Chương 2: Thằng nhà quê

Tiếng nhảy mũi của Nhật Hạ làm Dương Phong thốn đến tận tim, vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Hắn thấy nó ốm yếu một tay tựa vào tường, một tay xoa mũi thì bất giác lo lắng.

- Cậu, cậu không sao chứ? Cảm hả? - Dương Phong nhỏ giọng hết sức có thể.

- Không sao. - Nhật Hạ cởi giày vào nhà mà thấy sạch sẽ hẳn, đúng là cho ở nhờ cũng có cái lợi.

- Trời nóng quá, cậu ngồi xuống đây đi, để mình đi lấy nước đá cho. - Nhật Hạ thấy hắn nói cũng đúng vì cổ họng nó bây giờ khô rát lắm rồi. Thấy nó chịu nghe lời mình như vậy, Dương Phong vui như hội, lật đật chạy đi rót nước. Trong khi chờ, nó lôi sách nâng cao ra đọc thêm một chút.

Năm phút sau. Nhật Hạ vẫn chưa thấy ly nước nào đặt trước mặt mình, thay vào đó lại có tiếng lục đục phát ra từ tủ lạnh. Đặt quyển sách xuống, nó nhướng mắt nhìn cái con người đang loay hoay trước tủ lạnh nãy giờ.

- Cậu làm gì thế?

Nghe tiếng gọi thì hắn giật nảy mình, gãi đầu quay lại hỏi:

- Mình tìm, tìm đá nhưng mà... không thấy.

Thật hết nói nổi với cái tên nhà quê này, chắc tủ lạnh ở dưới nông thôn không có phức tạp như bây giờ, chỉ có hai ngăn. Còn nhà nó thì dùng tủ có hai cánh nên ngăn đá ở dưới. Nhật Hạ lách qua người hắn cúi xuống mở ngăn đá.

- Cảm, cảm ơn. - Trời ạ! Cuộc đời Hà Dương Phong chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, ngay cả việc đơn giản như lấy đá trong tủ lạnh mà hắn cũng không làm được.

Dương Phong mím môi ngồi xuống đối diện nó, thậm chí chỉ còn dám nhìn lén. Không khí bây giờ như có ngàn tấn sắt đang đè nặng lên tim hắn. Còn Nhật Hạ thì điềm đạm uống nước, vẫn là cái phong cách thưởng thức đó, làm cho hình ảnh vô cùng đơn thuần như vậy trở nên thật long lanh trong mắt hắn. Đúng là có nằm mơ hắn cũng không nghĩ được có ngày mình sẽ được sống cùng nhà với nó, lại còn được ngồi cùng bàn. Dù là chẳng thể nói chuyện tự nhiên nhưng tận sâu trong lòng, hắn rất thích người con gái này.

- A quên mất, mình còn chưa giặt đồ nữa. - Dương Phong đứng dậy lấy cái giỏ đựng đồ.

- Chỉ cần bỏ vào máy giặt thôi mà.

- Ừm. - Dương Phong nghe lời nó bỏ hết đồ vào máy. Hắn nhìn mấy cái nút trên máy mà lé cả mắt. Toàn bộ là chữ tiếng Anh. Vài cái thì hắn biết chứ nhiều thế này thì... - Ưm... Cậu có thể, bấm giúp mình được không?

Hắn ngoái đầu ra ngoài hỏi. Nhật Hạ lại xách mông lên làm những động tác vô cùng thuần thục. Nước giặt còn chưa được bỏ vào mà đã đòi bấm máy, nó ấn ấn gì đó, hắn dán mắt vào mà cố ghi nhớ để lần sau khỏi phải lặp lại tình huống bất đắc dĩ này nữa.

- Ồ, thì ra là vậy, cảm ơn cậu nha!

Nhật Hạ nghe xong thì đi lên lầu cất cặp thay quần áo. Nó vừa khuất bóng là Dương Phong lập tức ngồi thụp xuống đất, lấy tay vuốt vuốt ngực thở phì phò như lên cơn hen suyễn. Tim còn đập thình thịch đây này. Oa, nhịp đập thật là nhanh nha. Một lúc sau thấy nó lại đi xuống thì hắn lập tức đứng dậy như chẳng có chuyện gì.

- Mẹ tôi nói trưa nay đi đám cưới nên không về nhà ăn cơm. Cậu muốn ăn cái gì? - Đám cưới gì chứ, nó biết chắc là mẹ đang tạo cơ hội để hai đứa làm thân đây mà.

- Vậy để mình kiếm cái gì nấu cho cậu ăn nha. - Hắn cười tít mắt. Đúng rồi, đây là cơ hội để hắn thể hiện mặt tốt của mình. Nấu ăn là sở trường của hắn. Nói cho cùng, trong năm lớp mười hắn ở phòng trọ, học được nhiều món ngon, tay nghề cũng kha khá.

- Vậy được, xong rồi thì kêu tôi, tôi ở trên gác học bài.

- Được. - Hắn gật đầu cái rụp, rồi bắt tay nấu những món vô cùng đơn giản, thỉnh thoảng có coi chương trình nấu ăn, thấy người ta hay để cọng ngò hay ớt lên món ăn cho nên hắn cũng bắt chước mặc dù chỉ là một đĩa cá chiên. Bày biện đâu vào đấy xong xuôi rồi hắn mới lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Nghe tiếng Nhật Hạ mở cửa rồi đi xuống nhà ăn cơm như bình thường, có điều thái độ hắn hơi kỳ lạ, cứ lấm lét sau lưng nó. Bàn ăn nhỏ xíu đập vào mắt nó là tràn đầy các loại đĩa tô. Bình thường chỉ có hai mẹ con nên ăn cùng lắm vài ba món, sao hôm nay cũng hai người ăn thế mà nấu rất nhiều. Nó thở dài ngồi xuống:

- Sau này cậu kêu tôi là Hạ thôi là được rồi.

- Hả? Thật sao! - Hắn trố mắt kinh ngạc mà lòng thì rạo rực.

- Sao thế? Bình thường người ta cũng gọi tôi như vậy mà. - Nhật Hạ từ tốn gắp rau cho vào miệng.

- Thật, thật cậu cho mình gọi bằng tên hả? Vậy, vậy cậu cứ, cứ gọi mình là Phong, Phong là được rồi. - Hắn lắp bắp một hồi mới nói xong một câu.

Chỉ một câu "Ừ" nhẹ của nó thôi mà hắn cảm thấy thật hạnh phúc nha, lại hăng hái mời mọc dùng cơm. Hắn phát hiện con người nó vốn ít nói, cũng hay nói mấy câu nghe rợn người nhưng mà đôi khi lại rất ấm áp. Qua trưa, nó lên lầu ngủ một giấc còn hắn thì ở dưới phòng khách đọc truyện tranh cho đến khi mẹ Hạ về.

- Ủa Hạ, con ra ngoài hả? - Mẹ Hạ đang phơi đồ thì hỏi nó.

- Dạ, sắp vào năm học rồi, con cũng tính đi mua chút đồ dùng.

- Vậy hai đứa đi luôn cho vui, cháu có mua đồ gì không Phong? - Mẹ Hạ đột nhiên quay sang hỏi hắn.

- Ưm... Dạ có! - Dương Phong lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh, chợt lấy mình hơi lố thì hắn kiềm lại - Vâng, cháu nghĩ chắc mình cũng nên mua vài thứ. - Hắn cười cười gãi đầu ngại ngùng.

- Vậy chờ mẹ chút, để chở hai đứa đi luôn chứ đi bộ thì xa lắm. - Nhật Hạ nghe lời mẹ ngồi xuống đó đợi một lúc. Dương Phong ngồi với nó im lặng thế này thì cũng thấy hơi kỳ, liền mở lời.

- Hạ, cậu có muốn đọc truyện tranh không? - Hắn huơ huơ cuốn Shin trước mặt nó, nhưng thấy ánh mắt của nó hình như không muốn đọc lắm nên thôi.

- Không cần đâu, cảm ơn. - Dương Phong lại được phen trố mắt, nó đang cảm ơn? Chuyện chưa từng, hắn chưa từng nghĩ được mình sẽ vinh dự như vậy. Nhật Hạ cứ thấy hắn hay làm lố mỗi khi nó có biểu hiện, bộ nó giống người ngoài hành tinh lắm hay sao?

Ô tô chở cả ba đến nhà sách ở hơi xa nhưng có điều nó thích chỗ này, vừa yên tĩnh đồ dùng lại phong phú.

- Hai đứa mua đồ xong thì đi đâu đó chơi đi cho biết, dẫn Phong đi loanh quanh luôn. Khỏi lo tối mẹ không nấu cơm đâu.

Mẹ Hạ vẫy tay phóng xe đi khi mà nó còn chưa kịp mở miệng từ chối. Nhật Hạ ngậm ngùi nhìn hắn rồi đi một hơi vào trong. Dương Phong cảm thấy hình như hắn đang làm phiền nó thì phải, có phải nó không thích đi ra ngoài với hắn không?

Nói là mua đồ dùng chứ thật ra Dương Phong toàn lượn lờ quanh quầy truyện tranh thôi, hắn say mê đọc đến nỗi không biết đã năm giờ. Dương Phong vươn vai đứng dậy phóng mắt tìm người thì chẳng thấy đâu. Hắn loay hoay chạy đi chạy lại gần ba vòng nhưng không thấy nó đâu cả, lại không biết cách nào liên lạc nên đăm ra hơi lo. Đường xá ở đây hắn không quen, đành đứng ở trước nhà sách xem có chiếc taxi nào không thì bắt đi về.

Dương Phong vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy Nhật Hạ mồ hôi lấm tấm đi bộ đến với dáng vẻ không mấy được "tươi" lắm, đột nhiên hắn gắt gỏng:

- Cậu, cậu đã đi đâu thế?

- Xin lỗi, tôi quên mất cậu. - Lần đầu tiên thấy hắn hơi cáu như vậy nó cũng cảm thấy áy náy. Lúc nãy mua xong thì đi về luôn theo thói quen, nửa đường lại nhớ tới hắn nên mới nhanh chóng trở lại.

- Xin lỗi, mình không cố ý mắng cậu đâu. - Hắn tự nhiên thấy bản thân thật vô duyên, nó đã nhớ hắn rồi quay lại đây, thế mà hắn chỉ biết có la mắng.

- Về thôi, trên đường có gì tôi sẽ cho cậu ăn. - Hình như Dương Phong cảm thấy nó đang giận hắn thì phải, có phải mình hơi lớn tiếng quá rồi không? Hay trước giờ chỉ là do hắn tưởng tượng.

Dương Phong chỉ dám lẽo đẽo theo sau lưng nó, chứ chẳng dám đi ngang hàng nữa. Nhật Hạ vẫn không cảm xúc gì cứ thẳng tiến về nhà. Bây giờ hắn đã cảm thấy bụng mình hơi đói, nãy giờ đi mãi đi mãi mà hắn chẳng để ý thấy có cái quán nào quanh đây cả. Dương Phong tập trung nhìn bóng lưng trước mắt. Cái dáng nó sao mà nhỏ bé gầy ốm thế không biết. Hắn phát hiện người này có rất nhiều bí ẩn mà hắn chưa phát hiện ra.

Kể từ tai nạn một năm trước hắn nằm co ro trên mặt đường lạnh ướt, tuy xung quanh có rất nhiều, rất nhiều người dân đứng xem nhưng chẳng ai mảy may dùng điện thoại gọi điện cấp cứu giúp hắn. Và nó, đột nhiên từ đâu đi ngang qua, lại rút điện thoại ra, dò tìm địa chỉ xung quanh rồi đọc rành mạch. Lúc đó, Dương Phong đã nhìn thật kĩ gương mặt lạnh lùng đó rồi khắc ghi trong đầu.

Đến khi nằm viện mấy ngày, hắn cũng chăm chú tưởng tượng rồi phác hoạ thật tỉ mỉ và mong chờ cơ hội được gặp lại lần nữa. Không ngờ đến tận một năm sau, hắn lại gặp nó trên chuyến xe buýt nào đó. Nhật Hạ vẫn là cô gái thắt bím mang ba lô nhỏ ngày trước. Hắn còn cẩn thận lấy hình mà mình vẽ đem đối chiếu, mặc dù có hơi khác một chút nhưng không nhận sai. Chẳng may, đến lúc hắn định bắt chuyện thì bị móc túi, là cái tên già dê râu ria lởm chởm lấy điện thoại của hắn.

Dương Phong ức lắm, hắn cũng lớn tiếng đòi lại nhưng tên kia bảo không có bằng chứng thì đừng lục lọi lung tung. Hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác như mới lên thành phố học, lúc đó thật sự tức trào nước mắt thì nó lại như người dưng, đứng ra giúp hắn. Nhật Hạ chỉ vỏn vẹn hỏi một câu "Số điện thoại cậu là bao nhiêu?" rồi bấm gọi. Tiếng nhạc chuông rung rung bên túi quần của tên kia, thế là hắn vật lộn để giật lại điện thoại. Đến khi hắn đã vui vẻ trở lại, định bụng cảm ơn thì đã thấy nó biến đi đâu mất, thì ra là vừa mới xuống trạm, Dương Phong tiếc nuối ỉu xìu.

Vậy mà bây giờ người hắn mong ngóng bao lâu lại đang sừng sững trước mặt, thật sự thần kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip