21

Chuông tan học vừa reo, Phó Tư Siêu đã mồm kêu tay kéo đám bạn đi về phía căn tin trường:

"Nhanh nhanh cái chân lên! Hết mất chỗ đẹp bây giờ."

Trương Gia Nguyên với chất giọng Đông Bắc đặc trưng thì cứ liên tục cằn nhằn:

"Ơi giời ạ, thà lăn về kí túc xá úp bát mì cho nhanh, chả hiểu mày thích thú gì cái cảnh chen chúc ở căn tin nữa"

"Thích thú cái mắt, có mà nó đi hú hí với anh bồ của nó ấy" Lâm Mặc hậm hực tiếp lời.

Phó Tư Siêu thấy bạn cáu thì bắt đầu giở giọng nũng nịu, cầm tay Lâm Mặc lắc qua lắc lại:

"Thôi mà Mặc Mặc yêu dấu, đừng giận nữa mà. Bọn tao không cố ý làm bé gà của mày chạy mất đâu."

"Thôi đi, tao còn chưa xử tội mày đâu. Hai thằng làm xổng gà của tao tội một thì mày cũng tội mười!"

Thấy mình bị lên thớt, Trương Gia Nguyên liền túm Trương Đằng lên phân bua:

"Ủa ơ làm sao mà bọn tao biết được gà của mày nó biết bay? Tao mà biết nó bay như chim thế thì đã buộc dây cẩn thận rồi."

"Thật ấy, bình thường gà thả vườn không dây xích gì vẫn dắt ra đường đi dạo được đây thây. Ai mà ngờ con gà của mày nó lại biết đóng phim kiếm hiệp." Trương Đằng tỏ ra 'em nào có tội tình chi' bắt đầu kể lể.

Phó Tư Siêu đang đứng gật gù minh hoạ cho hai thằng bạn thì bị Lâm Mặc đập một phát vào gáy rõ kêu.

"Gật gì mà gật?! Đừng tưởng mua được con gà màu lông y hệt con cũ là tao không nhận ra. Dạ thưa bé gà của con là gà mái chứ đếch phải gà trống ba cụ trẻ ạ!"

.

Cả lũ cứ cãi qua cãi lại cuối cùng cũng đến được nhà ăn. Vừa đến nơi Phó Tư Siêu đã bỏ vội anh em, chạy vọt đến chỗ anh người yêu ôm ôm ấp ấp.

"Đấy, bạn chúng mày đấy" Trương Đằng tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt. Hai người còn lại cũng đồng loạt lắc đầu ngán ngẩm.

Phó Tư Siêu cười nói được một lúc thì cũng nhớ ra ba vị huynh đệ tốt của mình vẫn còn đang đứng thở dài ngoài cửa căn tin. Nó liền chạy ra cười hề hề lấy lòng rồi lôi cả đám đi lấy đồ ăn:

"Nào nào Nguyên ca, Đằng tử, Mặc Mặc yêu dấu, nay có nhiều món ngon lắm đấy, lẹ lẹ không hết."

Trương Gia Nguyên vốn đang bực bội vì trưa nắng còn phải chạy đi chạy lại kiếm đồ ăn, cũng không thèm đôi co thêm nữa, mặc bạn dắt đi đâu thì theo đến đấy.

Lâm Mặc vừa chắp tay sau lưng, thong thả đi trước thì bị ba bạn học sinh từ đằng sau chạy lên va phải. Nó giật mình la làng lên: "ối dồi ôi cái gì đấy?!"

Mãnh nam Đông Bắc đang định bật mode sẵn sàng chiến đấu để bảo kê bạn thì nhận ra trước mặt là ba bạn nữ, hình như còn học cùng một khoá. Nữ à... nữ thì em xin rút thôi, động tay chân còn được, chứ cái mồm em ăn nói thì không được nhã nhặn cho lắm. Nghĩ đến đấy, nó liền đẩy Phó Tư Siêu lên trước giải quyết.

Siêu nhi nhà này dù sao cũng mang mác chuyên gia ngoại giao khoa nghệ thuật đấy nhé! Nói chuyện với phái nữ phải nói là tử tế, lịch thiệp không chê vào đâu được.

Lâm Mặc đang chuẩn bị gật đầu nói 'không sao đâu' như một đấng nam nhi ôn nhu phóng khoáng giống trong tiểu thuyết, thì phía đối phương đã lên tiếng:

"Đi đứng kiểu gì đấy? Không có mắt à!"

"Vãi cả lìn" Trương Gia Nguyên buột miệng nói thành tiếng, cả ba nữ sinh kia đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm nó.

Ủa ủa ủa, nhưng mà vcl thật đấy? Mắt cận như nó còn nhìn ra là ai va vào ai trước cơ mà???

Lâm Mặc như bị sang chấn tâm lí, mắt trợn tròn to, nó lấy tay che đi cái mồm đang há to ra vì sốc. Thấy thế Phó Tư Siêu vội chạy lên phân bua, nó kéo Lâm Mặc ra sau lưng, từ tốn nói với ba bạn nữ kia:

"Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng rõ ràng là bạn nữ bên trái này va vào bạn tôi trước cơ mà?"

Hồng Trà nghe thấy người đối diện nói đến mình thì giật mồng lên:

"Này này, làm bậy chứ không nói bậy được nha! Con mắt nào của cậu thấy tôi va vào bạn cậu trước?"

Bạn thì đủ combo làm sai nói bậy rồi đấy hạo ma?! Trương Gia Nguyên bĩu môi nghĩ thầm.

"Đường to thế này thì không đi, cứ phải chắn ngay trước mặt người khác mà đi cơ, có duyên miếng nào chết liền luôn!" Bạn nữ bên cạnh vội chêm vào.

Phó Tư Siêu cười mỉm, đáp lại một cách đầy tinh tế nhã nhặn - y như lời ban nãy Trương Gia Nguyên miêu tả:

"Vậy thì chết liền đi".

Uầy, chiến tranh nổ ra rồi.

Trương Gia Nguyên biết giờ này mà còn làm vậy là tồi lắm. Thế nên cậu đã quyết định rủ rê người anh em Trương Đằng tồi cùng.

Hai đứa vọt lẹ ra quầy mua một bịch bắp rang, Trương Đằng còn đặc biệt gọi thêm một cốc pepsi size lớn, đứng đằng sau vừa ăn vừa hóng chuyện.

Hoàng Kỳ Lâm nhà ta bình thường đúng là xéo sắc không ngán bố con thằng nào thật, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, nhịn được cái gì thì cứ nhịn. Vậy nên khi thấy bạn mình xù lông sóc lên thì vội can ngăn:

"Thôi mày, bỏ qua đi. Để Nguyên ca lên chiến".

Vừa mới dứt lời, chẳng để cho Phó Tư Siêu có cơ hội từ chối, nó liền kéo Siêu lại rồi ra hiệu cho Trương Đằng đẩy Nguyên ca lên.

Trương Gia Nguyên tay còn ôm bịch bắp, đang ù ù cạc cạc thì bị đẩy ra làm bia đỡ đạn. Còn chưa hết bàng hoàng khi bị bạn bè phản bội thì hai bên đã bắt đầu dội bom.

Đấy, thế mới bảo, hóng dưa ít thôi không lại hóng trúng nhà mình. Khéo còn trúng quả vừa thối vừa bở.

Phía đối diện bắt đầu khai hoả:

"Rồi giờ muốn sao đây? Chúng tôi không cần bồi thường tổn thương thể chất hay tinh thần gì hết. Bảo bạn các cậu xin lỗi cả ba người bọn tôi là được."

Trời trời ra vẻ cao thượng gì đây trời, rồi giờ thành bạn mình sai à? Cái logic đâu ra mà lạ lìn gì thế?

"Quên đi nhé, ai sai thì người đấy xin lỗi. Rõ là bạn mấy người va vào bạn tôi trước, rồi giờ lại thành bạn tôi sai à? Nghĩ cái quái gì thế?!"

Phó Tư Siêu đọc Trương Gia Nguyên như một cuốn sách! Bao nhiêu suy nghĩ của cậu nó đều đọc lên thành tiếng cả. Đúng là hảo anh em, tâm linh tương thông!

Bên kia cũng không vừa, giọng cứ tru tréo hết cả lên:

"Còn lâu ấy, ba con mắt chúng tôi đều thấy rõ hết cả rồi, các cậu còn cãi cố cái gì nữa!"

Một, hai,..., năm, sáu. Hummm là do mình dốt toán bẩm sinh hay do họ có tổng cộng ba con mắt thật nhỉ? Ấu mài gót ẩy bi sây đưaa, ban ngày ban mặt sao lại có yêu quái thế kia!!

Trương Gia Nguyên còn đang hỏn lọn thì Phó Tư Siêu đã nhảy dựng cả lên:

"Vl thật giờ còn chơi đếm số à? Tóm lại là giờ vẫn muốn dây dưa chứ gì? Nguyên ca, không nói nhiều nữa, lên luôn đi!"

Uây vãi bạn ơi, tôi không động tay động chân với phụ nữ. Gì chứ lời mẹ dặn là phải nghe!

"Ôi bây giờ cậu còn đánh cả con gái á? Đàn ông đàn ang ai quá đáng thế bao giờ không???"

Ơ không không bạn ơi, tôi đã làm gì đâu mà các bạn đã ơi giời lên như thế.

Phó Tư Siêu như sợ cháy chưa đủ lớn, vẫn tiếp tục thêm dừa vào lẩu:

"Ừ đấy, ai chứ cái loại con gái xấu tính ngang ngược như mấy người là phải trị!"

Ôi mẹ ơi, ai cứu tiểu Nguyên Nguyên vớii. Một bên là địch dữ như cọp, bên lại là bạn cáu như ma, than ôi cái số phận khốn khổ của tôi.

Huhu Kha Vũ của bé ơii, Kha Vũ đi đâu mất rồi? Tự nhiên thấy nhớ Kha Vũ quá huhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip