Thân cận nhớ chi thật giả
Thân cận nhớ chi thật giả phu quân
Tác giả: Đinh Mặc
Convert: nothing_nhh
Edit: Yuki no Hana
Một.
Tôi tin tưởng chắc chắn đại đa số những người đi xem mắt, đều là bất đắc dĩ. Không phải bởi vì chính mình thích đi xem mắt, mà là bởi vì có một bà mẹ đang hết sức lo lắng, hoặc một người bạn tốt ham thích làm bà mối.
Mà tôi, nhất định là cô gái bất đắc dĩ nhất ở thế kỷ hai mươi mốt —— Bởi vì tôi không chỉ có một bà mẹ từ ái, còn có một bằng hữu giống như gà mẹ —— Hà Nguyệt Toa. Tuy rằng tôi vẫn lấy lí do công tác bận rộn để thoái thác, không có thời gian . Nhưng mùng một tháng năm năm nay được nghỉ, tôi rốt cục cũng không thoát được vận mệnh đi xem mắt.
.
“Dì à, dì xem luật sư này như thế nào?” Thiếu phụ hai mắt tỏa ánh sáng —— Bạn tốt của tôi là Hà Nguyệt Toa, cầm ảnh chụp giống như hiến dâng vật quý đưa đến trước mặt bà cô trung niên.
“Ừ, đứa nhỏ này thoạt nhìn có vẻ hiền hậu. . .” Bà cô trung niên —— Mẹ của tôi, đeo kính lão cẩn thận đoan trang.
“Vậy để anh ta và Tiểu Tình gặp mặt?” Thiếu phụ dào dạt đắc ý.
“Tôi. . . không. . . thích. . . người. . . trọc. . . đầu!” Đương sự —— Tôi nghiến răng oán hận nói ra mấy chữ.
“Được, được, được!” Cô nàng lưu luyến không rời ném ảnh chụp tên ngốc thành phần tri thức kia sang một bên, tiếp tục thẩm duyệt số ảnh chụp còn lại…
“Dì, người này là bác sĩ, gia thế tốt, hơn nữa dáng vẻ cũng trắng trẻo! Thích hợp với Tiểu Tình!” Nguyệt Toa lại hưng phấn.
“Ừ, cậu bé này thoạt nhìn tính tình tốt lắm!” Mẹ tôi lại ôn nhu nở nụ cười.
“Tôi không chấp nhận người dưới 1m7!” Chẳng lẽ mẹ tôi đã quên con gái bà cao bao nhiêu?
Hai người trước mặt hơi yên lặng một lát. . . Năm phút trôi qua, Nguyệt Toa lại bùng nổ: “Dì ơi! Người này rất tốt! Tốt nghiệp trường có tiếng, thành phần tri thức!”
“Ừ! Cũng không tệ! Thoạt nhìn rất có tinh thần !” Mẹ tôi phụ họa.
“Mẹ! Nguyệt Toa! Cậu bé này vừa mới tốt nghiệp! Tôi không có sở thích yêu trẻ con!” Tôi sắp phát điên.
Lặp lại hơn mười lần áp bức cùng phản áp bức, tôi rốt cục đầu hàng, yếu ớt nói: “Mẹ, Nguyệt Toa! Con còn trẻ, không cần phải gấp gáp đi xem mặt!”
Đôi bạn vong niên cực ăn ý liếc nhau, đồng thời u oán nhìn tôi, liếc mắt một cái, nhìn đến lòng tôi sợ hãi. Sau đó hai người tự động loại bỏ kháng nghị của tôi, tiếp tục vùi đầu lật tư liệu.
Ngay lúc tôi sắp phát điên, mẫu thân đại nhân ngồi bên cạnh tôi bỗng nhiên nở nụ cười từ ái, mà Nguyệt Toa bên kia cũng lộ ra tươi cười vui mừng, trong lòng tôi thầm hô < đại sự không ổn> —— Chẳng lẽ bọn họ lại có chung nhận thức? Quả nhiên, môi mỏng của mẹ tôi hé mở, mang theo ẩn ẩn vui mừng cười: “Tiểu Tình, mẹ đã tìm cho con được một đối tượng xem mắt thích hợp nhất.”
Đưa ra trang giấy dày đặc tư liệu cá nhân, nhưng không có ảnh chụp, hơi có chút thần bí ném tới trước mặt tôi. Trên trang giấy, là một cái tên nghe nhiều nên thuộc, nhưng vô cùng xa lạ: “Lý Minh”. . .
Hai.
Tôi, Ôn Tình, tròn 26 tuổi, sắp bắt đầu buổi xem mặt lần đầu tiên trong đời.
Mà đối tượng mẹ tôi cùng Nguyệt Toa lựa chọn, gọi là Lý Minh!
Ông trời của tôi ơi! Trong sách giáo khoa Tiểu học, mười ví dụ thì có chín ví dụ lấy tên này; cuối thập niên bảy mươi đầu thập niên tám mươi có một đống người có tên này. Thật sự là khôi hài! Tôi lại phải cùng người xa lạ tên “Lý Minh” này xem mắt? Mệ tôi còn từng ôm giấc mộng bạn trai sẽ có tên giống nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết, đau khổ triền miên, khí vũ hiên ngang, ví dụ như “Hiên” hay “Hạo”gì gì đó.
Đứng ở cửa Starbucks, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên tư liệu cá nhân của Lý Minh: Tổng giám đốc một công ty IT tư nhân , tốt nghiệp thạc sĩ hệ máy tính đại học Bắc Kinh, ba mươi mốt tuổi, cao 1m78, thân thể khỏe mạnh, tướng mạo điển trai, khiêm tốn có lễ. . . Tuy rằng không có ảnh chụp, nhưng mà mẹ tôi rất khẳng định “Gặp qua đều nói tốt” —— Hết sức tin tưởng ánh mắt của bà Vương “Môi giới hôn nhân”.
Nhưng người đàn ông vĩ đại như vậy, vì sao còn muốn dùng phương thức xem mắt tìm kiếm người yêu? Chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra? Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng mà tôi tình nguyện tin tưởng vận khí của mình. Thành thành thật thật ngồi ở tiệm cà phê chờ đợi vương tử đến. Cho dù đối phương là kẻ ngu ngốc, tôi cũng muốn thấy mặt anh ta, huống chi anh ta còn là tinh anh trong giới thương mại, không phải ngu ngốc. .
“Xin hỏi cô là tiểu thư Ôn Tình sao?” Giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Tôi ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh mắt đang cười.
Người đàn ông trước mắt mặc tây trang màu xanh thẫm được may hết sức khéo léo, có dáng người cao lớn cân xứng, ngũ quan cũng được gọi là đẹp trai, chỉ là đôi mắt âm nhu một chút, làm cho tôi có chút không thoải mái —— Nhưng mà tổng thể có thể cho tám mươi điểm! Trong lòng thầm khen bà Vương đó cũng thật có con mắt, tuy rằng bà ấy đưa cho mẹ tôi mấy bức ảnh khác đều vô cùng thê thảm, nhưng khi người đàn ông trước mắt này xuất hiện, có thể xác minh định luật “Mèo mù vớ cá rán”—— Đương nhiên, tôi là con mèo mù kia!
“Tôi là Ôn Tình.” Tôi bày ra nụ cười thiên hạ vô địch dịu dàng —— Hoặc là dùng “mao cốt tủng nhiên*” hình dung hơn thích hợp, “Anh là Lý Minh tiên sinh?” (sởn tóc gáy)
Đối phương gật đầu, lại cười nói: “Ôn Tình tiểu thư, quả nhiên người cũng như tên.”
Không thể phủ nhận, tim tôi đập có chút nhanh! Tuy rằng đôi mắt quá mức âm nhu của anh vẫn làm cho tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
Ba.
Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh cùng tôi dường như có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa cũng thực giỏi về cách điều khiển không khí trong lúc nói chuyện. Mà anh tiến lui có lễ, phong độ ga lăng, cũng cho tôi hơi có chút bị thuyết phục. Mặc dù có chút thời điểm cảm giác anh ít nói là vì lấy lòng tôi, nhưng mà không sao, đánh giá chung anh vẫn rất ổn.
“Tiểu Tình, cho phép tôi gọi thẳng tên của em.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi đã có chút nóng bỏng, “Không biết tôi có vinh dự mời em bữa tối?”
Tôi nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, liền gật gật đầu. Lại nghe thấy tiếng chuông di động dồn dập vang lên. Lý Minh cười cười thật có lỗi với tôi, lấy điện thoại ra. .
“Alo ? Phải không? Được ! Cậu đừng vội, tôi sẽ lập tức đến!” Anh gấp điện thoại, có chút rất có lỗi nhìn tôi, “Thật có lỗi! Công ty có một số việc muốn anh lập tức trở về xử lý!”
“Anh có việc thì về trước đi!” Tôi hào phóng nở nụ cười.
“Cám ơn!” Anh có chút quyến luyến liếc mắt nhìn tôi một cái, nói, “Buổi tối tôi sẽ gọi cho em!”
Nhìn thân ảnh cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, vẫn duy trì nụ cười thục nữ, nhưng mà mệt chết đi! Nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui sướng —— Không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Vận cứt chó à, ha ha ha!
Nhưng nghĩ đến biểu hiện hơi quá mức ân cần của anh, cùng đôi mắt âm nhu, vẫn khiến cho tôi cảm giác có chút không thoải mái.
Trong lòng dù sao vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: “Nguyệt Toa! mình vừa cùng anh chàng Lý Minh kia gặp mặt!”
“Hả? Như thế nào, như thế nào? Có nói tốt giống tư liệu hay không vậy?” Giọng nói của Nguyệt Toa ở đầu điện thoại bên kia chợt phóng đại.
“Ừ, rất tốt!” Tôi thỏa mãn nở nụ cười, “Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị tôi bắt được ! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết, mình vừa rồi biểu hiện có biết bao thục nữ!”
Đầu điện thoại bên kia – Nguyệt Toa cũng ha ha nở nụ cười, có lẽ là thanh âm của tôi có chút kiêu ngạo có chút khủng bố, nhân viên trong cửa hàng cùng khách hàng có mấy người đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi có chút đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng ngắt điệu điện thoại, mặt càng ngày càng nóng.
Ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua một góc của quán cà phê, lòng tôi chấn động mạnh.
Bàn ăn phía ngoài cách tôi khoảng bốn năm thước, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người anh thoạt nhìn tương đối cao lớn, có bả vai dày rộng cùng hai chân thon dài. Anh ngồi ở chỗ đó, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, cả khuôn mặt gần như đều giấu ở trong bóng tối. Kỳ thật lúc trước khi vừa bước vào quán, tôi đã chú ý tới người đàn ông khí chất quỷ dị này. Nhưng bởi vì khi đó anh đang cúi đầu đọc báo, không thấy rõ lắm cả khuôn mặt —— Chỉ cảm thấy khí thế của anh có chút dọa người.
Nhưng hiện tại, anh ngẩng đầu lên, nhìn không chuyển mắt, hung hăng nhìn tôi chằm chằm, biểu tình lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào tôi. Mà theo góc độ này, vừa vặn thấy rõ mặt của anh, thấy rõ ánh mắt của anh.
Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống trên bàn. Tim đập nhanh. Ông trời của tôi ơi! Khuôn mặt kia, nhất định là lão thiên gia đang đùa! Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua khuôn mặt hết sức làm cho người ta mê hoặc như thế!
Người đàn ông đó khoảng ba mươi, khuôn mặt cân xứng, mi dày, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, khắp nơi lộ ra lãnh nghị cùng trầm tĩnh. Không quá đẹp trai, nhưng khí thế dọa người. Có điều vết sẹo bên phải khuôn mặt càng làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo to như ngón út, đỏ thẫm từ phía dưới khóe mắt xiêu vẹo uốn lượn đến má phải, giống như chia hai nửa khuôn mặt thành hai mảnh, quỷ dị mà dữ tợn.
Có lẽ là hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . .
Tôi hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy vì người đàn ông kỳ quái kia đang từ từ đi tới phía tôi.
“Tiểu thư, Tôi. . . Có thể tán gẫu với cô hai câu không?” Anh ngồi xuống trước mặt tôi, trên mặt là tối tăm cùng hưng phấn đan vào tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh, cũng giống như bị ô tô nghiền qua khàn khàn khó nghe, làm cho tôi buồn nôn.
Tôi hung hăng trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm lấy túi xách và áo khoác —— Có thể nào dự đoán được xem mặt còn có thể gặp gỡ biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người đạo đức cộng có lòng tốt cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi.
Một hơi chạy ra cửa Starbucks, chui vào ngõ nhỏ bên góc đường cách bốn năm mươi thước trốn thật tốt, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy quay trở về xem, thì nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn mà khủng bố kia: “Tiểu thư, cô. . . tại sao lại chạy trốn? Có phải bị khuôn mặt của tôi dọa không? Hay là cô. . . chột dạ ?”
Trong đầu tôi chỉ có ba chữ: Chết. . . chắc. . .rồi!
Bốn.
“Anh đừng lại đây, đừng lại đây!” Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh.
Đối mặt với tôi đang giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố kia nhíu mi, vết thương trên mặt càng đáng sợ.
“Cô làm gì? !” Anh hét lớn một tiếng, tôi chấn động cả màng tai cũng hỏng mất. Nước mắt liền lập tức trào ra, cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám động tôi một phân, tôi nhất định báo cảnh sát bắt anh!”
Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đó đã nhanh nhẹn giữ chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân của anh cũng kẹp chặt cú đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình dùng một tư thế cực kì ái muội bị anh ôm trong ngực, tiếng nói của anh khàn khàn dán bên tai tôi vang lên: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!”
Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, kẻ biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát! Tôi vội hỏi: “Tôi không phải kẻ trộm, anh thả tôi!” Đáng chết! Bên ngoài ngõ nhỏ này, tại sao lúc cần thiết như thế này lại không có một người đi ngang qua?
Không ngờ người đàn ông biến thái đó lại nặng nề nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô với người đàn ông kia có quan hệ gì?”
“Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh ta xem tôi như bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi ngay lập tức bổ sung nói: “Cuộc sống của tôi rất nguyên tắc!”
Tên biến thái vừa cười, nói: “. . . Vừa rồi trong Starbucks, người đàn ông nói chuyện với cô —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên lạnh lẽo. Giống như —— Giống ánh mắt nhìn thấy người tình phản bội. . . Nhưng mà tôi không biết người đàn ông biến thái này . . . .
“Anh ta? Tôi chỉ đi xem mặt anh ta!” Trong đầu tôi linh quang chợt lóe, đột nhiên trừng lớn mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta? Tôi có thể rời khỏi! Anh đừng làm hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta vẫn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi ai thán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mặt lại đụng tới một đôi? Hơn nữa trong đó có một người còn bị biến thái!
Có phải tôi nhìn nhầm rồi hay không, khóe miệng người đàn ông biến thái trước mắt dường như run rẩy một chút, thế nhưng buông tôi ra sắc mặt thực cổ quái nhìn tôi.
Chân tôi được tự do tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng khí lực của anh hơn tôi xa. Nhưng hình như cảm xúc của anh ta hiện tại còn chưa bình tĩnh trở lại? Trong lòng hơi hơi vui vẻ, lại phát hiện tay anh chậm rãi hướng trong ngực tìm kiếm.
Bởi vì rống to gào thét nửa ngày, cổ họng tôi đã có chút đau, nhưng động tác của anh bây giờ —— Rất giống đang rút súng.
“Anh. . . Anh đừng xằng bậy! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đưa hai tay qua, túm chặt lấy tay anh, anh hiển nhiên bị hành động đột ngột dũng cảm của tôi dọa, tay vẫn đặt trong ngực.
“Tôi mới là đối tượng xem mặt của em —— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam tính, mang theo vài tia trêu tức.
Tôi hoảng sợ quay đầu, thì thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc cảnh phục (đồng phục cảnh sát), cười dài đứng ở phía sau tôi.
Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ cảnh sát đại ca, như lấy được đại xá lùi về hai bước, đang muốn chạy đến phía cảnh sát đại ca, cũng không chú ý tới người đàn ông biến thái đã lấy ra một vật từ trong ngực
. .
Nhất thời như bị sét đánh đứng bất động tại chỗ!
Vật đó, rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, mặt trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. .
“Tôi tên Lý Minh, là đối tượng xem mặt của em!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói.
Tôi hoàn toàn lâm vào trạng thái mông lung! Người đàn ông biến thái trước mặt, là đối tượng xem mặt của tôi? Vậy Lý Minh đẹp trai vừa rồi ở Starbucks, là ai?
Không! Không có khả năng! Người đàn ông biến thái trước mắt này, nhất định không phải người được gọi “Gặp qua đều nói tốt ”, là người bà Vương nhận định là đối tượng kết hôn tốt nhất, không phải ‘phu quân’ của tôi!
Năm.
“Ôn Tình tiểu thư, bây giờ có thể tin tưởng chúng tôi là cảnh sát chưa?” Người đàn ông biến thái lúc nãy —— À, cũng chính là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông” —— Lý Minh ngồi đối diện tôi, hai tay ôm ngực nhìn tôi.
“Tin tưởng, tin tưởng!” Đầu tôi đều sắp cúi đến sát bàn. Tôi dám thề, từ nhỏ đến lớn không có xấu hổ như vậy!
Thì ra Lý Minh thật sự là cảnh sát, còn là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, mà cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy đúng là cấp dưới của anh—— Đổng Vĩ. Lúc trước tôi cứ nghĩ số lượng biến thái từ một tăng thành hai. Mà hai người bọn họ gần như là kéo, mang, trói, đem tôi trở về sở —— Bởi vì suốt đường tôi liều mạng đánh, cắn, cho dù bọn họ nói cái gì cũng không nghe! Đến khi tôi nhìn đến tấm bảng viết năm chữ “Sở cảnh sát Thành Đông”, mới chính thức choáng váng —— Mà lúc này cánh tay Lý Minh đã có thêm vài miệng vết thương mới.
Đương nhiên Đổng Vĩ nói anh là đối tượng xem mặt của tôi, chỉ là nói giỡn. Nhưng mà tôi thật sự rất mất mặt ! Dám coi cảnh sát đại nhân, công an đại ca trở thành biến thái!
Nhưng mà trong lòng dâng lên càng nhiều áy náy! Bởi vì sở dĩ tôi từ đầu tới cuối nhận định anh là người xấu, chính là bởi vì khuôn mặt kinh dị của anh. Nói vậy, anh thường xuyên vì vậy mà bị người ta hiểu lầm sao!
Miệng vết thương như vậy, nhất định là bởi vì xả thân cứu người tạo thành rồi! Tôi áy náy ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh.
Lúc này, Đổng Vĩ đứng một bên còn trêu ghẹo nói: “Lão đại, chính là tại mặt của anh rất khủng bố! Ôn Tình tiểu thư mới có thể hiểu lầm chúng ta!” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta làm sao có thể nói như vậy? Làm sao có thể trực tiếp lấy khuôn mặt Lý Minh để nói giỡn như vậy?
Tôi ngay lập tức nhìn về phía Lý Minh, lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, hiển nhiên là thường ngày thường xuyên bị trêu đùa như vậy, mà anh cũng không quan tâm vẻ ngoài của mình. Trong lòng không khỏi càng thêm kính nể cùng thương hại anh, không tự chủ được trừng mắt nhìn Đổng Vĩ lườm một cái, lời nói chính nghĩa: “Là tôi vừa rồi quá khẩn trương! Kỳ thật khuôn mặt như vậy, rất cá tính, rất đàn ông!”
Lời này vừa nói ra, hai người đều trừng lớn mắt nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, đại khái cho là tôi đang châm chọc anh đi? Tôi thản nhiên nhìn thẳng anh, sợ cái gì, tôi là người yêu hận rõ ràng! Liền trừng lớn mắt nhìn anh! Đến khi sự cảnh giác cùng tức giận trên mặt anh chậm rãi biến mất, chậm rãi hiện lên ý cười ôn hòa.
“Lão đại, Ôn tiểu thư. . .” Đổng Vĩ đứng bên đột nhiên nở nụ cười, “Hai người nhìn như vậy, giống như đang phóng điện!”
Tôi cảm giác được mặt mình lập tức nóng lên, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn nhịn không được vụng trộm nhìn Lý Minh phía đối diện một cái, anh cũng không tự nhiên ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Ôn tiểu thư, hôm nay Lý Minh và cô xem mặt, chúng tôi hoài nghi hắn là đối tượng mượn danh nghĩa xem mặt để lừa gạt—— Tên thật là Lý Trường Tuấn!”
Tôi lại hóa đá —— Không thể nào! Hôm nay lão thiên gia là muốn tôi suy vận đến mức nào?
“Trước đó lão đại còn tưởng rằng cô đồng lõa, cho nên ‘động thủ’ với cô —— Bởi vì chúng tôi đã theo dõi hơn nửa tháng, cô là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc!” Đổng Vĩ ở bên cạnh giải thích.
Rất, rất, rất dọa người! Tôi chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu, đối tượng tôi vừa xem mặt, lại là kẻ lừa đảo! Không thể tưởng! Tư thế tôi ở quán cà phê làm ra vẻ, Lý Minh nhất định đều thấy được! Nghĩ đến đây, tôi vụng trộm nhìn anh một cái, lại phát hiện Lý Minh cùng Đổng Vĩ đang trao đổi ánh mắt, dường như do dự điều gì, toan tính cái gì. .
Tôi quyết tâm xoay chuyển hình tượng háo sắc của mình ở trong lòng bọn họ, vội hỏi: “Vậy các anh mang tôi về đồn làm gì?”
Lý Minh nghĩ nghĩ, nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Chúng tôi hy vọng cô có thể hiệp trợ chúng tôi thu thập chứng cớ, truy bắt hắn đưa về quy án!”
“Lý Trường Tuấn đã ở nhiều nơi khác lừa gạt ba phụ nữ thành phần tri thức, gần trăm vạn, nhưng bởi vì vẫn không có chứng cớ, mà những cô gái bị lừa cũng không tình nguyện ra tòa làm chứng, chúng tôi không có biện pháp bắt hắn!” Đổng Vĩ bên cạnh giải thích nói, “Tin tưởng cô là con mồi sắp tới của hắn, nếu cô hỗ trợ, lần này chắc chắn chúng tôi có thể nắm chắc quyền chủ động!”
Tôi trừng lớn ánh mắt nhìn hai người bọn họ, không phải chứ! Để cho tôi làm nằm vùng? Bọn họ thật đúng là ảo tưởng. . . .
“Nhưng công tác kiểu này không phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn phải thực chuyên nghiệp . . .” Tôi nói sự thật, tôi giống như không phải loại phụ nữ khôn khéo . . . .
“Ôn Tình tiểu thư, nếu lo lắng an toàn, có thể không làm. Nhưng chúng tôi hy vọng cô đừng tiếp tục gặp mặt hắn ta.” Biểu tình trên mặt Lý Minh bỗng nhiên có chút thoải mái, nhẹ nhàng nói.
Tôi đang muốn biện bạch mình không phải bởi vì nhát gan, Đổng Vĩ lại nở nụ cười: “Ôn Tình tiểu thư mới không phải người nhát gan đâu! Tôi cảm thấy cô là người thực dũng mãnh!” Nói xong anh nhìn tôi hì hì cười, “Huống chi, Lý Trường Tuấn vẫn dùng tên giả Lý Minh, khiến đội trưởng chúng tôi —— Lý Minh chân chính tức giận quá mức! Ôn tiểu thư, xin cô giúp đội trưởng chúng tôi tẩy sạch sỉ nhục đó đi!”
“Đổng Vĩ! Tôn trọng lựa chọn của Ôn tiểu thư !” Lý Minh bỗng nhiên quát, lạnh lùng nhìn Đổng Vĩ một cái. Đổng Vĩ le lưỡi, không hề lên tiếng nữa. Ngay cả tôi cũng kinh sợ, Lý Minh như vậy thật có khí thế, lông mày rậm nhíu quá chặt , ánh mắt như điện nhìn Đổng Vĩ, tin chắc Đổng Vĩ hiện tại nhất định là một thân mồ hôi lạnh —— Bởi vì những người đứng xem như tôi đều có chút phát run. . . .
Nhưng vì sao, trong lòng tôi có chút nóng lòng muốn thử? Tôi tuy rằng vẫn tuân thủ pháp luật, nhưng cũng không phải giống như người thích xen vào chuyện người khác ? Vì sao đáy lòng của tôi ở chỗ nào đó, giống như có cảm giác rất mềm mại?
“Tôi đồng ý!” Máu nhanh chảy xuôi, nhưng lại làm cho tôi bắt đầu nảy sinh dục vọng nào đó —— Xúc động mạo hiểm. Mà sâu trong tâm linh, lại cảm giác được ấm áp. Tôi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh, ánh mắt vui mừng của Đổng Vĩ . .
Không biết sao, vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn trên mặt Lý Minh, thế nhưng càng nhìn càng thuận mắt, càng cá tính.
Sáu.
Một tháng trôi qua, sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi.
Cách dăm ba bữa, Lý Trường Tuấn đều đã hẹn tôi đi ra ngoài, mời tôi ăn cơm, xem phim, hoặc là mua cho tôi một ít trang sức, giá mặc dù không quý nhưng rất có thưởng thức. .
Mà tôi cũng có chút đầu nhập sắm vai một nữ tử chậm rãi rơi vào bể tình, thường xuyên vụng trộm dùng một loại ánh mắt say đắm nhìn Lý Trường Tuấn, mà hắn có khi sẽ bắt gặp đến ánh mắt của tôi, luôn yêu thường cười, xoa xoa tóc tôi.
Mà sau đó, trong lòng tôi thở dài, lại dào dạt đắc ý. Than thở ôi một người đàn ông tốt như vậy, nếu không phải biết trước anh là kẻ lừa đảo, chỉ sợ tôi thật muốn anh trở thành người chồng kiếp này của tô, đắc ý là cho dù anh ta làm gì, cũng bị tôi – Ôn Tình —— Siêu cấp nữ Vô Gian Đạo nằm vùng lừa gạt.
Mà tôi tin tưởng chắc chắc, bản thân sẽ an toàn. Bởi vì mỗi lần tôi cùng anh đi ra ngoài, đều có một chiếc xe không nhanh không chậm đi theo chúng tôi. Trong xe, là Lý Minh lạnh lùng, Lý Minh thật sự. Mà mỗi đêm Lý Trường Tuấn đưa tôi về nhà, góc đường cách đó không xa, sẽ có một chút ánh lửa lúc sáng lúc tối —— Đó là ánh lửa lúc Lý Minh hút thuốc lá. Mà bóng dáng của anh, lại ẩn núp thật sâu ở trong bóng đêm. Mà mỗi lần sau khi Lý Trường Tuấn rời đi, anh từ chỗ tối đi ra, cũng chỉ gật gật đầu ra dấu với tôi, rồi xoay người rời đi. Bất quá cũng đã đủ. Ánh lửa mơ hồ kia cáo biệt không tiếng động, lại khiến tôi vô cùng an tâm. Nghe Đổng Vĩ nói, Lý Minh là tự mình yêu cầu đến bảo hộ tôi, điều này làm cho tôi không khỏi có chút vui sướng, người đàn ông như vậy, làm sao không khiến người ta an tâm? Rồi làm sao không khiến người ta động lòng chứ?
Tuy rằng mỗi lần đến đồn chạm trán với Lý Minh và Đổng Vĩ, chỉ là thảo luận tiến triển tình huống, chỉ là thảo luận bước an bài tiếp theo, nhưng Lý Minh vẫn chỉ huy kiên định, Lý Minh lạnh lùng kiên định, thật sự là đàn ông trong đàn ông à! .
Nhưng ánh mắt anh nhìn bất cứ ai, cũng trầm tĩnh như thế. Có lẽ ánh mắt nhìn tôi, cùng lắm chỉ là mỉm cười thôi —— Dù sao tôi từng xấu hổ ở trước mặt anh như vậy. . . Tuy rằng nằm vùng là công tác mạo hiểm, tôi không chút nào dám lộ ra chút thần sắc hưng phấn, mỗi lần họp, cũng là vẻ mặt đứng đắn theo chân bọn họ thảo luận, cũng nghiêm túc tỏ vẻ chính mình đối với cảnh sát công tác cùng cuộc sống cũng thực cảm thấy hứng thú.
Nhưng tôi, thật sự đã mê muội anh rồi. . . Mỗi lần họp đều vụng trộm ngắm người đàn ông kiên nghị suất khí bên cạnh, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh. . . Tôi thật thất bại mà!
Tin tưởng qua một đoạn thời gian nữa, chắc Lý Trường Tuấn sẽ tìm cớ vay tiền tôi? Tôi tin tưởng tất cả sẽ thuận lợi. Nhưng có một vấn đề, làm cho tôi càng ngày càng khó xử —— Phụ nữ rơi vào bể tình, sao có thể ngay cả cái hôn cũng không nguyện cho người đàn ông trong lòng chứ?
Mà Lý Trường Tuấn hiển nhiên muốn càng nhiều! Tuy rằng tôi lấy cớ gia đình tôi rất truyền thống bảo thủ để từ chối, ám chỉ sau khi kết hôn mới có thể cùng anh tiếp xúc thân mật. Nhưng vài lần cự tuyệt nụ hôn của anh ta, đã làm cho mày anh ta nhăn lại.
Nhưng nghĩ đến phải hôn một kẻ lừa đảo, tôi lại cảm thấy ghê tởm. Những khó xử đó nói cho Lý Minh và Đổng Vĩ, Lý Minh chỉ nhíu mày: “Nếu phải miễn cưỡng, thôi vậy, chúng tôi nghĩ cách khác.” Mà Đổng Vĩ lại trêu ghẹo nói: “Trả giá vài cái hôn, bắt được kẻ chuyên lừa đảo con gái này, không đáng sao?” Tuy rằng lời nói của anh ta đổi lấy cái trợn mắt của Lý Minh, nhưng tôi cũng hơi có chút dao động.
Tôi chỉ tiếp tục ôm tâm tính “binh đến tướng chặn” tiếp tục hẹn hò cùng Lý Trường Tuấn. Cho đến một hôm, Lý Trường Tuấn đánh vỡ cân bằng này.
Vẫn là ở ngã tư đường ngoài cửa nhà tôi, Lý Trường Tuấn mặc tây trang trắng tinh, yêu thương ôm thắt lưng của tôi: “Tình Tình, anh yêu em như vậy!”
Giọng nói của anh ta thật sự rất thấp trầm, rất từ tính, nhưng giờ phút này nghe vào trong lòng tôi lại như chuông báo động. Tôi cúi đầu cười nói: “Anh Minh, cám ơn anh!” Trong lòng lại như sét đánh.
“Tình Tình. . .” Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt của anh ta dần dần thâm thúy, hai tay trói chặt giữ cơ thể tôi, chậm rãi cúi mặt xuống, “Ạnh sắp phát điên vì em. . .”
“Đừng! Đây là cửa nhà em! Không may mẹ em đi ra sẽ thấy!” Tôi lập tức vươn hai tay muốn đẩy ra anh ta, lại không ngờ động tác của anh ta rất nhanh, ôm chặt lấy tôi vào ngực, mà trong mắt của anh, tràn đầy hưng phấn —— Anh ta nhập tâm sắm vai nhân vật người đàn ông si mê vì yêu, như nam nhân vật chính trong ngôn tình tiểu thuyết “Ánh mắt thâm thúy, thì thào nói nhỏ, điên cuồng hôn lên đến. . . .”
“Đừng!” Nụ hôn của anh ta hung hăng chạm ở trên mặt, ở trên cổ tôi, tôi sắp khóc mất, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Anh ta dường như vì chứng minh thâm tình của mình, có lẽ vì muốn tôi cảm động, hôn càng thêm ra sức, áo trong của tôi đã bị anh ta kéo ra.
Tôi hít sâu một hơi, ngừng lại xúc động muốn kêu cứu —— Ôn Tình, không thể xúc động, nếu không tâm huyết của mày và Lý Minh cùng Đổng Vĩ hơn một tháng nay, sẽ trôi theo dòng nước! Nghĩ đến Lý Minh, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, thì không còn nhìn thấy ánh lửa quen thuộc ở góc đường.
Lòng tôi âm thầm trầm xuống, anh ở đâu? Vì sao mỗi ngày bảo hộ tôi, hôm nay lại không có ở đây?
Tôi nhất định là điên rồi, ở thời điểm bị kẻ lừa đảo này khinh bạc, lại còn có thể thất thần —— Tôi quả nhiên không phải phụ nữ khôn khéo!
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, lại như cứu tính mạng của tôi. Động tác của Lý Trường Tuấn có chút chần chờ, tôi lập tức giãy giụa, nói: “Nhất định là mẹ em, thúc giục em về nhà!” Tôi lấy điện thoại ra, lại phát hiện phía trên là hai chữ: “Lý Minh.”
Lòng tôi chấn động, vội vàng dùng người mình ngăn trở ánh mắt nghi hoặc của Lý Trường Tuấn, nhận điện thoại, đầu điện thoại bên kia không có thanh âm. Tôi vội hỏi: “Alô! Mẹ! Con lập tức về đây! Vâng! Bye bye!”
Đóng điện thoại, đã thấy Lý Trường Tuấn dùng vẻ mặt áy náy nhìn Tôi: “Thực xin lỗi, Tình Tình! Vừa rồi anh không khống chế được mình! Anh thật sự rất muốn có được em!”
Giả vờ! Tôi đã bình tĩnh lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không phải em kháng cự anh. Nhưng thật sự là lần đầu tiên em có bạn trai. Em. . . không bài xích anh làm vậy. . .” Ngẩng đầu, nhìn thấy tươi cười vui sướng của Lý Trường Tuấn, tôi bắt lấy thời cơ, ngượng ngùng thêm một câu nữa: “Em nghĩ, tương lai nếu kết hôn, tất cả của em, đều là của anh!” Nói xong vội vàng quay mặt chạy vào trong nhà. Chạy vài bước, quay đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn là vẻ mặt ngụy trang vô cùng vui mừng. Tôi cười thầm trong lòng, chạy vào trong nhà.
Nhìn xe Lý Trường Tuấn dần dần đi khuất, tôi hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, từ trong bóng đêm đi ra.
Quả nhiên, thân ảnh cao lớn quen thuộc kia, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhà tôi. Hàng lông mày nghiêm nghị, vết sẹo đỏ thẫm ở dưới ánh trăng dường như tỏa ra ánh sáng loá mắt, không tiếng động hấp dẫn tôi. Nhưng anh vốn bình tĩnh, giờ phút này cũng không che giấu được thần sắc khẩn trương, nhìn tôi chằm chằm không chuyển mắt, ánh mắt như thể vô cùng lo lắng.
Trong lòng tôi âm thầm cảm động, cũng có một tia vui mừng không nói nên lời, chậm rãi lan ra. Có lẽ khẩn trương của anh chính là bởi vì chức trách, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà vui mừng. . . Thực không tiền đồ mà. . . .
“Tôi không sao. Anh không cần lo lắng.” Không biết sao, kinh hoảng cùng sợ hãi lúc nãy giờ phút này đều như tan thành mây khói, dường như cách tôi rất xa rất xa.
“Vậy thì tốt rồi!” Giọng nói của anh trước sau như một nhàn nhạt khàn khàn, tôi nghe thấy, trong lòng lại vô cùng an tâm.
Anh mạnh mẽ tiến lên từng bước, nâng tay lên, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn theo hai má của tôi, ngón tay kiên định mà có lực, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.
Yên tĩnh như vậy đúng mười giây, anh đột nhiên như bị điện giật rút tay lại, trên mặt thoáng hiện ngượng ngùng cùng thần sắc tự trách: “Thật xin lỗi, không phải tôi. . .” Có lẽ anh vừa mới nhận ra rằng mình đang làm hành động thân mật với tôi. . . .
“Không sao!” Tôi cười tươi sáng, trong lòng cũng kinh hỉ—— Kinh là anh lơ đãng biểu lộ quan tâm và lung túng, vui là tôi vì sự quan tâm của anh mà vui mừng —— Khi nào, tôi lại bắt đầu sinh ra hảo cảm mãnh liệt với anh như thế? Tôi bỗng nhiên nổi lên hứng thú, cười xấu xa nói, “Vậy để cho tôi sờ lại!”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, tôi rất nhanh vươn tay, mơn trớn khuôn mặt kiên nghị của anh, mơn trớn đường cong góc cạnh rõ ràng trên mặt anh. Còn có, vết sẹo dữ tợn và thân thiết. Những chỗ tay lướt qua, đều là độ ấm nóng bỏng.
Chậm rãi rút tay lại, tôi cười nhìn anh, kiên định nhìn anh. Anh nhìn tôi thật sâu, trên mặt hiện lên ý cười, là ý cười tự nhiên cùng tin tưởng: “Em trở về đi. Lần sau, sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.”
Giống như ước định.
“Được !” Tôi gật gật đầu, xoay người, rời đi.
Nhưng bắt đầu từ lúc tay anh xoa mặt của tôi, trong lòng đã kinh hoàng không thôi, thật lâu, cũng không thể bình tĩnh.
Bảy
Editor: mèomỡ
Nửa tháng sau, Lý Trường Tuấn lấy lý do công ty quay vòng không được, liền vay tiền tôi, mà tôi “gom góp khắp nơi”, mượn cho anh ta ba mươi vạn nhân dân tệ. Nhưng mà số tiền này, một hào, đều từ ngân hàng sở liên hợp cung cấp.
Cho nên sau khi lấy được tiền ở chỗ tôi, anh ta liền biến mất, bốn ngày sau đám người Lý Minh thực thuận lợi bắt được anh ta ở một khách sạn năm sao ngoại ô thành phố, hơn nữa thuận lợi khởi tố —— đương nhiên, băng ghi âm anh ta vay tiền tôi cùng bản thân tôi, cũng trở thành nhân chứng cùng chứng cứ vô cùng xác thực.
Anh ta bị phán năm năm, cũng phải bồi thường tiền tham ô. Ở toà án, khi anh ta biết được chứng cớ khởi tố anh ta chủ yếu do tôi cung cấp, còn là nhân chứng chủ yếu, hung tợn nhìn tôi, làm cho tôi có chút không đành lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng Lý Minh cùng Đổng Vĩ , hai cảnh sát khôi ngô cao lớn hộ tống ở bên cạnh tôi, lấy ánh mắt càng hung ác hơn nhìn lại anh ta, anh ta mới uể oải, không dám ngẩng đầu.
Rốt cục thuận lợi bắt được người xấu, sở trường sở cảnh sát Thành Đông tuy rằng không có trao thưởng “Nhân dân Kiệt xuất” cho tôi, cũng không cho tôi tiền thưởng. Nhưng cũng để cho Lý Minh tìm người làm một cái cờ thưởng, dùng xe cảnh sát đưa đến nhà tôi, mặt trên có tám chữ thật to “Cảnh dân hợp tác, anh dũng tích cực” .
Nhưng mà, cùng cờ thưởng còn có hai vé xem phim, là buổi tối ngày hôm đó, phim mới chiếu tại rạp 《 Tân cảnh sát chuyện xưa 》. Lý Minh dùng biểu tình bình tĩnh giải thích, nghe nói tôi rất hứng thú với cuộc sống, công tác của cảnh sát, hẹn tôi cùng đi xem bộ phim này để học tập.
Tôi vui vẻ tiếp nhận cờ thưởng cùng vé xem phim trên tay Lý Minh , đem cờ thưởng ném cho mẫu thân cùng Hà Nguyệt Toa đang trợn mắt há hốc mồm, đem vé xem phim cẩn thận cho vào ví, ngẩng đầu, nghênh đón là ánh mắt vui sướng của Lý Minh cùng Đổng Vĩ cười xấu xa.
Vì không cho người nhà lo lắng, mẹ tôi cùng Hà Nguyệt Toa vẫn tưởng rằng tôi cùng Lý Trường Tuấn đang hẹn hò, hôm nay đột nhiên biết được Lý Trường Tuấn bị bắt, còn đang khổ sở thay tôi, hai người đang tự trách, lại không dự đoán được tôi là sở phái nằm vùng, hô to mạo hiểm.
Mà giờ phút này, Nguyệt Toa lại càng kinh ngạc tôi lại có thể câu đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông” tới tay, còn là một người đàn ông như vậy, liền mắng tôi vận cứt chó! Mẹ cũng vui mừng thoải mái nở nụ cười, nói tôi ngốc có ngốc phúc.
Cứ như vậy, một năm sau, tôi từ “Thị dân anh dũng” chậm rãi chuyển thành phu nhân đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”.
Một năm này, từ các loại học tập, hoạt động đi thăm, cùng các loại xâm nhập trao đổi ( thí dụ như xem phim, đi thăm bảo tàng quân sự, mô hình), tôi dần dần hiểu thêm về công tác của Lý Minh, nghiệp vụ của anh, cũng hiểu về quá khứ của anh —— biết anh tốt nghiệp đại học liền gia nhập đội cảnh sát, biết mặt của anh là khi đối mặt với đạo tặc phóng hỏa bị thương, biết anh trước kia chưa từng có bạn gái. . . Ha ha! Chính là khi tôi hỏi Lý Minh rốt cuộc khi nào bị tôi hấp dẫn, anh luôn cười nhẹ, không đáp lại. Đêm đó Lý Minh động tình mà thất thố, thật khó gặp.
Chỉ có hôm nay, tôi lại cuốn lấy anh cuốn đến phiền, mặt của anh mới hơi hơi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm không khí phương xa nói, lần đầu tiên gặp mặt liền bị tôi hấp dẫn.
“Lần đầu tiên?” Tôi nghĩ sắc mặt của tôi giờ phút này nhất định rất khó xem, vội vàng hỏi anh. Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, ông trời của tôi, tôi coi anh là kẻ biến thái, là… là ác ma, nhưng không đem anh trở thành cảnh sát, trở thành vương tử của tôi, phu quân của tôi.
Anh nghiêm mặt nói: “Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua người nào như vậy, ôn nhu, lại hoạt bát, luôn cười. Ở trước mặt Lý Trường Tuấn thục nữ như thế, hắn ta vừa đi lập tức lộ nguyên hình, ha ha! Hơn nữa em làm sao có thể có nhiều ý tưởng “thiên mã hành không” ¹ như vậy, đã cho anh là người xấu. . . lại còn tưởng anh là đồng tính luyến ái. . .” .
Anh rốt cục nhịn không được nở nụ cười, ôm mặt của tôi, nghiêm túc nói: “Nhưng cô gái hoạt bát như vậy, lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng yêu. . . Mỗi lần bọn anh họp cùng em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén không dám cười, còn viết bút ký. . .”
“Ai nha! Không cho nói!” Tôi sẵng giọng, không dự đoán được anh luôn luôn lạnh lùng, lại nói ra những lời động tình như thế, mặt có chút đỏ. . . Nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, tôi còn dám đánh cảnh sát!
“Nhưng…!” Lý Minh kiên định nhìn tôi, “Anh thật muốn cảm tạ tiểu tử Lý Trường Tuấn kia, nếu hắn ta không tìm em xem mặt, làm sao anh có thể gặp được em!” .
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của anh. .
Đúng vậy, tôi cũng cảm tạ lần xem mắt này, nếu không, tôi làm sao có thể gặp gỡ anh, Lý Minh thực sự, phu quân thực sự của tôi!
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip