oneshot
Ánh nắng tháng Tư len lỏi qua những tán cây, rắc xuống mặt đất những mảng sáng loang lổ. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hương cỏ non và thoảng chút hương hoa từ những cánh đồng xa. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân khẽ chạm lên nền đất.
Nut và Hong ngồi trên bãi cỏ ven hồ, nơi họ vẫn thường đến mỗi khi muốn trốn khỏi những bộn bề cuộc sống. Mặt nước phản chiếu bầu trời trong vắt, tựa như một tấm gương phản chiếu những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp. Hong nghiêng đầu, nhìn Nut với đôi mắt ánh lên chút gì đó vừa mong chờ, vừa bất an.
“Chúng ta sẽ mãi bên nhau, đúng không?”
Giọng cậu nhẹ như một làn gió thoảng, mềm mại nhưng mang theo một nỗi niềm mơ hồ. Nut quay sang, bắt gặp ánh mắt ấy—đôi mắt cậu đã yêu từ rất lâu, đôi mắt phản chiếu cả bầu trời rộng lớn. Cậu không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là nắm lấy tay Hong, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay ấy truyền đến.
Nut mỉm cười.
“Ừ, mãi mãi.”
Những lời ấy tan ra trong gió, dịu dàng như ánh mặt trời rơi trên làn da. Chúng giống như một lời khẳng định chắc chắn, một điều hiển nhiên không cần phải nghi ngờ. Nut chưa từng nghĩ đến khả năng “mãi mãi” có thể có giới hạn.
Hong bật cười khe khẽ, ngả đầu lên vai Nut, cảm nhận nhịp tim vững chãi của cậu. Khoảnh khắc này, dưới ánh nắng dịu dàng của tháng Tư, mọi thứ đều thật bình yên. Cả hai không cần nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, nghe tiếng gió rì rào, tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ.
Xa xa, một cánh chim sải cánh trên nền trời xanh thẳm. Tựa như một lời hứa đã được gửi gắm vào vĩnh hằng.
Nhưng không ai nói cho Nut biết rằng
“mãi mãi” có thể ngắn đến thế nào.
Mưa tháng Tư, không báo trước, đổ xuống như một làn sóng xô mạnh vào bờ, không cho thời gian kịp xoay chuyển. Những giọt nước từ trên cao rơi xuống, va đập vào mặt đất rồi vỡ ra thành hàng nghìn mảnh vụn nhỏ, lạnh lẽo. Cơn mưa đến như thể không có lý do, không có cảnh báo. Nó làm không gian như tan ra, hòa lẫn vào nhau, dày đặc và nặng trĩu.
Nut đứng giữa cơn mưa, cảm giác lạnh buốt từ những giọt nước xuyên qua áo, thấm vào da thịt, nhưng cậu không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng trong lòng. Cậu đứng đó, giữa màn mưa dày đặc, chẳng còn biết mình đang ở đâu. Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, như thể cả thế giới đã bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng đau đớn.
Ngày Hong mất, trời mưa như trút nước. Mưa không chỉ xóa đi cảnh vật, mà còn xóa đi phần nào nỗi đau, dù cho nó không thể làm sạch được những vết thương trong tâm hồn Nut.
Cậu đã không thể làm gì. Không thể giữ cậu lại, không thể kéo Hong ra khỏi bóng tối đang kéo cậu đi. Tất cả những gì Nut có thể làm là đứng đó, nhìn theo bóng hình người mình yêu dần khuất xa, không kịp nói lời tạm biệt.
Khi Nut đứng trước di ảnh của Hong, cảm giác như thời gian dừng lại. Trước mắt cậu, khuôn mặt ấy vẫn mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp, như thể Hong chưa từng rời đi. Cậu muốn gọi tên Hong, muốn lao đến để ôm lấy cậu, nhưng những lời ấy cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Mưa vẫn rơi, không ngừng. Những giọt mưa lạnh lẽo chạm vào bàn tay Nut, như những vết cắt sắc nhọn. Nhưng dù mưa có lạnh đến đâu, nó vẫn không lạnh bằng sự trống rỗng trong lòng cậu. Nut cảm thấy như mình đang đứng giữa một đại dương mênh mông, không bờ bến, không điểm tựa.
Cơn mưa ngoài kia có thể tạnh, nhưng nỗi đau này, có lẽ sẽ mãi không bao giờ nguôi.
Nó cứ như thế kéo dài không ngừng, từng cơn mưa dai dẳng làm mọi thứ trở nên mờ mịt. Những đám mây xám xịt lấp kín bầu trời, chẳng có chút ánh sáng nào len lỏi vào không gian. Đường phố vắng tanh, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng xe cộ lướt qua nhanh chóng, như thể mọi thứ đều cố gắng lẩn trốn khỏi nỗi buồn vô tận đang bao trùm lấy Nut.
Bạn bè của Nut nói cậu phải học cách chấp nhận, phải học cách tiếp tục sống. Họ bảo cậu phải đứng dậy, phải bước đi, vì thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Nhưng làm sao có thể chấp nhận khi mỗi ngày thức dậy, Nut lại đối diện với một thế giới vắng lặng, nơi thiếu vắng tiếng cười của Hong?
Cậu đi qua những con phố quen thuộc, những quán cà phê mà cả hai đã từng ngồi bên nhau, nhâm nhi từng ngụm cà phê ấm áp, trao nhau những câu chuyện vu vơ. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều trống vắng. Quán cà phê vẫn đó, vẫn có những chiếc ghế gỗ mộc mạc, nhưng không còn cậu ấy ngồi bên cạnh. Tất cả chỉ còn là sự im lặng lạ lùng, nơi những ký ức chợt ùa về, sắc nét và đau đớn.
Những bản nhạc Hong thích vẫn vang lên trong những quán cà phê, trong phòng Nut, trong mỗi ngóc ngách của căn nhà này. Những giai điệu ấy từng là thứ mà Nut và Hong cùng lắng nghe, cùng chia sẻ, ngân nga theo từng nhịp, như thể mọi thứ đều trôi đi trong sự hòa hợp. Nhưng giờ đây, mỗi bản nhạc chỉ còn là một khúc nhạc đau đớn, buộc Nut phải đối diện với nỗi nhớ mà không thể trốn tránh. Không còn ai bên cạnh cậu để cùng hát lên những ca từ ấy, không còn ai để cùng Nut ngân nga lời bài hát như lúc trước.
Cơn mưa vẫn rơi đều đặn, dường như không muốn để Nut quên đi, dường như nó muốn nhấn chìm cậu vào nỗi đau mà không thể nào thoát ra. Cậu nhìn ra cửa sổ, từng giọt mưa lăn dài trên kính, giống như những giọt nước mắt cậu không thể khóc. Không có sự giải thoát trong cơn mưa này, chỉ có sự nhắc nhở rằng cậu không thể quay lại, không thể thay đổi được gì.
Từng bức thư Nut viết cho Hong giờ chỉ còn là những tờ giấy ướt nhòe vì nước mắt. Những lời hứa viết trong lúc đầy hy vọng, những dự định mà hai người sẽ cùng thực hiện, tất cả giờ chỉ còn là những vết mực nhòe nhoẹt, không còn rõ ràng. Nut giữ lại chúng như giữ lấy những mảnh vỡ của quá khứ, nhưng chẳng thể ghép lại được hình ảnh hoàn chỉnh của Hong. Cậu ôm những bức thư trong tay, ngửi lại mùi giấy cũ, nhưng tất cả chỉ còn là sự buồn bã, sự hụt hẫng không thể lấp đầy.
Những ký ức ấy trở thành những vết thương âm ỉ trong lòng Nut, là nỗi đau mà cậu không thể nào quên, không thể nào xóa nhòa. Cậu không biết làm sao để sống tiếp, không biết làm sao để tiếp tục mà không có Hong bên cạnh. Cậu chỉ biết đứng yên giữa cơn mưa tháng Tư, không có lời giải cho nỗi đau, không có cách nào để quên đi.
Tháng Tư năm sau, cơn mưa đã dứt, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong không gian, như một ký ức không thể phai mờ. Bầu trời hôm nay trong vắt, không một áng mây, như thể thời gian đã tẩy sạch mọi vết nhơ, chỉ còn lại một không gian mở rộng, trống trải.
Nut đứng trước cổng công viên, nhìn vào không gian rộng lớn phía trước. Nơi này, nơi họ từng đi qua tay trong tay, nơi từng là điểm hẹn của những buổi chiều tươi sáng, ngập tràn tiếng cười. Những bức tường, những lối đi giờ đây vẫn như xưa, chỉ có điều là thiếu vắng bóng dáng của một người.
Cậu bước đi, từng bước chậm rãi, cảm giác như mỗi bước đi đều nặng trĩu, như đang mang cả một phần ký ức nặng nề. Những chiếc lá rơi lác đác dưới đất, những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa cỏ quen thuộc, mùi thơm dịu dàng, nhắc nhớ về những khoảnh khắc bên Hong. Mọi thứ ở đây vẫn không thay đổi, nhưng tất cả đều trống vắng, lạnh lùng.
Nut dừng lại dưới gốc cây lớn, nơi Hong từng thích ngồi. Cây vẫn đứng đó, vững chãi như ngày nào, nhưng Nut biết rằng bây giờ, cái bóng của cây không thể nào che chở cho cậu như trước. Cậu ngồi xuống, đôi mắt dõi theo những tán lá, nơi ánh sáng mặt trời xuyên qua, vẽ lên những vệt sáng chói chang trên mặt đất.
Trong lòng Nut, một cảm giác xót xa dâng lên. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng tất cả đều đã khác. Cậu không còn nhìn thấy Hong cười đùa dưới tán cây này, không còn nghe thấy những câu chuyện Hong kể, không còn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy.
Nut ngồi im dưới gốc cây, mắt nhắm lại, để mặc gió lướt qua khuôn mặt, len lỏi vào tóc, mang theo những âm thanh mơ hồ. Tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót xa xa, tất cả như đang hòa vào nhau thành một bản nhạc buồn, nhẹ nhàng, nhưng đầy nặng trĩu.
"Tháng Tư là khởi đầu"
Hong từng nói thế. Câu nói ấy giờ đây như một lời thì thầm của quá khứ, vang vọng trong tâm trí Nut, mãi không chịu buông.
Nhưng với Nut, tháng Tư lại là một cái kết.
Là lời hứa không thể giữ.
Là khoảng trống không thể lấp đầy.
Là những ngày dài trôi qua trong im lặng, với mỗi góc phố, mỗi quán cà phê, mỗi nốt nhạc đều thiếu vắng bóng dáng của Hong. Cậu không còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy, không còn được nghe giọng cười trong trẻo mà Hong từng mang đến. Tất cả giờ đây chỉ còn là những ký ức nhạt nhòa, bị mưa tháng Tư cuốn trôi theo thời gian.
Nut khẽ siết chặt tay, nhưng không thể nào nắm giữ được gì. Cảm giác như cậu đang giữ một thứ gì đó mỏng manh, dễ vỡ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm tan biến.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa cỏ, làn sóng mát lạnh từ những ngọn cây cao. Mỗi cơn gió như một cái chạm tay, dịu dàng và gần gũi, nhưng cũng đầy xa xôi. Nut khẽ mở mắt, ngước nhìn bầu trời cao xanh, không một đám mây. Dường như bầu trời hôm nay cũng không có gì là thay đổi, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đều đã thay đổi quá nhiều rồi.
Một làn sóng âm thanh mơ hồ dâng lên trong tâm trí cậu, như thể Hong đang ở đâu đó, đứng cạnh cậu, thầm thì những lời chưa nói hết. Cậu có thể cảm nhận sự hiện diện của Hong, dù cậu biết rõ ràng rằng người đó đã rời đi từ lâu.
Như thể Hong chưa từng rời đi.
Cái cảm giác ấy nhẹ nhàng như gió, nhưng lại mạnh mẽ như một cơn sóng xô vào lòng cậu. Nut không thể giữ nổi những giọt nước mắt đang trào ra. Nhưng thay vì khóc, cậu chỉ ngồi đó, trong im lặng, chấp nhận mọi thứ như một sự thật không thể thay đổi.
“Cậu đã từng nói tháng Tư là khởi đầu…” Nut thì thầm, giọng cậu mỏng manh như gió.
“Nhưng giờ đây, chính là tháng Tư là cái kết cho tất cả.”
Cậu không biết liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có Hong bên cạnh hay không. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy – dù chỉ là trong ký ức, dù chỉ là trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip