Vừa yêu vừa hận 1 người

"Cậu xuống ăn tối hả? Sao không ngồi vào chỗ đi cứ đứng đực mặt ra đấy thế"
Lúc bấy giờ hắn mới có thể định hình lại mà tiến đến chỗ lấy thức ăn và chào hỏi cậu. Trái ngược với cảm giác rạo rực của hắn bên này Fourth rất điềm tĩnh ngồi xuống bàn mà ăn phần ăn của mình. Một lát sau khi hắn quay trở lại bàn ăn thì bỗng nhận được một câu hỏi của em khiến bản thân đứng hình
"Mà nè tôi với cậu đã từng gặp nhau chưa vậy? Tôi thấy cậu trông quen lắm đã gặp rồi thì phải"
Nói thì có vẻ em chẳng còn nhớ gì nhiều về hắn, nhưng không làm sao mà em có thể quên được hắn chứ, chính hắn đã để lại cho em một vết nhơ khiến em ghét nó đến kinh tởm. Sắc mặt Gemini có phần hơi bất ngờ hắn vội phủ nhận ý hỏi ấy. Vì hắn biết Fourth ghét hắn chừng nào, những gì hắn gây ra cho em chính là một nỗi kinh hoàng cho chàng thiếu niên mới lớn năm ấy. Ngay chính hắn cũng kinh tởm bản thân mình, kinh tởm cái hành động súc sinh ấy của mình. Bầu không khí kể từ câu hỏi của kia đã trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết, gian phòng ăn giờ đây có hai con người chỉ lặng lẽ ăn mà chẳng nói gì với nhau.

Fourth là người ăn xong trước, đánh chén xong phần ăn của mình là em chạy thẳng lên phòng liề, bỏ lại bóng người phía sau cũng đang từ từ đứng dậy. Em chạy lên phòng đóng chặt cánh cửa lại. Giờ đây cảm xúc em rối bời, khi nhìn thấy hắn không hiểu sao lòng en lại có chút hi vọng nhưng rồi lại nhen nhóm lên vài phần run sợ, vừa sợ hãi vừa căm phẫn nhưng vẫn vương đâu đó chút nhớ nhung. Fourth đã yêu rồi, yêu chính cái người con trai ấy nhưng cũng chính người đó lại là người mà em hận đến muôn đời vạn kiếp. Fourth đáng thương, em đã phải rất đau khi phải hận, hận chính cái người mà em từng yêu say đắm. Phải chăng tình yêu đang quá khắc nhiệt với em, quá nhẫn tâm với một sinh linh bé bỏng khao khát có được sự ấm áp từ những yêu thương.

Gemini ngay sau khi thấy em chạy lên tầng cũng đi theo ngay sau đó. Hắn đứng trước cánh cửa phòng đã được khóa chặt của em mà ngồi tựa xuống. Hắn và em đã từng chung sống một khoảng thời gian nên hắn hiểu, hiểu cái tính ngoan cố của em. Có thể lúc người ta đau khổ, gục ngã thì em sẵn lòng giúp đỡ, sẵn sàng tâm sự an ủi họ nhưng rồi đến khi em đau, em mệt mỏi thì lại cố che đi những tiêu cực ấy mà chỉ âm thầm khóc nức lên trong đêm. Hắn ngồi xuống cạnh cửa khe khẽ nói với em
"Fourth nè! nếu mệt mỏi quá thì cứ trải bầy nó ra không phải che dấu đâu mọi người sẵn lòng giúp cậu như cách cậu giúp họ mà"
Không một lời hồi đáp nào nhưng những tiếng khóc nấc lên kia cũng cho hắn biết em đã nghe thấy lời mình chỉ vậy thôi đã đủ rồi. Bỗng cánh cửa phòng bật mở, phía bên trong Fourth mặt mày nước mắt nước mũi tèm lem đứng đó còn đối diện là Gemini đã đúng lên đối mặt với em từ bao giờ. Chẳng nói gì với nhau, hắn ôm lấy em vỗ về còn em thì chỉ vùi vào người hắn mà khóc. Tiếng em khóc nghe đến tha lương, tiếng khóc nó cứ nghẹn ngào như đã kìm ném rất lâu, chắc phải đau lắm, đau khi phải kìm nén lại từng dòng lệ, đâu khi dù có cảm thấy ra sao cũng không được thể hiện ra, đau khi phải cố gượng cười khi trong lòng chẳng hề ổn, và đau khi không ai có thể hiểu mình.

Cứ thế một người lớn một người nhỏ ôm lấy nhau mãi cho đến khi người nhỏ kia đã mệt lả mà thiếp đi. Nhìn người mình thương như vậy lòng Gemini như có hàng trăm hàng vạn mũi dao xuyên thấu, nhưng hắn đâu thể làm gì được giúp em kiểu gì đây? giúp với thân phận gì đây? Là người mới gặp chỉ vài tiếng à hay người mà em hận nhất. Đúng là đáng đời hắn, thầm cười bản thân một cái rồi cũng bế cậu vào giường nằm nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip