập. Nhưng sao nó cảm thấy, hắn khóc không phải bởi vì gặp ác mộng, mà là vì chuyện hồi sáng.
- Về phòng ngủ đi. - Hôm nay nó đi ngủ sớm hơn bình thường, có lẽ nếu cứ để tâm đến chuyện của hắn, nó sẽ không thể tập trung học bài nổi.
Dương Phong thút thít nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của nó, hắn mong muốn được nắm chặt nó, được sưởi ấm cho nó, để cho nó không còn lạnh nữa. Và nếu như vậy, trái tim nó có thể ấm lên một chút không?
- Mình có thể ôm cậu một chút không?
- Cậu...
Bây giờ hắn còn hỏi nó? Lại còn là câu hỏi rất kì quặc nữa. Người ta nói khi ai đó có chuyện buồn, họ thường muốn tâm sự với một người, chứ đâu phải ôm. Nhưng nó chưa kịp trả lời thì hắn đã kéo tay nó ôm vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt. Cả người nó tựa hồ rất lạnh lẽo, nhưng sao hắn lại không cảm thấy lạnh chút nào, đã vậy còn siết chặt nó hơn. Nhật Hạ run lên đẩy hắn ra nhưng hắn to con quá, mạnh quá, cứ tưởng như nó chỉ là một con kiến nhỏ, không thể lay động được cơ thể này.
- Buông ra. - Nhật Hạ cựa quậy trong lòng hắn khó chịu. Mùi thơm của sữa tắm cuốn lấy cánh mũi nó, gần như là làm nó như muốn ngộp thở.
- Không. Cậu để im thế này một chút, trả lời xong những câu hỏi của mình đã, rồi mình sẽ buông ra. Mình không muốn cậu thấy gương mặt khó xử của mình. - Có lẽ ôm nó, để không nhìn thấy ánh mắt của nó, hắn sẽ có động lực hơn. Cánh tay nó trượt dài, Dương Phong hiểu đó là câu trả lời. Hắn mỉm cười nhẹ thỏ thẻ vào tai nó - Cậu, sáng nay cậu đã gặp gia đình của mình. Cậu có... ghét họ không?
- Không ghét, chỉ là tôi không thích thôi.
- Vậy... cậu có ghét tôi không?
- Cậu thì có liên quan gì đến họ?
- Vậy hả? - Hắn thở phào nhẹ nhõm, may quá - Cậu không tin lời dì mình nói chứ? Rằng mình là một đứa xảo quyệt.
- Tôi chưa biết được.
- Sao chưa biết được? - Hắn giật mình, không lẽ nó tin thật sự.
- Tôi quen cậu chưa lâu mà.
- Cũng đúng, nhưng tôi tuyệt đối không phải là loại người đó. Còn nữa, chuyện hai người nói trên sân thượng là gì thế?
- Tôi tưởng mình nói rồi mà.
- Vậy cậu trả lời thế nào?
- Chẳng thế nào cả? Cậu ta bảo sắp đi du học rồi.
- Thật vậy sao? - Dương Phong ngạc nhiên buông nó ra.
- Xong rồi chứ gì? Xong rồi thì về phòng đi.
Nó lạnh lùng đuổi hắn đi khỏi phòng. Cho hắn mượn cơ thể miễn phí là sướng lắm rồi, lại còn đặt câu hỏi, ở đâu ra vậy? Nếu không phải hôm nay nó tưởng hắn có chuyện buồn thì cũng không cho đâu.
Năm mới cuối cùng cũng đến. Tiến Dũng đã đi du học được rất lâu rồi, mà có vẻ chẳng ai thấy luyến tiếc. Không một lời bàn tán, lẳng lặng như một cơn gió thổi qua rồi biến mất. Dương Phong thì vẫn tung tăng như cũ, không có gì là bất thường. Tranh thủ đợt nghỉ tết hắn muốn cùng tận hưởng giao thừa với nó. Đương nhiên đối với Nhật Hạ, đây là một dịp rất tốt để học hành vì học kì vừa rồi, nó vẫn đứng nhất khối.
Dương Phong đi đổ rác, bảo nó ở dưới trông nhà. Nhật Hạ lơ đễnh nhấp từng ngụm nước, đột nhiên một cô bé mang chiếc váy đầm ca rô vô cùng điệu đà sang chảnh đi vào, giương mắt nhìn nó kiêu căng. Nhật Hạ vẫn lạnh nhạt quan sát nó đó từ đầu tới chân, tầm học cấp hai, ăn mặc cũng không tệ, chắc là con nhà có điều kiện. Không lẽ đi nhầm nhà?
- Ơ... Phương Uyên? Sao em ở đây? - Dương Phong về nhà thì thấy hai người đang đấu mắt với nhau không ai chịu lên tiếng.
- Anh Phong, chị này nhìn em kỳ kỳ thế nào ấy. Sợ thật. - Nhỏ lập tức tỏ vẻ nũng nịu chạy lại bám lấy tay hắn.
- Em cũng từng gặp chị ấy rồi mà Uyên. - Hắn cười khổ xoa đầu Phương Uyên. Nhỏ xoay lại trừng mắt nhìn nó - Trong nhà này có mấy người hả anh?
- Chị ấy, mẹ chị ấy và anh.
- Anh nói người mà anh thích ở chung nhà với anh. Không phải là anh thích gái già chứ? Hay không lẽ anh thích cái bà chị đá tảng này. - Phương Uyên dè dặt nhìn nó vẫn cứ một nét mặt không hề thay đổi đang uống nước, rồi ngước nhìn hắn tội nghiệp.
- Ờ thì, là chị.
- Không được! - Hắn chưa kịp nói xong thì nhỏ đã nhảy cẫng lên phản đối - Chị này thì không được. Em không đồng ý cái người này làm bạn gái anh. Người gì mà tính tình không có chút hòa nhã, lại có vẻ cọc cằn, chắc là không biết nấu ăn, lần trước tới đây thấy anh cũng làm việc nhà mà, cái đồ lười biếng. Không biết chị ta có cái gì hay mà để anh để ý nữa. - Phương Uyên tức giận tuông một tràn lời bình phẩm về nó, Nhật Hạ vẫn điềm nhiên đón nhận.
- Uyên, em đừng nói năng vô lễ. - Dương Phong lớn tiếng quát.
Phương Uyên liền nín thin thít, vẫn ganh ghét liếc nó. Nhật Hạ cười nhạt, nó đương nhiên không chấp loại con nít chưa hiểu chuyện này rồi. Mà nhỏ đó nói cũng có phần đúng đấy chứ. Nó từ từ úp cốc rồi đi ra đóng cửa nhà.
- Nếu không muốn bị đuổi như mẹ mình thì im lặng đi.
Lời nói của nó không biết sao nghe thật đáng sợ. Nó vẫn không nhớ được đã từng gặp bé này ở đâu cho đến khi hắn nói. Đúng rồi, nó có bao giờ nhớ một người chỉ vô tình lướt qua trong cuộc sống của nó chứ. Nhật Hạ muốn yên tĩnh để học bài, điều này hắn rõ hơn bao giờ hết nên mới dặn Phương Uyên đừng nói lớn tiếng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip