8.

Như đã hẹn, buổi tối trước ngày trực rừng, Hanbin xuống tầng hầm từ rất sớm.

Sau khi được đưa ra khỏi bể nước, nhân ngư bèn dùng toàn bộ khả năng ngôn ngữ hình thể cũng như cơ mặt không được linh hoạt lắm của bản thân để biểu đạt rằng hắn đang rất rất cần được đi ngủ. Bằng một phương pháp hết sức vụng về như vậy, cuối cùng, Eunchan cũng thành công kéo được Hanbin nằm xuống bên cạnh mình.

Anh lớn tòa T ngơ ngơ ngác ngác làm theo yêu cầu không quá rõ ràng của em nhỏ, leo lên giường rồi mà vẫn chẳng hiểu sao hôm nay Eunchan lại muốn ngủ sớm như thế, bình thường nhân ngư có ngủ nhiều lắm đâu. Mãi đến khi chóp đuôi màu xanh ngọc nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh, đều đặn như cách người lớn vẫn luôn dỗ dành trẻ nhỏ, Hanbin mới mơ hồ nhận ra.

Giống như có ai đó thả một viên đường vào tách trà nóng, cõi lòng Hanbin cũng như đang được hòa tan bởi sự ngọt ngào. Anh vùi mặt vào gối, chẳng thể ngăn môi mình cong lên. Cảm giác được người bên cạnh cẩn thận vỗ về khiến sự tỉnh táo của Hanbin nhanh chóng tan rã, và cứ thế, anh để mặc cho bản thân chìm vào một vùng bóng tối an bình.

Mười một giờ ba mươi phút, anh lớn tòa T bị Eunchan lay dậy. Giấc ngủ sâu ngoài dự kiến khiến anh khó lòng tỉnh táo ngay được, ngồi dậy rồi mà vẫn còn mơ màng. Có mấy lọn tóc vểnh lên khỏi nếp anh cũng không phát hiện, phải để nhân ngư vươn tay sửa lại giúp. Động tác của đối phương dịu dàng quá, đến nỗi mà Hanbin hình như còn chẳng nhận ra hắn đang làm gì. Anh nghiêng đầu nhìn Eunchan, nhìn tới khi nhân ngư lúng túng bỏ tay xuống, anh lớn nào đó mới ngây ngô cười rộ.

Phản ứng của Hanbin khiến Eunchan bỗng đâm lo lắng, hắn sợ anh còn chưa ra được khỏi đây đã vấp vào đâu đó rồi, nói gì đến đi trực rừng chứ. Trái ngược với nỗi lo ấy, tuy có hơi lơ mơ một chút nhưng động tác bế người thả vào bể kính của Hanbin vẫn vững vàng cực kỳ, anh đã quen thuộc với việc này đến mức hình thành phản ứng bản năng luôn rồi.

Dẫu vậy, Eunchan vẫn lo lắng khôn nguôi.

Hắn bơi theo anh xuống tận đáy bể, nhìn anh mơ màng nói tạm biệt mà cõi lòng chẳng thể thôi gợn sóng. Trong một giây khi Hanbin quay lưng rời đi, nhân ngư thật sự đã muốn ngăn anh lại.

Nhưng hắn không làm được.

Bàn tay vươn lên chạm vào mặt kính trong suốt, ngay tại vị trí bóng lưng đang dần biến mất của anh. Cho đến khi chẳng còn nắm giữ được bất cứ thứ gì, Eunchan mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn còn phải chờ đến bao giờ đây?

.

Hanbin vừa đi đường trong tình trạng xiêu bên nọ vẹo bên kia vừa dùng hai tay dụi mắt, trông chẳng khác nào một bé mèo đang meo meo rửa mặt cả. Cũng vì anh đáng yêu quá, vậy nên có người nào đó rõ ràng đã thấy anh sắp đi nhầm đường rồi mà vẫn cứ im lặng. Phải đến lúc anh lớn tòa T thật sự rẽ sang hướng khác, cậu nhóc nọ mới chịu lên tiếng.

"Anh Hanbin!"

Nhờ âm thanh này mà sự tỉnh táo của Hanbin cuối cùng cũng đã trở về. Anh giật mình quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện em út trong tòa đang đứng cách mình một đoạn, trên lưng cậu nhóc đeo ba lô, tay lại xách thêm một chiếc ba lô khác.

Không khó để nhận ra cái ba lô màu xanh treo móc khóa mèo trắng kia là của ai, Hanbin phải xuống tầng hầm mà, nên là Taerae đã xung phong cầm hộ anh đó.

Sau khi nhận ra sự lầm đường lạc lối của bản thân, anh lớn tòa T bèn lập tức vòng trở lại. Anh nhận lấy ba lô của mình, vừa đeo lên vai vừa cười hì hì với cậu út.

"Taerae chờ anh lâu chưa?"

"Em chờ mòn cả chân luôn rồi."

Chất giọng trầm trầm này rõ ràng không thích hợp để nâng tông làm nũng chút nào, thế mà Hanbin vẫn thấy đáng yêu quá thể. Trong khi anh lớn bận u mê em nhỏ thì người ta cũng đang coi anh như em bé mà chăm sóc. Quai ba lô bị lật ngược khi đeo lên, Hanbin còn chưa kịp chỉnh lại, Taerae đã nhanh tay giúp anh luôn.

"Anh vừa mới ngủ dậy à?"

Cậu nhóc vờ như lơ đãng mà hỏi một câu như thế, dù rằng đáp án đã quá rõ ràng. Mấy đầu ngón tay nán lại thật lâu ở vai anh, gần sát vùng gáy bị đuôi tóc che phủ. Mãi đến khi Hanbin đáp lời, Taerae mới từ tốn thu tay lại, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát với nhau.

"Anh chợp mắt một lúc thôi à."

Anh lớn nào đó thì chẳng để ý gì cả, dù là thái độ khi hỏi hay phản ứng thờ ơ của cậu nhóc sau câu trả lời đi nữa. Thấy đã gần đến nửa đêm, Hanbin bèn túm lấy cổ tay Taerae, cười bảo.

"Chúng ta đi thôi nào."

Tất nhiên là cậu út sẽ không từ chối.

Khu rừng nằm ở phía sau Học viện, không cách tòa T quá xa, hai người đi bộ cũng chỉ mất tầm mười phút là đến. Nếu bên trong rừng có vô vàn ma trận nhỏ thì chính khu rừng này cũng đã là một ma trận bảo vệ khổng lồ. Ở ngay lối vào có đặt một chốt kiểm soát, họ phải điểm danh tại đó rồi mới có thể vào rừng. Người đàn ông phụ trách canh gác đã quen mặt cả tòa T rồi, cách ông chào họ cũng lộ rõ sự thân thiết.

"Suýt muộn rồi đấy nhé."

Hanbin nghe thế thì bật cười.

"Vừa kịp giờ mà chú. Chú nhớ mặt bọn cháu rồi thì có cần kiểm tra nữa không ạ?"

Anh chỉ hỏi đùa vậy thôi, chứ việc kiểm tra thì chắc chắn không thể bỏ được. Thành viên tòa T trừ bé nhân ngư ra thì ai cũng đã đến đây cả chục lần, người đàn ông quả thật chẳng lạ gì nữa, nhưng để tránh có kẻ giả danh đột nhập thì kiểm tra vẫn là cần thiết.

Ma pháp tương đương với tấm thẻ chứng minh thân phận trung thực nhất, máy móc nhanh chóng đo lường ra kết quả chính xác. Trong lúc chờ nó lưu trữ lại thông tin cũng như gửi bản sao cho Hội đồng Học viện, người đàn ông quay sang hỏi họ.

"Lần này là hai đứa à?"

Taerae hiểu ý của ông, thế là cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.

Số nhân lực có thể huy động của tòa họ là sáu người, nếu chỉ chia cặp đi trực thì nhàm chán quá. Vậy nên cứ hết một đợt cả đám sẽ lại chọn ngẫu nhiên để tạo thành sáu cặp trực mới, xong đủ sáu lượt thì đổi tiếp.

Nhìn chung là không lần nào giống lần nào.

Đã hoàn tất việc kiểm tra, người đàn ông đưa cho họ một thiết bị liên lạc cùng với hộp dụng cụ, sau đó thả cả hai vào rừng.

Đấy là thủ tục bắt buộc của Học viện, còn tiếp theo đây mới là thủ tục bắt buộc của tòa T.

Khi thấy Taerae lấy từ trong ba lô ra một sợi dây màu đỏ, Hanbin thật sự đã câm nín rất rất lâu. Mặc dù chuyện này từng được đề cập trước đây, nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản là tụi nhóc đùa thôi, cần gì phải làm đến mức ấy chứ. Thế rồi hình ảnh cậu cú đang cầm sợi dây mon men tới gần lại nói cho Hanbin biết, không có đùa giỡn gì cả, đám nhỏ này nói được làm được.

Anh lớn nào đó cố phản kháng.

"Hay là thôi nha...?"

Đương nhiên là không có chuyện Taerae chịu nghe lời dễ dàng như vậy rồi, cậu nhóc càng áp sát anh mèo, cười đến là rạng rỡ.

"Em không muốn anh lại mải nghiên cứu loài hoa nào đó rồi đi lạc như lần trực với anh Hyeongseop đâu."

"Nên anh Hanbin à, đưa tay cho em nào."

Đối diện với gương mặt này thì Hanbin còn có thể làm gì khác chứ? Anh thở dài thật dài, ngoan ngoãn đưa tay trái ra để Taerae buộc dây vào cổ tay mình. Sợi dây mảnh màu đỏ được tạo thành bởi ma pháp, buộc vào cũng không thấy khó chịu, hơn nữa còn có thể kéo dài vô tận. Sau khi buộc xong cho anh, Taerae cũng tự buộc đầu còn lại vào cổ tay phải của mình. Thế này thì dù có đi lạc thật, hai anh em vẫn sẽ dễ dàng tìm thấy nhau.

Xong xuôi đâu đấy, công cuộc trực rừng chính thức bắt đầu.

Điểm cung cấp ma pháp gần với lối vào nhất nằm ở hướng Đông, cách vị trí hiện tại của họ khoảng chừng sáu mươi mét. Để tránh tình huống học viên bất cẩn giẫm vào ma trận nên từ lúc bắt đầu thiết lập nhiệm vụ này, Hội đồng Học viện đã cho lát đá tạo thành một con đường nhỏ. Chỉ cần đi đúng theo con đường ấy học viên sẽ thấy tất cả điểm cung cấp ma pháp, đồng thời trở về được chốt kiểm soát.

Con đường không đủ để hai người có thể sóng vai cùng đi, vậy nên Taerae cầm đèn pin đi trước, còn anh mèo thì lon ton theo sau. Đêm nay quang mây, mặt trăng treo trên bầu trời sáng rỡ, dù chưa tròn cũng xinh đẹp cực kỳ.

Hanbin chọc nhẹ vào vai cậu út, thấy cậu quay lại thì cười hì hì rồi chỉ lên trời. Taerae ngẩng đầu, ngoại trừ bầu trời mọi khi và mặt trăng mọi khi thì chẳng thấy gì khác. Thế là cậu nhóc lại cúi xuống nhìn anh, gương mặt tràn ngập thắc mắc.

Ừ thì lệch tần số mất rồi, nhưng mà em nhỏ đáng yêu quá nên Hanbin cũng chẳng giải thích nữa. Anh lớn nào đó đưa tay nắn má cậu út mấy cái, nắn đến mức người ta xị mặt ra rồi mới cười bảo không có gì nè. Thái độ đáng ghét ghê cơ, vậy mà Taerae vẫn để yên cho anh muốn làm gì thì làm, dù sao thì cậu cũng không ghét cảm giác này mà.

Hai người đùa giỡn một lúc thì đã thấy điểm cung cấp ma pháp đầu tiên. Đó là một trụ đèn cao tầm nửa mét làm bằng đá, đốm sáng màu xanh bên trong chính là thứ tạo ra năng lượng cho ma trận hoạt động.

Công việc được phân chia một cách đơn giản, Hanbin sẽ kiểm tra mức năng lượng của đốm sáng bên trong có đạt yêu cầu không, hay có bị hư hại gì không. Còn Taerae sẽ chiếu đèn cho anh và đưa dụng cụ nếu anh cần.

May mắn là điểm cung cấp đầu tiên vẫn hoạt động bình thường, Hanbin giơ tay ra dấu "ok" với Taerae, để cậu nhóc xác nhận trên thiết bị liên lạc. Nhưng bạn cú cứ nhất quyết phải đưa tay làm chỗ vịn cho anh đứng dậy trước, Hanbin bất dắc dĩ mỉm cười, thế rồi cũng nắm lấy tay em nhỏ.

Chờ Taerae xác nhận xong, hai người lại tiếp tục khởi hành.

——

A/N: Chap sau có biến ^q^
Nhưng tuần sau có chap mới hong thì chưa biết vì tác giả đang bị báo cáo đè ;;w;;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip