5. Thế Giới Mới

Gì vậy, chuột kêu ư?

Thanh Âm nghe loáng thoáng có tiếng "chít chít" bên tai. Mí mắt cô nặng trĩu, chầm chậm nâng lên, khung cảnh phía trước dần dần lọt vào vùng thị giác.

Sờ sờ trước mắt cô là một bầy chuột cống chừng bốn năm con đang bâu lấy ống tay áo của cô. Cô giật mình bật dậy, cả bầy chuột con thì phóng con thì bò, chạy tán loạn, giẫm lên vụn bánh mì khẽ phát ra tiếng "lách tách" rất nhỏ.

Cô ngồi đần ra như một khúc gỗ, chừng mấy chục giây sau thì cơ mặt mới hoạt động được chút ít. Cô dáo dác nhìn ngang nhìn dọc rồi dừng lại ở mặt đất lồi lõm, mắt chằm chằm hướng vào mẩu bánh mì đã áo một lớp mốc ôi thiu mọc đầy lông tơ, trong đầu lần lượt hiện lại cảnh cô bị hút vào lỗ đen bí ẩn và gặp một con chó biết nói tiếng người. Thoạt đầu, Thanh Âm lại cho rằng mình lên cơn hoang tưởng nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy bầy chuột cống và bắt đầu nhận thức được tình cảnh hiện tại không phải là ảo giác thì gương mặt nhếch nhác bùn đất của cô đã ngay lập tức xuống sắc trầm trọng.

Thanh Âm quay đầu nhìn dáo dác thêm một lần nữa, trong đôi mắt còn chưa vơi bớt vẻ đờ đẫn giờ đây đang phản chiếu một nỗi sợ vô danh. Cô nhìn xuống thấy mình mặc một bộ đồ nông dân có chất liệu vải khá cứng, nhiều góc bị bạc màu, lởm chởm chỗ chắp vá. Đôi ủng da ba tấc cũng rách đáy, thò ra hai cái chân nhỏ xíu lấm lem bùn đất. Cô giơ hai bàn tay ra xem, hết thảy mười ngón ngón nào cũng bong da tróc thịt. Khóe miệng cô bị bầm, tụ máu tím lịm nên lắm lúc giật giật.

"Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình thế này?"

Thanh Âm ngập ngừng sờ vào vết bầm trên mu bàn tay, kì lạ thay lại không thấy đau. Đáy mắt cô hơi sáng lên. Cô thử lại lần nữa, nắn nắn bóp bóp cả những nơi khác trên cơ thể, đúng là không có cảm giác gì.

Thanh Âm thầm mừng nhưng ngay sau đó lại nghĩ tiếp, "Nhiều vết thương như vậy sao mà không đau được, chẳng lẽ do mình chết rồi, hay là dây thần kinh nào của mình bị liệt?"

Càng nghĩ càng không tìm được câu trả lời, cô tự trấn an bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu thì đầu bỗng choáng váng, cổ họng chợt dâng lên cơn buồn nôn. Cô vội vàng chạy ra nơi có nhiều ánh sáng, quay lại nhìn mới biết chỗ mình vừa nằm hóa ra là một góc tàn dưới chân cầu sắt. Nước cống thải ra con mương nhỏ cùng hàng tá túi rác và xác động vật trôi nổi bốc lên cái mùi hôi thối nồng nặc. Thanh Âm dựng tóc gáy, vừa nín thở vừa chạy ngược lên trên cầu cứu "đồng minh".

"Ricardo! Ricardo cậu ở đâu?"

Khoan đã...

Dường như Thanh Âm vừa nhận ra điều gì đó. Cô thất thần đứng trơ như phỗng, cái miệng há to hết cỡ, cả người gồng lên như thể đang chuẩn bị hét một hơi rất lớn nhưng rồi lại thõng toàn thân. Cô ôm lấy cần cổ, miệng mấp máy liên hồi, "Mình không nói chuyện được ư?!"

Bỗng từ đâu phát ra một giọng nói: "Công nhận số cậu đen gớm, mới bị xe tông hồn bay phách lạc thì vào đây lại biến thành ăn mày câm."

Nghe giọng điệu đá đểu quen quen, Thanh Âm biết chắc là Ricardo đang ở đâu đó quanh đây, cô vừa quay đầu lại đã thấy nó bay lơ lửng phía sau.

"Cậu có thể nghe thấy tôi?"

"Lúc đó cũng vậy mà."

Thanh Âm nhớ lại "lúc đó", lẽ nào là lúc hai người đứng nói chuyện trong lối đăng nhập trò chơi. "Ý tôi không phải vậy, ý tôi là tại sao tôi không thể phát ra âm thanh được. Cậu giúp tôi nói chuyện lại bình thường được không?"

"Không được."

"Vậy người khác có thể nghe thấy tôi giống cậu không?"

"Không nghe."

"Vậy tình trạng này còn kéo dài trong bao lâu? Khi nào thì tôi mới nói chuyện được? Có cách nào chữa không?"

"Không biết."

Thanh Âm chưng hửng: "Cậu cố tình chơi tôi à?"

Ricardo nhíu mày.

"Gạt tôi vào cái thế giới chết tiệt này rồi muốn đối xử với cơ thể tôi như nào là đối xử hả?" Thanh Âm quát lên.

Ricardo hất mặt sang hướng khác, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng đáp: "Cậu nghĩ tôi là cái thể loại gì mà phải chiêu trò lừa cậu thì mới có người vào đây chơi?"

Thanh Âm đứng ngây ra nhìn Ricardo. Đúng vậy, cô chả có gì để con chó này lợi dụng cả, ngoại trừ linh hồn của kẻ sắp chết được trò chơi lựa chọn! Là trò chơi lựa chọn cô, theo lời Ricardo là thế nhưng cô không biết vì sao, hoặc tình huống xấu nhất là con chó mực này đang nói dối.

Ricardo không quan tâm đối phương đang nghĩ ngợi gì trong cái đầu nhỏ dễ suy diễn đó, phần nó thì nó nói: "Thiết lập nhân vật là hệ thống chọn ngẫu nhiên cho cậu, tôi không thể can thiệp điều chỉnh. Dù muốn hay không thì cậu vẫn phải chấp nhận thiết lập mặc định này, hệ thống chọn như vậy chắc chắn có lý do, dù sao gương mặt và vóc dáng của cậu vẫn được giữ đúng với nguyên bản là may rồi. Sau này chúng ta thu thập thêm nhiều tài nguyên rồi tìm cách phục hồi giọng nói cho cậu sau. Mới bước vào thế giới này, còn chưa rõ tình hình thế nào thì không nói được âu cũng là chuyện tốt, càng nói ít càng giữ được cái mạng nhỏ của cậu đấy."

Thanh Âm nuốt nước bọt, càng nghe càng có linh cảm những thứ ở thế giới này vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, "Có phải tôi đã chọn một con đường chết khác không?"

"Thay vì phí thời gian nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn thì cậu nên ra ngoài thích ứng với thế giới mới đi. Kể từ giây phút này cậu không có thời gian để chơi đâu." Ricardo hừ lạnh.

Thanh Âm lườm nguýt Ricardo khi nó vừa nói xong là biến đâu mất dạng. Lúc đi lại cô mới nhận ra chân trái của nhân vật này cũng bị tật giống cô ở ngoài đời, thành ra phải mất vài phút đi đường vòng mới lên được trên cầu.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thế giới mới, cô gái trẻ đã bị cảnh vật nơi đây làm cho sững sờ.

Lác đác mấy rặng mây đang gieo mình nằm lên những dãy đồi xanh ngát mọc san sát nhau. Phía dưới là đàn ngựa, đàn bò tách biệt mỗi loài tựu mỗi góc. Tưởng chừng cảnh sắc trong lành ấy sẽ giúp tâm trạng Thanh Âm được giải tỏa phần nào nhưng chỉ trong chớp mắt nụ cười hiếm hoi của cô đã bị tước đi bởi tiếng đồng xu lăn theo chiều gió lạnh.

Ở bên dưới cách dãy đồi không xa là một con phố đen đủi. Thanh Âm tiến sâu vào mới thấy nhiều ngôi nhà bị bắn phá có vết tích của súng đạn, tường đổ tứ bề, đèn rơi trước ngõ. Hai bên vệ đường là "lãnh địa" của những kẻ bán mình cho "lòng trắc ẩn". Quần áo họ rách tươm, mắt môi thâm quầng, teo tóp như cú đêm chẳng ngủ. Họ bỏ mặc cái thực tại thê lương đang bao trùm trên đầu, vội vã mà hèn mọn lượm nhặt từng đồng lẻ của bọn thương nhân vừa tùy tiện ném xuống.

Chợt một đồng xu từ đâu lăn tới trước mũi chân Thanh Âm, ánh bạc lóe lên làm cô nheo mắt. Cô động nhẹ ngón chân, đột nhiên có một bàn tay đen đúa nhưng nhỏ xíu thò tới giữ chặt đồng xu. Cô cúi đầu nhìn, tóc xõa bù xù. Đứa bé chừng mười tuổi ngước lên trừng cô, nó mặc được mỗi cái quần, phía trên ở trần, trước ngực có một hình xăm kỳ lạ. Nó nghiến răng mắng cô là mụ phù thủy bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu. Ánh mắt nó dữ dằn nhưng cử động lại rất dè chừng. Nó giữ chặt đồng xu bằng cả hai tay, từ từ tránh xa Thanh Âm rồi chạy thục mạng về bên người mẹ tật nguyền cũng hốc hác chẳng khá hơn là bao.

Đáy mắt Thanh Âm khẽ run rẩy. Cô ngước nhìn vầng dương trên rặng đồi phía xa không có cách nào ban phát ánh sáng cứu rỗi xuống lòng phố điêu tàn, trái tim bất chợt thắt lại.

"Chuyện gì đã xảy ra với thành phố này vậy?"

"Cậu thấy hình xăm đó chứ? Còn thấy gì khác nữa không?"

"Hình như... hầu hết dân làng đều có hình xăm... Hình xăm đó có vấn đề gì sao?"

"Để tôi cung cấp một số thông tin cơ bản về thế giới trong Thác Thiên Đường cho cậu biết nhé."

Ricardo xuất hiện như một vị thần, nó bay lơ lửng bên tai Thanh Âm, giải thích cặn kẽ với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Thế giới này thực chất là một lục địa bay được tạo ra từ sức mạnh của Lãnh thần Silas trên Thiên Đường và ma thuật của Chúa tể Lloydia ở Vườn Địa Đàng dưới lòng đất. Họ đặt tên cho lục địa này là Serrays. Nhưng vì lục địa cứ trôi nổi không cố định đã gây ra rất nhiều khó khăn cho sự phát triển của nhân loại: khi những yếu tố ngoại cảnh liên tục thay đổi, nên tổ tiên của loài người là Nhân ưng Tritan đã đột nhập đến tận Vườn Địa Đàng của Lloydia để đánh cắp ba ngọn núi quỷ Evergreens rồi cắm nó xuyên qua tâm của lục địa nhằm kìm hãm quỹ đạo bay. Đến 966 năm sau, lục địa đã rơi xuống mặt đất. Cái thứ ở đằng xa mà cậu thấy chính là ngọn núi quỷ đã xuyên thủng thánh địa Serrays trong truyền thuyết, vì thời gian trôi qua quá lâu cộng thêm khí hậu biến đổi liên tục mà hình thành dãy đồi đẹp đẽ như bây giờ."

Thanh Âm bị cuốn vào câu chuyện đến mức Ricardo đã dừng nói được một lúc rồi mà cô vẫn chưa thể thoát khỏi sự kỳ vĩ của Serrays đang được vẽ nên từ chính trí tưởng tượng của mình. Ricardo đằng hắng mấy lần Thanh Âm mới bừng tỉnh. Cô gật gù, tiếp tục lắng nghe.

"Bây giờ là năm Serrays thứ 4894, tức gần bốn ngàn năm kể từ khi lục địa Serrays rơi xuống mặt đất. Nhờ tiếp xúc trực tiếp với Đất mẹ Gaia mà hệ sinh thái của Serrays càng ngày càng phát triển, những chủng tộc mới ra đời và có sự phân biệt. Hiện tại lục địa Serrays được chia thành năm vùng đất gồm hai quốc gia lớn và ba quốc gia nhỏ lân cận. Loài bán thầndạ xoa là hậu duệ của Silas - Lloydia chủ yếu sống rải rác ở các nước nhỏ, còn loài người được chia thành hai tộc chính, con người và người biết sử dụng phép thuật được gọi là pháp sư. Dãy đồi Evergreens là ranh giới phân chia lãnh thổ giữa hai tộc. Dựa vào vị trí trên bản đồ địa chất thì nó thuộc về địa phận của xứ sở loài người hay còn gọi là vùng đất Hoàng gia Maverick, còn con phố đen đủi trước mắt cậu là một ấp nhỏ trực thuộc vùng đất phép thuật Godland. Lãnh thổ của Maverick được tính từ dãy đồi Evergreens trải dài đến phía Bắc, còn Godland thì ngược xuống phía Nam. Thần dân của hai vùng đất này tuyệt đối không được bước qua ranh giới, giữa họ không thật sự hoà bình, thỉnh thoảng vẫn xảy ra các cuộc chiến vô nghĩa."

Đại khái thì Thanh Âm đã nắm được thiết lập lãnh thổ của thế giới này, song, vẫn có thắc mắc: "Nhưng sao con phố này lại điêu tàn như vậy? Chính phủ Godland không quan tâm đến họ à?"

"Là hậu quả của lòng tham và chiến tranh!"

"Sao?"

"Trước đây triều đình Maverick muốn chiếm lấy phép thuật để phục vụ cho mục đích cá nhân nên đã tấn công lãnh thổ Godland. Thánh pháp sư là người có quyền năng tối cao ở Godland đã cùng với những pháp sư tinh nhuệ chống lại đội quân ăn cắp. Nhưng vì ngay tại thời điểm đó Hiệp Ước Miễn Tử vẫn còn hiệu lực nên Thánh pháp sư không thể trực tiếp giết bọn người Maverick mà đã trừng trị chúng bằng cách giam lỏng chúng vào một thành phố ma thuật, vĩnh viễn bị lưu đày trong bóng tối, trở thành nạn nhân hứng chịu hiểm họa và tai ương."

"Vậy những người ăn mày đó đều là người Maverick hết sao?"

"Phải. Họ đều bị Thánh pháp sư nguyền rủa suốt đời không thể thoát khỏi nơi này, lưỡi đã bị cắt, còn hình xăm mà cậu thấy là dấu ấn biểu thị cho lời nguyền."

Thanh Âm nghe mà rùng mình, nhưng tại sao lúc nãy cô lại nghe đứa bé ấy mắng cô là mụ phù thủy? Rõ ràng nó bị cắt lưỡi thì sao mà nói được? Chẳng lẽ cùng là người câm nên cô nghe được?

Ricardo nhận ra Thanh Âm đang lấn cấn, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thanh Âm lắc đầu: "Vậy tôi cũng là người Maverick bị nguyền rủa à?"

"Chuyện đó thì chưa chắc. Hệ thống không thiết lập quốc tịch cho cậu. Tuy cậu bị câm nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống nạn nhân bị nguyền rủa. Cậu có thể tự do đi lại, không có luồng pháp thuật nào khống chế cậu cả, nguyền ấn cũng không có."

Thanh Âm cũng tự thấy vậy. Mà có một vấn đề cô vẫn chưa hiểu, bèn hỏi: "Hiệp Ước Miễn Tử là gì vậy?"

Biểu cảm của Ricardo có vẻ khá khó chịu khi nói đến chuyện này.

"Thánh pháp sư hiện thời là con trai trưởng của Cố Thánh pháp sư Lucas Theophilus. Lucas có con riêng với vợ sau là một người phụ nữ xứ Maverick. Các pháp sư Godland đã phản ứng và lên án rất gay gắt khi biết cô ấy là người ngoại tộc. Để bảo vệ vợ con, Lucas đã dùng máu của ông và vợ ông nhằm đại diện cho Godland và Maverick cùng tạo ra bản hiệp ước có sự đồng thuận từ hai tộc người, trong đó ràng buộc rằng pháp sư Godland không được giết hại người Maverick nếu không họ sẽ bị ngọn lửa từ thiên đường thiêu chết."

"Ngọn lửa từ thiên đường?"

"Chắc là một loại phép thuật cao siêu gì đấy. Tôi không có nhiều thông tin về thứ này."

"Vì không thể giết người nên mới được gọi là Hiệp Ước Miễn Tử."

"Ừ, đại loại vậy." Ricardo chẹp miệng.

Nhưng thấy nó rơi vào trầm tư, Thanh Âm lại càng thêm tò mò: "Có chuyện gì với bản hiệp ước đó à?"

"Nếu tôi nhớ không lầm thì bản hiệp ước này có thời hạn. Lucas đã qua đời khá lâu rồi nên phép thuật của ông ấy không còn đủ mạnh để duy trì hiệu lực vô hạn nữa. Sau khi kế thừa cha, con trai trưởng của Lucas đã dùng quyền năng Thánh pháp sư sửa lại thời gian chấm dứt bản hiệp ước. Tôi chưa có nhiều thông tin về nhân vật này nhưng theo tôi nhớ thì hắn rất căm hận người Maverick. Thành phố đen đủi là do hắn dùng ma thuật đen tạo ra đấy."

"Ma thuật đen?"

"Là một loại hắc thuật hay còn gọi là cấm thuật mà chỉ có những Thánh pháp sư tài năng mới biết cách sử dụng. Một khi bị hắc thuật nguyền rủa, cậu sẽ sống không bằng chết. Trừ khi người nguyền chết đi, nếu không lời nguyền vĩnh viễn cũng không biến mất."

Thanh Âm liếc nhìn người dân trong con phố mà lạnh sống lưng, "Dã tâm khủng khiếp quá."

"Tên Thánh pháp sư này không trực tiếp vô hiệu hoá bản hiệp ước mà chỉ có thể rút ngắn thời gian chấm dứt, hắn bị giới hạn gì à?"

"Đúng vậy. Hắn không thể vượt qua cha mình!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip