[9]

Sư Tử vắt chéo chân ngồi trên ghế, vẻ mặt cực kỳ không vui mà hất hàm hỏi cô nàng đang bận đánh quái trong game:

"Rồi sao? Con mụ điên đó là ai?"

Song Ngư lơ đễnh liếc nhìn vẻ mặt hằm hằm sát khí như thể sẵn sàng giết 7749 "con mụ điên" của con bạn đang lên cơn thần kinh, vươn tay chỉnh nhỏ âm lượng, cực kỳ tốt bụng mà cung cấp thông tin:

"À, "con mụ điên" đó tên là Lộ Tây Tây, chắc mày biết rồi nhỉ? Là hàng xóm bên cạnh nhà tao, chuyển đến khu này lúc tao 8 tuổi." Song Ngư tiếp tục giết chết một boss nhỏ, "Đến chưa được vài ngày thì đã nhìn trúng ông anh của tao rồi, sau đó là thực hiện chiến dịch bám đuôi dài dằng dặc, ừm, chính là cái kiểu thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó, đến tận năm lớp 11 thì đi du học Anh, nên ông anh tao mới yên ổn được một thời gian, bây giờ thì lại về nước, tao nhìn là thấy phiền, không hiểu sao ông anh tao chịu nổi nữa?"

Nói xong liền nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của ai kia.

Haiz, không trách được, tâm trạng của người đang yêu.

Sư Tử đang tức tới nỗi muốn lật bàn. Và cô lật thật.

"Rầm" một tiếng vang lên, cái bàn yêu quý của Song Ngư đã nằm chỏng chơ dưới sàn.

Song Ngư giật giật khóe miệng. Con bé này mỗi khi lên cơn là cứ lật bất cứ thứ gì trong tầm với, còn cô thì lại là đạp bất kỳ thứ gì có thể đạp được. Nhờ cái tính xấu này mà hai người mới chơi bền đến vậy.

Sư Tử nghiến răng nghiến lợi, thanh-mai-trúc-mã à? Hay thật đấy nhỉ. Lộ Tây Tây này, cô ghi thù rồi!

========================= 

Trong khi Song Ngư đang vật vã với cô nàng nào đó đang nổi cáu đến nỗi lật tung căn phòng của cô thì, dưới sân nhà Kiều gia:

"A~ Anh Thiên Bình càng ngày càng đẹp trai rồi!" giọng nữ nũng nịu vang lên, còn mang theo ý cười.

Nghe cái giọng phát biết ngay là ai. Thiên Bình hơi hơi sợ, da gà da vịt thi nhau nổi hết lên. Bất quá, mặt vẫn rặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, hít một hơi thật sâu quay người lại đối diện với cái khuôn mặt khiến anh ám ảnh kia.

"Tây Tây, em đến rồi." Ọe, Tây Tây? Sến vãi [beep]. Không hiểu sao anh có thể gọi được.

Lộ Tây Tây ngại ngùng gật đầu, sắc mặt hơi đỏ, con mắt thì ngược lại chẳng có một tia mắc cỡ nào, lia lên lia xuống, nhìn chằm chằm Thiên Bình.

Ông trời ơi, con nhỏ này muốn ăn tươi nuốt sống anh à?

"Hai năm không gặp, anh Thiên Bình gầy mất rồi~" Lộ Tây Tây chộp lấy cánh tay Thiên Bình lắc lắc, cười hì hì vài tiếng, "Nhưng mà anh yên tâm, sau này có em ở đây rồi, em sẽ vỗ béo anh cho thật tốt!"

Nói như thể là mẹ của người ta.

Mợ nó chứ! Cái tay cái tay cái tay! Vuốt tay người ta làm gì chứ!

Rất rõ ràng, Thiên Bình không quá thích thú với cô nàng tiểu thư này.

Ặc, giết chết anh đi. Nếu không phải người mẹ đáng kính kia của anh vừa mắt cô tiểu thư này, "nhẹ nhàng" dặn dò anh phải đối xử thật tốt với Lộ Tây Tây, thì đánh chết anh cũng không chạy qua chạy lại nhà họ Lộ đâu!

Em gái yêu quý, cứu mạng a!

Như thể nghe được lời khẩn cầu thầm kín của ông anh trai, giây phút Thiên Bình miễn cưỡng bước vào nhà cùng với Lộ Tây Tây, Song Ngư chầm chậm bước xuống cầu thang, theo sau là gương mặt đen thui của cô nàng họ Chu.

[Nhắc nhở ấm áp: Sư Tử họ Chu~]

Não Thiên Bình "ầm" một tiếng.

Đây, đây, đây không phải Sư Tử sao!

Mợ nó Sư Tử ở nhà anh lúc nào!

Xong rồi, xong rồi, không thể để Sư Tử với con nhỏ tiểu thư bánh bèo này gây chiến được!

Nhưng mà... trong lúc Thiên Bình anh ngây người, thì Lộ Tây Tây đã sớm hét lên một tiếng, chỉ thẳng mặt Sư Tử, tức giận gào lên: "Là cô!"

Mặt cô nàng nào đó đen càng thêm đen. Sư Tử sớm đã nghiến nát hàm răng, bất quá trên mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể "con mụ điên" đang la lối kia chẳng có một chút ảnh hưởng nào tới cô. 

Nhẹ nhàng hất tóc, mười phần diễm lệ, đôi môi đỏ hơi nhếch lên:

"Là tôi."

Trong lòng Song Ngư "bộp bộp" hai tiếng, gặp tình địch còn có thể làm màu tới mức độ này, không hổ danh là Sư Tử. Cho một like!

Nhìn thấy thái độ ung dung của Sư Tử, bộ dạng như thể chẳng quan tâm lắm, nhưng ngược lại khí thế tỏa ra từ người cô nàng hùng hổ dọa người.

Sư Tử thờ ơ liếc mắt nhìn anh chàng đang đứng đực ra đó, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận không tên.

Lộ Tây Tây nào chịu để Sư Tử làm lơ mình chứ, cô nhếch môi khinh bỉ:

"A, từ lúc nào mà một con chó con mèo nho nhỏ cũng có thể ra vào nhà họ Kiều vậy?"

Móa nó, nói giống như là chủ nhà.

Chủ nhà thực sự hơi giật khóe miệng, mỉm cười dịu dàng nói:

"Tây Tây, cô về nước rồi à."

Thái độ của Lộ Tây Tây lập tức thay đổi hẳn 180 độ, quay người sang tươi cười:

"Chị Song Ngư, em nhớ chị lắm!"

Song Ngư cười nhạt: 

"Ồ, nhớ tôi hay là nhớ anh tôi?"

"Này, chị đừng có chọc ghẹo em mà~ Ai em cũng nhớ~ Đặc biệt là anh Thiên Bình đó!" Lộ Tây Tây thẹn thùng cúi đầu.

Thiên Bình nghe ba tiếng "anh Thiên Bình" kia, da gà vừa mới hết lại lập tức nổi lên, ớn lạnh trong lòng. Nhưng mà, sao thái độ của con nhỏ em của anh kỳ kỳ vậy ta?

Không đợi Thiên Bình lên tiếng thắc mắc, Song Ngư đã khoác vai Sư Tử, hướng về Lộ Tây Tây hất đầu một cái:

"Sao? Đến bạn của tôi mà cô cũng xem thường?"

Sư Tử liếc nhìn Song Ngư, biết ngay mà.

Con mắt Lộ Tây Tây ánh lên lửa giận, đưa tay che miệng giả bộ không hiểu nói:

"Bạn của chị? Ôi trời, sao chị lại kết bạn với cái loại hồ ly tinh lẳng lơ này?"

"Chị? Hình như cô lớn hơn tôi một tuổi đó? Gọi chị không thấy ngượng miệng sao? Hồ ly tinh lẳng lơ là nói cô à?" Song Ngư dùng vẻ mặt ngây thơ của Lộ Tây Tây đáp trả, bàn tay khoác vai Sư Tử kéo cô tới gần mình hơn.

Sư Tử trong lòng rưng rưng nước mắt. Em iu của cô có chỗ dùng rồi!

Sắc mặt Lộ Tây Tây lập tức tái xanh. Quả thật, cô lớn hơn Song Ngư và Thiên Bình một tuổi.

[Hai anh em nhà họ Kiều là sinh đôi nha~]

Song Ngư cười hai tiếng, sau đó liền ra đòn tiếp theo: 

"A, nếu đã không thấy ngượng miệng, vậy gọi tôi một tiếng bà nội xem nào."

"Phụt..." Thiên Bình chịu không nổi phì cười một tiếng.

"Song Ngư, cô đừng có quá đáng." Lộ Tây Tây đen mặt, lườm Song Ngư rồi hung hăng trừng mắt với Sư Tử.

Sư Tử cũng không vừa, trừng lại một cái rồi khinh bỉ nói:

"Con chó con mèo? Nói người khác sao không xem lại bản thân là cái dạng gì?"

Mặt Lộ Tây Tây hết xanh lại trắng, hậm hực giậm chân rồi quay qua tính nắm lấy cánh tay của Thiên Bình: "Anh Thiên Bình! Anh để họ bắt nạt em vậy sao!"

Trong nháy mắt, khi bàn tay Lộ Tây Tây sắp chạm vào Thiên Bình, cả căn phòng hệt như một hầm băng, hàn khí tỏa ra từ người nãy giờ vẫn yên vị đằng sau Song Ngư. 

"Lộ-Tây-Tây, cô chán sống rồi à!"

"Lộ Tây Tây, nghe thấy gì không? Bạn gái tôi hỏi chị đó!"

====================

bạn gái gì cha 






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip