Chương 2: Vịnh nga

Từ điển của Đường Thời nếu có mở ra, nhiều nhất phải là chữ "đảo" và chữ "môi", cộng vào là "đảo môi", quả thực xui xẻo cực kỳ.

Năm đó bị một quyển sách đập vào đầu xuyên qua cũng thì thôi, hắn từng cho rằng thứ trên lòng bàn tay của mình là vật trâu bò lắm, thế nhưng sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, cố tình lại xuất hiện ở thời điểm quan trọng như thế này. Đường Thời quả thực ngay cả tâm tư dùng búa đập nát tay mình cũng có!

Mặc dù mình có đủ loại bất mãn đối với lão tổ kia, nhưng tốt xấu đó cũng là lão tổ, nếu mình gây ra sự thiêu thân nào ở nơi này, không chừng bị cha Đường Minh tiểu nhân này của hắn gây khó dễ thế nào đâu!

Từ lúc tới nơi này, Đường Thời cũng đã biết, thế giới này căn bản không có cách nói thân tình, tất cả mọi người đều tu chân, có thể sống thật lâu, lấy cái lý mạnh được yếu thua mới là thật. Thân tình cái gì, đều đánh không lại thiên phú tu luyện.

Hắn lặng lẽ nắm chặt bàn tay mình một lần nữa, sau đó giấu trong tay áo, rất nhanh, cảm giác bị bỏng bắt đầu yếu dần, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn biến mất.

Trên đầu Đường Thời toát ra tầng mồ hôi lạnh, hắn thừa dịp không người chú ý tới mình, lặng lẽ lau khô, lúc này mới có khả năng nghe người ta nói cái gì.

"Lão tổ, mấy vị này là ——" Đường Minh thật cẩn thận nhìn năm vị trẻ tuổi mà lão tổ Đường gia mang đến, ba nam hai nàng, đều là tu sĩ, cảnh giới không cao, đều là Luyện Khí kỳ, chẳng qua lão tổ dẫn họ về đây là chuẩn bị?

Lão tổ Đường gia ngồi ở vị trí trên cùng, chỉ trầm giọng nói: "Ta vốn trở về, không vì việc riêng. Thiên Hải môn cứ năm năm một lần đến ngày hấp thu tân huyết, cho nên môn chủ phái ta đến Đông Sơn chiêu mộ đệ tử. Chúng ta Đường gia vốn đều hướng tới Thiên Hải môn nhận sự che chở, lúc này đây tuyển nhận đệ tử, tự nhiên không thể thua người ta, cho nên mới thuận tiện trở về một chuyến. Vài người đứng đằng sau ta, đều là đệ tử Thiên Hải môn, ngày mai cũng sẽ giúp ra tuyển nhận đệ tử mới."

Hắn thuận tay đưa một lóng tay chỉ năm người này —— bên trong năm người, ba nam tử xuyên đạo bào màu xanh, trâm thanh ngọc buộc lên, mặc dù không phải mày kiếm mắt sáng, nhìn qua cũng có thêm vài phần tiên khí lạnh thấu xương so với người thường; hai nữ tử kia, lại đều mặc áo đạo bào màu xanh nhạt, không tính là thực phát triển, cũng không có trang phục đậm màu, nhìn qua có vài phần thực thanh tân, đi theo lộ tuyến thanh lịch. Có thể được phái ra ngoài làm việc, nói vậy hẳn không phải loại người đơn giản?

Đường Thời ngồi dưới, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn đến tướng mạo của những người đó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến những tu sĩ ngoài người Đường gia.

Đại lục Linh Xu, chỉ là đại lục có truyền thống tu chân mà thôi.

Hệ thống chủ lưu của tu chân —— Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Hóa Thần kỳ, Thanh Hư kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.

Trong đó Luyện Khí kỳ có chín tầng, coi như là trụ cột của toàn bộ hệ thống tu chân, hệ thống theo kim tự tháp bình thường nhất, tu sĩ tầng dưới rất nhiều, tu sĩ tầng trên rất ít.

Quản gia Đường gia Đường Vũ cũng chỉ là tu sĩ vĩnh viễn không thể trúc cơ được mà thôi, vẫn ở Luyện Khí tầng chín, trúc cơ bốn lần, đều thất bại —— mỗi lần hận Đường Vũ tới tận xương, Đường Thời đều lấy đoạn này ra để ngẫm lại, trong lòng liền cân bằng.

Tuy rằng Đường Thời hắn thiên phú không tốt, cũng không thuộc loại vô dụng quá mức này, muốn đạt tới cảnh giới của Đường Vũ hẳn không thành vấn đề, cho nên Đường Thời vẫn luôn thich xem.

Chẳng qua, hiện tại Đường Thời cái loại này ngay cả Luyện Khí kỳ còn chưa bước vào, nhất định nhìn không rõ những cảnh giới của những kẻ đứng bên cạnh lão tổ nhà mình.

Nhưng Đường Minh có thể nhìn ra, làm gia chủ đương nhiệm của Đường gia, hắn là một trong ba kẻ Trúc Cơ kỳ tu sĩ trong gia tộc, lão tổ là Kim Đan kỳ tu sĩ duy nhất, Đừng nhìn Kim Đan kỳ đứng hàng ba trong hệ thống tu chân, trên đại lục đã là vô cùng lợi hại, cho nên lão tổ mới được xưng là "lão tổ". Nếu có Nguyên Anh kỳ tu sĩ, đều được bị người gọi là "lão quái".

Có điều loại cảnh giới này, dù sao cũng không phải loại Đường gia có thể tiếp xúc đến.

Đường Minh có thể nhìn ra những kẻ trước mắt mình ước chừng có thực lực Luyện Khí tầng năm sáu, có điều tuổi không lớn lắm, thiên phú tu luyện như vậy đã tương đối đáng sợ.

"Lão tổ nghĩ đến Đường gia, thật sự là phúc khí suốt đời của vãn bối. Đường gia ta thụ ân huệ của Thiên Hải môn, đương nhiên nguyện ý suy nghĩ vì Thiên Hải môn, đệ tử trong tộc có thể được lựa chọn, đương nhiên là phúc khí của chúng. Lão tổ nói quá lời..."

"Có thể tiến vào giới Tu Chân, đương nhiên là sự may mắn của chúng. Có điều ta nhìn qua, đồng lứa trong tộc không có mấy người là có thiên phú tu luyện lợi hại, đạo tu chân, là nhìn thiên phú. Ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, mặc dù Đường gia cung phụng Thiên Hải môn, thiên phú kém cũng không thể thu vào nội môn, chỉ có thể là đệ tử ngoại môn."

Biểu tình trên mặt lão tổ thản nhiên, vuột chòm râu trên cằm mình, tựa hồ không muốn ứng đối Đường Minh.

Đường Minh cũng không rõ là chắt trai đời thứ mấy của hắn, lại nói hắn là Kim Đàn kỳ tu sĩ, thế tục đã không còn quan hệ gì với hắn.

Đường Minh cũng biết mình không thể nói năng rõ ràng trước mặt lão tổ, Trúc Cơ kỳ tu sĩ đứng trước mặt Kim Đan kỳ tu sĩ, chỉ có mệnh bị bóp chết.

Hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh một phen, tưởng muốn đưa người Đường gia vào Thiên Hải môn, sợ là không dễ nhẹ nhàng, lúc này cũng chỉ có thể gọi Uyển Nhi đi ra.

"Lão tổ lời ấy quả thực đúng, chúng có thể tiến vào Thiên Hải môn đã là tu mấy đời duyên phận." Lời này có thể coi đồng ý lời lão tổ, Đường Minh lại cong một vòng đường, "Nam đinh Đường gia tuy rằng tư chất không tốt, có điều có một nữ, căn cốt thượng giai. Ngày hôm trước có một đệ tử nội môn của Chính Khí tông đến cửa cầu thân, tưởng muốn kết thành đạo lữ với tiểu nữ, chính là... Đường gia ta dù sao cũng là thuộc hạ của Thiên Hải môn, sợ tùy ý đáp ứng..."

Đường Minh băn khoăn không phải không có lý, mặc dù lão tổ là thân phận như vậy, nghe được Chính Khí tông đều lặng lẽ nhíu mày một chút, trao đổi ánh mắt với măn người Thiên Hải môn ở đằng sau, cũng không biết "một nữ" kia ở nơi nào?

Đại lục Linh Xu có năm khu, đông, nam, tây, bắc, bốn sơn là bốn khu, rồi sau đó là đất hoang trung nguyên ở trung tâm, phân bố địa lý này có vài phần tương tự với <Sơn Hải Kinh>. Về phần Chính Khí tông này, cũng là một môn phái tu chân hạng nhất ở Đông khu, có thể nói là chúa tể toàn bộ Đông Sơn. Đường gia chỉ là tu chân thế gia loại hai, thật muốn nhấc lên quan hệ với Chính Khí tông, đấy là trèo cao. Nếu hỏi gia chủ Đường Minh, có nguyện ý gả con gái hay không, Đường Minh nhất định sẽ gật đầu như dập tỏi, nhưng hiện tại lão tổ trước mặt, ai còn dám lỗ mãng?

Lão tổ dù sao cũng là người của Thiên Hải môn, môn phái hạng hai không so bì được người khác, nhưng luôn có cốt khí. Đường gia cung phụng cho họ, họ phù hộ Đường gia, đây là quan hệ phụ thuộc, nhưng hiện tại Đường gia có Chính Khí tông tung cành liễu, nếu muốn một cước đá rơi Thiên Hải môn, hoặc biến thành cỏ hai đầu tường, Thiên Hải môn có truy cứu, bọn họ ắt sẽ nếm mùi đau khổ.

Trong lúc đó, lão tổ củng rối rắm, thiếu chút nữa vân vê nhổ đứt chòm râu của mình.

"Thế nữ oa kia đang ở đâu?"

Đường Minh vừa nghe, nhất thời sắc mặt lộ rõ nét vui mừng, vội gọi Đường Uyển đi lên, "Còn chưa chào lão tổ?"

Đường Uyển lập tức cúi đầu, "Uyển nhi bái kiến lão tổ, lão tổ phúc thọ an khang."

Tiếng nói này, quả nhiên yểu điệu thục nữ, thanh thúy dễ nghe khó miêu tả thành lời.

Đường Thời ở dưới xem cuộc vui không biết vì sao, cảm thấy trên cổ mình đổ mồ hôi lạnh, hắn lặng lẽ sờ soạng một phen, lại mở ra bàn tay của mình, ấn ký đã trở thành màu son nhợt nhạt. Một quyển sách màu đỏ đang mở ra...

Gặp quỷ.

Giờ không phải lúc nghiên cứu, miệng vết thương trên tay hắn còn ở đấy, vì để không bị người khác phát hiện, Đường Thời chỉ có thể lặng lẽ vận chuyển linh khí trong cơ thể mình vào bàn tay, đồng thời dùng tay áo che tay, cũng chính vì thế, hắn hoàn toàn không phát hiện ra ấn ký ở lòng bàn tay của mình phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lão tổ đằng trước nhìn Đường Uyển, liền sửng sốt một chút, căn cốt này quả nhiên tuyệt hảo, hai mắt cũng lóe ra linh khí, nhưng mà thấy thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt, sao lại bị đệ tử Chính Khí tông coi trọng? Lại còn là đệ tử nội môn...

Lão tổ bắt đầu cân nhắc, trong chốc lát không nói một lời.

Đường Minh ngược lại nhiệt tình đón lấy lời, "Tiểu nữ yêu múa, ngày hôm trước nghe thấy lão tổ trở về, cố ý sắp xếp một tiết mục ca múa trên hồ, ngay giữa hồ kia, còn thỉnh lão tổ thưởng thức."

Vì thế Đường Uyển liền đi chỉnh trang y phục, thi lễ, cũng không nói chuyện với người khác, liền lui xuống.

Sau đó trên mặt hồ chợt thấy thuyền hoa, ở thủy tạ có thể thấy rõ ràng từng đợt sóng gợn lấp loáng, sương mù mỏng manh mông lung, cảnh hồ Tây Tùy cũng mơ hồ dần, có điều đẹp cũng chỉ đẹp ở mặt mơ màng này mà thôi.

Làm một người tục, Đường Thời không phải nhìn không ra cảnh đẹp ấy, nhưng cũng không phải nhìn không ra Đường Uyển đại tiểu thư nâng khăn lụa đứng trên thuyền hoa, chẳng qua hắn —— bị một sinh vật thực đáng yêu hấp dẫn ánh mắt mà thôi.

"Khụ..."

Đường Thời che cổ họng ho khan một tiếng, tận lực không để mình lộ ra vẻ mặt khác thường.

Ngay tại khung cảnh mờ ảo tiên khí như vậy, thế nhưng hắn lại nhìn ra rõ ràng có hai con vịt (nga) ngay bên hồ, còn mập mạp, bước bên hồ hai bước, sau đó xuống hồ, lội tới giữa hồ.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một bài thơ tuyệt đối có thể hợp cảnh hơn hẳn bài <Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ> (Uống rượu bên hồ Tây khi trời tạnh sau mưa)

Lúc trước thi môn Thưởng thức và giám định văn thơ cổ, có một đề như sau: cho một bức họa, trên bức họa là một hồ nước gợn sóng lăn tăn mênh mông, anh (chị) hãy điền một bài thơ lên bức họa, đã học qua hay chưa học đều được, thậm chí có thể tự mình viết. Cho nên Đường Thời trực tiếp đề bút viết một bài thơ thực kinh điển, mà trẻ con ba tuổi nghe nhiều cũng thuộc làu làu.

—— <vịnh nga> (vịnh con vịt)

Lực chú ý của Đường Thời rõ ràng ở trên mấy con vịt, hai làn môi mỏng manh của hắn khép mở, lẩm nhẩm đọc: "Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao... nha?"

Tiếng vịt kêu từ đâu ra...

Đường Thời xoay tròn mắt, nhìn xung quanh thuyền hoa giữa hồ, chợt ngây ngẩn cả người, đáy nước bỗng nhiên chui ra rất nhiều vịt, vât quanh đáy thuyền hoa dùng sức đạp nước, quơ cánh của chúng, hết sức đạp chân.

Mới vừa nãy Đường Uyển nhanh nhẹn múa, tiên khí mờ ảo, lúc này ngây ngẩn cả người, đứng giữa thuyền hoa "A" một tiếng hét to, thiếu chút nữa ngất xỉu, "Từ đâu ra mấy con vịt, nhanh nhanh đi bắt giúp tiểu thư ta, đi bắt nhanh!"

Trời đất, Đường Uyển này cũng quá đen đủi đi? Dưới nước không biết từ lúc nào có một đám vịt bơi tới, hủy bài ca múa của nàng a!

Đường Thời cơ hồ muốn cười nứt bụng, ngay lúc mọi người bắt đầu ôn ào, liền đập bàn hô: "Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba... Ha ha..."

(Cạp, cạp, cạp... Cổ cong hướng trời hát. Lông trắng nổi nước xanh. Chân hồng gây sóng đạp.)

Vịnh nga – Lạc Tân Vương

Tình cảnh đã hoàn toàn không thể khống chế, mọi người xung quanh đều chạy tới bắt vịt, không ngờ những con vịt đó lại rất thông minh, còn bắt đầu đạp nước. Mà đạp nước còn thật khó lường, trong lúc đó mặt nước lông vịt trắng nổi lên mặt nước bay múa, thậm chí còn dính lên gương mặt xinh đẹp của Đường Uyển, chân vịt bơi nhanh trên mặt nước gợn sóng, làm cho thuyền hoa bắt đầu lay động, người ở trên cũng lắc lư, một buổi biểu diễn ca múa tốt đẹp nay thành một trò khôi hài, quả thực là "vịt đảo người ngã"!

Ngay cả lão tổ cũng tái mặt, cắn răng không biến sắc, chỉ nói: "Để cho nàng trở về đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #truyen