Chương 22: Đột nhiên biến mất

Nhật Hạ ngồi ở ghế đá gần cổng trường đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt đảo mắt một vòng rồi lại chăm chú đọc tiếp, hành động lặp đi lặp lại một hồi. Mặt trời dần khuất, học sinh chỉ còn lác đác đếm được vài người. Tuy là đọc sách nhưng Nhật Hạ chưa hề rời mắt khỏi bất cứ học sinh nào ra khỏi cổng trường. Cũng sáu giờ, Nhật Hạ lôi điện thoại ra nháy cho hắn một cuộc nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút dài.

- Về rồi hả con? - Mẹ Hạ mừng rỡ dọn đồ ăn - Vào ăn đi.

- Phong có về nhà không hả mẹ?

- Không có, chiều nay năm giờ mẹ đã về nhà rồi mà, có thấy nó đâu. Mà tối nay nó cũng đi làm nữa.

- Dạ. - Không hiểu sao nó lại cảm thấy có chút lạ. Cảm giác thiếu thiếu này là gì nhỉ?

Hai ngày rồi Nhật Hạ không thấy hắn xuất hiện ở bất kỳ đâu nữa. Khối nó được nghỉ nguyên một tuần để anh chị lớp trên thi học kì sớm, nên nó có nhiều thời gian lắm, nếu mà hắn ở đây chắc sẽ rủ nó đi chơi khắp nơi, thế mà hắn lại biến mất như như bốc hơi, điện thoại thì không liên lạc được.

Nhật Hạ đến tiệm bánh của hắn làm việc thì bà lão lại kêu là hắn đã xin nghỉ việc từ một tuần trước rồi. Và điều ngạc nhiên hơn cả là đồ đạc quần áo trong phòng hắn đều mất tăm, giống như chưa có ai từng sống và xuất hiện trong căn nhà này vậy. Mẹ Hạ sốt sắng tìm đủ cách liên lạc nhưng đều vô ích. Bề ngoài dù nhìn cứng rắn, nhưng thật sự nội tâm nó rất rối bời. Đi đâu cũng không có nói gì lấy một tiếng, cái tên ngu ngốc này. Báo hại Nhật Hạ cũng lo lắng cho hắn không kém.

Chiều nay hắn lại không có xuất hiện. Nó nghĩ, có khi nào hắn về nhà dì ở rồi không? Nhưng mẹ Hạ liền phủ nhận ngay, bà dì đó dễ gì để hắn ở nhà dù chỉ là một phút chứ đừng có nói là nhiều ngày như vậy. Nó chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa xuân đầu tiên trong năm nhưng sao nó lại thấy cô đơn thế này. Cảm giác ở một mình ư? Có nhiều đêm nó thức học bài rất khuya, đến khi nhìn lại đồng hồ thì đã một giờ sáng. Nhưng thật sự nó chẳng tập trung một chút nào cả. Cứ chờ, cứ chờ mãi, chờ có ai đó gõ cửa phòng mình vì gặp ác mộng, nhưng có chăng chỉ là tiếng gió rít qua khe cửa.

Mấy ngày trước bị thương trong nhà vệ sinh, nó cũng chẳng buồn ngó ngàng tới. Nó muốn thấy vẻ mặt lo lắng đến quấn quít của hắn, muốn hắn tự tay bôi thuốc cho nó. Vì vậy Nhật Hạ đã để yên vết thương đó chờ hắn về. Vậy mà cái tên vô ơn một đi không trở lại đó đã không về, khiến cho vết thương lâu ngày mà cũng tự lành mất. Cứ mỗi lần nhìn vào lòng bàn tay, Nhật Hạ lại thấy nhớ hắn vô cùng.

Nhật Hạ giật mình vì nghe thấy tiếng điện thoại. Là một số lạ, tim đột nhiên thổn thức một chút, có khi nào... là hắn không?

Nó run run bắt máy. Đầu máy bên kia truyền đến một giọng vô cùng ấm áp nhưng vẫn còn tiếng rè rè. Ngay lúc đó, nó đã rất thất vọng, nó đã hy vọng quá nhiều ư? Hy vọng quá nhiều nên mới thất vọng như vậy.

- Alo? Hạ hả? Hạ có phải không?

- Ừm, là ai đấy?

- Tôi, tôi Dũng đây? Còn nhớ không? Trời ơi cuối cùng cũng nhớ được số cậu rồi! - Tiến Dũng đã phải vật lộn hàng tuần chỉ vì hắn ta không nhớ được số cuối cùng, thế là cứ mò mẫm mãi.

- Có chuyện gì không? - Nó nhàn nhạt tựa lưng vào ghế thở dài.

- "Có chuyện gì không" ư? Bạn đi du học điện thoại về mà cậu ăn nói thờ ơ thế? Không nhớ tôi hả?

- Ừm, không nhớ.

- Dù vậy, tôi rất là nhớ cậu đấy. Sao? Có khỏe không? Có tiến triển gì với tên đần kia không?

"Tiến triển?", tiến triển rõ ràng nhất mà bây giờ nó đang thấy chính là nhớ. Nó nhớ hắn, và cũng ghét hắn nữa. Thấy nó im lặng một hồi lâu, Tiến Dũng ngờ ngợ như đã xảy ra chuyện gì.

- Sao thế? Có chuyện gì đúng không?

- Hắn biến mất rồi.

- Cái gì biến mất?

- Hà Dương Phong.

- Biến mất, ý cậu nói biến mất là sao?

- Hắn biến mất như chưa từng tồn tại vậy, cũng không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn. - Tiến Dũng nghe nó bọc bạch lòng mình như vậy, ắt hẳn biết rằng vị trí của Dương Phong bây giờ trong lòng nó. Lần đầu tiên quan tâm một người, lần đầu tiên tâm sự với một người về người mà mình quan tâm, không hiểu sao hắn ta thấy giọng nó buồn lạ mặc dù điện thoại quốc tế không được tốt và hắn ta không thấy được sắc mặt nó bây giờ.

- Cậu... có thích hắn không?

Nếu tính từ lúc Tiến Dũng đi du học đến giờ cũng đã lâu lắm rồi, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Cả một quãng thời gian dài như vậy, nếu nói nó không có chút cảm xúc rung động gì, tức là nói dối rồi. Nó vẫn không tin tình cảm của mình dành cho hắn là tình yêu. Vì mẹ Hạ cũng có biểu hiện như nó vậy thôi, không lẽ mẹ cũng yêu hắn? Nhưng đứng trước câu hỏi của Tiến Dũng, nó lại không thể lập tức phủ nhận được nữa. Trước khi đi, hắn đã từng hỏi qua nó một lần rồi, và lần đó nó đã trả lời rất mơ hồ.

Nhật Hạ biết bây giờ không thể khẳng định bất cứ điều gì. Nó nghĩ chuyện này rất quan trọng, vì tâm hồn hắn rất mỏng manh nên bất kỳ lời nói manh động thiếu suy nghĩ nào của nó cũng có thể khiến hắn bị tổn thương. Ngay cả Nhật Hạ cũng khó có thể nói được điều gì ngay lúc này. Nó sợ một ngày nào đó tất cả rồi sẽ thay đổi.

Kể cả hắn, tình cảm của hắn, tình cảm của nó nữa.

- Nếu thích... đừng để mất. - Tiến Dũng buông lời cuối cùng rồi cúp máy.

Nhật Hạ mệt mỏi ngả đầu lên giường, giương mắt nhìn trần nhà mà lòng trống rỗng. Bây giờ nó phải làm gì? Giá như đây là một bài toán thì nó có thể dễ dàng giải ra được rồi.

- Sáng nay mẹ mới sang nhà dì của Phong. - Mẹ Hạ bình tĩnh thông báo. Nhật Hạ ngẩng đầu ngạc nhiên - Mẹ gặp Phương Uyên, con biết chứ? - Nó chầm chậm gật đầu - Con bé nói có thể Phong đang ở trong quê, đây là địa chỉ.

Mẹ Hạ đưa ra mảnh giấy ghi chú màu hồng. Nhật Hạ dán mắt mình vào tờ giấy, không dám động vào, chỉ bất động một lúc. Không khí nặng trĩu bao trùm lấy bàn ăn, cả hai mẹ con đều thở dài thườn thượt.

Nó lại suy nghĩ về câu nói của Tiến Dũng, rồi lại lấy tay di di trán của mình. Mặc dù lúc nãy nó không có chạm vào tờ giấy, nhưng từng mao mạch tế bào đã nhanh chóng ghi lại từng chữ, vẫn còn nhớ rõ như in. Nhật Hạ tắt đèn ngủ sớm. Không biết bây giờ hắn có đang gặp ác mộng không nhỉ? Nếu có thì hắn sẽ ngủ với ai đây? Mà lúc nãy mẹ Hạ, chỉ là có thể, có thể hắn đang ở quê mình vì hắn chẳng còn nơi nào khác để đi nữa. Mà lại sắp phải đi học lại rồi, hắn định chơi trò bỏ nhà ra đi đến khi nào?

Chớp mắt, đoàn tàu dừng bánh. Nhật Hạ đang cầm mảnh giấy tối qua mình ghi lại địa chỉ của hắn trên tay đăm chiêu nhìn, không biết quyết định lần này có đúng hay không nhưng... nó cảm thấy mình không còn cách nào khác. Nếu cứ tiếp tục thế này, có thể nó sẽ không học hành được gì mất. Chí ít nếu gặp được hắn, nó sẽ hỏi hắn những gì cần hỏi, chỉ những gì cần hỏi thôi, và có một chuyện quan trọng nó nhất định phải nói với hắn, cơ hội lần này chỉ có một. Nhật Hạ từ sớm đã chọn vài bộ đồ, đồ dùng cá nhân và chút tiền để dành vào ba lô vốn nhỏ nhắn của mình, không quên để lại lời nhắn cho mẹ, chắc không sao đâu.

"Chuyến tàu đến... sắp khởi hành... đề nghị hành khách kiểm tra hành lý chuẩn bị lên tàu... "

Nhật Hạ ngẩng đôi mắt sâu lắng, rít một hơi thật sâu rồi bước lên tàu ngồi. Đoàn tàu lại một lần nữa chuyển bánh, nó chưa bao giờ phải đi xa thế này mà không có mẹ. Nó cũng biết nguy hiểm đang rình rập quanh đây, cũng biết mẹ Hạ rất lo lắng, nhưng nó buộc phải làm rõ chuyện này đã.

Là điện thoại của mẹ Hạ, Nhật Hạ chuẩn bị tinh thần nhận cơn thịnh nộ.

- Nhật Hạ, con nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả? - Lỗ tai không thể chịu được âm thanh quá lớn, nó liền đưa đầu máy ra xa.

- Con muốn đi.

- Có muốn cũng phải để mẹ đi chung với chứ, một mình con đi như vậy, không sợ gặp nguy hiểm sao? - Mẹ Hạ đổi sang giọng điệu lo lắng.

- Chỉ một chút thôi, một chút thôi... Nếu như con đến nơi an toàn, con sẽ gọi cho mẹ, còn nếu không tìm được Phong, con sẽ lập tức về nhà.

- Lỡ con gặp chuyện mà không liên lạc được thì sao?

- Nếu như sáng mai con không điện thoại cho mẹ, trễ nhất là mười giờ, thì mẹ hãy bắt chuyến tàu đến đây tìm con được không? - Đến nước này nó đành đưa ra thỏa thuận để mẹ yên tâm - Dù sao chúng ta cũng phải gặp cậu ấy lần cuối cùng mà. - Nhật Hạ chợt thấy nhói đau trong lòng đến không chịu được, cố kìm chế mình bằng cách hít sâu.

- Ừm, mẹ cũng biết chuyện đó. - Mẹ Hạ nghẹn ngào bụm chặt miệng mình để không phát ra tiếng khóc lớn - Con có biết là mẹ lo lắm không? Mẹ ở nhà sẽ làm hết thủ tục cho con. - Thậm chí còn nghe được cả tiếng nấc của mẹ nữa.

- Được rồi mẹ đừng khóc nữa, dù sao con cũng đã lên tàu rồi, đến nơi con sẽ gọi cho mẹ. - Nó gọn lẹ kết thúc.

Nhật Hạ mệt mỏi khép hờ mắt, chìm vào giấc ngủ. Dù sao cũng hơn mười tiếng nữa mới đến, nó đã hẹn giờ rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đoàn tàu lắc lư đi qua rất nhiều dãy nhà, rất nhiều con sông, đồi núi. Nhật Hạ chẳng buồn tỉnh dậy vì đói hay vì gì, nó nằm ngủ một mạch. Đến khi tỉnh dậy từ lúc nào trời đã ngả sang màu hoàng hôn.

Đây là đâu thế này? Vùng quê hẻo lánh mà thanh bình này tại sao bây giờ nó mới thấy? Người người làm ruộng nhanh chóng thu dọn đồ đi về nhà. Những cánh cò trắng cũng theo thế mà trú đi, mấy con trâu, con bò ngoe nguẩy đuôi đi theo bầy đàn. Khung cảnh hết sức là hương đồng gió nội. Nó đoán chắc cũng đã gần tới quê hắn rồi.

Nhật Hạ xem giờ, còn khoảng một tiếng nữa là đến nơi. Nó tranh thủ lấy bánh trong cặp ra ăn cho đỡ tốn tiền, sợ lên đây lại bị người ta chặt chém nữa thì mệt. Mở tu chai nước ừng ực, nó vẫn không hề rời mắt khỏi cánh đồng quê.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip