Tập 2

Từ ma ma có dự cảm không lành, quả nhiên chỉ thấy ngay sau đó Thành Nghị trực tiếp giơ cổ tay lên, động tác lưu loát, tao nhã đẹp mắt, trước khi Từ ma ma kịp ngăn cản đã xốc khăn voan màu đỏ trên đầu lên.

"Ối chà, chuyện gì đây? Sao tân nương lại tự xốc khăn voan của mình lên?"

"Đúng đó... đừng bảo là tân nương tử này không muốn cưới nhé? Ha ha ha..."

"..."

Âm thanh mọi người mồm năm miệng mười vang lên khiến Thiện Cô Đao lấy lại tinh thần. Hắn ta tức đến mức mặt mày xanh mét, vừa định nổi giận thì đối diện với đôi mắt phượng lạnh nhạt kia của Thành Nghị. Đối phương đang lạnh lùng nhìn hắn ta, vẻ phong tình trong mắt cùng lớp trang điểm trên gương mặt khiến ánh mắt lúc đong đưa thật sự rất hút hồn, làm lòng người mềm nhũn.

Đám người vây xem cũng ngơ ngác, không ngờ rằng nhị công tử Thành gia Thành Thế Minh này lại có dung mạo đẹp như vậy.

Chỉ là ở đây còn có bách quan và con em thế gia tới tham gia, bọn họ cảm thấy nhị công tử Thành gia này trông quen mắt một cách khó hiểu.

Thiện Cô Đao cũng ngẩn người, chẳng hiểu sao hắn ta cứ cảm thấy mỹ nhân hôm nay còn quyến rũ hơn lần trước gặp, khiến người ta si mê hơn...

Chỉ là còn chưa đợi Thiện Cô Đao đi tới nắm tay Thành Nghị thì hắn đã nhanh chóng rút hết trâm thoa kiểu nữ trên đầu ra rồi tùy ý ném xuống đất. Tiếng lạch cạch vang lên đánh sâu vào lòng người. Cùng lúc đó, một đầu tóc đen như gấm của đối phương đổ xuống, cộng thêm đôi môi mỏng mím lại, hỉ bào đỏ rực, mắt phượng thâm thúy, quả thật là một vẻ đẹp đơn độc bất lực khiến người ta choáng ngợp.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tướng phủ đều yên tĩnh lại.

Ánh mắt Thành Nghị lạnh lùng quét về phía Từ ma ma làm bà ta run rẩy, thay đổi sắc mặt trắng bệch. Bà ta vừa định lên tiếng thì Thành Nghị lại giành trước một bước, hắn nhìn quanh một vòng, tìm được một vị nam tử trung niên mặt mày đoan chính. Thành Nghị đi tới chỗ người đó, trực tiếp khom người hành lễ một cái: "Chu đại nhân, xin đại nhân làm chủ cho hạ quan, hạ quan có oan muốn kêu."

Thành Nghị vừa nói vậy, mọi người xung quanh vốn bị chấn động bởi dung mạo của hắn lấy lại tinh thần, rồi lại chớp mắt, không rõ cho lắm, hạ quan? Đừng bảo là nhị công tử Thành gia này ngơ luôn rồi nhé, không quan không chức mà cũng dám tự xưng là hạ quan trước mặt thị lang bộ Hình - Chu đại nhân ư?

Chu đại nhân bị câu này của Thành Nghị làm cho ngơ ngác: "Thành hiền chất, có gì muốn nói? Ngươi đã gặp phải oan tình gì?"

Chu đại nhân rất khó hiểu, ông ấy chưa từng gặp nhị công tử Thành gia Thành Thế Minh này, nếu phải nói thì ông ấy đã từng gặp huynh trưởng của hắn ta - Thành Nghị vài lần. Dù sao đối phương cũng là trạng nguyên tân khoa năm nay, hoàng thượng cũng cực kỳ xem trọng, cố ý để Thành Nghị kia rèn luyện vài năm, việc cử hắn tới trấn Giang Tê còn là do ông ấy đề nghị. Chỗ đó không dễ quản lý cho lắm, quê nghèo nước ác sinh điêu dân, nhưng nếu đối phương thật sự có thể quản lý tốt, tạo ra được một phen thành tích, công trạng cũng lớn thì có thể nhanh chóng thăng tiến.

Đồng thời cũng có thể để ông ấy xem thử rốt cuộc đối phương có thể làm được đến mức nào, có phải một người tài có thể đào tạo hay không.

Mà bên kia, đồng liêu vây xem có hơn phân nửa là vì công tử của Thiện tướng gia cưới vợ, mặc dù là nam thê nhưng khi bọn họ nhận được thiệp mời vẫn rất nể mặt mà tới cả.

Thật không ngờ rằng tân nương tử này đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Chẳng lẽ đối phương không muốn gả cho nhị công tử Thiện gia này?
Chung quy Chu đại nhân cũng là người từng gặp sóng to gió lớn, ông ấy chỉ bình tĩnh hỏi một câu như vậy, chỉ là lời kế tiếp của Thành Nghị chẳng những khiến Chu đại nhân mà còn khiến cho mọi người hít vào một hơi.

Thành Nghị nói: "Hạ quan là Thành Nghị, tân khoa trạng nguyên năm nay, là huyện lệnh thất phẩm do hoàng thượng mới bổ nhiệm, cáo trạng kế mẫu Lương thị, vì tâm tư riêng của bản thân mà không tiếc bỏ thuốc hạ quan, thay mận đổi đào khiến hạ quan xuất giá thay con mình là Thành Thế Minh, đồng thời cướp lấy công văn bổ nhiệm của hạ quan âm mưu chiếm lấy địa vị của hạ quan."

Thành Nghị vừa nói xong những lời này thì tất cả mọi người đều choáng váng.

Chuyện... chuyện này là sao?

Thành Nghị cái gì, tân khoa trạng nguyên cái gì?

Chẳng phải người gả vào tướng phủ hôm nay chính là nhị công tử Thành gia - Thành Thế Minh ư?

Người tới đây hôm nay không thiếu bạn đồng môn của Thành Nghị, ban đầu bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, bây giờ nhìn lại thì cảm giác sống lưng hơi lành lạnh. Bọn họ đã nghe nói tới tình huống ở Thành gia, dù sao mấy năm nay để có thể đi học mà Thành Nghị đã bị Lương thị giày vò phá rối không ít lần, thậm chí bà ta còn từng tìm người tới học đường làm loạn mấy bận.

Bọn họ cũng đã gặp tên Thành Thế Minh kia vài lần, thật sự có đôi chút tương tự với Thành Nghị. Bọn họ còn thấy lạ là tại sao đệ đệ của Thành huynh đại hôn mà hắn lại không hề lộ mặt, không ngờ rằng Lương thị này thật sự có tâm tư ác độc như vậy.

Giờ phút này lại nhìn tân nương tử đứng đằng kia, một thân khí chất tu dưỡng khí phách kia, đâu phải người mà tên nhị công tử không nên thân kia của Thành gia có thể so sánh được?

Chu đại nhân sững sờ: "Ngươi... là Thành Nghị?"

Thành Nghị buông mắt, che giấu sự tối tăm bên trong: "Bẩm đại nhân, hạ quan chính là Thành Nghị. Ba ngày trước, hạ quan vừa nhận được công văn bổ nhiệm, Chu đại nhân còn khích lệ hạ quan vài câu, nói tám chữ "Thiên hạ đại nhậm, thất phu hữu trách" (trách nhiệm lớn lao trong thiên hạ, ai ai cũng phải gánh vác). Hạ quan ghi nhớ trong lòng, vốn định thực hiện hoài bão vì trấn Giang Tê, nhưng chưa từng nghĩ rằng kế mẫu lại nghĩ ra kế sách thâm độc như vậy. Hạ quan biết cáo trạng kế mẫu là hành vi không ổn, nhưng hạ quan đã bị dồn vào đường cùng. Nếu chuyện hôm nay thành công, con đường làm quan của hạ quan cũng sẽ bị phá hủy..."

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng ngươi chính là nhị công tử nhà ta, sao có thể vu oan lung tung cho phu nhân như vậy?" Từ ma ma lập tức nóng nảy, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội mà thét lên thành tiếng.

Thành Nghị nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt không có chút gợn sóng nào, nhưng khí độ bình tĩnh trầm ổn đó chẳng hiểu sao lại khiến người ta tin phục: "Vậy ư? Thế chi bằng Từ ma ma đến Thành phủ một chuyến, kêu cái người gọi là "Đại công tử" kia qua, bọn ta để Chu đại nhân kiểm tra ngay tại chỗ, thế nào? Bài thi thi viết và bài thi đình dự thi lần này, chi bằng ngươi kêu hắn ta tới đọc lại, có được không? Để xem rốt cuộc trong bọn ta ai có thể đọc ra được?"

"Ngươi, ngươi nói bậy!" Từ ma ma nóng nảy, công tử nhà bà ta làm sao đọc được cái đó? Mấy năm nay hắn ta được phu nhân cưng chiều, học hành dở tệ, rất nhiều chữ còn không nhớ nổi, huống hồ gì là bài thi trong một kỳ thi đình...

Mọi người nhìn dáng vẻ này của Từ ma ma, còn có gì mà không rõ nữa?
Từ ma ma nghiêng đầu sang chỗ khác, bà ta bất chợt nhìn về phía Thiện Cô Đao đang nhìn chằm chằm vào Thành Nghị. Ánh mắt đối phương nhìn Thành Nghị giống như một con sói đang thèm muốn một miếng thịt ngon, nước miếng ròng ròng, ánh mắt tràn đầy vẻ si mê. Sao trước kia hắn ta không phát hiện Thành Nghị này còn đẹp hơn Thành Thế Minh kia chứ?

Bây giờ nhìn thấy, quả thật là không giống với người lúc trước hắn ta từng gặp, dù có bảy tám phần tương tự nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, nhất là đôi mắt kia, nhìn đôi mắt phượng sóng sánh gợn sóng ấy, thật sự hắn ta không thể nhớ nổi rốt cuộc tên Thành Thế Minh kia trông như thế nào.

Từ ma ma nhào qua túm lấy ống tay áo của Thiện Cô Đao: "Nhị gia, đại công tử nhà ta cam tâm tình nguyện gả thay cho nhị công tử, ngài đừng nghe hắn nói bậy. Hắn đổi ý giữa chừng đấy, ngài phải làm chủ cho phu nhân và nhị công tử nhà ta. Không phải phu nhân và nhị công tử nhà ta cố ý muốn lừa gạt đâu? Đều do một mình đại công tử tự tiện làm mà không hỏi ý ai!"

Mọi người bĩu môi, chẳng phải vừa rồi nhất quyết không chịu thừa nhận sao? Bây giờ vừa thấy tình hình không ổn đã bảo là cam tâm tình nguyện hả?

Thành Nghị phì cười, hắn trực tiếp vén tay áo lên, để lộ cánh tay bị trâm cài đâm tới máu thịt be bét của mình: "Bẩm Chu đại nhân, để đề phòng hạ quan tỉnh lại làm hỏng việc mà kế mẫu và Từ ma ma này đã cho hạ quan dùng không ít thuốc mê, để có thể tỉnh táo lại mà hạ quan đã tự gây hại cho bản thân. Nếu hạ quan cam tâm tình nguyện, vậy thì ta ngược lại muốn hỏi thử, vì sao các người lại chuốc thuốc mê ta? Bây giờ trong cơ thể ta vẫn còn thuốc mê, chi bằng để đại phu tới khám thử, thế nào?"

Từ ma ma há hốc mồm, mặt mày trắng bệch quỳ ở đó, ngơ ngác không nói nổi một chữ.

"Để lão phu!" Đột nhiên, một ông lão bước ra nói.

Lúc này rốt cuộc Chu đại nhân cũng lấy lại tinh thần, ông ấy tức giận không thôi nhìn Từ ma ma giống như nhìn một thứ ngu ngốc!

Thật to gan, vậy mà dám hãm hại tân khoa trạng nguyên do thánh thượng khâm điểm, còn muốn đổi thành một tên chẳng làm nên trò trống gì ư?

Đúng là đáng hận!

Chu đại nhân xoay người, nhìn về phía ông lão vừa bước ra, trong lòng thả lỏng: "Điền thái y, làm phiền ngài rồi."

Từ ma ma nghe thấy vậy mà lại là thái y thì toàn thân mềm nhũn, thảm tới mức không còn ra dáng con người.

Điền thái y cũng từng nghe nói đến trạng nguyên tân khoa năm nay, năm nay mười sáu tuổi, thuở niên thiếu đã thông minh, đứng đầu thi đình với tấm lòng mang đại nghĩa, tuyệt đối là người tài có thể đào tạo, không ngờ rằng suýt chút nữa đã bị hủy hoại.

Điền thái y tiến lên bắt mạch, chẩn bệnh một cái, vẻ mặt hơi thay đổi: "Quả thật Thành đại nhân đã bị chuốc một lượng lớn thuốc mê, bởi vì ngài ấy mất máu quá nhiều, cộng thêm trong cơ thể có độc nên mới có thể tỉnh táo lại..."

"Có độc?" Mọi người hoảng sợ, chẳng lẽ Lương thị này lại lòng dạ độc ác đến mức đó?

Thành Nghị cất giấu sự thô bạo trên người, buông mắt giải thích: "Hạ quan muốn dùng trâm khiến bản thân tỉnh táo một chút, nhưng chung quy thì thuốc mê hơi mạnh, sau đó trong xe ngựa có một con rắn, đúng lúc cắn hạ quan một cái. Nọc rắn này giải được một phần thuốc mê, ngược lại khiến hạ quan tỉnh táo không ít, vì vậy đã cứu được hạ quan."

Điền thái y móc một lọ thuốc từ trong ngực ra: "Thứ này có thể tạm thời làm giảm bớt độc tố, ngài uống một viên trước đi, đợi lão phu kêu người bốc thuốc cho ngài, giải phần độc còn sót lại trong cơ thể trước, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh." Ông lập tức quay đầu nhìn về phía Chu đại nhân: "Chu đại nhân à, lão phu phải nói một câu, e rằng chuyện này phải bẩm tấu lên thánh thượng, sợ rằng bây giờ hôn sự này không thành rồi. Mở công đường thẩm vấn đi, lão phu đi kê thuốc trước đây."

Từ ma ma hoa cả mắt, làm sao bà ta cũng không ngờ rằng đã bỏ nhiều thuốc mê như vậy rồi mà đối phương còn có thể tỉnh táo lại.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip