40 - end



Một lúc lâu sau, trong nhà vẫn là cái không gian yên ắng đến lạ thường, Jisoo đứng trước bếp hâm lại nồi cháo lúc sáng mẹ nàng đã nấu, lúc nãy khi nghe chiếc bụng đói của Jennie kêu gào thì đã vô cùng khó chịu trách nàng không chịu chăm sóc bản thân nhưng cũng không nỡ la mắng, vali được cô kéo vào trong nhà, cảm thấy rất thoải mái khi ở đây.

Jennie ngồi ở bàn ăn đợi cô, mặt cúi gầm xuống nhìn mũi chân, lâu lâu mới dám liếc mắt lên nhìn một cái, hai cái má bánh bao đỏ ửng lên nhìn rất đáng yêu, giống như những nữ sinh e thẹn. Nàng nắm chặt lấy góc váy ở trên đùi, không ngờ Jisoo hiện tại đang đứng trước mặt mình, lại còn đang hâm cháo cho mình ăn nữa, có lẽ là cô đói quá nên hoá điên rồi đi? Có khi nào mấy thứ này đều là tưởng tượng không?

" Jennie? Sao không nhìn chị? "

Jisoo bưng tô cháo nóng đến ngồi cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi.

" Em... hôm qua em chuẩn bị đẹp đẽ thì chị không tới... bây giờ em nhếch nhác như vậy thì chị lại... "

" Jennie lúc nào cũng xinh mà, đừng ngại, nhìn chị đi " - Jisoo cười, nàng hình như đang lo lắng chuyện cô sẽ chú tâm vào vẻ bề ngoài nhưng thật sự không có chuyện đó, mà nếu có thì cũng không cận đến nổi chê Jennie của cô xấu xí, nhìn xem, bây giờ là mặt mộc vẫn có thể đáng yêu như vậy.

Jennie khẽ ngước mặt lên, nhìn thấy cô liền ngại ngùng xoay sang hướng khác.

" Bé chê chị xấu hả? "

" Không có... em ngại "

" Nhìn chị đi mà "

" Em ngại lắm... lát nữa... lát nữa rồi nhìn... "

" Không nhìn thì chị đi về " - Jisoo vờ giận dỗi đứng dậy, không ngoài dự đoán tay ngay lập tức bị người ta nắm lại kéo xuống, cô mỉm cười hài lòng vô cùng.

" Em nhìn mà... " - Jennie nói nhỏ, chưa bao giờ nàng thấy giá trị của một cái nhìn của mình là quan trọng đến mức nào, bây giờ mà nàng không nhìn thì người yêu sẽ lập tức chạy về Busan cũng nên, đến lúc đó nếu có nhìn thì toàn nhìn qua màn hình điện thoại, chạm mặt như thế này vẫn tốt hơn đi.

Jisoo ở bên ngoài so với ảnh còn đẹp hơn nhiều lần, nàng ngại là phải rồi, Jennie thầm mắng cô suốt ngày làm mấy chuyện chân tay riết rồi quên mất cái bản tính ngại ngùng, nàng thấy Jisoo không có có gì gọi là lúng túng như lúc trước cô thường nói, cái gì mà ở bên ngoài chị rất nhát, chị nhát ma em thì có.

" Bé ở đây rồi ba mẹ đâu rồi? "

" Họ về quê rồi, dưới đó có việc. "

" Vậy là em ở nhà một mình sao? Không đi cùng họ à? "

" Người ta ở trên đây còn phải đi dạy... " - Jennie há miệng nhận lấy muỗng cháo được Jisoo cẩn thận thổi nguội, độ nóng vừa phải, nàng thích như thế này. - " Jisoo ở đây rồi khi nào về? "

" Jennie nôn chị về lắm hả? "

" Không có đâu, em chỉ thắc mắc chị ở đây bao lâu thôi "

Jennie lắc đầu liên tục, tay níu lấy góc áo người ta không buông, chuyện gặp nhau khó khăn như vậy, làm sao nàng lại nôn nóng cho cô về được kia chứ, trái lại còn muốn hằng ngày gặp gỡ giống như Joohyun và cô Kang.

Jisoo xoa đầu nàng, hôn phớt lên môi của Jennie một cái rồi nhìn nàng chằm chằm. - " Chị ở đây luôn, bé chịu không? "

" Chị đừng đùa em. " - Jennie bĩu môi, làm sao lại có chuyện đó được chứ, nàng thấy mấy cặp đôi như thế này khi đề cập đến chuyện đến nơi ở của nhau, không dây dưa thì là từ chối thẳng thừng, chẳng hiểu tại sao lúc này bản thân lại đa nghi như vậy.

" Chị nói thật, bé nhìn nè, là đơn chuyển nơi công tác, chị đã rất khó khăn mới xin được. " - Jisoo vui vẻ lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy đưa cho Jennie, miệng không ngừng cười tươi.

Jennie chăm chú đọc thật kĩ, quả thật là Jisoo được chuyển đến nơi nàng sống, chuyện này là thật? Là thật sao?

" Là chị sẽ sống ở đây? Sống ở gần em có đúng không? "

" Đúng, rồi sau này sẽ rước em đi làm về, không cần ghen tỵ với người khác, bây giờ là Jisoo ở đây, không phải ở trên tin nhắn nữa. "

Jennie nghe như vậy trong lòng xúc động vô cùng, Jisoo vì nàng mà chuyển đến tận đây sinh sống, bạn bè cũng ở cách xa cô như lúc trước hai người cách nhau vậy, nàng ôm lấy Jisoo, thật sự không muốn rời xa.

" Bé ăn cháo đi nè, rồi hôm nay cho chị ở nhờ có được không? "

" Sao chị đến được nhà em? "

" Hỏi hai đứa học trò của em đi, trả lời chị coi, tối nay cho chị ở nhờ nhé? "

" Vâng "

Jisoo cười, cẩn thận thổi từng muỗng đút cho nàng ăn, Jennie của cô là một người rất quan tâm đến cái nhìn của học sinh về mình, cô thật thắc mắc nếu chúng biết cô giảng viên 27 tuổi của chúng đang như đứa trẻ ngồi chờ cô đút ăn thì sẽ như thế nào nhỉ, chúng thì cô không biết nhưng Jennie thì chắc sẽ nghỉ dạy luôn cho mà xem.

...

Một lát sau, Jisoo tắm đã được hơn mười phút, Jennie ở trong phòng dọn dẹp một chút, vì cô đến đây có hơi bất ngờ nên nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả, hôm qua còn tức giận quá ném đồ lung tung để bây giờ tìm lại vô cùng cực khổ.

" Jennie ơi "

Jennie xoay người nhìn về cửa phòng tắm, không biết là gọi nàng cái gì nữa.

" Dạ? "

" Chị để quên khăn tắm ở ngoài rồi, đưa vào cho chị đi "

Jennie nhìn ra bàn, lúc nãy nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ cho cô rồi kia mà, còn để rất gọn gàng mà tại sao bây giờ chiếc khăn vẫn còn nằm lăn lóc ở đó? Kim Jisoo, chị tốt nhất là để quên thật đi.

Nàng cầm khăn lên đứng trước cửa phòng tắm, khó xử quá không biết phải đưa vào bằng cách nào nữa, nàng lúng túng rồi đặt nó lên giường.

" Jisoo, bây giờ em ra khỏi phòng, chị ra lấy đi không sao đâu. "

" Thôi, lỡ em lừa chị, em đứng ở đó đợi chị rồi làm cái gì người ta thì sao, chị chân yếu tay mềm không chống cự được em đâu ~ "

Jennie đen mặt, lúc nãy còn thấy rất yêu cô nhưng sao bây giờ thấy ghét quá vậy, muốn đá ra khỏi nhà một cái cho rồi đi. Nàng như vậy mà làm mấy cái trò đó hả, nàng không phải Kim Jisoo mà biến thái đến mức đó, là cảnh sát thật sao? Kiệm lời một chút sẽ hay hơn nhiều, có đâu mỗi khi mở miệng hết mè nheo thì lại là mấy cái mà chỉ mình cô mới có thể nghĩ ra được, mất hình tượng quá đi.

Jisoo ở bên trong cười khúc khích, ngay cả cô cũng chẳng nghĩ mình nói ra được mấy lời đó, chỉ biết được chọc Jennie thì rất vui nha.

" Chị có ra lấy không đây? Không thì khỏi lau luôn đi nha "

" Em đưa vào đi mà "

Jennie tặc lưỡi, nàng nhắm tịt mắt lại mở cửa he hé rồi đưa chiếc khăn vào trong, nhưng mãi cũng không thấy Jisoo ở bên trong nhận lấy, nàng mất kiên nhẫn ném thẳng vào trong rồi đóng cửa lại.

" Aaaaa Jennie!! Ướt rồi nè! Em kì quá đi! "

" Ai kêu chị không chịu nhanh chứ! "

Jisoo hậm hực bức ra ngoài, người không được lau khô khiến quần áo mới mặc vào cũng chổ khô chổ ướt, mái tóc cũng ướt mem nhỏ xuống dưới chân cô từng giọt.

Jennie phì cười lấy một chiếc khăn khác lau tóc cho cô rồi dẫn Jisoo ngồi ở trên giường, phần mình thì lôi cái máy sấy ra sấy tóc cho cô, nếu lúc nãy không chọc nàng thì bây giờ đâu có như con chuột lột vậy. Jisoo ngồi yên cho nàng sấy tóc, tay vòng qua eo nàng ôm lấy, đầu úp vào trước bụng nàng hôn hít.

" Jennie ~ "

" Hửm? " - Jennie mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, tiếng máy sấy phát ra ồ ồ chen lẫn giữa tiếng nói của hai người.

" Em bỏ chặn người ta chưa? "

" Rồi, vừa mới nãy. "

" Chị xin lỗi nha, tại hôm qua thật sự chị không kiềm được mình. " - Jisoo ngước lên nhìn nàng, bộ dạng nũng nịu đáng yêu.

Jennie cười, nghĩ lại nếu không có Jisoo giúp thì cái người phụ nữ mà cô kể có lẽ sẽ bị cướp rất đáng thương, nàng có một người yêu tài giỏi như vậy thì nên tự hào mới phải. Chỉ là cho dù thế nào thì chờ suốt 4 tiếng cũng khiến người ta mất bình tĩnh, nàng lại nhạy cảm nên mới thành ra như thế.

" Em không giận chị nữa mà, ngồi yên đi, em sấy sắp xong rồi. "

" Bây giờ chị ở đây với em rồi, em vui không? "

" Vui "

" Jennie "

" Em nghe "

" Cho chị xem đi "

" Xem cái gì? "

Jennie đứng gần cô như vậy, ngực nàng theo đó mà ở ngay tầm mắt của cô, cái này là đang gọi mời người ta đúng không vậy? Jisoo nhớ lại mấy tấm ảnh hôm trước mình được nàng dỗ ngọt, thật sự muốn xem quá đi. Cô đưa tay chỉ vào phía bên trên.

" Thôi nha! Không được "

" Aaaa tại sao chứ? "

" Tại chị không đàng hoàng. "

Jennie chau mày, mới vừa gặp người chưa đầy năm tiếng đã giở trò rồi, nói biến thái thì cứ chối leo lẻo như người ta đang nói xấu cho mình vậy, nói sự thật về người xấu và nói xấu là khác nhau, tuy Jisoo không phải người xấu nhưng bây giờ thì có vẻ hơi giống rồi đó.

Nàng thấy cô không nói nữa thì tưởng mọi chuyện êm đẹp rồi, chưa đầy một phút sau, áo được người ta nhanh chóng kéo lên, mái tóc nàng đang sấy cũng chui tọt vào bên trong, Jennie đỏ bừng cả mặt, ấp a ấp úng không nói thành lời, người này nhanh quá, cô không bắt kịp.

" Chị... chị làm cái gì vậy, chúng ta chỉ vừa mới gặp, đi ra đi "

" Chị sợ ánh sáng "

" Nói dối! "

" Em biết thì sao còn hỏi "

" Chị thật sự không biết làm gương, chị là lưu manh chứ cảnh sát cái gì chứ aa! "

Jisoo cắn nhẹ vào một bên ngực nàng, Jennie chỉ biết hét lên một tiếng rồi lại thôi, cái đầu trong áo nàng cứ liên tục đưa đẩy, một bên ngực có cảm giác như ai đang mút lấy, ngoài Jisoo thì còn ai nữa chứ.

Jennie chỉ biết đỏ mặt, máy sấy bị ném sang một góc, ở trên giường bây giờ chỉ có hai người dưới tấm chăn, làm gì cũng không rõ.

Nửa đêm, nàng hé mắt, vòng tay ở bên eo vẫn còn đang ôm chặt, phía sau gáy vẫn còn cảm nhận rất rõ nhịp thở của người kia. Nàng với lấy chiếc điện thoại, chỉ muốn đoán xem bọn họ đã kết thúc trận chiến kia lúc mấy giờ thì lại nhìn thấy một tin nhắn.

Sooyaaa_
Chị yêu em.

Jennie mở tin nhắn nên, mỉm cười rồi cũng nhẹ nhàng trả lời lại.

Jennierubyjane
Em cũng vậy

" Bé mở cái gì đó chói mắt chị quá huhu tắt đi, tắt đi "

Jisoo chui rúc vào trong cổ nàng tránh cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại. Jennie hấp tấp tắt màn hình đi rồi xoay sang dỗ dành.

" Em tắt rồi, tắt rồi, ngủ ngoan đi "

" Yêu em... "

" ừm! "

Đối với người khác có lẽ chị đáng sợ nhưng ở bên cạnh em chỉ có mỗi một Jisoo yêu chiều nũng nịu, quyết định chọn chị giữa hàng ngàn người trên chiếc app mà chị rất ghét đó có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của em đến tận ngày hôm nay.

End
_________

Viên mãn hạnh phúc wé

Đây là một fic nhỏ của mình thôi, nó ngọt ngào nên mấy bạn có thể dùng nó để xã xì chét cũng được hehe
Mình hông muốn gì nhiều, mấy bạn thích nó là mình vui rồi, mục tiêu mình đặt ra cho nó là 5k lượt đọc nên chắc sẽ sớm đạt được thôi hehe

Tạm biệtttt, mình là _kimphunhan_, baiiiii

18.8.23

Coá đứa nào nói t xoá r đăng cho tăng view thì t cũng chịu hui tại bữa t sốc t xoá =))

Hồi đó nch với reader mình với bạn giờ kêu t nghe ngại quá
Như cũ he

Tạm biệt, mình là _kimphunhan_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip