6. Kỵ Sĩ Bí Ẩn Trong Màn Mưa

"Hoá ra là không thể vượt qua cha mình." Thanh Âm thầm nghĩ. Không ngờ ở thế giới giả lập này vẫn còn cài đặt quy tắc ngầm mà vốn dĩ chỉ tưởng ở xã hội thực tại mới có. Người sáng lập hay còn gọi là thủ lĩnh tiền nhiệm, vĩnh viễn là kẻ mạnh nhất. Vị trí của họ tồn tại sâu sắc, trường cửu trong tín ngưỡng của toàn thể bộ tộc. Còn người kế vị mãi mãi là người "kế" vị, dẫu có vượt trội cũng bị đặt điều giới hạn, minh chứng rõ ràng nhất cho kẻ dã tâm đầy mình như con trai trưởng của Thánh pháp sư là không thể hoá giải thứ phép thuật đang bảo vệ tình yêu của ông ấy, bảo vệ đứa con của người vợ ông ấy yêu nhất.

Thanh Âm gật đầu: "Hiểu rồi, hắn chỉ còn cách chờ đợi... Vậy cậu có biết thời hạn kết thúc là khi nào không?"

Ricardo trầm mặc một lúc thì đáp: "Là khi người con trai thứ hai của ông ấy tròn hai mươi tám tuổi, đúng bằng số tuổi của người vợ Maverick lúc qua đời!"

"Nói cách khác, người con trai thứ hai đang gặp nguy hiểm."

"Ừ." Ricardo gật đầu.

Không hiểu sao Thanh Âm lại có linh cảm rằng nhân vật này sẽ có mối liên hệ sâu sắc gắn liền với chặng hành trình của cô, không kìm được tò mò mà hỏi dồn dập: "Cậu biết con trai thứ hai của ông ấy đúng không? Anh ta là ai vậy? Hiện giờ anh ta đang ở đâu?"

"Không. Tôi đâu biết. Tôi nói cậu rồi, những chuyện này cậu phải tự mình tìm hiểu chứ sao cái gì cũng hỏi tôi. Tôi đâu phải người tạo ra trò chơi đâu." Con chó tỉnh bơ đáp.

Một khoảng lặng hiện ra khi mắt người và mắt chó nhìn nhau. Trán Thanh Âm nhăn lại, cô bực mình nắm đuôi Ricardo quay mòng mòng cho đến khi nó chóng mặt quá phải chuồn mất mới thôi.

"Đúng là rất biết cách khiến người khác mất hứng mà." Thanh Âm thở hắt ra, "Thôi kệ, không cần đến nó mình cũng tự xử được. Bây giờ mình không biết phép thuật, nếu ở lại Godland sẽ rất dễ bị phát hiện, ngộ nhỡ pháp sư ở đây hiểu lầm mình là người Maverick thì coi như xong. Nếu muốn thu thập thông tin về thế giới này thì đến vương quốc loài người là an toàn nhất."

Thanh Âm quyết định sẽ tự mình băng qua dãy đồi Evergreens để đến vùng đất của loài người thu thập thông tin. Nhưng trước khi lên đường, cô phải đóng tròn vai người ăn xin. Thế là cô hòa nhập vào con phố đen đủi, xin được chút đồng bạc làm lộ phí phòng thân rồi mới rời khỏi đó.

Mục tiêu là băng qua dãy đồi Evergreens nhưng thật ra Thanh Âm không biết đường đi thế nào mới tới nơi. Cô đã đi bộ được gần hai giờ rồi, những lúc như vậy lại không thấy con chó mực kia đâu, gọi khản cổ cũng không hồi đáp, ngay cả trước lúc biến mất còn chả đưa bản đồ hay thứ gì có ích cho cô.

Tránh kiệt sức giữa đường, Thanh Âm quyết định tấp vào một ngôi làng nhỏ để nghỉ chân. Dù không biết vì sao mình lại đọc hiểu được những ký tự lạ lùng khắc trên bệ đá nhưng nhờ vậy mà cô có được chút thông tin. Trên đó viết rằng ngôi làng này tên là Bavelynn, một ngàn năm trước từng có các bán thần Silas sinh sống, nhiệm vụ của họ là bảo vệ những viên đá mặt trăng nằm sâu trong lồng đất được nuôi dưỡng bởi bảy mạch nước thiêng của sông Helga. Sau này thổ dân da đỏ đến chiếm đóng, đập vỡ mạch nước, dựng thành làng nhỏ nằm chắn ngang con sông như bây giờ, còn đá mặt trăng và những bán thần kể từ thời điểm đó cũng đã biến mất không một chút dấu vết.

Vừa bước vào cổng làng đã thấy một băng cướp đang càn quét tài sản của người dân, Thanh Âm vội vàng tìm chỗ ẩn nấp, may mà có xe bò đỗ gần đó, cô nhanh chóng chui xuống gầm. Từ góc độ này, Thanh Âm nhìn thấy rất rõ cái bóng của bọn cướp phản chiếu xuống mặt đất. Chúng chĩa kiếm, vung chùy, hành động hung hăng phải biết. Ngoài việc vơ vét của cải, chúng còn giết thịt thêm mấy con heo và gia cầm; tiếng kêu eng éc lọt vào tai Thanh Âm rõ mồn một. Trai tráng trong làng hợp sức chống trả liền bị chúng tẩn cho tơi bời, trong số những nạn nhân còn có người hét lên: "Các ngươi biết phép thuật? Các ngươi là người Godland!"

Thanh Âm mím chặt môi ngăn không cho mình phát ra tiếng động khi nghe tiếng thét tuyệt vọng và nhìn thấy dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe xuống mặt đất. Tiếng cười man rợ của bọn cướp cứ vang vọng, một trong số chúng đắc thắng nói lớn: "Đúng là một lũ da đỏ lạc hậu! Thật tội nghiệp khi các ngươi là con dân của Godland. Hiệp Ước Miễn Tử đã hết hạn rồi, các ngươi còn dám chống cự là bọn ta dùng phép thuật giết hết đấy!"

"Hiệp Ước Miễn Tử hết hạn rồi? Vậy tức là người con thứ hai của Lucas đã được hai mươi tám tuổi!"

Đang suy nghĩ thì Thanh Âm giật bắn mình khi thấy bọn cướp dừng lại ngay chỗ cô đang ẩn nấp. Một tên vai u thịt bắp gác thanh đao lên vai, cười một hồi mới nói: "Phép thuật cướp được từ bọn Godland sau chuyến đi săn ở thung lũng sắp cạn rồi, chúng ta tạm thời không thể sử dụng dịch chuyển tức thời nữa. Hay là lái xe này sang làng khác đi, bọn mày thấy sao?"

Thanh Âm tự bịt miệng mình lại, "Gì chứ! Bọn chúng cướp phép thuật của các pháp sư, vậy có nghĩa bọn chúng là con người! Con người Maverick... vốn là những sinh vật tàn bạo như vậy sao... Thảo nào, thảo nào Thánh pháp sư lại căm ghét bọn chúng như vậy."

Càng lúc Thanh Âm càng rùng mình.

"Xe chở bò à, vừa hay chở thêm mấy con bò sống này đến lò mổ ở Thành Đông đi, bò ở đấy bán có giá lắm."

Thế là bọn cướp quyết định lấy xe bò để di chuyển. Thanh Âm không còn cách nào khác đành phải bám chặt vào gầm xe để "nương nhờ" bọn chúng đến thẳng Vương quốc Maverick.

Trời sập tối, Thanh Âm dần kiệt sức khi phải đu bám vào cỗ xe trong khoảng thời gian quá lâu. Dựa vào lời của mấy tên cướp nói oang oang nãy giờ, cô được biết mình đã vượt qua đồi Evergreens và đang tiến vào lãnh thổ Maverick, cụ thể là khu vực Thành Đông gì đấy.

"Nếu cứ tiếp tục lẩn trốn thế này thì chắc chắn sẽ kiệt sức, đến lúc đó bị bọn chúng phát hiện cũng xong đời thôi. Mình phải tìm cách nhanh chóng thoát khỏi đây mới được!"

Quan sát chuyển động của bánh xe cũng không nhanh lắm, Thanh Âm xác định xe chạy đến cổng của một thị trấn thì lấy hết can đảm buông tay ra khỏi gầm xe. Cô rơi "thụp" xuống đường, tóc bị bánh xe cuốn đứt mấy sợi, căng cả da đầu.

"May mà lúc nãy mình đã tết tóc lại cho dễ di chuyển. Nhưng mà đau thật đấy, không còn sức để ngồi dậy luôn." Nằm bẹp chưa đầy mười giây là Thanh Âm lại co chân chui vào một cái hốc giăng đầy tơ nhện và phân chuột, "Nói thì nói thế chứ nằm ra đấy không biết chừng lại bị cái gì tông trúng."

Nghe tiếng động lạ, bọn cướp nhìn nhau, một tên trong số chúng vén màn ngoái đầu nhìn ra đằng sau. Đường phố trống trơn, người dân đi bộ lác đác chẳng có gì bất thường. Thấy vậy hắn mới buông bỏ hoài nghi, quay vào trong xe.

Thanh Âm ngồi co rúm trong hốc kẹt hôi hám. Tay cô ôm lấy lồng ngực, thở hồng hộc. Toàn thân cô đau nhức ê ẩm, trước đó đã nhếch nhác nay lại càng thê thảm hơn. Cô rụt rè bò ra ngoài, đau đớn quá mà gục xuống, một lúc sau mới lấy lại sức đứng lên. Đi chưa được dăm ba bước thì trời nổi sấm kéo mây đen tới. Cảnh tượng này khiến Thanh Âm nhớ lại cái ngày cuối cùng mà cô còn sống ở thế giới thực, đầu óc lập tức quay cuồng, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Phải đi tìm chỗ trú mưa. Phải đi tìm chỗ trú mưa. Phải đi tìm..."

Thanh Âm vác tấm thân đã kiệt sức lê lết vào sâu trong thị trấn. Thị trấn này nằm gần vùng biên giới nên khá vắng vẻ, nhà nhà đều đóng cửa tránh bão, nhìn chung chẳng có nơi nào dành cho người cơ nhỡ như cô, may sao cô nhìn thấy phía trước có một cây cầu sắt, định bụng đêm nay sẽ trú dưới chân cầu nên vội vàng chạy về hướng đó.

Trời bắt đầu nổi giông, mưa nặng hạt rơi xối xả như trút, gió thét càng lúc càng lớn, Thanh Âm cố gắng nhìn đường để chạy vì trời quá tối. Tới lúc cô sắp chạy xuống chân cầu thì bất thình lình một chiếc xe ngựa từ đâu lao tới với tốc độ nhanh như gió đâm sầm vào cô. Cô bị hất bay vào lề đường, lăn xuống đất bất tỉnh. Ngựa thắng gấp, hoảng loạn hí lên vang trời.

"Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như là xe ngựa đâm phải người dân rồi thưa Đội trưởng!"

Gương mặt của người được gọi là Đội trưởng kia lập tức đanh lại. Anh thúc ngựa vượt qua cỗ xe lớn đến chỗ của Thanh Âm, ghìm gấp dây cương rồi phóng xuống.

Anh khuỵu gối bên cơ thể cô, nhìn lướt qua phán đoán tình trạng: "Đầu chảy máu rồi, va chạm mạnh quá."

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Trời tối quá nên tôi-"

"Đừng cố trách mình vào những lúc không đúng thời điểm như vậy Aiden! Cậu giúp tôi che mưa cho cô ấy trước đã."

Đội trưởng cẩn thận đỡ đầu Thanh Âm ngả vào lòng mình, trước tiên là kiểm tra hơi thở ở cánh mũi vẫn còn, sau đó là lay nhẹ hai bên má cô: "Này cô gái, cô có thể trả lời không? Cô gái! Cô gái ơi!"

"Không xong rồi, cô ấy bất tỉnh rồi!" Người được gọi là Aiden cũng chính là người cầm lái cỗ xe đang xòe hai bàn tay che mặt cho cô khỏi nước mưa, đồng thời nói lớn với Đội trưởng, "Bão càng lúc càng lớn, chúng ta không thể cứ bỏ mặc một cô gái tội nghiệp ở đây được, nhưng mà cũng..." Anh ngập ngừng liếc nhìn về phía sau, nơi cỗ xe không có lấy một chút động tĩnh nào, rất nhanh rồi thôi, "Nhưng cũng không thể đưa người lạ về thành."

"Không có thời gian để lo chuyện đó đâu. Chúng ta phải mau đưa cô ấy về gặp bác sĩ."

Vừa nói Đội trưởng vừa cởi áo choàng chống nước của mình quàng lên người Thanh Âm. Mái tóc vàng rực rơi ra khỏi tấm áo tưởng chừng là mặt trời bừng sáng giữa màn đêm giông bão. Anh mặc kệ lời can ngăn của cộng sự, cẩn thận bế cô đặt lên lưng ngựa.

"Tôi thật lòng muốn cứu cô ấy nhưng thành của chúng ta không cho phép người lạ, hay là anh về trước đi, tôi ở lại tìm bác sĩ-" Aiden líu ríu.

"Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Dứt lời, người đàn ông phóng lên lưng ngựa, một tay anh ôm chặt Thanh Âm, một tay cầm chắc dây cương. Ngựa chiến bền sức, chạy băng băng trong màn mưa trắng xóa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip