Chương 24 : Tiến Vào Mộ Phủ.

Sau khi trải qua một hồi kịch chiến, Lâm Thanh Vũ đứng dựa vào thân cây cổ thụ, người đầy vết thương sâu, máu nhuộm đỏ phần áo giáp sờn cũ. Hơi thở của hắn gấp gáp, từng đợt đau nhói từ bên trong khiến thân thể run lên không ngừng.

Đôi mắt sắc bén vẫn không mất đi vẻ kiên cường, nhưng rõ ràng sức lực đang cạn dần. Từng vết thương trên người như lời nhắc nhở rằng, trận chiến vừa qua không hề dễ dàng, và con đường phía trước còn hiểm trở hơn rất nhiều.

Bên cạnh, Vũ Như Nguyệt quỳ xuống, bàn tay khẽ áp lên những vết thương hở, luồng linh lực dịu dàng lan tỏa, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau và thúc đẩy quá trình hồi phục.

— "Ngươi bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi thêm mới đủ sức đối mặt với thử thách tiếp theo."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu, giọng khàn đặc:
— "Không còn nhiều thời gian... phải nhanh chóng tiến vào bên trong."

Vũ Như Nguyệt thở dài, ánh mắt đầy lo lắng nhưng vẫn biết khó mà ngăn cản.

Ngoài trời, bầu trời huyết nguyệt vẫn xoáy tròn, như một lời cảnh báo không ngừng về những hiểm nguy đang chờ đợi

Bất chợt, từ các hướng khác nhau, từng nhóm người nhanh chóng tiến vào hiện trường — đó là các thiên kiêu và binh mã của Lâm Gia, Tần Gia, Vũ Gia, Thiên Quang Tông và Huyết Thiên Tông.

Họ mặc trang phục đặc trưng của từng thế lực, khí tức chấn động, ánh mắt sắc lạnh như muốn quét sạch mọi thứ trên đường đi.

Các nhóm người nhanh chóng tụ họp gần vực sâu, ánh mắt họ đầy sự tò mò lẫn cảnh giác khi nhìn thấy dấu vết của trận chiến vừa diễn ra.

Một đại ca của Vũ Gia nheo mắt nói nhỏ:
— "Nghe nói Huyết Nguyệt Tuyệt Vực đã mở, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy."

Trong khi đó, một trưởng lão Thiên Quang Tông lạnh lùng quan sát bầu trời huyết nguyệt xoáy tròn:
— "Không chỉ có thế, cảm giác từ nơi này... rất khó đoán."

Ánh mắt Lâm Thanh Vũ sắc bén như lưỡi kiếm, quét nhanh khắp đám thiên kiêu mới đến, không giấu nổi sự cảnh giác lẫn thận trọng. Hắn biết, đây không chỉ là cuộc đua tranh cơ duyên đơn thuần, mà còn là cuộc đấu trí, đấu lực giữa những kẻ sẵn sàng hy sinh tất cả để giành lấy vận mệnh.

"Chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất," hắn nói với giọng trầm thấp, nhưng đầy quyết tâm, "phải nhanh chóng thâm nhập vào bên trong vực sâu, trước khi những thế lực khác kịp chuẩn bị."

Từng lời nói của hắn vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến không khí vốn đã căng như dây đàn lại càng thêm ngột ngạt. Các tộc trưởng, thiên kiêu ai nấy đều nắm chặt vũ khí, ánh mắt lấp lánh chiến ý sục sôi.

Phía xa, bầu trời huyết nguyệt vẫn xoáy tròn không ngừng, như dõi theo từng bước chân của những kẻ dám xâm phạm Huyết Nguyệt Tuyệt Vực.

Mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển nhẹ, từng luồng khí nóng từ vực sâu bốc lên cuồn cuộn như thách thức bất cứ ai dám tiến gần. Những phù văn cổ xưa phát sáng mờ ảo trên thành vực, tựa như những con mắt vô hình dõi theo từng động thái của các thiên kiêu.

Không khí căng như dây đàn, từng người đều cảm nhận được áp lực nặng nề từ nơi đây, không chỉ là cơ duyên, mà còn là sinh tử trong gang tấc.

Lâm Thanh Vũ thở sâu, tay siết chặt cây long thương đang còn rỉ máu, ánh mắt ánh lên quyết tâm sắt đá:
— "Đã đến lúc không thể chần chừ nữa. Mỗi bước tiến vào Huyết Nguyệt Tuyệt Vực đều là một canh bạc sống còn."

Các thế lực lần lượt chuẩn bị, từng binh khí được mài sắc, từng pháp quyết được niệm tụ, tất cả đều hướng về vực sâu huyết nguyệt đầy bí ẩn, nơi chứa đựng vận mệnh của cả thiên hạ.

Bầu trời huyết nguyệt vẫn xoáy tròn, âm vang như tiếng trống trận gọi mời một cuộc chiến chưa từng có bắt đầu...

Bất chợt, một luồng linh khí kỳ lạ từ dưới đáy hồ dung nham bốc lên, xuyên qua lớp không khí nóng rực khiến da thịt Lâm Thanh Vũ như tê liệt. Hắn nhắm mắt cảm nhận, một cảm giác mơ hồ nhưng vô cùng rõ ràng vang vọng tận sâu trong tâm trí — một tiếng gọi khẩn thiết từ bên dưới, như thể có thứ gì đó đang chờ đợi hắn.

Không chần chừ, Lâm Thanh Vũ lao người về phía vực sâu, xuyên qua làn sóng dung nham sôi sục với ý chí thép không thể lay chuyển. Từng bước chân hắn đụng chạm vào lớp đá rực đỏ, hơi nóng bao phủ như muốn thiêu đốt toàn thân, nhưng hắn vẫn kiên cường tiến xuống.

Những ánh mắt của các thiên kiêu phía trên đầy ngạc nhiên và lo lắng, họ hét lớn gọi nhưng không thể ngăn được bước chân quyết liệt của Lâm Thanh Vũ.

Hồ dung nham bùng lên từng đợt sóng nhiệt, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trên gương mặt kiên cường của hắn khi hắn lao sâu vào trong lòng vực — nơi mà vận mệnh, thử thách và bí ẩn lớn nhất đang chờ đợi.

Thấy vậy, những người xung quanh không kịp ngăn cản, ánh mắt họ lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác tột độ. Họ vội vàng chuẩn bị, nhanh chóng lao theo Lâm Thanh Vũ xuống vực sâu đỏ rực, từng bước chân gấp gáp đạp lên lớp đá nóng bỏng quanh hồ dung nham.

Khí tức bùng nổ dữ dội, sức nóng như muốn thiêu rụi cả không gian, nhưng ai cũng không ngần ngại. Mỗi người đều hiểu rõ: nếu bỏ lỡ cơ hội này, họ sẽ mất tất cả.

Tiếng gầm gừ, tiếng đao kiếm va chạm hòa vào tiếng dung nham sôi sục tạo thành bản giao hưởng hỗn loạn của một cuộc tranh đoạt sinh tử.

Bầu trời huyết nguyệt bên trên vẫn xoáy tròn như mắt thần vô hình, dõi theo từng bước chân của những thiên kiêu quyết tử.

Cuộc đua giành lấy vận mệnh trong Huyết Nguyệt Tuyệt Vực đã chính thức bắt đầu.

Dưới lòng dung nham đỏ rực, không gian bất ngờ mở rộng thành một vực sâu lạnh lẽo như một mộ phủ cổ xưa. Những bức tường đá đen tuyền phủ đầy rêu phong và phù văn bạc màu, ẩn hiện trong làn khói hồng đỏ mờ ảo.

Khí lạnh bỗng dưng lan tỏa, xua tan cái nóng cháy bỏng bên trên, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ khiến tim mọi người đập nhanh hơn. Những chiếc quan tài đá khổng lồ được xếp thành hàng thẳng tắp, nắp quan đóng kín nhưng tỏa ra ánh sáng âm u, như đang giam giữ một bí mật thâm sâu bên trong.

Tiếng vọng xa xăm vang lên, như lời nguyện cầu của những linh hồn bất tử.

Lâm Thanh Vũ bước từng bước chậm rãi qua không gian âm u, ánh mắt không rời khỏi những dấu tích cổ xưa trên tường đá, cảm nhận được sự hiện diện của một sức mạnh cấm kỵ đang dần thức tỉnh...

Đám người phía sau, dẫn đầu là Vũ Như Nguyệt, cũng đã nhanh chóng băng qua lớp dung nham sôi sục, bước chân dứt khoát không hề chùn bước dù sức nóng khắc nghiệt thiêu đốt da thịt. Ánh mắt của từng người đều tràn đầy quyết tâm và cảnh giác cao độ.

Khi họ tiến vào vực sâu mộ phủ, không gian lạnh lẽo càng khiến tim đập nhanh hơn, từng tiếng vọng vang xa như xé toạc tĩnh mịch, cảnh báo về những bí mật chưa được hé lộ.

Vũ Như Nguyệt bước tới bên cạnh Lâm Thanh Vũ, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
— "Ngươi đừng quá gồng mình, vết thương vẫn chưa lành hẳn. Cẩn thận, phía trước còn nhiều hiểm nguy."

Lâm Thanh Vũ gật đầu, dù vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên cường không hề giảm bớt.
— "Ta biết... nhưng không thể chậm lại."

Hai người cùng bước sâu vào lòng mộ phủ dung nham, nơi những bí ẩn và thử thách lớn nhất đang chờ đợi, từng bước tiến gần hơn đến vận mệnh định đoạt của họ.

Các thế lực bên trên cũng theo sau xuống dưới hồ dung nham.

Không khí bên dưới ngày càng trở nên nặng nề. Phù văn cổ xưa lượn lờ trên các bức tường đá, phát ra ánh sáng mờ ảo như những dấu hiệu báo động.

Các thiên kiêu nhanh chóng định vị được hướng đi qua mê cung khổng , nhưng từng bước đều phải thận trọng vì nguy hiểm rình rập ở khắp nơi.

Đột nhiên, một luồng khí đen đặc quánh phun lên từ mặt đất, kèm theo tiếng rít gào đầy quái dị. Một bóng hình dị thú khổng lồ hiện ra, thân mình phủ đầy gai nhọn, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm từng kẻ dám xâm phạm lãnh địa.

Lâm Thanh Vũ không chút do dự, cùng Vũ Như Nguyệt và các thiên kiêu đồng loạt vận công, chuẩn bị đối mặt với thử thách đầu tiên trong vực sâu.

Tiếng chiến đấu vang lên khắp nơi, hòa quyện cùng hơi nóng dung nham và ánh sáng huyết nguyệt tạo nên một cảnh tượng hùng tráng và rực rỡ, báo hiệu rằng cuộc tranh đoạt cơ duyên chỉ mới bắt đầu...

Nhiều luồng khí đen đặc quánh từ dưới mặt đất bất ngờ trồi lên, cuồn cuộn như làn sóng độc ác. Chúng xoắn lấy từng kẻ, bắn ra những mũi gai sắc lẹm, tấn công dồn dập khiến các thiên kiêu chưa kịp phối hợp phải vội vàng phân tán.

Tiếng hét vang lên khắp nơi, không khí hỗn loạn bùng nổ, từng nhóm nhỏ bị tách ra khỏi đám đông. Họ tựa như bị kéo vào những cuộc đấu riêng biệt, buộc phải vừa chiến đấu vừa tìm cách liên lạc với đồng đội.

Khí tức đen tối lan tỏa khắp không gian, khiến lòng vực càng thêm âm u và hiểm nguy. Mỗi nhóm, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể xem thường sự tấn công bất ngờ và man rợ này.

Lâm Thanh Vũ cùng Vũ Như Nguyệt lập tức nhận ra tình thế, ánh mắt lập tức sắc bén hơn, từng đòn đánh vừa phòng thủ vừa phản công dứt khoát.

 "Chia nhỏ thì càng dễ bị tiêu diệt! Giữ vững tinh thần, không được để mất phương hướng!" — Lâm Thanh Vũ quát lớn, cố gắng giữ vững sự đoàn kết giữa các đồng đội.

Cuộc chiến trong lòng Huyết Nguyệt Tuyệt Vực trở nên cam go và căng thẳng hơn bao giờ hết, khi từng nhóm phải đối mặt với cơn ác mộng khí đen...

Lâm Thanh Vũ đứng giữa vòng vây của những luồng khí đen quái dị, ánh mắt sắc lạnh như thép. Từng luồng khí quấn quýt như ác mộng, bắn ra những gai độc sắc nhọn, nhưng hắn di chuyển linh hoạt, từng bước chân nhanh nhẹn tránh né và phản kích.

Long thương trong tay hắn tỏa sáng băng hỏa, từng nhát chém như lưỡi dao nung đỏ cắt xuyên qua bóng tối, thiêu đốt những luồng khí đen ngay khi chạm vào. Ánh sáng đỏ tím hòa quyện, tạo nên những đợt sóng sức mạnh lan tỏa, dập tắt những mũi gai độc và xé rách màn đen u ám.

Hơi thở gấp gáp, Lâm Thanh Vũ không cho phép mình có phút giây lơ là. Mỗi chiêu thức đều dứt khoát, chuẩn xác và đầy sức mạnh, đánh bật từng đòn tấn công từ những sinh vật u tối.

 "Phải giữ vững tinh thần, không thể để mình bị vây hãm!" — Hắn quát lên, tiếng nói vang vọng giữa vực sâu, tiếp thêm sức mạnh cho đồng đội.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Thanh Vũ, các thiên kiêu quanh hắn nhanh chóng lấy lại trật tự, phối hợp chặt chẽ, tạo thành hàng phòng thủ kiên cố trước những đợt sóng khí đen hung hãn.

Cuộc chiến khốc liệt giữa ánh sáng và bóng tối trong lòng Huyết Nguyệt Tuyệt Vực chưa có dấu hiệu dừng lại, mà ngày càng dữ dội hơn từng giây từng phút.

Dưới sự phối hợp nhịp nhàng và sức mạnh bùng nổ của Lâm Thanh Vũ cùng các thiên kiêu, những luồng khí đen quái dị dần bị đẩy lùi. Long thương của Lâm Thanh Vũ quét qua, thiêu rụi từng mảng bóng tối, ánh sáng băng hỏa như những đợt sóng thần cuốn phăng mọi hiểm nguy.

Tiếng gầm vang vọng, khí tức u ám dần tan biến, trả lại khoảng không trong lành giữa lòng vực sâu đầy hiểm nguy. Các thiên kiêu từng người từng người hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần sau trận chiến khốc liệt.

Mặc dù cơ thể nhiều người mang vết thương, nhưng ánh mắt họ đều rạng ngời niềm tự hào và quyết tâm không lùi bước. Lâm Thanh Vũ đứng giữa trung tâm, thân hình hơi mỏi nhưng vẫn vững chãi như ngọn núi bất khuất.

— "Chúng ta đã chiến thắng trận này, nhưng chưa thể chủ quan. Phía trước còn nhiều thử thách lớn hơn đang chờ." — Hắn nghiêm nghị nhắc nhở mọi người, ánh mắt kiên định hướng về phía sâu thẳm của Huyết Nguyệt Tuyệt Vực.

Sau khi đánh tan những luồng khí đen quái dị, các thiên kiêu nhanh chóng tập hợp lại, cùng nhau dò tìm lối thoát khỏi mê cung rối rắm đầy nguy hiểm dưới lòng vực.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Thanh Vũ và Vũ Như Nguyệt, họ lần theo những dấu vết cổ xưa, vượt qua từng bẫy mê hoặc, từng cạm bẫy chết người. Ánh mắt ai nấy đều căng thẳng, từng bước chân đều nặng trĩu trách nhiệm và hi vọng.

Cuối cùng, họ tìm thấy cánh cửa đá khổng lồ, được khắc những phù văn rực đỏ tỏa ánh sáng huyết nguyệt mờ ảo. Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một không gian rộng lớn — đó chính là trung tâm mộ phủ bên trong Huyết Nguyệt Tuyệt Vực.

Không khí trong mộ phủ lạnh ngắt, ngột ngạt như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tiếng thở của mỗi người vang vọng trong khoảng không rộng lớn, cùng với mùi hương cổ quái pha lẫn huyết khí nồng đậm.

Lâm Thanh Vũ đứng đầu, nhìn sâu vào bóng tối, ánh mắt kiên định:
— "Đây mới chỉ là khởi đầu. Bí ẩn thật sự của Huyết Nguyệt Tuyệt Vực đang chờ đợi chúng ta phía trước."

Cả nhóm không ai nói thêm lời nào, đồng loạt bước vào bóng tối lạnh lẽo của mộ phủ, chuẩn bị đối mặt với những thử thách hiểm nghèo nhất trong cuộc hành trình giành lấy vận mệnh.

Đột nhiên, Tinh Dạ Bạch dừng bước, ánh mắt bừng sáng như phát hiện điều gì kinh thiên động địa. Hắn lên tiếng, giọng trầm đượm vẻ kính trọng pha lẫn kinh ngạc:

 "Đây... đây chính là Thái Cổ Long Linh — một trong những Thái Cổ Thần Tộc từng bị diệt vong hơn vạn năm trước!"

Mọi người xung quanh lập tức dừng lại, ánh mắt hướng về phía trước nơi một pho tượng khổng lồ bằng ngọc long lanh, được khắc họa tinh xảo trong lòng mộ phủ. Thái Cổ Long Linh mang dáng vẻ oai phong lẫm liệt, thân hình rồng uốn lượn như đang ngự trị vĩnh hằng giữa không gian tăm tối.

Tinh Dạ Bạch giải thích tiếp:

 "Long Linh tộc từng là biểu tượng của quyền lực và uy nghiêm, nhưng trong một biến cố tàn khốc, tộc này đã bị hủy diệt hoàn toàn. Sự hiện diện của pho tượng này cho thấy nơi đây ẩn chứa những bí mật cổ xưa vô cùng lớn lao... Có thể là mồ chôn của một vận mệnh, hay kho báu của thần tộc thất truyền."

Lâm Thanh Vũ ánh mắt khắc khoải, trong lòng dấy lên ý chí sắt đá hơn bao giờ hết:

 "Nếu vậy, thì cũng chính tại đây... vận mệnh của chúng ta sẽ được định đoạt."

Khi đám người tiến vào trong mộ phủ, bầu không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt. 

Ánh sáng mờ ảo từ những phù văn cổ xưa chiếu sáng những bức tường đá đen tuyền, tạo nên một không gian huyền bí và đầy bí ẩn.

 Không khí bên trong lạnh lẽo, khác hẳn với cái nóng ngột ngạt bên ngoài. Mọi người cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt, như thể họ đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian rộng lớn, mỗi tiếng động như làm nổi bật sự tĩnh lặng của nơi này. 

Những phù văn cổ xưa lượn lờ trên các bức tường, phát ra ánh sáng mờ ảo như những dấu hiệu báo động, khiến mọi người cảm thấy hồi hộp. 

Những chiếc quan tài khổng lồ được xếp thành hàng, nắp quan đóng kín nhưng tỏa ra ánh sáng âm u, như đang giam giữ một bí mật thâm sâu bên trong.

Mọi người đều trong trạng thái cảnh giác cao độ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm và lo lắng khi tiến sâu vào lòng mộ phủ. 

Dù biết rằng phía trước còn nhiều thử thách, nhưng họ vẫn kiên định bước tiếp, không ai lùi bước. Đám người không chỉ là những chiến binh dũng mãnh, mà còn là những kẻ mang trong mình hy vọng và khát khao khám phá những bí ẩn chưa được hé lộ.

Khi họ tiến vào sâu hơn, cảm giác hồi hộp càng tăng lên. Mỗi bước đi như đưa họ gần hơn đến những điều kỳ diệu và nguy hiểm đang chờ đợi. 

Họ biết rằng, trong lòng mộ phủ này, không chỉ có những thử thách về sức mạnh mà còn là những bài học về lòng kiên trì và sự đoàn kết. Cuộc hành trình tìm kiếm vận mệnh đã chính thức bắt đầu, và không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khi đám người dũng cảm tiến sâu vào mộ phủ, họ không chỉ bước vào một không gian rộng lớn mà còn khám phá những bí ẩn được giấu kín qua hàng thế kỷ. 

Mỗi phòng trong mộ phủ đều mang đến những bất ngờ kỳ diệu, chứa đựng những bảo vật quý giá và những câu chuyện ly kỳ, khiến cho mọi người không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp huyền bí của chúng.

Trong một căn phòng mở ra trước mắt họ như một thiên đường lấp lánh. Những viên ngọc bích phát ra ánh sáng huyền ảo, phản chiếu lên các bức tường đá lạnh lẽo, tạo nên một bầu không khí vừa lãng mạn vừa bí ẩn. 

Mỗi viên ngọc như một viên ngọc trai của thời gian, chứa đựng những ký ức và bí mật cổ xưa, như thể chúng đang thì thầm về những câu chuyện đã bị lãng quên.

Khi bước vào một phòng khác, không khí trở nên căng thẳng hơn. Những thanh kiếm, giáo và khiên được trưng bày trang trọng, mỗi vũ khí đều mang trong mình một sức mạnh tiềm ẩn. 

Những hình ảnh khảm tinh xảo trên bề mặt vũ khí khiến chúng trở nên sống động, như thể chúng đang chờ đợi chủ nhân xứng đáng để được sử dụng, sẵn sàng cho những trận chiến vĩ đại.

Tiếp theo, trong phòng kế tiếp, một không gian huyền bí khác hiện ra. Những cuốn sách cổ chứa đựng tri thức vô tận và những bảo vật có khả năng triệu hồi linh thú tỏa ra một sức hút mạnh mẽ. 

Không khí trong phòng ngập tràn linh lực, khiến mọi người cảm thấy hồi hộp và phấn khích, như thể họ đang đứng trước cánh cửa dẫn đến một thế giới mới đầy kỳ bí.

Cuối cùng, họ bước vào một căn phòng , nơi những bức tượng khổng lồ của các vị thần cổ xưa đứng sừng sững. 

Mỗi bức tượng đều mang theo một linh hồn và quyền năng riêng, ánh sáng từ những viên đá quý trên bệ thờ khiến không gian trở nên huyền ảo, như thể các vị thần đang dõi theo từng bước đi của những kẻ xâm nhập, bảo vệ kho tàng của họ khỏi những kẻ tham lam.

Khi khám phá từng phòng, ánh mắt của các thiên kiêu sáng lên với sự tò mò và khát khao. Họ hiểu rằng những bảo vật này không chỉ là của cải vật chất mà còn chứa đựng sức mạnh và tri thức có thể thay đổi vận mệnh của họ. 

Tuy nhiên, sự cám dỗ của những bảo vật cũng đi kèm với những nguy hiểm tiềm tàng. Họ phải cẩn trọng, vì trong lòng mộ phủ này, không chỉ có những điều kỳ diệu mà còn có những bẫy chết người chờ đợi những kẻ tham lam.

Bên trong mộ phủ, mỗi phòng đều là một thế giới riêng biệt, chứa đựng những bảo vật quý giá và những bí ẩn chưa được khám phá. 

Đám người không chỉ tìm kiếm của cải mà còn phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, nơi mà lòng dũng cảm và sự khôn ngoan sẽ quyết định số phận của họ. 

Hành trình khám phá những bảo vật trong mộ phủ chỉ mới bắt đầu, và họ biết rằng mỗi bước đi đều có thể dẫn đến cả vinh quang lẫn tai họa, mở ra những chương mới trong cuộc sống của họ

Quyết tâm không dừng lại, đám người tiếp tục khám phá, hướng về những cầu thang dẫn xuống tầng sâu hơn của mộ phủ. 

Mỗi bước đi của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như thể họ đang đánh thức những linh hồn đã ngủ quên từ lâu. Không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề, và ánh sáng từ những viên ngọc dần trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho bóng tối dày đặc.

Khi họ đến tầng sâu hơn, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt. căn Phòng tràn ngập bóng tối mở ra, nơi những bóng hình mờ ảo lướt qua, như thể chúng đang quan sát những kẻ xâm nhập. 

Mùi hương của đất ẩm và sự tĩnh lặng bao trùm khiến mọi người cảm thấy rợn gáy. Tại đây, những bảo vật không chỉ là của cải mà còn là những linh hồn bị giam cầm, đang chờ đợi sự giải thoát.

Khi đã khám phá được một phần của mộ phủ, đám người quyết định tách nhau ra để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình. 

Mỗi người đều mang trong mình những ước mơ và khát khao riêng, và họ hiểu rằng chỉ có cách tự mình khám phá mới có thể tìm thấy những điều mà số phận đã an bài.

Một số người về nơi những vũ khí mạnh mẽ chờ đợi chủ nhân xứng đáng. Họ tin rằng nếu có thể sở hữu một trong những thanh kiếm này, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một số người lại tìm đến nơi cất giữ nhiều Pháp Bảo, nơi chứa đựng những bí mật và tri thức vô tận. Họ mong muốn tìm thấy những cuốn sách cổ, những phép bí pháp có thể giúp họ đạt được những điều mà họ khao khát.

Trong khi đám người dũng cảm tách ra để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, Lâm Thanh Vũ lại không đi theo họ. 

Hắn quyết định tiến sâu hơn vào mộ phủ, nơi mà những bí ẩn còn chưa được khám phá. Bên cạnh là Vũ Như Nguyệt.

Lâm Thanh Vũ và Vũ Như Nguyệt bước vào một hành lang tối tăm, nơi ánh sáng từ những viên ngọc bích dần xa khuất. 

Không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề, nhưng trong lòng họ lại tràn đầy quyết tâm và sự tò mò. Họ cảm nhận được rằng những gì đang chờ đợi họ ở phía trước có thể thay đổi vận mệnh của họ mãi mãi.

"Chúng ta phải cẩn thận," Vũ Như Nguyệt nói, ánh mắt cô rực sáng trong bóng tối.

  "Những nơi sâu hơn có thể chứa đựng nhiều nguy hiểm mà chúng ta chưa lường trước được."

"Ta biết," Lâm Thanh Vũ đáp.

  "Nhưng nếu không tiến sâu hơn, chúng ta sẽ không bao giờ biết được những bí mật mà mộ phủ này đang giấu kín."


Khi họ đến một cánh cửa lớn bằng đá, Lâm Thanh Vũ đẩy cửa ra và bước vào trước mắt là một đại điện rộng lớn.

 Không gian bên trong rộng lớn và mờ ảo, với những bức tranh khảm trên tường mô tả những câu chuyện cổ xưa về các vị thần và những trận chiến vĩ đại. 

Giữa điện, một cỗ quang tài mang theo khí tức cổ xưa được trang trí bằng những đồ vật lấp lánh, như thể đang chờ đợi sự hiến tế hoặc một nghi lễ nào đó.

"Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu những bức tranh này," Vũ Như Nguyệt đề nghị.

"Có thể chúng sẽ cung cấp cho chúng ta những manh mối quan trọng."

Họ tiến lại gần bức tranh lớn nhất, nơi mô tả một cuộc chiến giữa các vị thần. Trong bức tranh, một vị thần cầm một thanh kiếm lấp lánh, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu lên mặt đất, tạo ra những hình ảnh kỳ diệu.

Lâm Thanh Vũ đưa tay chạm nhẹ vào lớp đá khảm, cảm giác lạnh buốt lan dọc bàn tay, như thể có thứ gì đó đang âm thầm quan sát từ sâu bên trong bức họa.

Vũ Như Nguyệt khẽ cau mày:
"Thanh kiếm này... dường như không chỉ là một món binh khí bình thường."

Trong bức tranh, phía sau vị thần là vô số bóng tối hình người, những đôi mắt đỏ như máu dõi theo. Một đường khe nứt mờ mờ hiện ra nơi góc tranh, giống như vết rạn của thời gian, nhưng kỳ lạ thay, bên trong khe nứt lại ánh lên tia sáng vàng nhạt, mơ hồ chuyển động.

Phía sau, quang tài giữa đại điện khẽ rung lên một tiếng "ong" trầm thấp, âm thanh như vọng lại từ chín tầng đất sâu, khiến tất cả đều cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Lâm Thanh Vũ siết chặt chuôi kiếm bên hông, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:
"Không chỉ là tranh... nơi này đang thức tỉnh thứ gì đó."

Khi ánh sáng từ bức tranh khảm trên tường bùng lên, một luồng dao động kỳ lạ truyền thẳng vào nạp giới của Lâm Thanh Vũ.

"Ầm..."
Trong hư không vang lên một tiếng chấn động trầm đục, Sơn Thủy Địa Đồ trong nạp giới rung mạnh, từng tia hào quang cổ xưa tràn ra, tựa như muốn xuyên phá không gian mà thoát ly ra ngoài.

Lâm Thanh Vũ cả kinh, lập tức vận linh lực áp chế, nhưng vô ích. Một luồng khí tức bá đạo đến cực điểm xé tan mọi phong ấn, hóa thành một bóng mờ ngưng tụ trước mặt mọi người.

Đó là một lão giả một thân bạch y, sau lưng mơ hồ hiện ra cảnh tượng nhật nguyệt tinh thần xoay chuyển, sơn hà vạn dặm co rút vào trong một ý niệm.

Dù thân thể chỉ là hư ảo, hắn vẫn đứng thẳng như thiên trụ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống tất cả.
Giọng nói của ông vang lên như sấm trong tâm thức:

"Hóa ra...đây là động phủ của hắn?"

Cả hai người đều không hiểu, nhưng chỉ riêng Lâm Thanh Vũ cảm nhận rõ rệt một cơn chấn động trong linh hồn, tựa như lời của lão giả không chỉ đơn thuần là nói chuyện, mà còn đang truyền một luồng ý niệm thẩm thấu vào tận sâu trong thần thức của hắn.

"Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách biết hết... Nhưng nhớ kỹ, thứ đang ngủ trong kia, dù chỉ là tàn niệm, cũng đủ khiến nơi này hóa thành tử địa."

Nói đến đây, uy áp từ người hắn bỗng thu lại, nhưng chỉ là một chút, vẫn khiến mọi người cảm giác như đang đứng trước một ngọn núi thần không thể leo lên.

Vũ Như Nguyệt thì thào:
"Thanh Vũ... người này... là ai?"

Lâm Thanh Vũ không đáp, nhưng sâu trong đáy mắt hắn, ba chữ như thiêu đốt:
"Tuyệt Thiên Cổ Đế."

Đột nhiên, không gian quanh đại điện rung lên kịch liệt, từng vết nứt hư không như mạng nhện lan ra bốn phía.

Từ giữa luồng dao động, một bóng mờ dần hiện rõ — đó là một nam tử trung niên khoác trường bào xanh lam, mái tóc dài bạc trắng như sương, dung mạo đường hoàng, đúng hệt pho tượng đá khắc trước mộ phủ.

Khí tức của hắn không bá đạo như Tuyệt Thiên Cổ Đế, nhưng lại sâu thẳm như biển cả, khiến người ta không thể dò được giới hạn.

Khi bóng mờ ấy hoàn toàn hiện ra, ánh mắt hắn khẽ run lên, dừng lại trên thân ảnh bạch y của Tuyệt Thiên Cổ Đế.
Một tiếng than khẽ vang lên, tựa như xuyên qua vạn cổ:

"Tuyệt Thiên... thật sự là ngươi..."

Bạch y lão giả khựng lại, đôi mắt vốn lạnh lùng bỗng dao động, ẩn ẩn một tia cảm xúc hiếm thấy.

"Vạn Lý... Ngươi... vẫn còn một tia tàn niệm lưu thế sao?"

Không khí trong điện bỗng lắng xuống, uy áp kinh thiên ban nãy cũng thu lại vài phần, chỉ còn lại một bầu không gian trầm mặc, như chứa đựng những hồi ức đã bị thời gian chôn vùi.

Vũ Như Nguyệt khẽ nhìn sang Lâm Thanh Vũ, khẽ thì thào:
"Chẳng lẽ... đây là các cổ nhân từng cùng đứng trên đỉnh chư thiên?"

Lâm Thanh Vũ không đáp, nhưng từ khí tức giao hòa của họ, hắn mơ hồ cảm nhận được một mối liên hệ phức tạp — vừa là chiến hữu, vừa là kẻ từng kề vai chiến đấu trong những trận chiến kinh thiên động địa.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tutien