Tập 77
Nữ tử kia lao ra rất nhanh, lập tức nhào tới quỳ gối trước mặt Tăng Thuấn Hy: "Hoàng thượng... Cầu xin ngài tha cho thần thiếp đi!"
Thành Nghị vốn dĩ đang đi phía sau, nghe thấy câu này, lông mày lập tức cau lại.
Tăng Thuấn Hy cũng cau mày: "Vương Đức Quý? Đây là ai?"
Thần thiếp cái gì, sao y lại không biết mình có phi tử?
Vương Đức Quý lại nhận ra đối phương: "Hoàng thượng, vị này chính là quý phi lúc trước của Tễ vương, Tiết quý phi..."
Tiết?
Tăng Thuấn Hy híp mắt: "Ngươi là người của Tiết gia? Không phải trẫm đã nói, một là chọn tới lãnh cung, hai là xuất cung về nhà mẹ đẻ hay sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Trẫm đã ra lệnh rút lại phong hào của tất cả nữ nhân trong hậu cung, ngươi còn dám to gan tự phong mình làm phi?"
Có lẽ là sự lạnh lẽo toát ra từ trên người Tăng Thuấn Hy khiến Tiết quý phi đóng băng, nàng ta ngước khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra một dung nhan cực kỳ xinh đẹp, hai mắt đẫm lệ nhìn Tăng Thuấn Hy: "Hoàng thượng... Thần thiếp... Không, là nô tỳ sai rồi. Xin Hoàng thượng giữ lại nô tỳ. Nô tỳ đồng ý bưng trà rót nước cho Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng..."
Vương Đức Quý vừa nhìn liền biết Tiết quý phi này là thấy Tễ vương ngã, đây là muốn dùng sắc đẹp họa chủ, muốn cám dỗ hoàng thượng.
Sắc mặt Tăng Thuấn Hy lập tức trầm xuống, nhìn Tiết quý phi, đột nhiên cười thâm trầm: "Ngươi là mỹ nhân như thế, nếu để bưng trà rót nước thì thật đáng tiếc... Trẫm cho ngươi một chỗ để đi có được hay không?"
Thành Nghị nghe thấy câu này, cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn về phía bóng lưng Tăng Thuấn Hy, đôi mắt yên tĩnh nặng nề híp lại.
Chẳng qua một cái chớp mắt tiếp theo, ngay lúc đáy mắt Tiết quý phi xuất hiện vui vẻ thì Tăng Thuấn Hy tàn nhẫn nói: "Nếu Tiết quý phi không muốn xuất cung, lãnh cung cũng không thích hợp với đại mỹ nhân như vậy. Tiết quý phi cũng yêu thích hầu hạ như thế, vậy thì... đưa đến nơi thanh đăng cổ Phật hầu hạ những thượng thần kia là được, cũng coi như là tạo hóa. Vương Đức Quý, kéo xuống! Còn có những kẻ thả cho Tiết quý phi tiến vào đây, toàn bộ dùng trượng đánh chết!"
Dứt lời, y lạnh lùng hừ nhẹ, hoàn toàn không để ý tới Tiết quý phi đang choáng váng ngây ngốc, lập tức kéo tay Thành Nghị đi về phía trước.
Thành Nghị đúng là không ngờ tình cảnh này còn có thể xoay chuyển như vậy, sững sờ đến mức quên rút tay của mình ra, mãi đến khi cảm giác được trên mu bàn tay bị một bàn tay không nhịn được chà xát, khóe miệng hắn giật giật, nhanh chóng rút tay trở về: "Hoàng thượng tự trọng."
Tăng Thuấn Hy cầm lấy bàn tay nhỏ của hắn, đắc ý: "Ai nha, trẫm nắm nhầm rồi. Hóa ra là Thành ái khanh, xem trẫm kìa... Vương Đức Quý, ngươi ở lại chỗ này xử trí đi. Trẫm tự dẫn Thành ái khanh về Ngự Thư Phòng. "
Làm sao Vương Đức Quý không biết được suy nghĩ của Tăng Thuấn Hy, ép xuống khóe miệng đang giương lên nụ cười, vội vàng đáp lại, ở phía sau vung vẩy phất trần trong tay. Lập tức có ám vệ tiến lên, chặn lại miệng Tiết quý phi còn đang định xin tha, lập tức lôi người đi, không cho nàng ta nửa phần cơ hội lên tiếng.
Có Tiết quý phi này làm gương ở phía trước, phi tần hậu cung làm sao còn dám tiếp tục xằng bậy. Bọn họ lập tức cuốn gói quần áo ngoan ngoãn xuất cung, bỗng nhiên, toàn bộ hậu cung trở nên thanh tịnh.
Mà ở bên khác, Thành Nghị đi theo Tăng Thuấn Hy tới Ngự Thư Phòng. Vừa vào Ngự Thư Phòng, Tăng Thuấn Hy vẫn là nhịn không được lần nữa biểu lộ tâm ý. Y nắm lấy hai tay Thành Nghị, rũ mắt, đè người lên trên cửa điện: "A Nghị, mấy năm qua, trẫm thật sự rất nhớ ngươi... Chúng ta hòa thuận lại có được hay không?"
Hàng mi dài của Thành Nghị lay động, ngay khi Tăng Thuấn Hy cảm thấy có cơ hội, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, không chứa bất kỳ cảm xúc gì của nam tử truyền đến, vẫn là câu nói kia: "Hoàng thượng tự trọng."
Thành Nghị vẫn khó chơi như cũ. Tăng Thuấn Hy thật sự bất đắc dĩ, lại sợ nếu bức bách hắn, thì hắn sẽ bỏ chạy lần nữa.
Y chỉ có thể cười khổ kiềm chế tâm tư, bắt đầu thật sự nói với hắn chuyện triều chính vô vị. Rõ ràng lúc A Nghị chưa trở lại, y không ngủ không nghỉ đàm luận với triều thần suốt mấy ngày cũng không cảm thấy vô vị như vậy.
"Trẫm đã sai người đưa tin tức tới Khổ Hàn Chi trước. Chờ mấy ngày nữa lúc trẫm đăng cơ đại xá thiên hạ, sẽ lập tức thả cả nhà Xương Vinh Hoan ra. Mấy năm qua trẫm đã sai người chú ý đến tin tức bên kia. Bởi vì Bùi Triều không uống thuốc nữa, lại có Kinh đại phu điều dưỡng thỏa đáng, sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều. Đến thời điểm chờ Xương Văn Bách trở về, có thể đến Hình bộ hỗ trợ cho ngươi."
Chờ đến khi Tăng Thuấn Hy nói liên miên đến đây, Thành Nghị cuối cùng cũng có chút phản ứng: "Ừm, những năm qua Kinh đại phu có viết thư cho thần."
Mấy năm qua Bùi Triều đã cao lớn. Tuy lúc mới bắt đầu có hơi gian nan, sau đó thân thể đã tốt hơn một chút, bởi vì ở Khổ Hàn Chi đã làm không ít việc chân tay, ngược lại là thân thể càng thêm cường tráng.
Thực ra điều mà Tăng Thuấn Hy không biết chính là sau khi Kinh đại phu đã đưa cả nhà Bùi Triều tới Khổ Hàn Chi, đã đặc biệt đi một chuyến tới trấn Giang Tê cảm tạ hắn. Cũng chính vào lúc ấy, Kinh đại phu đã nói với hắn chuyện hắn có thai, khi đó hắn đã mang thai bảy, tám tháng. Hắn vốn dĩ gầy gò, hơn nữa lúc đó trời giá rét, phải mặc nhiều áo. Hắn còn tưởng rằng bản thân mập lên không ngờ...
Sau đó mượn cớ cố ý dẫn dắt người mà Tăng Thuấn Hy phái tới để bảo vệ bọn họ rời đi. Lúc hắn tới thời điểm sắp sinh, bèn rời đi mấy tháng, mà người đã giúp hắn đỡ đẻ... chính là Kinh đại phu.
Tăng Thuấn Hy không hề biết gì về những chuyện này, nghĩ đến chuyện bản thân mình là nam tử nhưng lại mang thai, Thành Nghị nhìn nam tử trước mắt, đôi mắt trong trẻo càng trở nên u ám.
Tăng Thuấn Hy vốn dĩ đang nói chuyện đến cao hứng, không hiểu sao bị cái nhìn của hắn làm cho tê cả da đầu: "A, A Nghị?"
Thành Nghị đứng lên, chắp tay: "Hoàng thượng vẫn nên gọi tên tự của vi thần thì hơn. Vi thần không nhận nổi tiếng A Nghị này. Hoàng thượng đăng cơ đại xá thiên hạ, là phúc của vạn dân. Vi thần ở đây thay Xương bộ đầu bái tạ Hoàng thượng trước."
Tăng Thuấn Hy lại cảm thấy tâm trạng của Thành Nghị không tốt, trái tim đập loạn một hồi, nghe đến đây, không nhịn được cười khổ nói thầm: Làm hoàng hậu cho y mới chính là sự bái tạ tốt nhất.
Nhưng Thành Nghị vẫn chưa nguôi giận, Tăng Thuấn Hy chỉ có thể mài đao trên đậu hũ mềm, cứ từ từ vậy.
Chỉ là con đường truy thê của hắn thật là dài dằng dặc...
Tăng Thuấn Hy thấy Thành Nghị đã có ý thối lui, bèn hỏi ra mục đích hôm nay: "Ừm... Thành khanh gia, trẫm ban tặng ngươi phủ đệ, sao ngươi không ở?"
Lúc Thành Nghị từ chối cũng đã nghĩ kỹ kế sách ứng đối: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đã có chỗ ở."
Tăng Thuấn Hy đã sớm nghĩ đến điều này, chậm rãi nói: "Ái khanh không cần tiết kiệm giúp trẫm. Ái khanh là nhân tài trụ cột của Hy Nghị quốc ta, cũng là lương thần mà trẫm dùng ba đạo thánh chỉ mời tới. Ngay cả công thần như Đoạn lão tứ bọn họ cũng có phủ đệ mà trẫm đặc biệt ban cho. Ái khanh là ân nhân cứu mạng của trẫm, lại có công trạng vượt trội như vậy. Nếu để cho bách tính biết nhà ở của Thành khanh gia cũ nát như vậy, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ bách tính nói trẫm quá mức hẹp hòi hay sao? Trẫm thế nhưng lại đối xử với vị quan tốt như Thành ái khanh hà khắc như vậy, sợ là sẽ có lời oán hận với trẫm... Thành khanh gia cũng không muốn trẫm trở thành loại hôn quân trong miệng bách tính đấy chứ?"
Thành Nghị: "..." Nhiều năm không gặp, được lắm, công phu miệng lưỡi đúng là tiến bộ hơn không ít.
Thành Nghị cuối cùng vẫn bị Tăng Thuấn Hy giày vò đến không chịu nổi. Hắn biết rằng nếu không đồng ý, kẻ này mỗi ngày có thể nhân cơ hội kêu hắn đến Ngự Thư Phòng tâm sự, Thành Nghị hiểu rõ bèn đồng ý.
Mắt phượng của Tăng Thuấn Hy lập tức cười đến híp lại, được nước lấn tới: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai Thành khanh gia lập tức chuyển đến đó là được rồi. Vừa khéo ngày mai trẫm không có việc gì, sẽ đến giúp Thành khanh gia chuyển nhà."
Khóe miệng của Thành Nghị giật giật, lập tức từ chối: "Không cần, hành lý của vi thần còn chưa mang tới đây. Chẳng qua chỉ có một bao quần áo và ba người, không nhọc Hoàng thượng đại giá."
Cho dù làm phiền, cũng không thể làm phiền y đường đường là một hoàng đế đến giúp hắn dọn nhà.
Ý đồ của đối phương, sao hắn lại không biết?
Tăng Thuấn Hy quá tiếc nuối, chẳng qua cũng không dám cưỡng cầu. Nhưng mà đối phương không cho hắn tới, không có nghĩa là hắn không thể tự mình tới.
Chẳng qua Tăng Thuấn Hy lại không nghe ra thâm ý ba người trong lời nói của Thành Nghị, cho rằng chỉ là hai người tôi tớ. Ngẫm lại đi theo bên cạnh A Nghị còn có Hồng nha đầu to con kia, lần từ biệt này quả thực là đã lâu không gặp.
Lúc Thành Nghị đi ra từ hoàng cung, bèn lên nhuyễn kiệu đã chờ sẵn ở cửa cung. Mãi đến khi đã đi rất xa, Thành Nghị vẫn không nhịn được vén màn che lên liếc nhìn công công đi bên cạnh, sững sờ, không biết nghĩ đến điều gì, lại mạnh mẽ thả xuống.
Nhìn vào một chỗ trống rỗng trong nhuyễn kiệu, ngón tay phải lơ đãng vuốt nhẹ lên chuỗi hạt gỗ trên cổ tay.
Trên những hạt gỗ là những vết trầy xước đã cũ, nhưng dây xỏ hạt lại rất mới, giống như là được xâu lại lần nữa.
Lúc trước thời điểm ở sơn động, hạt gỗ đã bị rơi ra, chờ đến khi hắn tỉnh lại, thì chỉ nhìn thấy hạt gỗ đã được thu thập lại lần nữa. Thành Nghị nghĩ đến Tăng Thuấn Hy không từ mà biệt, một chút mềm lòng dâng lên từ đáy lòng, lại bị hắn đè xuống.
Hắn nhắm mắt lại hồi lâu, mím môi mỏng, không nói gì nữa.
Trước mặt bọn họ, bây giờ lại có một điều áp đặt. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, người kia... vậy mà lại là đương kim thánh thượng, Vân Hy đế... Tăng Thuấn Hy...
Năm đó trên bức thư hắn viết cho Lận Qua Lận đại nhân có ký một cái tên, đầu bút lông viết ra một chữ "Bảo" cứng cáp, nhưng hắn lại không nhìn ra.
Lúc đó hắn còn nghĩ tên húy của đối phương đúng là rất ...., nhưng hôm nay nghĩ lại, là do bản thân đã không chú ý tới.
Lận đại nhân nhìn chữ "Bảo" là biết chính là y, đây cũng xem như là một loại ám hiệu đi.
Cũng chỉ có hắn ngu xuẩn đến mức lúc đó vẫn chưa nghĩ tới chỗ này. Thậm chí sau đó Đoạn Kính Tùng Đoạn đại nhân lại nghe lời hắn răm rắp, hắn cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ đến, năm đó khắp nơi đều là kẽ hở.
Lúc Thành Nghị trở lại Hình bộ, phát hiện Hồng Quảng Bình đã dẫn theo mấy xe hành lý từ trấn Giang Tê về tới kinh thành.
Hồng Quảng Bình đi theo hắn nhiều năm như thế, cũng đã quen thuộc. Hắn ở trấn Giang Tê một mình cũng cô đơn, bèn dẫn hắn ta tới Hình bộ thăng làm nha đầu.
Nhưng mà thời điểm Thành Nghị đến, Hồng Quảng Bình đang luận võ với một người. Thành Nghị đứng ở ngoài cửa, chúng nha dịch nhìn thấy hắn thì định hành lễ, nhưng Thành Nghị lại vung tay lên, chúng nha dịch bèn không lên tiếng.
Người đang đấu với Hồng Quảng Bình là nam tử trung niên mặc trang phục nha dịch bình thường, chẳng qua lúc trước ông ta chính là nha đầu Hình bộ, lúc đó Tân đại nhân còn đang nhậm chức.
Chẳng qua sau khi Thành Nghị đến, phát hiện người này tay chân không sạch sẽ, có nhận hối lộ, chỉ là nhận cũng không nhiều. Lúc đó Tân đại nhân cũng là mở một mắt nhắm một mắt, nhưng Thành Nghị lại không chịu được hành vi như vậy, bèn lập tức giáng chức ông ta. Đúng lúc Hồng Quảng Bình sắp tới, liền thăng Hồng Quảng Bình làm nha đầu, biếm đối phương xuống làm nha dịch bình thường.
Hồng Quảng Bình còn chưa đến thì đã ngồi lên chức vị của người này. Nha đầu lúc trước dĩ nhiên không phục, cho nên lúc Hồng Quảng Bình đi tới bên này tìm Thành Nghị, vừa báo lên tục danh, thì đã bị người này tới đánh ngay.
Hồng Quảng Bình thân là bá chủ một phương ở trấn Giang Tê, sao có thể chịu thua, cho nên lập tức đánh trả.
Nha đầu này vốn dĩ không phải đối thủ của Hồng Quảng Bình, chẳng qua chỉ hơn trăm chiêu, đã bị Hồng Quảng Bình đạp ở dưới chân, hắn ta ngẩng đầu lên: "Còn có ai không phục thì cứ đến đây! Lão tử phụng bồi!"
Nói đùa, từ năm đó quá yếu suýt chút nữa đã liên lụy đại nhân cứu bọn họ. Sau khi Hồng Quảng Bình trở về từ cõi chết, năm năm nay đã đặc biệt tìm người luyện tập thân thủ thật tốt, tuy không quá lợi hại, nhưng đối phó những nha dịch này thì vẫn thừa sức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip