Chương 1
"Bụp..." Tiếng cây bóng chày chạm vào bóng vang khắp sân vân động, Ban Tiểu Tùng đánh một quả homerun mở ra chiến thắng cho đội Tiểu Hùng với tỉ số 9-5, đây là lần thứ 5 đội Tiểu Hùng chiến thắng giao hữu suốt 1 năm nay, điều đó đủ hiểu thực lực của đội Tiểu Hùng đã vượt bậc hẳn từ khi đội bóng được thành lập lại với toàn bộ thành viên mới từ 2 năm trước... năm nay nhóm của Ban Tiểu Tùng đã là năm cuối cấp, năm nay sẽ là năm cuối cùng họ chơi bóng cho Nguyệt Lượng Đảo nên ai nấy đều cố gắng hết sức mình để đội vững mạnh hơn......
"YEAR-AAAA!!" Tiếng hô ăn mừng của đội Tiểu Hùng lại vang khắp sân vận động, khán giả vỗ tay ầm ầm chúc mừng đội bóng chiến thắng! Ai ai cũng vui mừng khôn xiết, họ lại thắng, suốt hai năm liền không ngừng nỗ lực họ đã trưởng thành hơn, trở thành những thiếu niên không dễ khuất phục, ước mơ thuở xưa còn đó ngại gì không chấp cánh cho ước mơ bay xa, họ đã gần như hoàn thành cái gọi là ước mơ đó, chỉ còn thiếu một bước: "Quán quân!"
Khi những thành viên của đội bóng chày cùng đội cổ vũ đang hò hét trong vui mừng thì có một bóng người xuất hiện trên khu vực khán đài, một cô gái trông điềm đạm, mặc áo thun trắng, bên ngoài chiếc áo thun còn khoác thêm mộ chiếc áo sơ mi sọc xanh, quần jean xanh nhạt, mắt kính đen, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng thoáng trên môi cô là một nụ cười nhạt, không nhìn được ánh mắt nhưng ánh mặt trời phảng phất đâu đó nỗi u buồn thống khổ, cô chính là An Lệ...
--------Ta là dòng phân cách thời gian--------
"Cốc, cốc, cốc...!" Bà tiếng gõ cửa vang lên tại nhà của An Mật và Đào Tây, từ sau khi kết hôn, chủ nhiệm An đã chuyển sang phòng bên cạnh sống với Đào Tây, phòng bên cạnh thì cô vẫn để đó, có thời gian thì vẫn sang để dọn dẹp "Cạch---" Cửa mở ra, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện, là một cô gái...
"An... An Lệ ư?!" An Mật ngạc nhiên lên tiếng
"Vâng! Chào chị, lâu không gặp!" Một nụ cười mỉm nhẹ trên môi "Chị không mời em vào nhà à?!"
"À... ừm!" Nói xong, An Mật nghiêng người sang để An Lệ vào
"Em về nước khi nào thế?!" An Lệ vừa ngồi xuống đã bị chủ nhiệm An đặt câu hỏi
"Mới sáng nay thôi! Em có ghé ngang sân vận động, thấy chị hò hét vui quá nên cũng ngại làm phiền!" Lệ Lệ vừa cười vừa nói
"Sao không nói chị biết để chị ra sân bây đón em?"
"Em muốn gây bất ngờ!"
"Đúng là bất ngờ thật!"
"À...! Chị Mật, HLV của đội bóng chày lúc sáng là chồng chị nhỉ?"
"Phải! Mà làm sao em biết!"
"Em nghe chủ tịch Đào Vũ nói, ông ấy còn bảo nhờ có chị mà ông ấy mới thực sự hiểu con trai mình!"
"Em gặp ba chồng chị rồi ư?!"
"Vâng! Ông ấy là người tới đón em!" An Lệ ngừng một chút "Và là người đưa em đến sân vận động!"
"Ừm! Thôi! Nói chuyện của em đi!" An Mật suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:"Em ở Mĩ là minh tinh mà! Về đây né fans hả?"
"Làm gì có! Em đã là minh tinh thì ở đâu cũng vậy thôi chị à?" Lệ Lệ cười nói "Bộ chị nghĩ em tệ đến mức chỉ có thể nổi ở Mĩ hay sao?"
"Chị đâu có ý đó! Hihi! ^_^"
"Em lần này về luôn! Em chuyển sang trường chị nha!"
"Được chứ! Chị còn sợ em không có hứng thú với trường học ở Trung Quốc chứ!"
"Thì đâu có hứng thú đâu! Nhưng mà em lại muốn chuyển sang Nguyệt Lượng Đảo, để xem chất lượng của trường mà bà chị của em làm nên như thế nào thôi!"
"Cạch--" An Mật định nói gì đó thì cửa mở ra "Anh về rồi đây!" Đào Tây vẻ mặt mệt mỏi lên tiếng
"Anh mệt không?" Sau khi trận bóng kết thúc thầy Đào đã sang công ty ba anh để xem một số hồ sơ các học sinh chuyển trường, ba anh bảo để anh xem đánh giá thử rồi đưa An Mật duyệt hồ sơ! Đào Vũ quả nhiên chỉ đang muốn đánh giá năng lực của Đào Tây
"Không đến nỗi!" Đào Tây nghe tiếng vợ tươi cười trả lời, một chút mệt mỏi cũng không còn, tiện tay anh đưa hồ sơ cho An Mật, bảo:"Em xem duyệt hồ sơ chuyển trường đi!"
"Vâng!" Chủ nhiệm An nhận hồ sơ từ tay thầy Đào hờ hững trả lời
"Á---!" Đào Tây đứng gần hơn 15 phút mới để ý thấy cô gái đang ngồi kế bên An Mật (ổng chỉ để ý tới vợ ổng)"Ai đây?"
"Em của em, An Lệ!" An Mật đưa tay sang An Lệ giới thiệu, sau đó nhìn Lệ Lệ nói:"Còn đây là Đào Tây, con trai ngài tổng chủ tịch Đào Vũ, chồng chị!"
"Em biết mà!" Lệ Lệ thở dài "Phòng kế bên của chị phải không? Em sang bên đó nha, ngồi đây như cái bóng đèn* quá!"
"Haha! Được được chứ!" An Mật cười lớn "Mật mã là sinh nhật chị đó"
"Cám ơn!" Nói xong An Lệ liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, áp lưng trước cửa cười nhạt"Họ hạnh phúc thật! Chẳng như mình!"Sau đó về sang phòng bên cạnh tắm rửa thay đồ và đi ngủ!
Trong khi đó, tại nhà Đào Tây:
"Em có em gái ư?! Sao anh chưa nghe mẹ nói qua?!" Đào Tây nghi hoặc hỏi
"Nó là em nuôi của em! Em gặp nó ở Bắc Kinh, trong một cô nhi viện, ba má nó mất từ khi nó vừa lọt lòng, sau đó em đưa nó về Trường Sa, tới cấp 2 nó bảo muốn đi du học, ba anh đã cho tiền nó đi! Năm em gặp nó là năm em 24 tuổi, em được trường học ở Đức cho về để làm từ thiện, gặp được Lệ Lệ, em đã cho nó theo em về! Nó bảo muốn về cùng em! Năm nó đi du học em vẫn còn ở Đức, chính ba anh đã bảo sẽ giúp nó sang nước ngoài giống như em khi xưa! Cỡ 4 năm sau em trở về và gặp anh đấy! Nó thì luôn ở nước ngoài nên mẹ em cũng không để tâm nhiều, nó bên cạnh mẹ em chưa tới 6 năm mà, tình cảm là có nhưng chưa đến mức sâu đậm như mẹ con ruột!" An Mật dùng một tràng hơi để kể cho Đào Tây nghe sự việc
"Ra là vậy! Hình như trong hồ sơ học sinh chuyển trường có tên An Lệ đấy, nhiều năm liền ở Mĩ đều có học bổng, nó cũng được xem là tiểu học bá đấy!" Đào Tây cảm thán nói
An Mật không nói gì, nhìn chằm chằm hồ sơ, không gian đột nhiên trở nên rất an tĩnh......
"Anh đi tắm đây! Cái này ngày mai lên văn phòng rồi duyệt, thời gian cũng trễ rồi, em cũng nghỉ ngơi đi!" Đào Tây vừa nói vừa vuốt tóc An Mật, ánh mắt ái muội
An Mật vẫn không nói gì, cất hồ sơ vào giỏ xách, hờ hững gật đầu! Sau để Đào Tây tắm xong hai người cùng nhau đi ngủ......
Một viễn cảnh hạnh phúc...
----------------------------------------------
Bóng đèn*: kì đà cản mũi
"砰..."棒打中了球的响声 响到全运动场,班小松打出一个全垒打,小熊队九比五获胜,这是一年来小熊队第五次获胜交友比赛,这点能够表达出来小熊队已超过以前 超过他们在两年前的重组新棒球队这此刻 与全部新的队员... 这年已经是班小松他们最后一年留在学校,这是最后一年他们为月亮岛中学打棒球,所以他们各个都使出全劲 尽力让棒球队变成更强。
"耶__啊啊啊__"小熊队的庆祝声又响到全场,观众雷声拍手掌,庆祝棒球队的获胜。各个都很开心,他们又赢比赛,连续两年不停止的努力让他们更成长,成为不会被屈服的少年,那年的梦想还在那就让它飞起来吧,还缺一步:"冠军"
当棒球队跟啦啦队的队员们在呼唤庆祝时 在看台上出现一个少女,看像淡淡的女孩,穿上体恤衫,外面是个蓝纹衬衫跟外套,青蓝牛仔裤,带黑墨镜,看不出脸但看起来在笑,看不出眼神但在阳光照射下 似乎有些难过,她叫安丽......
______________________________________________________________________________
"敲敲敲__"三声敲门在安谧跟陶西家响起,从结婚之后 安主任已跟陶西在一块儿,隔壁的房间她还留着,有时间就过那边打扫 "咔_"门开,一脸清秀出现,是个少女......
"安...安丽?"安谧惊讶到声
"是啊。姐好,好久不见!"微笑露出:"你不请我进家啊?"
"啊 嗯!"说好,安谧让路给安丽进去
"哪时候回国啊你?"安丽刚坐下就被安主任问到
"今早,我有路过运动场,看你呼唤着 蛮开心的样子 所以不好意思打扰!"丽丽边笑边说
"怎么不给我知道啊?让我到机场接你"
"惊喜啊"
"真惊喜"
"啊...... 谧姐,早上那棒球队的教练是你丈夫啊?"
"对啊 你怎么知道的啊?"
"我听陶宇董事长说,他还说多亏了你 他才能了解自己的儿子"
"你见我老公爸了?"
"哦 他是来接我的人" 安丽停了一下:"也是载我到运动场的人"
"哦 好了 说你事吧!"安谧想一想说:"你在美国是大明星吧 想回来躲着粉丝啊?"
"哪里有啊!我已经是明星了 那去哪不就都一样吗?"丽丽笑说:"那你觉得我只能在美国红啊?"
"我不是那个意思 呵呵"
"这次我不会再走了 我转到你笑啊!"
"好啊 我还怕你对中国学校没感兴趣啊"
"就没感兴趣啊 但我想转到月亮岛,看我老姐工作的地方质量如何而已"
"咔__" 安谧正想说些什么时门就开了:"我回来了"陶西累累的样子说到
"你累吗?"棒球比赛结束后 陶西就过他爸爸公司看转学新学生的简历,他爸爸让他试看一下然后拿回给安谧看 陶宇果然在想看看陶西的能力
"不太"陶西听到老婆声音 笑着笑回答,一点累感也没了,顺手拿简历给安谧,说"你看转学生简历吧!"
"哦 好的" 安主任拿了简历 随便回答
"啊___"陶西站了十五分钟才看见安谧旁边的女孩:"谁啊?"
"我小妹,安丽"安谧向陶西介绍下,然后看着安丽:"还有这是陶西,陶董事长的儿子,我丈夫!"
"我知道"安丽叹了一口气:"隔壁是你家吧?我过那边啊,在这里相似个电灯泡"
"哈哈 好啊"安谧大笑:"密码是我生日啊!"
"谢谢!"说到安丽立刻起来走去,腰按在门口 冷笑一声:"他们真幸福 哪像我" 然后就过隔壁房间 洗澡换衣服睡觉
此时,在陶西家:"你有妹妹啊?我怎么没听过啊?"陶西疑惑地问
"她是我的干妹 我在北京见到她 在一家福利院,她爸妈在她刚出生不久就去世,后来我带她到长沙,初中时 她突然说想出国留学 是你爸爸出钱给她的。我见她那年我才二十四岁,在德国的学校让我去做义工,见到了安丽,我就让她跟着我,她说想跟我。她去留学那年我还在德国,就是你爸帮她出国留学 想我当年一样。她就一直在国外嘛所以我妈也不太在乎,她在我妈身边还不到六年啊 感情可能还不到亲身儿女的吧"安谧一口气给陶西讲完了故事
"原来如此 好像在转学的简历 有个叫安丽啊,多年来在美国都得到奖学金,也算是小学霸啊。"陶西感叹说
安谧没出声,看了看简历,空间突然很安静......
"我去洗澡了!这个明天到办公室再看吧,时间不早了,你也早点休息吧!"陶西边说边摸摸安谧头发,暧昧眼神
安谧一声不响,把简历放进包里,随便点点头。等陶西洗好澡就一起睡觉去......
幸福远景......
P/S: Mọi người cho tí cmt để tác giả có động lực viết típ
Tập sau ba anh chính thức xuất hiện nè!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip