Chương 21
Sau bao ngày drop, thì tớ đã comeback, mà làm như off lâu quá, lời văn tớ có hơi thay đổi, có phải nhạt đi nhiều không? Hic hic
_____________________________
"Chát..." An Lệ đẩy mạnh chàng trai đối diện ra, không quên tặng anh một cú tát, nước nơi khóe mắt cô đã giàn giụa, An Lệ không phải một người quá yếu đuối, nhưng cô cũng không đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ
"Johnny, anh muốn gì?"
"Muốn em" Anh vừa nói vừa ép sát cô vào tường
"Anh... anh..." Sự đểu cáng không có giới hạn thực sự khiến An Lệ phẫn nộ, cô thực sự không còn từ nào diễn tả sự vô liêm sỉ của anh
"Xin lỗi, năm đó là anh sai rồi" Anh đứa tay lau đi những giọt nước trên khuôn mặt cô "là anh đã ích kỷ rồi. Em đánh anh đi, đừng khóc."
Cô không biết nói gì, nhẹ nhàng đẩy anh ra, rồi chạy đi. Cô không hiểu chính mình, suốt bao năm cô hận anh, nhưng anh chỉ cần nói một câu đơn giản đã khiến cô cảm thấy mủi lòng... "Đồ ngốc"-Cô vừa chạy vừa mắng, xui rủi thế nào lại đâm đầu vào tường, à không... không phải tường
"A-" Cô ngã ra đất, theo phản xạ đưa tay kiểm tra đầu
"Cậu không sao chứ?"
"A, Ô Đồng, cậu chưa về sao?" An Lệ ngẩng mặt lên thấy Ô Đồng đang chìa tay về phía mình
"Ừ... Tớ để quên đồ trên lớp..." Dùng tay kéo An Lệ đứng dậy, cậu tiếp tục hỏi "Cậu không sao chứ?"
"Không sao"
"Xin lỗi, tớ không cố ý" Ô Đồng lấy tay gạt giọt nước mắt nơi khóe mắt của An Lệ
"Không sao" An Lệ né tránh "Này là bụi bay vào mắt thôi
"Cậu về chưa?" Ô Đồng cười nhẹ
"Về." Chứ nói gì giờ?
Không hiểu sao khi ở cạnh Ô Đồng, An Lệ luôn cảm thấy rất an toàn, không như Johnny, tuy hai người có hoài bão và tính cách giống nhau, nhưng Johnny luôn khiến cô cảm thấy như ngửi được mùi thuốc súng
__________________________________
"An Lệ!" An Mật nhìn An Lệ trìu mến
Từ lúc cô về tới nhà, chủ nhiệm An cứ nhìn cô như vậy
"Sao thế? Em đồng ý thì sao mà không thì sao?" An Lệ hôm nay tâm trạng nửa tốt nửa không tốt, giọng điệu cũng có mùi thuốc súng
"Đồng ý thì tốt mà không đồng ý thì... thì... thì..."
"Thì sao?"
"Thì chị sẽ giận em"
Ơ hay, chị đùa... An Lệ tức cười, nhưng không nói ra điều mình nghĩ
"Chị nói cho em thời gian mà!"
"Ừm, bao lâu?"
"Khá lâu"
"Khá lâu là tới khi nào?"
"Tới khi em nào em nghĩ xong"
"Khi nào em nghĩ xong"
"Khi hết thời gian"
"Khi nào mới hết thời gian"
"Khá lâu"
"..." Vâng và cứ như thế, hai chị em làm một vòng gần chục lần, An Lệ bực bội liền đuổi chị mình về nhà
"Chị An, anh rể của em ngày mai sẽ về, chị về nhà chở ảnh đi, đừng ám em nữa"
"..." An Mật chưa kịp nói gì cả, đã bị An Lệ dắt tay tới cửa và 'Rầm' giờ thì chủ nhiệm An đã bị em gái nhỏ kiêm học trò cưng nhốt ở ngoài rồi
_______________________________
"Nếu thời gian trôi mà anh vẫn yêu em như thuở xưa thì tốt biết mấy..." An Lệ lẩm nhẩm
"Ôi trời ạ! Lời bài hát kiểu gì vậy nè?"
"SE hả? Thôi đi nào"
"Đoạn này cũng tệ quá đi chứ"
"Tone đang cao mà, hạ không phanh thế này, lại lên cao thì ai mà lấy hơi cho kịp"
"Sửa, phải sửa"
"Không, không ổn, lại nào-"
An Lệ cứ thế tự nói lại tự trả lời, tự tung rồi tự hứng, chiều nay khi tan học cùng Ô Đồng ra về, cô mới sực nhớ ra có hẹn với quản lí, thế là cùng Ô Đồng đạp lấy đạp để chiếc xe đáng thương, đến công ty thì họ chỉ quăng cho cô một sấp giấy rồi bảo cô về kiểm tra, tưởng gì thì ra là bài hát mới, cũng lâu chưa ra mà nhỉ? Thấy bài hát mới nên tấm tình khá lên cũng quên mất là mình vừa bị cưỡng hôn (chị hay), tung tăng chạy ra kể với Ô Đồng, bây giờ cô lại cảm thấy hối hận cực kì, thà để cô tự sáng tác luôn cho rồi, chứ cái bài hát sến súa thế này đúng là nuốt không trôi mà. An Lệ cắm tai nghe, vừa nghe nhạc dạo vừa lẩm nhẩm hát theo, cách 2s lại đen mặt, vừa nói vừa chửi vừa trả lời (như trên), lại lấy bút liền tục ghi chú bên cạnh lời bài hát, sau đó lại lôi guitar ra, đàn đàn hát hát cũng không biết hát gì, chủ yếu là chỉnh lại tone bài hát cho phù hợp với lời... được tầm 2 tiếng thì An Lệ đặt guitar lại chỗ cũ, lôi máy tính ra đánh lại lời bài hát mình vừa sửa và làm lại bản nhạc dạo mới, tiện thể cắt nhạc cho đội cổ vũ...
"Tít... tít..." hai tiếng 'tít' vang lên, là âm báo tin nhắn, vỏn vẹn hai chữ
"Xin lỗi"
"Ừ" An Lệ biết là ai, nhưng cũng chỉ trả lời qua loa, đau thì đau hận thì hận nhưng ước mơ luôn quan trọng nhất, chỉ sau việc học thôi, một khi An Lệ đã tập trung làm điều mình thích thì mọi thứ xung quanh đều chẳng là gì cả...
"明明那一天 离得好远, 回头却能看见, 好的 大写的 渴望的明天, 要赢过 全世界,不过一眨眼 还没发现, 青春早已蜕变, 说过的 改写的 相遇的今天, 岁月装扮的脸, 改变 匆匆 忙忙 认认 真真 的十年...... " Nhạc chuông điện thoại của An Lệ vang lên
"Alô" Tiếc nhẹ màn hình điện thoại, An Lệ cười nhẹ nhấc máy
"Nè, bài hát hay không?" Bên đó không thèm nói giới thiệu, trực tiếp vào chủ đề
"Không, tệ lắm!"
"Haha, lúc chiều thấy cậu hưng phấn lắm" Ô Đồng cười
"Còn bây giờ"
"Giọng cậu uể oải quá!" Nói sự thật đó
"Ừ, tớ đang bận rồi, nói chuyện sau" An Lệ nói, Ô Đồng 'bye bye' rồi tắt máy
Chợt mấy giây sao điện thoại lại báo tin nhắn đến
"Tớ đặt hàng nghe đầu tiên đấy"
"À ngủ sớm đi, nghệ sĩ mà có quầng thâm mắt thì tệ lắm"
"Biết là make up được nhưng để như giờ nè, mặt mộc của cậu xinh í"
"Bye bye"
Nói không ngoa, nhưng Ô Đồng làm An Lệ nỗi hết da gà, khai thật thì tại lúc chiều tâm trạng không tốt nên lúc đạp xe về cùng Ô Đồng đã nói khá nhiều, Ô Đồng cũng đáp lại rất nhiệt tình, nên nói sao nhỉ? Là khi hai người ngoài lại trong nóng gặp nhau, họ đều trở lại con người bên trong của mình, không phải Ô Đồng lạnh lùng với tất cả fangirl trong lớp, không phải An Lệ trầm tĩnh trên sân khấu, mà họ chính là những người sẵn sàng quan tâm tới nhau, bởi vì bên trong Ô Đồng có gì đó giống với người An Lệ thích, bởi vì An Lệ là người đầu tiên khiến Ô Đồng xao xuyến, bởi vì tương lai gần, họ là của nhau......
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip