10
Mãi đến tận trưa Lee Haechan mới ôm đầu tỉnh giấc. Cậu thề lần sau có cho tiền cũng không dám bê tha thế này nữa. Cậu gãi đầu ngồi dậy, ngáp một cái rõ to mở mắt muốn xem hiện tại là mấy giờ. Ủa đồng hồ treo tường đâu?
Lee - vẫn trong trạng thái mơ ngủ - Haechan ngơ ngác quay trái quay phải, sau đó tròn xoe mắt ngỡ ngàng. Đây là đâu? Huang Renjun sẽ không vì một chầu rượu mà bán cậu đi đâu phải không?
Cậu cố hoạt động não bộ hết công suất để nhớ xem đêm qua mình đã làm gì, nhưng vô dụng, rượu vào đầu hỏng, kí ức hôm qua 404 not found.
U là trời, sao bây giờ?
May mắn, lúc này người có thể giải đáp mọi nghi vấn cho cậu xuất hiện.
Lee Jeno mở cửa bước vào phòng, thấy cậu đã dậy liền đi đến, cúi thấp người nhìn cậu.
Lee Haechan bị ánh mắt kia làm cho có chút ngại ngùng, hơi lùi về phía sau né tránh ánh mắt anh, lắp bắp hỏi:
"Sao...sao anh lại ở đây?"
"Đây là nhà anh mà".
Haechan càng nghe càng ngốc, cậu say xong mò đến nhà Lee Jeno làm gì? Không đúng, mình còn không biết nhà anh ta.
"Tôi... anh, cái kia..."
Lee Jeno cúi đầu che đi nụ cười chực nở trên khoé môi. Khi một lần nữa ngẩng lên vẻ mặt đã bình tĩnh như thường, anh xoa đầu cậu nói:
"Bạn không nhớ hôm qua bạn đã làm gì à? Bạn làm anh buồn quá!"
Anh thở dài làm bộ mất mát. Lee Haechan uống xong là quên thực sự không nhớ nổi bản thân gây ra chuyện gì, thấy vẻ mặt Lee Jeno liền hốt hoảng ngồi thẳng lưng, lúng túng hỏi:
"Tôi, tôi làm gì quá đáng hả?"
Lee Jeno cắn môi gật đầu:
"Bạn phải chịu trách nhiệm với anh đấy"
Lee Haechan hồn lìa khỏi xác, mất hết sức lực ngồi ịch ra giường. Trong đầu chỉ còn một chữ, toang.
Cái loại phản ứng dễ thương gì thế này?
Lee Jeno không chịu nổi nữa, nhảy lên giường ôm lấy bạn nhỏ.
"Bạn đáng yêu quá đi mất".
Lee Haechan hồn thả lên mây mặc kệ anh ôm, cậu vẫn đang suy nghĩ về nhân sinh, cuộc đời, nghĩ xem còn chưa tốt nghiệp thì lấy tiền đâu ra để chịu trách nhiệm, hay bán sốp cho Huang Renjun?
"Haechan?"
Cậu uể oải ngước lên nhìn bạn người mẫu to xác trước mặt:
"Hửm?"
"Bạn đói chưa?"
Lee Haechan nhìn cái bụng xẹp lép, mắt chớp chớp hai cái lại nhìn bạn người mẫu, đáng thương gật đầu.
"Anh đặt đồ ăn rồi. Bạn đi tắm rồi ra ăn nhé? Nhà vệ sinh hướng kia kìa, anh để quần áo trong đấy luôn rồi".
Lee Haechan đứng dậy, lững thững đi vào nhà vệ sinh, tầm năm phút sau bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Mặc dù cung phản ứng sau khi ngủ dậy hơi dài nhưng tắm xong Lee Haechan coi như lấy lại tỉnh táo. Cậu để nguyên cái khăn tắm trên đầu, khoanh chân ngồi đối diện Lee Jeno, cách một cái bàn ăn bắt đầu hỏi tội:
"Nói! Anh đưa tôi về nhà anh kiểu gì?"
Lee Jeno đẩy đồ ăn vẫn còn bốc khói trắng đến trước mặt bạn, ân cần nói:
"Cháo nóng lắm, bạn thổi nguội rồi mới ăn nhé. Hay ăn cơm cuộn trước, cơm cuộn nguội ăn không ngon".
Lee Haechan bị đồ ăn hấp dẫn, rất nhanh quên luôn chuyện bản thân đang tra hỏi Lee Jeno.
"Anh mua canh kim chi hả?"
"Đúng rồi, canh tiệm này ngon lắm, còn nóng đấy bạn ăn thử đi. Đảm bảo bạn sẽ nghiện luôn."
Lee Haechan nhận thìa, lập tức múc canh cho vào miệng.
"A nóng nóng"
Haechan ôm miệng, Lee Jeno thấy vậy lập tức từ bên kia vọt sang, ôm mặt bạn kiểm tra:
"Anh đã bảo nóng rồi mà. Há miệng anh xem".
Lee Haechan hé miệng, đầu lưỡi chỉ hơi đỏ, không quá nghiêm trọng.
Lee Jeno nhíu mày:
"Không bỏng, bạn phải cẩn thận chứ."
Vừa xem vừa thổi nhẹ cho cậu, Lee Haechan nhìn khuôn mặt chỉ cách mình mấy cm, tai bất giác đỏ lên:
"Tôi không sao"
Lee Jeno buông ra, rót nước đưa cậu:
"Ngậm một lát sẽ không đau nữa"
Trừ chút trục trặc nhỏ thì bữa ăn xem như trôi qua yên ổn.
Lee Haechan muốn giúp anh dọn dẹp nhưng bị Lee Jeno đuổi, cậu ngồi khoanh chân như vừa nãy, giả vờ bản thân đang rất ổn nhưng thật ra trong lòng bồn chồn muốn chết. Tay chân sắp quắn hết lại với nhau rồi.
Lee Jeno xong việc đi ra, bạn bé nhà anh đang ngồi chống cả cằm xuống bàn nghịch điện thoại. Bé gấu tay ngắn chân ngắn mặc quần áo của anh thừa hẳn một đoạn dài, tay áo che hết cả bàn tay chỉ lộ ra mấy ngón tay trắng trắng xinh xinh.
(Jeno ơi không phải mỗi bạn thấy bé gấu nhà bạn xinh đâu, chị cũng vậy chị cũng muốn ôm bé gấu về nuôi nhưng chị chỉ sợ làm vậy bạn sẽ kẹp gãy cổ chị thôy)
"Haechan"
Một phút này, anh chỉ muốn lập tức tỏ tình, muốn cậu chính thức trở thành của anh. Nhưng anh biết còn chưa đến lúc, anh không muốn doạ bé gấu chạy. Nên câu nói thoát ra khỏi miệng vốn là "anh thích em" lại biến thành "chuyện chịu trách nhiệm chúng ta bàn đến đâu rồi nhỉ?"
Tất nhiên thứ nhận lại chính là cái liếc mắt ghét bỏ của bạn crush rồi.
"Tôi làm gì anh mà phải chịu trách nhiệm?"
Lee Haechan bật chế độ đanh đá.
"Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi. Bạn như vậy là hư lắm biết không?"
"Hôn?"
Lee Haechan trừng mắt như thể nghe được cái gì khó tin lắm, cậu hoang mang nhìn anh rồi nhận được cái gật đầu xác nhận. Lee Jeno chỉ tay vào miệng mình:
"Bạn hôn vào đây nè".
"Anh nói dối, tôi không tin"
Lee Jeno cười cười, từng bước đi đến ghé sát vào mặt bạn bé:
"Không tin thì..."
Anh cố ý kéo dài âm tiết.
"Chúng ta hôn lại xem bạn có nhớ ra không nhé?"
"Anh tránh ra"
Lee Haechan dùng cả hai tay đẩy mặt cái tên lưu manh trước mặt ra. Không hiểu sao mình có thể từng nghĩ anh ta tốt luôn. Cậu đứng dậy đi một mạch ra cửa, tay nắm chốt, vặn. Cửa khoá.
"Mở cửa coi".
Gấu không gầm thì tưởng là teddy à?
Lee Jeno nhìn bạn bé đứng trước cửa, hình như thượng đế đem hết sự đáng yêu của thế giới này dồn vào người cậu rồi thì phải? Nếu không tại sao một con người có thể đáng yêu đến thế? Thực sự đấy, chân nhỏ dẫm quần mà không vấp, không đáng yêu thì là gì?
"Bạn muốn đi đâu?"
"Về nhà".
"Ở nhà anh chơi chút nữa đi".
"Không".
"Vậy anh lấy xe đưa bạn về nha".
"Không cần".
"Anh cần, anh muốn đưa bạn về mà".
Lee Haechan nghĩ nghĩ, thực ra thì, cậu đâu biết đường về, để anh ta đưa về cũng được.
"Vậy anh nhanh lên".
"Đợi anh chút".
Lee Jeno trở vào phòng lấy chìa khoá, còn không quên áo khoác cho bạn bé. Lúc khoá cửa chuẩn bị đi, cái miệng vẫn tiếp tục trêu chọc người ta:
"Anh thêm vân tay bạn nhé".
"Thêm làm gì?"
"Để bất cứ lúc nào bạn nhớ anh bạn cũng sang với anh được".
"Ai thèm nhớ".
"Haizz, bạn không nhớ anh thì anh nhớ bạn vậy, không thêm vân tay thì bạn nhớ mật khẩu nhà anh đi".
Lee Haechan không thèm đáp tên thần kinh này nữa. Bị bạn bơ đẹp Lee Jeno không bực chút nào, thấy bạn cầm áo không chịu mặc liền nhắc:
"Mặc áo vào đi ngoài trời lạnh lắm".
"Anh phiền quá đi".
Nói thì nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc áo.
Lee Jeno mỉm cười, đợi bạn mặc xong thì nắm tay bạn kéo đi. Lee Haechan vùng vẫy mấy cái không thoát được đành để yên.
Đại khái, trời mùa đông lạnh, nắm tay một chút cho ấm chắc không sao đâu. Nhỉ?
Mia: Chúc mn ngày mới vui vẻ. Đi ăng sinh nhật Cún bé thôiiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip