#31. "Chúc Cam sinh nhật vui vẻ."

Chớp mắt một cái, Diệp Anh đã qua được hơn 1 tháng hè.

Chớp thêm một cái nữa, 2 tháng còn lại cũng sắp qua đi.

- "Mày làm cái trò con bò gì thế Cam?" - Vy ngơ ngác nhìn Diệp Anh như thể nhìn phải một sinh vật vừa được NASA tìm thấy ngoài vũ trụ.

Đúng thật, thay vì ngồi lấy sẵn sách vở ra, chơi điện thoại hay buôn dưa lê với hội bạn thì Diệp Anh đang.. mở thao láo con mắt mình ra.

Cuối cùng, nó cũng từ bỏ mà nhắm mắt lại, đầu gục xuống bàn.

- "Mày không hiểu đâu Bơ." - Nó uể oải than phiền - "Tao sợ lỡ chớp mắt thêm mấy cái nữa là vào lớp 9, rồi thi vào 10, rồi trượt và lên xe hoa về nhà chồng, làm một con osin không công, cũng không một lời khen ngợi."

Vy chả thèm để ý, chép miệng.

- "Trí tưởng tượng của mày đúng là phong phú thật đấy."

- "Quá khen!" - Nó hất tóc đầy kiêu ngạo.

Chợt nhớ ra điều quan trọng, Vy hỏi nó.

- "Thế mày đã chuẩn bị gì cho ngày mai chưa? Định ăn mặc như nào để tao còn phối cho nó cũng outfit? Rồi mấy giờ tổ chức nữa? Nhớ né bữa tối ra, tao đang ăn kiêng."

Diệp Anh trầm mặc một hồi lâu rồi hỏi.

- "Ngày mai có sự kiện gì à??"

Vy sửng sốt nhìn nó. Tưởng không ngơ mà nàng ta cứ bỡ ngỡ như lần đầu làm mẹ."

- "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Diệp Anh nhìn điện thoại rồi trả lời.

- "8 tháng 8 năm 20xx?"

- "Thế mai là ngày bao nhiêu?"

- "9 tháng 8 năm 20xx. Ơ thế.. Sinh nhật tao à?" - Nó lật đật nhìn lịch trên điện thoại, mục đánh dấu đỏ chót ghi 2 từ: "Happy Birthday"

Thư vỗ vỗ lên vai Vy, bình tĩnh đến lạ thường.

- "Chơi vui quên thời gian là vậy mà. Đôi khi phải để nó ngu ngơ một tí, thông minh quá lại làm người ta phát sợ."

Thế là suốt cả 2 ca học Toán - Văn, nó cứ đờ đẫn như vậy đến hết buổi, không nhanh nhảu rồi đến mức cô Thục Anh dạy Văn thân yêu của nó còn hỏi: "Diệp Anh ơi? Con ốm à?"

Ốm thì không ốm, nhưng mà tự nhiên nó lại thấy sợ. Cứ lăn lê cười bò với đám bạn mà nó sắp tròn 13 tuổi rồi á?

Về nhà, ba Ân cũng vui vẻ hỏi ý kiến nó về trang trí nhà cửa rồi bánh kem thế nào.

- "Như mọi năm là được rồi ba ạ."

Ba nó gật gù, bắt đầu lên danh sách chuẩn bị.

Nếu là như mọi năm thì Diệp Anh sẽ được tổ chức sinh nhật 2 lần: Một là với bạn bè, hai là với gia đình, vì mẹ Duyên không quá hài lòng với việc mời bạn về nhà nếu nhà bạn ở xa hoặc đi đêm về cũng nguy hiểm.

Lịch cũng được sắp xếp rõ ràng là vào buổi trưa, Diệp Anh sẽ nhắn tin mời bạn bè đến cửa hàng của ba dự tiệc sinh nhật, đến tối thì sang nhà bà ngoại làm một buổi tiệc nhỏ khác.

- "Tao định mặc đơn giản một tí, kiểu như croptop trắng rồi khoác ngoài là sơ mi mỏng được không nhỉ?" - Nó gọi điện hỏi ý kiến 2 nhỏ bạn thân.

Lựa chọn này lập tức bị phủ nhận với 2 lý do vô cùng thuyết phục.

Theo Vy: "Sinh nhật là sinh nhật của mày, bọn tao ăn mặc đơn giản cũng được, nhưng mày thì phải lồng lộn lên."

Còn theo Thư: "Sinh nhật còn phải chụp ảnh rồi đăng face với ins các thứ. Mày đừng nói với tao là sau này gặp một thằng ất ơ cũng đồng ý chia tay vì nó nói mày không biết bên nặng bên nhẹ nhá?"

- "Thôi không nói nhiều. Mày chuẩn bị đi Dâu, tao qua đón mày sang nhà con Cam để phối đồ cho nó. Mày với tao cũng tìm sẵn đồ mặc luôn cho đẹp đội hình."

Thế là hai người bạn cũng cứ thế mà đi thẳng vào nhà nó.

- "Tao có thể gọi đây là 'Xâm nhập gia cư bất hợp pháp' không?" - Nó nhìn Vy và Thư ra sức lục đồ trong tủ, đùa.

Đùa thì (có thể) vui đấy, nhưng vẫn bị chê như thường.

- "Con gái con đứa gì mà không phối sẵn quần áo với váy các thứ đi, bọn tao đỡ phải lục lại."

- "Mà điện thoại mày không chụp ảnh về quần áo bao giờ à? Kiểu mày phối áo với quần như nào, áo với chân váy ra sao, thậm chí là mày định phối áo khoác với cái nào ấy? Thế này thì tìm phát mệt."

Ok. Nó thua toàn tập rồi.

Sau hơn 2 tiếng đồng hồ lên trên xuống dưới, tìm trái kiếm phải thì cả hai người đã thống nhất được một outfit hoàn chỉnh cho Diệp Anh.

Đó là một cái váy xanh da trời kẻ caro trắng kiểu Lolita, thêm một đôi giày búp bê, phụ kiện tóc cùng màu và dây chuyền ngọc trai.

- "Còn bọn mày thì thế nào? Sao bảo sang đây rồi phối cho  đẹp đội hình?"

Vy với Thư nghe xong thì dứt khoát lôi hình trên điện thoại ra.

Vy thì chọn mặc một các váy trắng tay phồng kiểu Retro Pháp với cổ viền ren, phụ kiện tóc sẽ là một chiếc băng đô trắng, đi một chiếc sandals màu nâu da bò.

Thư tìm được một chiếc váy vintage màu kem với chiếc nơ lớn trước ngực, bên dưới là một chiếc giày thể thao Puma màu trắng.

- "Ê thế tính ra tao mặc là trẻ con nhất luôn á?"

Vy lập tức gật đầu tán thành.

- "Đúng rồi! Mày chính là như vậy mà!"

- "Đâu có!" - Diệp Anh nghênh mặt lên, phản đối - "Tao hơi bị người lớn đấy!"

- "Thế cơ à?" - Thư vỗ về nó, trêu chọc - "Người 'nớn nắm' nhờ? 'Chưởng chành' ghê cơ!"

Vậy là chúng ta có cảnh 3 đứa con gái cười khúc khích cả buổi chiều.

Sáng hôm sau, khi ông Mặt Trời vừa bước từng bước khỏi đằng Đông, hai cô bạn yêu dấu lại xách nách nhau sang nhà nó.

Duy Anh mở cửa, tay cầm bàn chải, miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, hoàn toàn không chút chuẩn bị vì tưởng ba mình từ cửa hàng về.

- "Em chào anh." - Thư lễ phép cúi người.

Vy thì không lịch sự đến vậy, căn bản là vì cô nàng đã quá quen đến đây, coi nhau như người nhà hết rồi. Có khi bây giờ chào lại thành ra ngại.

Vy cởi giày rồi bước vào, hỏi thẳng Duy Anh.

- "Anh Quất ơi, cái Cam nó còn ngủ ạ?"

Anh ậm ừ mấy tiếng rồi vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn bảo mấy đứa cứ tự nhiên như ở nhà.

Không gõ cửa phòng ngủ, Vy trực tiếp mở cửa bước vào.

Diệp Anh thì, hiển nhiên là không biết gì, đang say sưa ngủ.

Hai đứa lật chăn của nó ra, thay phiên nhau gọi nó dậy.

- "Thức dậy đi, thức dậy đi!! Tôi yêu cầu bạn Vũ Diệp Anh hãy thức dậy đi!!"

- "Sắp giữa trưa rồi! Mau dậy đi!!"

Cái danh tiếng gia đình kiểu mẫu cứ thế mà tan tành vì là căn nhà ồn ào nhất khu chung cư.

Khi lơ mơ mở mắt, Diệp Anh giật mình khi thấy hai gương mặt thân quen.

- "Thế hai chúng mày làm gì ở đây?" - Nó hỏi, nhìn lên đồng hồ treo trên tường - "Mới có hơn 8 giờ sáng mà?"

Thư kéo nó vào nhà vệ sinh, đưa bông đã được thấm dung dịch tẩy trang cho nó, lấy kem đánh răng lên trên bàn chải, thậm chí còn lấy luôn dụng cụ tạo bọt để chuẩn bị sữa rửa mặt.

- "Gọi mày dậy để mày ăn sáng sớm còn mặc quần áo."

- "Nhưng mà 11h mới tổ chức mà?"

Vy bắt đầu liệt kê, không quên giục nó.

- "Này nhá, vệ sinh cá nhân 30 phút, ăn sáng cỡ mày thì phải 30 phút là 1 tiếng. Thay quần áo thêm 15 phút nữa, trang điểm sương sương rồi làm tóc 45 phút là thành 2 tiếng. Ra cửa hàng check-in, kiểm tra thực đơn rồi không gian quán thêm 1 tiếng nữa là 3 tiếng. Từ bây giờ mà thêm 3 tiếng nữa là gần 11h30 rồi nên là nhanh lên đi."

Mà Vy nói thì đúng là không sai, lâu thì có lâu thật, cơ mà chưa đến mức 3 tiếng, vì hoàn thành tiêu chí xong 3 đứa con gái vẫn phải đợi dài cổ ra mới đợi được 3 bạn nam còn lại đến mà.

- "Ê Diệp Anh, sao tao tưởng anh mày cũng đến? Anh ý bận đưa bạn gái đi đâu à?" - Thư kéo góc áo nó, khóe mắt lấp lánh sự dịu dàng của một đứa con gái nhà giáo.

Diệp Anh thì chẳng nghĩ gì nhiều, vô tư trả lời.

- "Ông anh tao thì làm gì có bạn gái. Tính ông ý khó như ma ấy, ai mà chịu cho nổi. Như ông Quất thì phải năm 40 tuổi mới lấy được vợ!"

- "Mày chỉ được cái nói linh tinh thôi!" - Duy Anh bước vào cửa hàng, cốc đầu em mình một cái rõ đau - "Đứa nào đòi anh quà sinh nhật? Anh mày đi mua rồi còn tranh thủ nói xấu với bạn sau lưng anh."

Nó cãi, giọng đầy uất ức.

- "Đây là ba ba nói! Em chỉ tường thuật lại thôi!"

Ba nó nghe tiếng ồn ào ngoài bếp thì đi ra.

- "Suốt ngày chỉ chí chóe nhau thôi. Ba đặt Jollibee đấy, anh Quất tí nữa nhận hàng nhá, tiền thì khi nào ba đưa với tiền tiêu vặt luôn một thể."

Anh Duy Anh bước vào phòng bếp với ba, phàn nàn.

- "Cái Cam ấy, nó mới là suốt ngày chí chóe với con. Mà để khi nào con chỉ lại ba cách mua rồi trả tiền online luôn, đỡ phiền."

Thành và Khoa là đến muộn nhất.

Khi đã đông đủ, cả 6 người bạn, thêm cả anh Duy Anh mở giấy gói ra ăn.

Vì ở trong thùng giấy đựng đồ ăn còn được bọc 2 lớp giấy bạc nên mở ra vẫn còn nóng.

Vừa ăn được mấy miếng, anh Quất đã phải vội ra ngoài cửa nói chuyện.

- "Mấy đứa cứ ăn đi, kệ anh!" - Cầm điện thoại, anh nói với đầu dây bên kia - "Tôi đã nói với ông là thiếu cái mạch chỉnh lưu đấy là không được..!"

- "Mày không ăn phần da à Diệp Anh?" - Thành bất ngờ nhìn Diệp Anh thành thục tách phần da và thịt gà ra rồi bỏ phần da vào đĩa của anh trai.

Thân với nhau lâu đủ để Vy biết nó ngại trả lời vấn đề này nên nói thay.

- "Từ bé cái Cam đã không thích ăn da, toàn là anh nó ăn hộ thôi."

Khi mọi người ăn gần xong bữa thì bỗng, từ ngoài bước vào một vị khách mua hàng, dù đeo khẩu trang nhưng nhờ làn da trắng đậm sắc Âu Mỹ, màu tóc đỏ đồng đầy tự nhiên, đặc biệt là nốt ruồi son ở đuôi mắt trái nên nó vẫn nhận ra được người này.

- "Thiên Cầm?"

Vị khách nữ nghe thấy tiếng gọi thì quay người lại.

- "Diệp Anh? Sao cậu lại ở đây?"

Thiên Cầm bỏ khẩu trang ra.

Ba Ân mang bánh sinh nhật từ trong tủ lạnh ra, để lên bàn.

- "Cháu cũng là bạn của Diệp Anh à? Vào ngồi dự sinh nhật với bạn cho vui."

- "Dạ thôi ạ, mẹ cháu còn đang đợi cháu ở nhà. Chú lấy giúp cháu 8 cái croissants và một túi bánh sandwich với ạ, cháu cảm ơn."

Chờ cô bạn lớp A0 nói hết câu, Diệp Anh kéo tay Cầm lại gần rồi ngồi xuống.

- "Ba mình vẫn chưa nướng xong mẻ bánh mới đâu, vẫn đủ thời gian để hát sinh nhật với mình đấy."

Thiên Cầm ngại ngùng.

- "Xin lỗi, mình không biết hôm nay là sinh nhật cậu nên không chuẩn bị quà."

Diệp Anh vẫy vẫy tay, cười tươi.

- "Không sao, cậu tham dự là mình vui rồi. Anh Quất ra tắt hộ em cái điện đi."

Anh Duy Anh lí nhí than phiền.

- "Chỉ biết sai anh thôi."

Khi đã thắp nến và tắt điện, bài hát sinh nhật được cất lên.

- "Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!"

Nó thầm khen phát âm tiếng Anh của Cầm khá tốt, dù chỉ hát vài câu nhưng vẫn nghe ra được vốn từ nghe như người bản địa vậy. Sức mạnh của huyết thống đúng là không thể xem thường.

Diệp Anh chắp tay ước xong thì thổi tắt ánh nến. Đèn vừa được bật lên, Cầm cũng trả tiền, lấy túi bánh và nhẹ nhàng xin phép về luôn.

- "Đấy, nhìn con nhà người ta mà học hỏi. Con gái là phải như thế." - Anh Quất cạnh khóe.

Nó nghe thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

- "Em cũng là con gái đấy chứ!"

- "Mày à? Con giặc."

Khoảng 3 ngày sau, Thiên Cầm tặng quà sinh nhật cho Diệp Anh, gửi đến cửa hàng của ba nó qua bưu điện.

- "Rõ ràng cậu ấy đi bộ đến cửa hàng, tức là nhà phải gần đây lắm, sao phải gửi qua bưu điện nhờ? Đặt shipper giao đến không phải là nhanh hơn à?"

Rất nhanh nó đã hiểu lý do vì sao.

Rất nhanh đã đến tiết mục mà Diệp Anh mong chờ nhất khi tiệc sinh nhật kết thúc, thực tế mà nói thì khi ấy đã là gần nửa đêm rồi. Nó vừa cảm nhận sự vui sướng của một đứa trẻ khi bóc quà sinh nhật, vừa lên danh sách để tặng lại bạn những món quà tương xứng, chứ lỡ giá trị món quà mình tặng bạn lại ít hơn thì cũng ngại, ấy là mẹ Duyên truyền đạt cho nó hiểu như vậy.

Như mấy người khác thì còn dễ, ví dụ như bộ sưu tập nến thơm của Quỳnh Thư, cốc đôi từ Vy hay series "Nhật ký ghi chép pháp y" mà Khoa tặng thì không nói.

Thiên Cầm tặng nó một con gấu bông Stitch ôm vịt dài đến 1m2. Quan trọng là nó vẫn còn mác ở đấy.

Địa chỉ là Aisha's store, số xx phố West Bowling Green, Edinburgh, Scotland.

...

Sau khi hỏi ý kiến một hồi không thông, anh Duy Anh thốt lên một câu.

- "Hay là tặng tiền nhỉ?"

Ba nó nói không sai đâu. Duy Anh 40 tuổi đã lấy được vợ thì sớm quá.

[Đôi lời của Vịt Zời Hạnh Phúc: Ban đầu Vịt cũng không hiểu tại sao mình lại thêm nhân vật Thiên Cầm này vào. Vậy đấy, mình viết mà mình còn không hiểu (─.─||
Nói zị thôi chứ Vịt thêm vào để nối liền hai đứa con ruột "Thân Gửi Mối Tình Đầu" cùng "Sao Trời Và Em" lại với nhau. Mong là khi "Sao Trời Và Em" ra mắt cũng sẽ được mọi người đón nhận ạ. Saranghae❤❤❤
Trời trời, lấy nhiệt của đứa đầu đắp cho đứa thứ, toi thậc là khún nẹn😔
Vịt chắc chắn là sẽ có rất nhiều đồng chí ngạc nhiên.
Trời ơi! Cuối cùng cũng có một ngày con vịt béo này đăng 2 chương 1 ngày rồi ư?? Thật ra là cũng định mai mới đăng mà thấy cắn rứt lương tâm quá thể (。•̀ᴗ-)✧
Nè nha! Tui để ý có mấy vị coi chùa à! Tủi thân, khóc 😭
Thanks so much vì giữa hàng ngàn hàng vạn tác phẩm đặc sắc hơn, các bạn vẫn lựa chọn "Thân gửi mối tình đầu". Nhớ vote và bình luận cho Vịt nhen, khen chê gì cũm được, mãi yêu ❤❤❤]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip