Chương 34 : Thiên Long Thành
Trên đường đi đến Thiên Long Thành, Lâm Thanh Vũ bước đi bên cạnh Tiêu Tuyết Nhi, vừa di chuyển vừa tranh thủ điều tức trong cơ thể. Tinh huyết Long Hoàng Thái Cổ và linh lực tàn hồn Tuyệt Thiên Cổ Đế vốn dồn nén quá lâu, khiến hắn cần thời gian để ổn định.
Trong lúc vận công, Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp huyết mạch, từng luồng năng lượng hoà quyện. Nhưng bất ngờ, Tuyệt Thiên Cổ Đế trong cơ thể hắn lại rơi vào trạng thái ngủ say, toàn bộ linh lực tạm thời dừng hoạt động. Hắn biết rõ, điều này có nghĩa là: sự bảo hộ tàn hồn của Cổ Đế tạm thời không thể hỗ trợ, toàn bộ áp lực và nguy hiểm sẽ phải dựa vào chính bản thân.
Hiện tại, thực lực của Lâm Thanh Vũ chỉ dừng ở Vọng Đạo trung kỳ, đủ mạnh để tự vệ và đối phó với những kẻ bình thường hoặc cường giả yếu hơn, nhưng vẫn chưa đủ để ngang hàng với các Yêu Thánh hay cường giả cao cấp ở Thiên Di Vực.
Hắn thầm nhủ trong lòng:
"Ta phải tận dụng thời gian trên đường đi để phục hồi hoàn toàn. Vọng Đạo trung kỳ chưa đủ, nhưng từng bước một, ta sẽ mạnh lên, chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn ở Thiên Long Thành."
Bước chân hắn chậm rãi, ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng hiểu rõ giới hạn hiện tại, đồng thời sẵn sàng đón nhận những cơ hội và nguy hiểm sắp tới trên con đường mới.
Khi đoàn xe Tiêu Gia tiến vào Thiên Long Thành, Lâm Thanh Vũ bắt đầu quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Thành thị rộng lớn, tường thành cao chạm mây, từng con phố, từng ngõ hẻm đều tấp nập thương nhân, hộ vệ và cường giả, uy lực dày đặc khiến bất cứ kẻ lạ nào cũng phải cảnh giác.
Đột nhiên, giữa đám đông, hắn bắt gặp một nhóm người mặc trang phục Hàn Gia – thế lực lớn nổi tiếng về chiến lực và mưu lược trong Thiên long Thành. Nhóm người này đang kiểm tra một lô hàng và trao đổi với những cường giả hộ vệ, uy lực lan tỏa mạnh mẽ."
Khi Lâm Thanh Vũ nhận ra đám người Hàn Gia trong thành, ánh mắt Tiêu Tuyết Nhi lập tức trở nên nghiêm nghị. Cô khẽ kéo tay hắn lại, giọng trầm:
"Ngươi nhìn thấy họ rồi à? Tốt nhất đừng để chúng ta chạm mặt Hàn Gia lúc này."
Lâm Thanh Vũ hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi:
"Tại sao? Hàn Gia không phải cũng là thế lực lớn trong thành sao?"
Tiêu Tuyết Nhi nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ căng thẳng:
"Bọn họ... muốn hỏi cưới ta. Nếu tiếp xúc lúc này, sẽ gây ra rắc rối. Tiêu Gia không muốn mạo phạm Hàn Gia, nhưng cũng không muốn mất mặt. Ta không muốn để ngươi dính vào rắc rối này."
Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu, hiểu ra tình hình: Hàn Gia có ý định với Tiêu Tuyết Nhi, nhưng việc này không liên quan đến hắn. Nếu sơ suất, có thể khiến cả Tiêu Gia và Tiêu Tuyết Nhi gặp nguy hiểm hoặc xung đột với Hàn Gia.
Cậu thầm nghĩ:
"Được rồi... tốt nhất tránh tiếp xúc trực tiếp với Hàn Gia. Ở Thiên Long Thành, cần giữ bí mật, vừa hòa nhập vừa quan sát, không được lộ thân phận."
Tiêu Tuyết Nhi dẫn Lâm Thanh Vũ đi đường vòng qua các khu phố và hẻm nhỏ, né tránh ánh mắt dò xét của Hàn Gia. Đoàn xe của Tiêu Gia di chuyển nhẹ nhàng, uy lực vẫn hiện hữu, nhưng tránh gây chú ý, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Lâm Thanh Vũ và Nhị Tiểu Thư.
Trong lòng Lâm Thanh Vũ, ý chí kiên định lóe sáng: dù phải tránh thế lực lớn, hắn vẫn sẽ tìm cách khai thác thông tin, nắm cơ hội và tăng thực lực, chuẩn bị cho những bước đi chiến lược trong Thiên Long Thành.
Dù Tiêu Tuyết Nhi cố gắng né tránh, đám người Hàn Gia vẫn không buông tha. Trong số họ, một thân ảnh thanh niên bước ra, ánh mắt tinh quái và đầy uy lực. Ánh sáng xung quanh hắn toả ra cường khí ngự thiên trung kỳ, uy áp khiến những kẻ bình thường phải dè chừng.
Thanh niên đó chính là Hàn Khắc Dương, con trai ưu tú của Hàn Gia, nổi danh về mưu lược và sức mạnh. Nhìn thấy Tiêu Tuyết Nhi, hắn nhếch mép cười khinh khỉnh:
" Tuyết Nhi... lâu rồi không gặp."
Tiêu Tuyết Nhi cau mày, giọng nghiêm nghị:
"Hàn Khắc Dương, đừng làm ầm lên. Ta không muốn xảy ra chuyện trước mặt người lạ, đặc biệt là vị khách này."
Hàn Khắc Dương nhún vai, cười nhạt, bước tới gần, ánh mắt lóe lên vẻ thách thức:
"Ồ, vị khách của ngươi à? Chỉ cần nhìn sơ qua đã thấy không tầm thường. Nhưng hôm nay... ta muốn thử xem ngươi có đủ khôn ngoan để tránh rắc rối hay không."
Lâm Thanh Vũ đứng phía sau, ẩn mình trong đám hộ vệ Tiêu Gia, ánh mắt quan sát kỹ từng chuyển động của Hàn Khắc Dương. Vì thực lực hắn chỉ ở Ngự Thiên trung kỳ, Nên cũng không gây ra áp lực lớn lên cậu.
Hắn thầm nghĩ:
"Đây là Hàn Khắc Dương... tinh quái và nguy hiểm. Nếu sơ suất, Tiêu Tuyết Nhi và cả ta đều sẽ rơi vào tình thế khó xử. Phải giữ bình tĩnh và chờ cơ hội."
Tiêu Tuyết Nhi khẽ đặt tay lên cánh tay Lâm Thanh Vũ, ánh mắt nghiêm nghị:
"Giữ bình tĩnh. Chúng ta chỉ cần né tránh hắn, không cần đối đầu trực tiếp. Ở Thiên Long Thành, biết lúc nào nên im lặng là cách sống sót tốt nhất."
Hàn Khắc Dương nhếch môi cười khinh khỉnh, tiến tới gần đám người Tiêu Gia, uy áp từ thân hắn lan tỏa như núi non đè xuống, khiến không khí xung quanh nghẹt thở. Những hộ vệ Tiêu Gia lập tức lùi lại, vẻ mặt căng thẳng, cảm nhận rõ ràng cường lực ngự thiên trung kỳ áp đảo đang đè nén họ.
Nhưng Lâm Thanh Vũ đứng bên cạnh Tiêu Tuyết Nhi, bình thản như đá núi trước bão. Hắn không hề hấn gì, thậm chí cảm nhận được từng cơn uy lực của Hàn Khắc Dương mà không bị áp đảo.
Hàn Khắc Dương hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên:
"Ngươi... là ai? Tại sao... không hề bị uy áp của ta đàn áp?"
Lâm Thanh Vũ khẽ mỉm cười, giọng trầm mà lạnh:
"Ta chỉ đi theo Tiêu Tuyết Nhi, không gây rắc rối. Uy áp của ngươi... không đủ để làm ta khiếp sợ."
Tiêu Tuyết Nhi thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thở phào: sự bình tĩnh của Lâm Thanh Vũ khiến cả đoàn hộ vệ đỡ lo lắng hơn.
Hàn Khắc Dương nhìn Lâm Thanh Vũ một lúc lâu, ánh mắt dò xét nhưng cũng ẩn chứa một chút tôn trọng thầm kín, rồi nhếch môi cười, lùi lại, uy áp dần dịu đi:
"Không ngờ... một người mới xuất hiện mà lại khiến ta phải cân nhắc. Ta sẽ nhớ kĩ ngươi."
Sau khi lách qua Hàn Khắc Dương và đám người Hàn Gia, Lâm Thanh Vũ cùng Tiêu Tuyết Nhi trở về trụ sở chính của Tiêu Gia nằm trong Thiên Long Thành. Cổng thành đồ sộ được hộ vệ Tiêu Gia canh gác nghiêm ngặt, uy lực áp đảo mọi kẻ lạ.
Bên trong, sảnh lớn tràn ngập ánh sáng , các cường giả hộ vệ đi lại đều mang uy áp dày đặc. Tiêu Tuyết Nhi dẫn Lâm Thanh Vũ đi qua các hành lang rộng rãi, ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị:
"Về tới đây, ngươi có thể nghỉ ngơi và phục hồi hoàn toàn. Ở Tiêu Gia, ngươi sẽ an toàn, ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm ra cách xử lý Hàn Gia."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ dấy lên quyết tâm:
"Ở Thiên Long Thành này, ta phải vừa tồn tại, vừa tìm cơ hội tăng cường thực lực. Tiêu Gia sẽ là nơi trú ẩn và đồng minh tạm thời, nhưng cũng phải cảnh giác với mọi thế lực khác."
Tiêu Tuyết Nhi đứng bên ngoài, lặng nhìn hắn, ánh mắt pha trộn giữa lo lắng và tin tưởng:
"Ngươi có thể nghỉ ngơi, nhưng đừng quên... Thiên Di Vực không chờ ai. Mỗi bước đi, đều cần thận trọng."
Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, tinh thần tập trung cao độ, chuẩn bị cho bước tiến tiếp theo trong Thiên Long Thành, nơi mà cơ hội, hiểm nguy và những cường giả chờ đợi từng khoảnh khắc.
Vừa ổn định tinh thần và hồi phục phần nào, Lâm Thanh Vũ nhận được thông báo từ Tiêu Tuyết Nhi:
"Gia chủ Tiêu Gia, Tiêu Vũ Thần, muốn gặp ngươi. Ông muốn tạ ơn vì những gì ngươi đã giúp đỡ đoàn vận chuyển hàng hóa trước đó."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự tò mò:
"Gia chủ Tiêu Gia... muốn trực tiếp gặp sao? Đây là cơ hội tốt để hiểu rõ Tiêu Gia và Thiên Long Thành."
Tiêu Tuyết Nhi mỉm cười, dẫn hắn đến đại sảnh trung tâm Tiêu Gia, nơi bậc thang dài dẫn lên ngai vàng uy nghiêm. Bên trong, ánh sáng tràn khắp, đế khí dày đặc bao quanh, khiến không khí vừa uy nghi vừa trang trọng.
Ở trên ngai, Tiêu Vũ Thần, gia chủ Tiêu Gia, xuất hiện. Ông mặc long bào đỏ thẫm, uy nghiêm và tỏa ra cường khí Vọng Đạo trung kỳ, ánh mắt sáng lấp lánh trí tuệ và quyền uy. Khi nhìn Lâm Thanh Vũ, ông mỉm cười:
"Ngươi chính là vị khách đã giúp đỡ đoàn vận chuyển, phải không? Tiêu Gia biết ơn công sức của ngươi. Hôm nay, ta mời ngươi đến để trực tiếp tạ ơn."
Lâm Thanh Vũ cúi đầu, giọng trầm nhưng lễ phép:
" Lâm Thanh Vũ nhận ơn. Việc nhỏ không dám nhận công lao, chỉ mong giúp đỡ mọi người an toàn."
Tiêu Vũ Thần nhíu mày, cười nhẹ:
"Khiến đoàn vận chuyển an toàn, điều này không hề nhỏ. Ngươi có bản lĩnh và trí tuệ đáng nể. Nếu muốn, ta có thể xem xét giúp ngươi ổn định thực lực, và mở đường để ngươi nắm bắt cơ hội trong Thiên Long Thành."
Lâm Thanh Vũ trong lòng dấy lên ý chí kiên định:
"Tiêu Gia... sẽ là đồng minh quý giá. Nếu tận dụng khéo léo, đây là cơ hội để phát triển thực lực và tìm hiểu Thiên Long Thành, cũng như các thế lực lớn khác."
Tiêu Tuyết Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị, bảo đảm rằng Lâm Thanh Vũ được bảo vệ và không gặp phiền toái từ bên ngoài, ít nhất trong thời gian ở trụ sở Tiêu Gia.
Khi tiếp chuyện Lâm Thanh Vũ, Tiêu Vũ Thần cũng đồng thời giải thích về bố cục các thế lực trong Thiên Long Thành – thành thị lớn nhất phía bắc Thiên Di Vực, nơi tụ hội của hàng loạt cường giả và thế lực thừa truyền đế vị.
"Thiên Long Thành," Tiêu Vũ Thần nói, giọng trầm, "là nơi hội tụ của các thế lực lớn, chia ra nhiều khu vực. Mỗi thế lực đều có lãnh địa riêng, uy lực khác nhau, nhưng đều tuân theo luật lệ ngầm của thành."
Tiêu Vũ Thần nhìn Lâm Thanh Vũ, giọng nghiêm túc:
"Trong Thiên Long Thành, không thiếu nguy hiểm, nhưng cũng đầy cơ hội. Ngươi muốn tồn tại, phải hiểu rõ các thế lực, nắm vững phân bố và tính toán từng bước đi. Tiêu Gia sẽ bảo vệ ngươi trong phạm vi của chúng ta, nhưng ngoài đó... là quyền của chính ngươi."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
"Hiểu rồi. Thiên Long Thành... là nơi thử thách và cơ hội đồng thời. Ta sẽ tận dụng từng bước đi, vừa bảo vệ bản thân, vừa khai thác thông tin, và tìm cách phát triển thực lực."
Ông nói tiếp:
"Trong Thiên Long Thành, ngoài Tiêu Gia, Hàn Gia, Nguyệt Gia và Phong Gia, còn tồn tại một thế lực lớn nhất, uy danh vượt trội: Vạn Linh Cung."
"Vạn Linh Cung không chỉ nổi bật về số lượng cường giả, mà còn sở hữu truyền thừa đế vị lâu đời, pháp bảo và bí thuật huyền môn phong phú. Họ kiểm soát hầu hết các khu vực trọng yếu của thành, từ lâu đài, tháp pháp thuật đến các khu vực linh địa, nơi luyện khí và nuôi dưỡng sinh lực cường giả."
"Mỗi thành viên Vạn Linh Cung đều là cường giả thượng thừa, từ Ngự Thiên cảnh trở lên, uy lực áp đảo mọi thế lực khác trong thành. Chính vì vậy, các gia tộc lớn như Tiêu Gia hay Hàn Gia khi giao dịch hay di chuyển đều phải cân nhắc đến Vạn Linh Cung."
"Cung chủ Vạn Linh Cung là người duy nhất trong thành truyền thừa đế vị trực tiếp, uy danh như một ngọn núi giữa biển cường giả. Không ai dám coi thường, và mọi bước đi của Lâm Thanh Vũ trong thành đều phải để mắt đến ảnh hưởng của Vạn Linh Cung."
Chưa kịp ổn định, Lâm Thanh Vũ cùng Tiêu Tuyết Nhi vừa rời phòng tiếp kiến thì đám người Hàn Gia lại xuất hiện ở cổng Tiêu Gia, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Đứng đầu vẫn là Hàn Khắc Dương, ánh mắt tinh quái, uy lực ngự thiên trung kỳ áp xuống đám hộ vệ Tiêu Gia như núi đè. Những người Hàn Gia khác đứng phía sau, mỗi người đều tỏa ra cường khí mạnh mẽ, uy hiếp không gian xung quanh.
Hàn Khắc Dương nhếch môi cười khinh khỉnh:
"Tiêu Tuyết Nhi, hôm nay lại gặp ngươi... Ta tự hỏi, liệu ngươi có dám né tránh chúng ta lần nữa không?"
Tiêu Tuyết Nhi nghiêm mặt, đặt tay lên cánh tay Lâm Thanh Vũ, giọng trầm:
"Đừng gây chuyện. Ta không muốn xung đột trước mặt khách quý."
Hàn Khắc Dương tiến lại gần hơn, uy lực chấn áp cả Tiêu Gia:
"Không tiếp chuyện ta, vậy cũng tốt. Nhưng hãy nhớ... hôm nay chúng ta sẽ không rời đi tay không."
Tình hình trở nên căng thẳng. Lâm Thanh Vũ biết một trận đối đầu trực tiếp lúc này sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu xử lý khéo, cũng là cơ hội để hắn thăm dò Hàn Gia, đồng thời bảo vệ Tiêu Gia và Tiêu Tuyết Nhi.
Khi đám người Hàn Gia uy hiếp Tiêu Gia, Tiêu Vũ Thần không thể đứng yên. Ông bước ra, uy phong lẫm liệt, giọng trầm như sấm:
"Ngươi dám đến quấy rối Tiêu Gia, phải hiểu rõ giới hạn của mình!"
Nhưng Hàn Khắc Dương nhếch môi cười khinh khỉnh, bước tới gần:
"Tiêu Vũ Thần... đừng nóng giận. Hãy nhớ, năm xưa Hàn Gia từng giúp đỡ Tiêu Gia trong lúc khó khăn. Nếu không nhờ chúng ta, Tiêu Gia liệu có còn đứng vững như hôm nay?"
Những lời này như cú đánh tâm lý mạnh mẽ, khiến một số hộ vệ Tiêu Gia giật mình, ánh mắt thoáng dao động. Hàn Khắc Dương tiếp tục, giọng lạnh lùng:
"Ta không có ý định gây chiến, chỉ nhắc nhở Tiêu Gia... nợ ơn phải nhớ, chớ để uy lực áp đảo bị lãng phí."
Tiêu Vũ Thần nhíu mày, nhìn Hàn Khắc Dương, trong lòng cũng cảm nhận sức mạnh mưu lược của đối phương. Ông hiểu, trực diện đối đầu lúc này sẽ gây tổn hại cho Tiêu Gia, bởi Hàn Gia không chỉ có uy lực chiến đấu, mà còn biết cách dùng công ơn cũ để lấn át.
Lâm Thanh Vũ đứng bên, ánh mắt sắc bén, quan sát toàn bộ tình hình:
"Hàn Khắc Dương dùng công ơn cũ để gây áp lực... Tiêu Vũ Thần không tiện ra tay mạnh, mà Tiêu Gia cũng phải kiềm chế. Đây là cơ hội để tôi quan sát, đánh giá và tìm cách khai thác sơ hở của Hàn Gia."
Tiêu Vũ Thần nhíu mày, giọng trầm nhưng kiên định:
"Được, hôm nay tạm hoãn, nhưng đừng nghĩ Tiêu Gia sẽ mãi chịu áp lực. Ngươi... sẽ phải trả giá nếu vượt quá giới hạn."
Hàn Khắc Dương khẽ cười, lùi lại, uy áp vẫn còn treo trên không, như nhắc nhở Tiêu Gia: chúng ta nợ ơn, nhưng cũng không phải dễ bị bắt nạt.
Hàn Khắc Dương bước tới gần Tiêu Tuyết Nhi, ánh mắt lộ vẻ tinh quái và đầy toan tính:
"Tiêu Tuyết Nhi... ngươi xinh đẹp, thông minh, là báu vật của Tiêu Gia. Ta nghĩ, để ngươi về bên Hàn Gia, vừa là công nhận nợ ơn cũ, vừa là... sự liên kết đôi bên."
Nghe đến đây, không khí trong sảnh trụ sở Tiêu Gia lập tức căng thẳng đến mức nghẹt thở. Các hộ vệ Tiêu Gia lập tức nghiêm sắc, sẵn sàng bảo vệ Tiêu Tuyết Nhi. Tiêu Vũ Thần nhíu mày, uy lực Hoán Mệnh trung kỳ tỏa ra áp chế Hàn Gia:
"Ngươi dám ngang nhiên ép con gái Tiêu Gia?! Ngươi quên năm xưa ta nợ ơn Hàn Gia, không có nghĩa là ta cho phép chuyện này xảy ra!"
Nhưng Hàn Khắc Dương nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao:
"Ta không ép một cách thô bạo. Nhưng ngươi phải hiểu, đây là cách Hàn Gia buộc Tiêu Gia phải hợp tác lâu dài. Nếu không... hậu quả sẽ do chính Tiêu Gia chịu."
Tiêu Tuyết Nhi cắn môi, đôi mắt lóe lên ánh quyết tâm:
"Không đời nào! Ngươi đừng hòng ép ta! Dù có thế lực Hàn Gia áp đảo, ta cũng tuyệt đối không khuất phục."
Lâm Thanh Vũ đứng bên, ánh mắt sắc bén. Hắn cảm nhận mưu kế của Hàn Khắc Dương, nhưng đồng thời biết rằng nếu can thiệp trực tiếp sẽ lộ thân phận. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Không để Tiêu Tuyết Nhi bị ép gả... nhưng phải xử lý tinh tế. Một bước vội sẽ lộ mình trước Hàn Gia. Phải tìm cách vừa bảo vệ cô, vừa giữ bí mật thân phận."
Không khí trong sảnh trụ sở Tiêu Gia căng như dây cung. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Tuyết Nhi và Hàn Khắc Dương. Đây là bước thử thách mưu trí và bản lĩnh cho tất cả: Tiêu Gia muốn bảo vệ con gái, Hàn Gia muốn tạo áp lực, còn Lâm Thanh Vũ phải âm thầm tìm cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Lâm Thanh Vũ bước ra giữa sảnh, khí tức mơ hồ tỏa ra như biển lửa và băng giá đan xen. Hắn nhìn thẳng vào Hàn Khắc Dương, giọng lạnh lùng nhưng cứng rắn:
"Ngươi có ba chiêu... để tự rút lui. Trong ba chiêu đó, nếu ngươi không làm được... cứ theo ý Hàn Gia mà xử lý. Nhưng đừng quên, sau ba chiêu này, ai động đến Tiêu Tuyết Nhi... sẽ chịu hậu quả không tha!"
Không gian lập tức căng thẳng đến cực điểm. Áp lực từ Lâm Thanh Vũ khiến uy lực ngự thiên trung kỳ của Hàn Khắc Dương cũng phải chậm nhịp. Mọi ánh mắt trong sảnh đều dồn về hắn, cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn nhưng cực kỳ uyển chuyển của Lâm Thanh Vũ.
Hàn Khắc Dương nhíu mày, hơi biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười nhếch mép:
"Ba chiêu sao... nghe hay lắm. Ta sẽ thử xem... liệu ngươi có đủ bản lĩnh để đặt ra điều kiện này hay không."
Lâm Thanh Vũ chỉ nghiêng người, ánh mắt sắc bén:
"Ba chiêu... là cơ hội duy nhất của ngươi. Hãy quyết định đi."
Không khí trong sảnh như lửa băng giao thoa, từng hơi thở đều trở nên nặng nề. Các hộ vệ Tiêu Gia đứng bên, cảm nhận rõ uy lực của Lâm Thanh Vũ, hiểu rằng trong ba chiêu này, mọi hành động đều quyết định kết quả, và Lâm Thanh Vũ hoàn toàn chủ động.
Hắn không muốn tấn công quá mức, nhưng cũng không ngần ngại áp lực Hàn Gia bằng giao kèo ba chiêu, vừa thể hiện bản lĩnh, vừa giữ Tiêu Tuyết Nhi an toàn, đồng thời không lộ toàn bộ sức mạnh.
Các hộ vệ và thành viên Tiêu Gia đứng bên cạnh Tiêu Tuyết Nhi sững sờ, ánh mắt tròn xoe, không thể tin nổi:
"Chỉ... chỉ ba chiêu sao?" – một trong các hộ vệ lẩm bẩm, vừa kinh ngạc vừa hoài nghi.
"Ngươi... dám đặt ra giao kèo ba chiêu với Hàn Khắc Dương?" – một cường giả cấp cao trong Tiêu Gia thốt lên, giọng lẫn sự ngạc nhiên và tôn trọng.
Ngay cả Tiêu Vũ Thần, gia chủ Tiêu Gia, cũng nhíu mày, mắt sáng lên ý thức về sức mạnh tiềm ẩn của Lâm Thanh Vũ:
"Ba chiêu... mà có thể ép Hàn Khắc Dương và Hàn Gia phải rút lui... người này, không hề đơn giản. Chẳng trách Tiêu Tuyết Nhi lại tin tưởng cậu ta đến vậy."
Tiêu Tuyết Nhi nhìn Lâm Thanh Vũ, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa an tâm:
"Không ngờ... chỉ với ba chiêu, cậu ta đã đủ uy lực để dọa cả Hàn Khắc Dương."
Lâm Thanh Vũ đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định, không hề khoe khoang, nhưng khí tức mơ hồ xung quanh khiến mọi người cảm nhận được: đây là một cường giả tiềm ẩn cực kỳ đáng sợ, ngay cả Hàn Khắc Dương cũng phải dè chừng.
Không khí trong trụ sở Tiêu Gia lặng đi trong vài nhịp, mọi người nhận ra rằng: Lâm Thanh Vũ không chỉ bảo vệ được Tiêu Tuyết Nhi, mà còn nắm quyền chủ động trong tình huống này.
Người Hàn Gia đứng phía sau Hàn Khắc Dương lập tức sững sờ, không ai ngờ một cường giả tiềm ẩn như Lâm Thanh Vũ lại dám trực tiếp đặt ra giao kèo với thủ lĩnh của họ.
Một trong những cường giả Hàn Gia bước tới, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng nhưng ẩn ý dè chừng:
"Ngươi... dám đặt ba chiêu với Hàn Khắc Dương? Ngươi biết mình đang đối mặt với uy lực của cả Hàn Gia sao?"
Một người khác cau mày, gằn giọng:
"Đây là ngông cuồng quá mức. Nếu Hàn Khắc Dương thất bại, sẽ phá vỡ uy danh của cả Hàn Gia. Không thể để một kẻ ngoài đứng trước mặt chúng ta áp đặt điều kiện!"
Hàn Khắc Dương nhíu mày, đôi mắt lóe lên sự giận dữ, nhưng cũng thoáng chút do dự. Hắn biết rõ uy lực tiềm ẩn của Lâm Thanh Vũ, khí tức mơ hồ nửa như yêu tộc, nửa như nhân tộc không thể xem thường.
Các cường giả Hàn Gia bàn tán nhỏ:
"Có lẽ... lần này, chúng ta phải tính toán cẩn thận. Ngươi trẻ tuổi nhưng không hề tầm thường."
Trong lòng Hàn Gia, cảm giác áp lực và nguy cơ bị đánh giá thấp lan tỏa. Họ nhận ra rằng Lâm Thanh Vũ không chỉ là một người bảo vệ Tiêu Tuyết Nhi, mà còn là một ẩn số cực kỳ nguy hiểm, đủ uy lực để khiến Hàn Khắc Dương và cả Hàn Gia phải cân nhắc từng bước.
Không khí căng như dây cung. Dù Hàn Khắc Dương muốn áp đảo, các cường giả phía sau biết rằng một bước sai lầm sẽ phá vỡ uy danh và quyền lực của Hàn Gia ngay trước mặt Tiêu Gia và dân chúng.
Lâm Thanh Vũ hít sâu, ánh mắt sắc lạnh như băng, không hề kiêng dè trước uy lực ngự thiên trung kỳ của Hàn Khắc Dương. Hắn nhấn mạnh từng bước chân, khí tức Vọng Đạo trung kỳ bùng nổ, tạo ra sức ép khiến không gian xung quanh như nén lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lâm Thanh Vũ vận khí quyết, một chiêu tung ra như sấm nổ, khí tức dồn thẳng vào Hàn Khắc Dương.
Ầm!
Hàn Khắc Dương ngã bật ra sau, cơ thể chấn động, giáp trụ rạn nứt, máu nhẹ trào ra khóe miệng. Hắn sửng sốt, mắt mở to, chưa từng ngờ một cường giả trẻ tuổi như Lâm Thanh Vũ lại dám trực diện áp đảo mình chỉ bằng một chiêu.
Các cường giả Hàn Gia phía sau chóng mặt, sững sờ, hoàn toàn bất ngờ. Uy lực từ một chiêu của Lâm Thanh Vũ vượt xa dự đoán, khiến họ phải lùi lại, thận trọng đánh giá lại tình hình.
Tiêu Tuyết Nhi đứng bên cạnh, đôi mắt mở to, vừa kinh ngạc vừa thở phào:
"Chỉ... chỉ một chiêu mà... Hàn Khắc Dương bị đánh bay..."
Lâm Thanh Vũ đứng thẳng, khí tức mơ hồ như tỏa ra áp lực không thể chối cãi. Hắn nhìn thẳng Hàn Khắc Dương, giọng lạnh lùng:
"Đây là chiêu thứ nhất. Còn hai chiêu, nếu ngươi không rút lui, hậu quả sẽ còn nặng hơn. Quyết định là ở ngươi."
Không gian trongTiêu Gia im bặt. Đám Người Hàn Gia hoàn toàn bị sốc, nhận ra rằng Lâm Thanh Vũ không chỉ là người bảo vệ Tiêu Tuyết Nhi, mà còn là một cường giả tiềm ẩn cực kỳ đáng sợ, đủ uy lực để lật ngược thế cờ trong tích tắc.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả Tiêu Gia sững sờ. Các hộ vệ, trưởng lão, và Tiêu Vũ Thần đều há hốc miệng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Không... không thể tin được..." – một trưởng lão trong Tiêu Gia lẩm bẩm, giọng run run, "chỉ một chiêu, đánh bay Hàn Khắc Dương, mà người này... chỉ là một thanh niên trẻ tuổi."
Tiêu Tuyết Nhi đứng bên cạnh, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên lẫn thán phục. Cô khẽ thốt:
"Cậu... cậu ấy... là cường giả Vọng Đạo cảnh sao? Chỉ một chiêu mà Hàn Khắc Dương bị đánh bay..."
Tiêu Vũ Thần nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự tôn trọng và suy tính:
"Người trẻ tuổi như vậy, lại có thực lực Vọng Đạo cảnh trung kỳ... đây không còn là chuyện may mắn nữa. Cậu ta có uy lực đủ để làm cả Hàn Gia phải e dè. Tiêu Gia may mắn khi có cậu ấy đứng bên cạnh."
Các thành viên Tiêu Gia, vốn tự tin về sức mạnh và uy quyền của gia tộc, giờ đứng im, trong lòng vừa sửng sốt vừa cảm thấy yên tâm. Họ nhận ra rằng Lâm Thanh Vũ không chỉ bảo vệ Tiêu Tuyết Nhi, mà còn là lá chắn uy lực cực kỳ đáng tin cậy, đủ sức đối chọi với những kẻ tưởng chừng vượt trội như Hàn Khắc Dương.
Không khí trong trụ sở Tiêu Gia lúc này vừa kinh ngạc vừa ngầm thở phào, mọi người đều hiểu: sức mạnh của Lâm Thanh Vũ đã vượt ngoài dự đoán, và Tiêu Tuyết Nhi an toàn trong tay hắn.
Hàn Khắc Dương bị đánh bay, cơ thể chấn động, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ kiêu ngạo. Hắn hít sâu, đôi mắt lạnh lùng, rồi xoay người rút lui cùng đám thuộc hạ.
Trước khi biến mất hẳn, hắn nhếch môi, giọng như sấm nổ, buông lời đe dọa đầy âm hiểm:
"Ngươi cứ yên tâm... lần này ta rút lui, nhưng đừng quên... ca ca của ta là đệ tử của Vạn Linh Cung, hắn sẽ tìm ngươi, và ngày trả thù sẽ không xa!"
Những lời này vang lên, khiến không khí trong sảnh trụ sở Tiêu Gia lập tức lạnh ngắt. Các thành viên Tiêu Gia, đặc biệt là Tiêu Tuyết Nhi, không khỏi run lên, hiểu rằng mối nguy hiểm chưa hề kết thúc.
Tiêu Vũ Thần nắm chặt tay, ánh mắt nghiêm túc:
"Hàn Khắc Dương và Vạn Linh Cung... họ không bỏ qua chuyện này dễ dàng. Lâm Thanh Vũ, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, đây mới chỉ là khởi đầu."
Tiêu Tuyết Nhi nhìn Lâm Thanh Vũ, đôi mắt vừa lo lắng vừa tin tưởng:
"Cậu... lần này, cậu đã bảo vệ được cả gia tộc. Nhưng sau lời hắn nói, có lẽ chuyện chưa dừng lại đâu..."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh, quyết đoán:
"Ta biết... không cần phải sợ. Bất cứ ai từ Vạn Linh Cung hay Hàn Gia, muốn tìm ta, ta sẽ đón họ bằng chính sức mạnh của mình."
Không khí sảnh trụ sở Tiêu Gia lắng xuống, nhưng nguy cơ từ Hàn Khắc Dương và Vạn Linh Cung vẫn treo lơ lửng, như một thanh kiếm vô hình chờ ngày chạm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip