5.
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến Hanbin co rúm người lại. Phản ứng của anh thế mà chỉ khiến đối phương càng thêm phấn khích, cậu ta vùi đầu vào hõm cổ Hanbin mà cười, đôi cánh tay bao quanh vòng eo nhỏ nhắn của người anh lớn càng thêm siết chặt.
Hanbin theo bản năng muốn cựa quậy, nhưng cái ôm này chặt quá, anh hoàn toàn không có khoảng trống nào để cử động. Sau cùng, Hanbin chỉ biết bất lực lên tiếng.
"Hyuk, thả anh ra đi."
Tất nhiên là làm gì có chuyện yêu cầu của anh được chấp nhận dễ dàng như thế, cậu trai phía sau chẳng những không động đậy gì mà còn vui vẻ đưa ra điều kiện.
"Anh phải trả lời câu hỏi của em trước chứ."
Nói thật thì Hyuk vốn cũng không trông chờ trò đùa này có thể đào được bất cứ tiếng than thở nào từ môi anh. Vậy nên khi Hanbin hạ giọng, lần nữa bảo cậu ta thả ra, Hyuk bèn vô cùng biết điều mà buông tay.
Bị ôm lấy từ đằng sau nên anh lớn tòa T không thể trông thấy gương mặt thành viên vẫn thường thoắt ẩn thoắt hiện trong tòa họ. Hiện tại đã được tự do, phản ứng đầu tiên của anh là kéo giãn khoảng cách trước khi bị túm thêm lần nữa. Cảm thấy vị trí này đã an toàn, Hanbin mới cẩn thận quan sát cậu em lâu ngày chưa gặp.
Lần cuối cùng anh thấy Hyuk là vào khoảng hơn một tháng trước, khi ấy tóc cậu ta chưa dài như hiện tại, vẫn còn mang màu nâu trầm như thân gỗ. Lúc này mái tóc ấy đã chuyển sang sắc vàng nhàn nhạt, rất giống màu tóc của Hanbin. Phần tóc mái dài ra có vẻ thường xuyên chọc vào mắt, bởi anh đã thấy cậu ta lơ đãng vuốt ngược tóc lên vài lần khi họ còn đang nhìn nhau.
Gương mặt Hyuk vẫn vậy, không có dấu hiệu tăng hay sụt cân, nước da vẫn cứ trắng đến lạ. Cậu ta không hay mặc đồng phục Học viện, cùng lắm chỉ mặc sơ mi trắng cho đúng quy cách mỗi dịp hệ trọng. Lần này cũng không khác, áo len mỏng sáng màu phối với áo măng tô xanh đậm, phù hợp với tiết trời đầu xuân hiện tại, cũng vừa vặn tôn lên dáng người dong dỏng cao của cậu ta.
Công cuộc quan sát của Hanbin kết thúc khi Hyuk bỗng nhiên phì cười. Khoảng cách anh tự cho là an toàn dễ dàng bị cậu trai trước mặt thu hẹp. Ở vị trí mà vầng trán hai người gần như tựa vào nhau, Hyuk híp mắt, âm thanh trầm bổng như tiếng dương cầm cứ thế quanh quẩn bên tai Hanbin.
"Anh nhìn em lâu quá đấy."
"Sao nào? Một tháng không gặp và anh phát hiện em đẹp trai hơn anh nghĩ?"
Để mà nói, gương mặt này đúng là đẹp thật.
Khí chất của Hyuk thường khiến người khác cho rằng cậu ta là kiểu người lạnh lùng, ngay cả Hanbin cũng đã từng nghĩ như vậy. Trái ngược với nhận định ban đầu đó, Hyuk chẳng những không hề lạnh lùng mà còn rất đỗi thân thiện, chỉ là sự thân thiện ấy vẫn mang theo đôi phần xa cách khó phát hiện. Tóm lại, người này dễ kết giao, dễ nói chuyện, nhưng để bước vào thế giới của cậu ta thì lại chẳng phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên, Hyuk đẹp là sự thật, một nét đẹp tinh tế vô cùng. Trong lúc Hanbin còn đang phân vân có nên gật đầu rồi mới giải thích rằng anh nhìn cậu ta lâu như vậy cũng không phải chỉ để ngắm, Hyuk đã bật cười. Cậu trai ấy vừa cười vừa lắc đầu, không nhịn được mà lại vươn tay kéo anh lớn vào lòng. Con người này cứ tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác như vậy, rồi sẽ có ngày bị Hyuk bỏ túi bắt đi mất thôi.
Mà, nghe không tệ chút nào.
Hanbin quả thật đã bị cậu ta quay như chong chóng, chẳng hiểu sao đang yên đang lành lại thành ôm ấp rồi. Chỉ là lần này, anh không muốn tránh khỏi vòng tay đang cẩn thận bọc lấy mình nữa.
Có gì đó lạ lắm. Rõ ràng Hanbin vẫn rơi vào thế bị động, tầm mắt vẫn chẳng thể chạm được đến biểu cảm của đối phương, vậy mà anh vẫn cứ biết. Rằng cái ôm này khác hẳn sự trêu đùa vừa rồi, rằng cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng dần tan biến khi bản thân được một người khác cẩn trọng bao bọc.
Hanbin nghĩ, nếu anh mau nước mắt một chút, chỉ một chút thôi, thì có thể lúc này anh đã khóc òa rồi.
May là chẳng có giọt nước mắt nào kịp trào ra.
Cảm xúc của người trong lòng đang chậm rãi lắng xuống, Hyuk dễ dàng cảm nhận được điều đó. Biết rõ Hanbin không thể nhìn thấy, cậu ta mới thản nhiên để khóe môi mình cong lên, thản nhiên phô bày nét dịu dàng nơi đáy mắt, cũng thản nhiên giấu hết đi những chân thành vừa để lộ khi anh chậm rãi tách khỏi vòng tay mình.
Đến cuối cùng, thứ xuất hiện trước mắt Hanbin vẫn chỉ là gương mặt tươi cười quen thuộc, hệt như chẳng thứ gì trên thế gian này có thể khiến cậu ta để tâm.
"Tâm trạng anh tốt hơn rồi kìa."
Hyuk nháy mắt rồi nói như vậy, trông chẳng khác nào một đứa trẻ tinh nghịch đang kể công. Nhưng quả thật Hanbin đã thấy khá lên rất nhiều, anh không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận điều đó. Có đôi khi Hyuk còn hiểu Hanbin cần gì hơn cả chính anh, và trước khi bản thân kịp nhận ra, anh lớn tòa T đã được đối phương xoa dịu mất rồi.
"Cảm ơn em nhé, Hyuk."
Nụ cười bỗng chốc nở rộ như loài hoa đang vươn mình hướng về mặt trời, Hyuk nghĩ, thế này mới hợp với anh chứ. Cậu ta kéo lấy bàn tay bị tay áo đồng phục che mất một nửa, vô cùng biết tận dụng thời cơ mà đòi hỏi.
"Thay vì cảm ơn thì anh tặng em một món quà đi."
Hanbin chớp mắt, não bộ xử lý mất một lúc mới đưa ra được kết luận là Hyuk đang muốn anh trả công bằng hiện vật. Anh lớn nào đó thầm nghĩ em ấy đã giúp mình như vậy thì một món quà cũng không có gì quá đáng, thế là anh gật đầu, rồi còn rất biết tự lượng sức mà bổ sung.
"Trong khả năng của anh thôi nhé."
Lo xa quá cơ, cậu trai tóc vàng nghe mà phì cười. Đã gài được mèo rồi, Hyuk cũng không định úp mở thêm nữa. Cậu ta nắm lấy mấy đầu ngón tay xinh xinh của anh, vừa đung đưa qua lại vừa bảo.
"Không có gì khó khăn đâu. Em chỉ muốn anh dành cho em một ngày vào đầu tháng sau thôi."
"Hoa anh đào sắp nở rồi, cùng em đi ngắm hoa được không, anh Hanbin?"
Những âm tiết cuối cùng bị Hyuk đè xuống, gần như biến thành tiếng thì thầm. Cậu trai vốn được trời phú cho chất giọng có khả năng mê hoặc lòng người, lại vô cùng biết cách sử dụng thiên phú ấy. Khoảnh khắc âm thanh bị đè thấp, đôi mắt cong cong lấp lánh ý cười, và khi sắc nâu bên trong nơi ấy dường như chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng anh, Hanbin suýt nữa đã gật đầu mà chẳng hề suy nghĩ.
May là lý trí vẫn kịp thời níu anh lại. Hanbin nhanh chóng chuyển tầm mắt khỏi gương mặt điển trai đối diện, bối rối đáp.
"Buổi tối anh không thể rời Học viện được..."
Hyuk nghe thế bèn à một tiếng, lúc này cậu ta mới nhớ ra vẫn còn một bé nhân ngư chưa chịu trưởng thành đang ở đó cản trở mình. Hyuk quá hiểu anh rồi, Hanbin sẽ không đời nào chịu bỏ nhóc con kia lại dù chỉ một buổi tối đâu. Vì tương lai sau này, cậu ta đành chấp nhận lùi một bước.
"Nếu vậy, chỉ cần là trước khi trời tối thì tất cả thời gian của anh đều phải thuộc về em."
"Em đã hạ yêu cầu xuống tối thiểu rồi đó. Đừng từ chối em nữa, anh Hanbin."
Một chiêu dùng đi dùng lại bao nhiêu lần cũng vẫn hữu dụng hệt như lần đầu. Hanbin bị giọng điệu cùng nụ cười ấy dồn vào đường cùng, thật sự chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý.
.
Những âm tiết cuối cùng bị tiếng đóng cửa át mất, khi đó, Lew đã lập tức quay người muốn đuổi theo anh.
"Từ từ đã."
Là âm thanh của vị giám sát viên kia ngăn cậu lại.
Lew hít một hơi thật sâu rồi mới trở về vị trí cũ. Người đàn ông đưa cho cậu một tập tài liệu, biết ý mà lập tức giải thích.
"Tôi vẫn đang đàm phán với Hội đồng về việc nâng cấp thiết bị giả lập cho các cậu. Hầu như không có vấn đề gì cả, trong cuộc họp đầu tháng sau hẳn sẽ được phê duyệt thôi. Nhưng để đảm bảo quá trình không bị trì hoãn, từ giờ tới lúc đó, phiền cậu bằng mọi cách cũng đừng để cho hai đứa kia gây chuyện nữa."
Nếu có thể nhanh chóng nâng cấp thiết bị giả lập thì quả là chuyện đáng mừng với tất cả bọn họ. Lew đọc lướt qua tập tài liệu trên tay, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, cậu bèn gật đầu đáp ứng.
Chuyện ở bên này coi như xong xuôi, hiện tại cậu phải đi tìm anh Hanbin đã. Lew tạm thời chưa đoán được anh đang ở đâu, có thể là sân thượng? Dù sao thì nơi ấy cũng là lãnh địa của anh, anh hẳn sẽ cảm thấy an toàn nhất khi ở đó.
Ấy vậy mà, khi Lew thoáng nhìn xuống từ khung cửa sổ nơi hành lang, cậu bắt gặp bóng dáng của người mình đang muốn tìm.
Khoảnh khắc đó, suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu Lew không phải là anh Hyuk cuối cùng cũng chịu về Học viện, mà là anh Hanbin đang cười.
Chuyện vừa rồi thật sự đã ảnh hưởng đến tâm tình của anh ấy, Lew dám chắc về điều đó. Vậy nên hiện tại, anh có thể cười như vậy, có thể vui vẻ như chẳng có chuyện gì... Cũng đồng nghĩa, một lần nữa, anh ấy lại được anh Hyuk xoa dịu.
Tốt quá rồi... nhỉ?
Lew khẽ thì thầm, trái tim lại dần trùng xuống. Gương mặt cậu không để lộ ra bất kỳ cảm xúc không phù hợp nào, chỉ có đầu ngón tay đang miết lên ảnh phản chiếu của người con trai kia trên tấm kính cửa sổ đã bán đứng nỗi lòng ngổn ngang của đại diện tòa T lúc này.
Thật xấu xa, cậu nghĩ.
Thay vì vui mừng khi anh đã ổn, thứ bung nở mãnh liệt trong lồng ngực Lew lúc này lại là những cảm xúc xấu xí vô cùng.
Ghen ghét, đố kỵ, không cam lòng.
Lew nhắm mắt lại, sau một tiếng thở dài, cậu xoay người rời đi.
———
A/N: Dan dan díu díu mập mờ ~
Giai đoạn vờn nhau lúc nào cũng vui nhất =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip