Chương 26: Ký ức huyết mạch.
Hai tháng bế quan trôi qua nhẹ nhàng như cơn gió lạnh lặng lẽ lướt qua.
Trong động phủ tĩnh mịch nằm sâu dưới lòng đất, Lâm Thanh Vũ ngồi xếp bằng trên bệ đá, toàn thân tỏa ra quang mang lam kim nhạt. Huyết mạch Long Linh mới dung hợp đã hòa quyện hoàn toàn vào từng giọt máu, từng sợi gân cốt trong người hắn.
Hơi thở hắn chậm rãi, trầm ổn, như nhịp đập của một con rồng đang say ngủ.
Nhưng vào đêm cuối cùng trước khi xuất quan, một luồng chấn động kỳ lạ bỗng dậy lên sâu trong huyết mạch — không phải sát khí, cũng không phải uy áp, mà là thứ gì đó dịu dàng, ấm áp đến mức khiến hắn gần như lạc mất sự cảnh giác.
Một tiếng hát ru khe khẽ vang lên.
Thanh âm mềm mại ấy như len lỏi qua từng lớp phong ấn ký ức, chạm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.
Ánh sáng quanh Lâm Thanh Vũ dần chuyển từ lam kim sang một màu vàng ấm áp. Hắn cảm giác mình như trôi bồng bềnh, rồi rơi xuống một không gian khác — một căn nhà gỗ nhỏ nép mình giữa rừng tuyết tĩnh lặng, khói bếp mỏng manh bay lên giữa màn đêm.
Trong gian phòng đơn sơ, một người phụ nữ mặc áo lông trắng đang ngồi bên bếp lửa, ôm chặt một hài nhi trong lòng.
Nàng có mái tóc dài mềm mại như dòng thác chảy, đôi mắt vàng kim sáng rực nhưng sâu thẳm, chứa đựng cả một bầu trời bí ẩn.
Nàng khẽ nhìn đứa bé, ánh mắt xen lẫn niềm tự hào và một nỗi buồn không tên:
"Thanh Vũ... nếu con nghe thấy giọng mẹ, nghĩa là huyết mạch đã thức tỉnh. Khi con biết được sự thật này... mẹ sẽ không còn bên con nữa."
Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh đặt lên trán đứa trẻ, và trong khoảnh khắc ấy, một vảy rồng lam kim mơ hồ hiện lên dưới làn da non nớt:
"Mẹ là người cuối cùng của Long Linh thuần huyết. Cha con... là kẻ mà mọi tộc đều muốn tiêu diệt, nhưng cũng là người duy nhất từng chạm tới đế cảnh trong thời đại này."
Giọng nói nàng run run, nhưng vẫn kiên định từng chữ từng lời như khắc sâu vào tâm can:
"Con mang trong mình hai dòng huyết mạch đối lập. Khi chúng hòa làm một... con sẽ phải chọn lựa. Hoặc trở thành bức tường thành bảo vệ thế gian, hoặc biến thành thanh kiếm phá tan mọi phong ấn. Không ai được phép chọn thay con... kể cả mẹ."
Gió tuyết bên ngoài bỗng rít mạnh, cánh cửa gỗ run lên từng hồi. Nàng siết chặt đứa bé hơn, giọng gấp gáp:
"Nếu đến ngày phong ấn sụp đổ... hãy tìm 'Huyết Lệ Long Châu'. Đó là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho con... cũng là chìa khóa cuối cùng."
Ánh sáng vàng ấm dần dần mờ nhạt, tiếng hát ru trở nên xa xăm, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Lâm Thanh Vũ mở mắt.
Trong động phủ tối tĩnh, ngọn đèn đá nhẹ nhàng lay động theo làn gió vô hình. Bàn tay hắn siết chặt, cảm giác ấm áp của vòng tay ấy vẫn còn đọng lại trên da thịt.
Nhưng trong đáy mắt, sự mềm mại ấy đã biến thành ngọn lửa kiên định:
"Mẫu thân... con nhất định sẽ tìm ra chân tướng. Và con... sẽ tự mình quyết định con đường của đời mình."
Ánh quang lam kim bừng sáng quanh thân hắn, báo hiệu thời khắc xuất quan đã tới.
Lâm Thanh Vũ từng bước bước ra khỏi động phủ, ánh quang lam kim vẫn bao quanh thân thể hắn như một lớp bảo vệ kiên cố. Hai bóng người đứng sẵn chờ bên ngoài — Tuyệt Thiên Cổ Đế với ánh mắt sắc lạnh như băng, và Vạn Lý Chân Quân với thần thái uy nghiêm nhưng không kém phần tò mò.
Hắn nhìn thẳng vào hai vị đại lão, giọng nói trầm ổn, mang theo sự chắc chắn và trọng trách không thể chối từ:
"Ta đã thức tỉnh huyết mạch Long Linh, và trong lúc bế quan, ký ức truyền thừa về Hỗn Độn Không Đế đã hiện rõ."
Tuyệt Thiên Cổ Đế khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm sâu sắc, còn Vạn Lý Chân Quân thì chăm chú lắng nghe từng lời.
Lâm Thanh Vũ chậm rãi kể:
"Hỗn Độn Không Đế không phải thuộc về Hồng Thiên đại lục. Nó là một vùng không gian hỗn mang, nằm ngoài biên cương của thế giới chúng ta, nơi tập hợp những dòng huyết mạch nguyên thủy và sức mạnh cổ xưa nhất."
"Huyết Lệ Long Châu — báu vật cuối cùng của tổ tông Long Linh — đang được cất giấu tại đó. Nó là chiếc chìa khóa mở ra sức mạnh tối thượng, nhưng cũng là mồi lửa cho những cuộc tranh đoạt đẫm máu."
Tuyệt Thiên Cổ Đế nhìn thẳng vào Lâm Thanh Vũ, giọng trầm như sấm:
"Chỉ một kẻ đủ mạnh và đủ ý chí mới có thể tiếp nhận sức mạnh đó mà không bị nuốt chửng."
Vạn Lý Chân Quân tiếp lời, ánh mắt sắc bén:
"Vậy con đường trước mắt không hề đơn giản. Đây là thử thách không chỉ về thể chất, mà còn là đấu tranh nội tâm giữa hai dòng huyết mạch đối lập trong con."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt kiên định:
"Đúng vậy. Ta mang trong mình gánh nặng của quá khứ và hy vọng của tương lai. Nhưng ta sẽ không để bất kỳ ai chọn thay con đường cho mình, kể cả các ngươi."
Hai vị đại lão nhìn nhau, đều nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Lâm Thanh Vũ — không còn là cậu thiếu niên lần đầu nhập môn, mà là một chiến binh đã sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy phía trước.
Tuyệt Thiên Cổ Đế nói khẽ:
"Vậy thì chúng ta cùng chờ đợi ngày con khai phá Hỗn Độn Không Đế. Đó sẽ là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của Hồng Thiên đại lục."
Vạn Lý Chân Quân gật đầu đồng tình, đôi mắt lấp lánh vẻ trông đợi.
Lâm Thanh Vũ siết chặt tay, ánh quang lam kim quanh thân lại bùng lên rực rỡ. Đường tiến về phía trước tuy đầy thử thách, nhưng hắn đã sẵn sàng.
Lâm Thanh Vũ cùng với Vũ Như Nguyệt bước lên những bậc thang đá gồ ghề dẫn lên tầng trên của mộ phủ. Không gian nơi đây càng lúc càng trở nên u ám, những cột trụ cổ xưa phủ đầy rêu xanh và mạng nhện, như chứng nhân cho bao thời đại đã lụi tàn.
Chỉ còn lại vài bóng người giữa sự tĩnh mịch và âm u ấy. Đám người Tử Hỏa Tông vẫn giữ khí thế sắt đá, ánh mắt họ nung nấu quyết tâm không từ bỏ một bước nào. Bên cạnh đó, nhóm Huyền Nguyệt Cốc với thần thái lạnh lùng, ánh mắt thoáng vẻ thăm dò.
Giữa họ, Diệp Thanh Ca đứng vững như tảng đá giữa dòng xoáy, sắc mặt trầm ổn nhưng ánh mắt không giấu được sự cảnh giác. Khương Hạo Bạch và Tinh Dạ Bạch đứng sát bên, ánh nhìn sắc bén như đang tính toán từng nước đi tiếp theo.
Không khí căng như dây đàn, mỗi người đều hiểu rõ rằng đây không chỉ là cuộc đụng độ của sức mạnh, mà còn là cuộc tranh đoạt cơ duyên mà không ai muốn lùi bước.
Lâm Thanh Vũ dừng lại, ánh mắt chạm vào từng người một, không hề nao núng:
"Chỉ còn lại chúng ta ở đây... thời khắc quyết định đã tới."
Tiếng gió thổi qua khe cửa mộ phủ, mang theo hơi lạnh như thách thức.
Tinh Dạ Bạch khẽ cười lạnh lùng:
"Thanh Vũ, đừng nghĩ một mình có thể dễ dàng bước qua tầng này. "
Khương Hạo Bạch gật đầu, giọng nói như nhát dao bén:
"Bọn ta cũng sẽ không để ngươi một mình hưởng cơ duyên."
Diệp Thanh Ca nhếch môi, ánh mắt lóe lên sắc bén:
"Đã đến lúc ta chứng minh sức mạnh của mình, cũng như vị trí của từng người trong trò chơi này."
Lâm Thanh Vũ nắm chặt quyền, lòng quyết tâm càng cháy bỏng:
"Cứ để mọi thứ xảy ra theo cách của nó. Ta sẽ tự mình đạp lên chông gai để tìm ra chân tướng."
Bất chợt, không gian trong mộ phủ như ngừng thở. Một luồng uy áp mạnh mẽ bất ngờ bùng lên từ thân thể Lâm Thanh Vũ — một sức mạnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến không khí xung quanh như rung chuyển từng đợt sóng vô hình.
Tử Hỏa Tông và Huyền Nguyệt Cốc lập tức khựng lại, ánh mắt của từng người đồng loạt chuyển sang vẻ sửng sốt và dè chừng.
Diệp Thanh Ca nghiêng đầu, vẻ mặt khó tin:
"Cái gì vậy? Uy áp của Thanh Vũ... sao lại mạnh mẽ đến thế?"
Khương Hạo Bạch nheo mắt, trong lòng cũng dấy lên một cơn sóng bất an hiếm thấy:
"Chưa từng thấy hắn bộc phát sức mạnh đến mức này... có phải hắn đã tiến thêm một tầng nữa?"
Tinh Dạ Bạch nhíu mày, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào Lâm Thanh Vũ:
"Không chỉ là sức mạnh thông thường... có thứ gì đó khác biệt đang trỗi dậy trong hắn."
Lâm Thanh Vũ đứng thẳng người, ánh quang lam kim quanh thân bừng sáng rực rỡ. Đôi mắt hắn lóe lên ngọn lửa kiên định và bất khuất:
"Đó là sức mạnh của huyết mạch Long Linh mới dung hợp, một bước đột phá ta đã đạt được trong thời gian bế quan."
Không ai nói gì, tất cả đều cảm nhận được sự chuyển biến lớn lao trong hắn. Cả tầng mộ phủ như chấn động, báo hiệu một cuộc chiến mới sắp sửa nổ ra, và Lâm Thanh Vũ chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Bỗng nhiên, luồng uy áp trong không gian trở nên nặng nề, dữ dội hơn bội phần. Tất cả những người có mặt đều giật mình kinh ngạc khi nhận ra sức mạnh toát ra từ Lâm Thanh Vũ đã chạm đến tầng Thiên Huyền Cảnh — một cảnh giới mà ít ai dám khẳng định mình đã bước qua.
Mộ Dung Viêm lặng người, trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng xen lẫn e dè:
"Thiên Huyền Cảnh... sao hắn có thể đạt tới cảnh giới này trong thời gian ngắn như vậy?"
Một đệ tử Huyền Nguyệt Cốc, với thần sắc lạnh lùng, cũng không giấu được sự kinh ngạc:
"Không phải một cao thủ bình thường mới có thể chạm đến tầng Thiên Huyền, mà là người sở hữu sức mạnh tuyệt đối. Thanh Vũ... ngươi đã vượt xa tất cả những gì ta từng nghĩ."
Diệp Thanh Ca, Khương Hạo Thần và Tinh Dạ Bạch cùng nhau đảo mắt nhìn nhau, trong lòng bỗng dâng lên một làn sóng bất an.
Khương Hạo Thần nghiến răng nói khẽ:
"Đây không còn là một cuộc tranh đoạt bình thường nữa. Thanh Vũ đã trở thành một tồn tại đáng gờm."
Tinh Dạ Bạch nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao cạo:
"Cảnh giới này không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự đột phá trong linh hồn và ý chí. Hắn đã thay đổi."
Lâm Thanh Vũ đứng đó, ánh quang lam kim bao phủ toàn thân, tâm trí kiên định:
"Thiên Huyền Cảnh không phải đích đến cuối cùng, mà chỉ là bước đầu trên con đường tôi sẽ đi."
Không khí trong mộ phủ nặng nề hơn bao giờ hết, từng người đều nhận ra một sự thay đổi lớn lao đã xảy ra — và sự đối đầu phía trước sẽ không hề đơn giản.
Không khí trong mộ phủ dần dịu lại, sự căng thẳng cũng dần tan biến như sương khói. Sau phút giây ngỡ ngàng trước sức mạnh bừng sáng của Lâm Thanh Vũ, đám người dần thả lỏng, ánh mắt họ trở nên mềm mại hơn.
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên giữa không gian u ám, những gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây khoan khoái, thoải mái hơn.
"Sau hơn hai tháng bế quan, mỗi người đều đã tìm thấy cho mình một phần cơ duyên quý giá," Diệp Thanh Ca nói, giọng nói ẩn chứa niềm hài lòng.
Khương Hạo Thần cười khẩy, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng:
"Đúng vậy. Dù là địch hay bạn, cũng phải thừa nhận đây là khoảng thời gian quý giá không thể lấy lại."
Tinh Dạ Bạch gật đầu, ánh nhìn đầy quyết tâm:
"Bây giờ, mỗi người đều có sức mạnh mới, ý chí mới. Con đường phía trước sẽ không còn là thử thách đơn độc."
Tử Hỏa Tông và Huyền Nguyệt Cốc trao nhau những cái gật đầu đồng thuận, rồi cùng nhau bước ra khỏi mộ phủ.
Lâm Thanh Vũ đứng ở cửa mộ phủ, ánh quang lam kim quanh thân vẫn rực sáng, ánh mắt kiên định hướng về phía trước:
"Chúng ta đã sẵn sàng bước ra ngoài, đối mặt với vận mệnh mới. Cơ duyên là thứ chỉ đến một lần, ai cũng phải nắm bắt."
Đám người cười nói vui vẻ, từng bước rời khỏi nơi u tịch, mang theo trong lòng sức mạnh và hy vọng mới — mỗi người một câu chuyện, một mục tiêu, và một tương lai đang chờ đón phía trước.
Sau khi vượt qua những thử thách hiểm nghèo bên trong mộ phủ, Lâm Thanh Vũ cùng đám người cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối ngột ngạt.
Cánh cửa đá cổ dần khép lại phía sau, ngăn cách họ với những bí mật sâu thẳm và thử thách khắc nghiệt từng chôn giấu trong lòng đất.
Bên ngoài, không gian rộng lớn mở ra trước mắt — ánh sáng mặt trời chan hòa, gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi thở của thiên nhiên sống động và tươi mới.
Mọi người hít một hơi thật sâu, như vừa được hồi sinh sau chuỗi ngày vất vả mệt mỏi. Ánh mắt từng người sáng lên đầy hy vọng và quyết tâm.
Lâm Thanh Vũ nhìn về phía chân trời xa xăm, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy kiên định:
"Chúng ta đã bước qua một ngưỡng cửa quan trọng. Nhưng hành trình phía trước còn dài và gian nan hơn rất nhiều."
Tinh Dạ Bạch mỉm cười nhẹ, ánh mắt rạng rỡ:
"Đúng vậy. Mỗi người đều đã trưởng thành, sức mạnh đã khác xưa. Đây mới chỉ là bắt đầu."
Khương Hạo Thần gật đầu đồng tình:
"Vận mệnh lớn đang chờ đợi chúng ta. Hãy chuẩn bị thật tốt."
Cả nhóm tiến về phía trước, từng bước chân vững chãi, sẵn sàng đối mặt với những thử thách và cơ duyên mới ngoài kia — nơi thế giới rộng lớn đang chờ đón những kẻ dũng cảm và kiên định như họ.
Bên ngoài mộ phủ, không gian rộng lớn mở ra trước mắt, trải dài đến tận cùng của Huyết Nguyệt Tuyệt Vực — một vực thẳm huyền bí nơi mà bầu trời và mặt đất như hòa làm một trong sắc đỏ thẫm của hoàng hôn.
Gió lạnh thổi qua khe vực, mang theo mùi khói và hơi lạnh sắc bén, khiến từng người trong nhóm không khỏi cảm thấy một sự rùng mình khó tả.
Lâm Thanh Vũ cùng những đồng hành đứng trên vách đá cao, ánh mắt họ quét khắp không gian kỳ vĩ nhưng đầy hiểm nguy này.
Tinh Dạ Bạch cẩn trọng nhắc nhở:
"Đây là vùng đất không dành cho kẻ yếu. Nhiều người đã mất mạng khi đặt chân đến Huyết Nguyệt Tuyệt Vực."
Khương Hạo Bạch gật đầu, vẻ nghiêm túc lộ rõ:
"Nhưng cũng chính nơi đây, truyền thuyết về cây Băng Hỏa Thần Liên đã lan truyền từ lâu. Một báu vật có thể cân bằng âm dương, băng lửa tương phản, quyền năng vô song."
Diệp Thanh Ca ánh mắt sáng rực, lên tiếng:
"Nếu chúng ta tìm được Băng Hỏa Thần Liên, đó sẽ là bước ngoặt lớn trên con đường phát triển sức mạnh. Đồng thời cũng là bảo vật quyết định trong những cuộc tranh đấu sắp tới."
Lâm Thanh Vũ nghiêm nghị, ánh mắt như ngọn lửa bùng cháy trong lòng:
"Cây Băng Hỏa Thần Liên... là cơ duyên của chúng ta. Nhưng cũng sẽ là thách thức. Chúng ta không thể để nó rơi vào tay kẻ khác."
Gió vù vù thổi qua, vọng lại tiếng vọng từ vực sâu, như tiếng gọi mời những kẻ dũng cảm nhất đặt chân vào cuộc hành trình mới đầy hiểm nguy và hứa hẹn.
Chưa kịp dừng lại để suy nghĩ kỹ hơn, từ các ngả núi cao và khe sâu, từng bóng người dần hiện ra.
Các thế lực hùng mạnh lần lượt tụ hội tại một ngọn núi tuyết, bên trong đó là một hồ dung nham đỏ rực — không chỉ có Tử Hỏa Tông, Huyền Nguyệt Cốc, mà còn những nhân vật Từ Lâm Gia, Hắc Phong Minh cùng nhiều thế lực ngầm khác.
Mỗi đoàn người đều mang theo khí thế không thể xem thường, ánh mắt sắc lạnh và quyết tâm đến mức nguy hiểm.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía đám người Hắc Phong Minh, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn:
"Băng Hỏa Thần Liên? Chỉ là một mẩu báu vật nhỏ bé mà thôi. Ai đủ sức đoạt lấy mới là người xứng đáng."
Lâm Thiên Lạc bước ra, ánh mắt như chứa đựng những tia lôi điện, giọng nói uy nghiêm:
"Chúng ta đến đây không phải để tranh cãi lời nói, mà để lấy thứ thuộc về mình."
Lâm Thanh Vũ nhìn quanh, đôi mắt lóe lên ánh sáng kiên định, không hề nao núng trước áp lực của các thế lực hùng mạnh:
"Băng Hỏa Thần Liên không phải thứ ai cũng có thể sở hữu. Ta sẽ không để nó rơi vào tay những kẻ chỉ biết dùng sức mạnh cưỡng đoạt."
Không khí căng như dây đàn, từng người đều chuẩn bị bước vào một cuộc đấu tranh sinh tử — nơi mà không chỉ sức mạnh, mà cả mưu trí và ý chí sẽ quyết định vận mệnh.
Ánh sáng hoàng hôn nhuộm đỏ cả Huyết Nguyệt Tuyệt Vực, dòng dung nham sôi sục hừng hực như ngọn lửa địa ngục, tạo nên một cảnh tượng vừa hung tợn vừa mê hoặc.
Các thế lực lớn tập trung đông đảo, từng bước tiến về phía Băng Hỏa Thần Liên — đó là một cây linh thảo huyền thoại mọc giữa một hốc đá băng lạnh kỳ lạ, toát ra hào quang băng lửa đan xen, khiến không gian quanh đó trở nên đặc biệt khác thường.
Lâm Thanh Vũ đứng ở tuyến đầu, ánh mắt sáng rực quyết tâm, khí thế không thể bị khuất phục.
Phía bên kia, Lâm Thiên Lạc và đại ca Tử Hỏa Tông, cùng với những cao thủ từ Huyền Nguyệt Cốc, Hắc Phong Minh... đều không giấu nổi vẻ căng thẳng khi nhìn thấy sức mạnh của Băng Hỏa Thần Liên.
Tiếng chưởng kình vang dội, những đòn thế ác liệt nổ ra như sấm sét trên trời, từng bước tranh giành quyền kiểm soát trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết.
"Không được để Băng Hỏa Thần Liên rơi vào tay đối phương!" Lâm Thanh Vũ gầm lên, thân hình như ngọn lửa lam kim bùng cháy.
Đòn đánh của hắn như cơn lốc xoáy băng tuyết kết hợp cùng ngọn lửa địa ngục, tạo thành trận cuồng phong băng hỏa hỗn hợp khiến đối thủ khó mà chống đỡ.
Mỗi lần chạm trán, không gian như bị phá vỡ, những luồng khí băng và lửa giao thoa, bùng lên từng đợt sóng sức mạnh khủng khiếp.
Khương Hạo Bạch, Tinh Dạ Bạch và Diệp Thanh Ca cũng không ngừng phối hợp, phát huy tối đa sức mạnh riêng để bảo vệ vị trí của mình.
Các thế lực khác cũng không ngừng gia tăng áp lực, từng trận đấu nổ ra dữ dội khiến mặt đất rung chuyển, dung nham bắn tóe tung tóe như mưa lửa.
Lâm Thanh Vũ nhanh nhẹn né tránh những đòn tấn công hiểm hóc, đồng thời tung ra những chiêu thức có uy lực lớn, quyết tâm bảo vệ Băng Hỏa Thần Liên.
Một chiêu "Long Hỏa Xuyên Thấu" kết hợp băng hỏa phóng ra từ tay hắn, phát ra ánh sáng chói lòa, khiến kẻ địch phải lùi bước.
Không khí chiến trường căng như dây đàn, máu và khói lẫn lộn, từng bước tiến là một cuộc sinh tử không khoan nhượng.
Giữa cơn hỗn chiến, Lâm Thanh Vũ cảm nhận dòng huyết mạch Long Linh trong người bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, như muốn bứt phá mọi giới hạn.
"Ta sẽ không để bất kỳ ai cướp đoạt vận mệnh của ta!" Hắn hét lên, ánh mắt ngời sáng như ngọn đuốc bất diệt.
Bỗng dưng, từ bên rìa chiến trường, một bóng người nhanh như chớp lao đến.
Người đó là một thiên kiêu của Hắc Phong Minh, thân hình cao lớn, khí tức lan tỏa mạnh mẽ không thua kém gì Lâm Thanh Vũ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như băng, mang theo sự thách thức không thể nhầm lẫn:
"Lâm Thanh Vũ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh thật sự của Hắc Phong Minh!"
Chưa kịp để ai phản ứng, hắn đã tung ra một chưởng lực cực mạnh, mang theo luồng hắc phong xoáy cuộn khắp không gian.
Lâm Thanh Vũ nhanh chóng đón đòn, hai người như rồng hổ giao đấu, từng chiêu thức bùng nổ mạnh mẽ, khiến không khí rung chuyển dữ dội.
Cả hai đều không ai chịu nhường, sức mạnh của họ ngang ngửa, mỗi lần chạm mặt là một cơn bão băng hỏa lốc xoáy.
Mỗi đòn đánh không chỉ là sức mạnh thuần túy mà còn ẩn chứa mưu lược, ý chí và sự quyết đoán.
Đám người xung quanh dần lùi lại, ai nấy đều chăm chú theo dõi cuộc chiến đỉnh cao này, bởi kết quả của trận đấu có thể thay đổi cục diện tranh đoạt Băng Hỏa Thần Liên.
Lâm Thanh Vũ ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khàn khàn:
"Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Thiên kiêu Hắc Phong Minh nở nụ cười nhếch mép đầy ngạo khí:
"Chúng ta sẽ xem ai là người xứng đáng hơn!"
Cuộc đấu tiếp tục leo thang, uy lực không ngừng tăng lên, khiến mặt đất dưới chân họ nứt vỡ, dung nham bốc cháy dữ dội hơn bao giờ hết...
Bất ngờ, từ phía sườn núi, một luồng khí thanh mát và trong trẻo lan tỏa, khiến không khí nóng bỏng của chiến trường bỗng dịu lại đôi phần.
Lạc Diên, đại chủ nhân của Lạc Minh Cốc – một thế lực ít người chú ý nhưng lại sở hữu thực lực đáng kinh ngạc, chậm rãi bước ra. Ánh mắt cô sắc bén, đầy kiên định, toát ra thần thái ngang ngửa với những cao thủ thiên huyền cảnh khác.
"Đủ rồi," cô nói nhẹ mà đầy uy lực, tiếng nói vang vọng như một bản nhạc lạnh lùng giữa cơn bão hỗn loạn.
Mọi ánh mắt từ các phe đều đổ dồn về phía Lạc Diên. Dù là Lâm Thanh Vũ hay thiên kiêu Hắc Phong Minh, cũng không thể không nhìn nhận sự xuất hiện này như một yếu tố mới mẻ và đầy thách thức.
Lạc Diên không vội vàng lao vào trận đấu mà dùng một chiêu "Băng Minh Thuật" – một loại pháp thuật băng giá hiếm có, khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống đột ngột, làm chậm bước tiến của dung nham và kìm hãm đòn tấn công của đối thủ.
Đám người đứng gần cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt, không khí trở nên lạnh lẽo, bao trùm một cảm giác cô lập và nguy hiểm.
Cô nhìn thẳng vào Lâm Thanh Vũ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén:
"Ta không đến đây để làm kẻ thứ ba tranh đoạt. Nhưng nếu để Băng Hỏa Thần Liên rơi vào tay kẻ tham lam, ta sẽ không đứng yên."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt tỏ rõ sự tôn trọng:
"Lạc Diên, sự xuất hiện của ngươi khiến trận chiến này trở nên khó đoán hơn nhiều. Nhưng ta sẽ không để sức mạnh ấy bị lạm dụng."
Thiên kiêu Hắc Phong Minh cau mày, cảm nhận được mối đe dọa mới:
"Không ngờ một thế lực nhỏ như Lạc Minh Cốc lại có thể xuất hiện một cao thủ ngang tầm với chúng ta."
Cuộc chiến giành Băng Hỏa Thần Liên giờ đây trở nên đa chiều hơn, căng thẳng và phức tạp hơn bao giờ hết. Ba con người với ba lý tưởng, ba sức mạnh đối địch đang đứng trước một ngưỡng cửa định mệnh, nơi mà từng bước đi sai lầm có thể dẫn đến thảm họa không thể cứu vãn.
Lạc Diên và Minh Tà, thiên kiêu quyền lực nhất của Hắc Phong Minh, trao đổi ánh mắt nhanh như chớp, sự phối hợp ngầm giữa họ ngay lập tức hình thành.
Không cần lời nói, cả hai đồng loạt tiến lên, một người dùng pháp thuật băng lạnh thấu xương, người kia phát động sức mạnh hắc phong cuộn xoáy dữ dội.
Lâm Thanh Vũ lập tức nhận ra mưu đồ liên thủ này, nhưng không hề lùi bước. Ánh quang lam kim quanh người bừng sáng mạnh hơn, khí thế như rồng thiêng thức tỉnh.
Minh Tà phóng ra một luồng hắc phong xoáy cuộn đầy sát khí, kết hợp với luồng băng giá sắc bén của Lạc Diên, tạo thành một cơn bão hỗn hợp băng – phong cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Thanh Vũ vận dụng toàn bộ nội công, dùng chiêu "Long Hỏa Xuyên Thấu" kết hợp linh hoạt, vừa kháng cự vừa phản công. Ánh sáng bùng nổ, băng và lửa va chạm dữ dội khiến không gian xung quanh rung chuyển.
Tiếng chói tai của sự giao tranh vang vọng khắp núi tuyết, từng đòn thế như muốn xé toạc bầu trời, những luồng khí băng lửa xoáy cuộn tạo nên những đợt sóng sức mạnh không thể tưởng tượng.
Dù phải đối mặt với liên thủ mạnh mẽ, Lâm Thanh Vũ vẫn giữ được sự bình tĩnh, từng bước khắc chế từng chiêu thức của đối phương.
Ánh mắt hắn kiên định, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Ngươi nghĩ liên thủ có thể khuất phục ta sao? Đừng quên, ta là người mang trong mình huyết mạch Long Linh."
Lạc Diên mỉm cười lạnh, nhưng không hề lùi bước, Minh Tà cũng nâng cao sát khí, hai người càng đánh càng quyết liệt.
Cuộc chiến trở nên nghẹt thở, từng người đều dốc hết sức mình, không khoan nhượng từng sát cơ hội dù nhỏ nhất.
Bầu không khí chiến trường càng trở nên ngột ngạt khi Lạc Diên cùng Minh Tà liên thủ tấn công Lâm Thanh Vũ, thế nhưng, trong khoảnh khắc hiểm nghèo ấy, ba bóng người nhanh chóng lao vào — đó là Vũ Như Nguyệt, Tinh Dạ Bạch và Khương Hạo Thần.
Cả ba đều là trảm tự đỉnh phong, những cao thủ có thể bức phá đến tầng Thiên Huyền Cảnh, thậm chí với thế thủ chắc chắn, có thể đánh bại một thiên kiêu thiên huyền cảnh.
Vũ Như Nguyệt mở đầu bằng một luồng kiếm khí lạnh lẽo như băng tuyết, chém thẳng vào Minh Tà, chém xuyên qua những luồng hắc phong xoáy cuộn, khiến kẻ địch phải lùi bước.
Tinh Dạ Bạch với chiêu "Bạch Hồn Phán Xét" phát ra luồng sáng trắng thuần khiết, tạo nên một lớp khiên tinh thần kiên cố bảo vệ cho Lâm Thanh Vũ khỏi những chiêu thức hỗn hợp băng hỏa của đối phương.
Khương Hạo Thần đứng bên cạnh, dùng quyền pháp mạnh mẽ tấn công liên tục, uy lực mỗi đòn đều khiến đất đá rung chuyển, ép sát Lạc Diên, buộc cô phải phòng thủ vất vả.
Ba người phối hợp nhuần nhuyễn như một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, cùng nhau bẻ gãy liên tiếp các đòn tấn công phối hợp của Lạc Diên và Minh Tà.
Lâm Thanh Vũ nhìn ba người bạn đồng hành, ánh mắt tràn đầy tin tưởng và quyết tâm:
"Cảm ơn các ngươi. Đây mới là sức mạnh của chúng ta — không chỉ một mình, mà là đoàn kết."
Trong sự hỗn loạn của trận chiến, từng đòn thế phối hợp giữa năm người trở nên cực kỳ hiểm hóc, tạo nên một màn trình diễn sức mạnh khiến cả chiến trường phải nín thở theo dõi.
Khí thế được đẩy lên cao trào, và Băng Hỏa Thần Liên vẫn lặng lẽ tỏa sáng, chứng kiến vận mệnh đang dần được định đoạt.
Khí thế trên chiến trường càng trở nên mãnh liệt. Vũ Như Nguyệt, Tinh Dạ Bạch và Khương Hạo Thần nhanh chóng chia nhóm hành động.
Ba người lập tức vây quanh Lạc Diên, phối hợp uyển chuyển, từng chiêu thức dồn dập không cho cô kịp phản ứng.
Vũ Như Nguyệt tung chiêu "Băng Kiếm Phong Vũ", kiếm khí băng lạnh cuộn lên như cơn bão tuyết, áp đảo từng bước di chuyển của Lạc Diên.
Tinh Dạ Bạch theo sát, dùng "Bạch Hồn Phán Xét" vừa để bảo vệ đồng đội, vừa tăng cường áp lực khiến Lạc Diên dần bị kìm hãm.
Khương Hạo Thần quát vang một tiếng, dùng quyền pháp mạnh mẽ liên tiếp đẩy lùi đối thủ, buộc Lạc Diên phải lui về phía sau.
Trong khi đó, Minh Tà không để mắt rời Lâm Thanh Vũ, hắn xoay người tung ra một nhát dao sắc bén, cực kỳ hiểm hóc nhằm thẳng vào điểm yếu của đối thủ.
Lâm Thanh Vũ nhanh chóng phản ứng, vận dụng "Long Hỏa Xuyên Thấu", một chiêu thức uy lực hòa quyện giữa lửa rồng và sức mạnh thần huyết, tạo thành một lớp khiên bảo vệ trước nhát dao của Minh Tà.
Cuộc giao tranh giữa hai bên trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết, từng chiêu từng thức đều dồn hết uy lực, không còn chỗ cho sơ hở hay khoan nhượng.
Ánh sáng lam kim và sắc đen của hắc phong hòa lẫn, tạo thành những đợt sóng năng lượng dữ dội lan rộng khắp chiến trường.
Bên ngoài trận chiến hỗn loạn, Diệp Thanh Ca đứng lặng lẽ một góc, ánh mắt sắc lạnh nhưng trầm tư sâu sắc.
Cô không tham gia vào cuộc giao tranh, chỉ quan sát từng động tác, từng bước di chuyển của các cao thủ trên chiến trường với sự tỉnh táo tuyệt đối.
Đôi môi mím chặt, ánh nhìn thoáng qua một chút khinh bỉ pha lẫn tò mò: "Chúng chỉ là những quân cờ, chưa thể hiện hết sức mạnh thật sự của mình."
Thỉnh thoảng, Diệp Thanh Ca khẽ nhún vai, như đang cân nhắc liệu có nên can thiệp hay để mọi chuyện diễn biến tự nhiên.
Gió lạnh từ vực thẳm thổi qua, làm tung bay mái tóc dài, khiến bóng cô như một bóng ma giữa màu đỏ rực của hoàng hôn và những ngọn lửa bập bùng từ trận chiến.
Cô lặng lẽ tự nhủ:
"Băng Hỏa Thần Liên chỉ là khởi đầu. Vận mệnh thực sự sẽ được quyết định sau cuộc chiến này."
Ánh mắt cô lóe lên tia sáng hiểm độc, như đang ấp ủ một kế hoạch sâu xa mà chỉ mình cô mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip