end - yêu nhau rồi

Sau tất cả những gian nan và thử thách mà họ đã cùng nhau vượt qua, Đỗ Thành và Thẩm Dực cuối cùng đã tìm được sự bình yên trong tình yêu của mình. Những ngày tháng sống bên nhau không còn là những khoảnh khắc đầy căng thẳng và áp lực nữa, mà giờ đây là những giờ phút ấm áp, đầy ắp yêu thương. Mọi chuyện như lắng đọng lại, những vết thương lòng dần được chữa lành, và những bóng tối trong quá khứ giờ chỉ còn là những ký ức mờ nhạt.

Thẩm Dực và Đỗ Thành chẳng còn phải đối mặt với sự lo lắng, căng thẳng vì công việc hay những mối nguy hiểm nữa. Thay vào đó, họ dành thời gian bên nhau, tạo dựng những kỷ niệm đẹp. Cả hai thậm chí đã cùng nhau chuẩn bị những bữa tối ấm cúng tại nhà, những cuộc trò chuyện dài vào những buổi tối khuya. Đó là những khoảnh khắc giản dị nhưng lại vô cùng quan trọng, nơi mà tình yêu giữa họ dần trưởng thành và trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.

Và không lâu sau đó, mối quan hệ của họ không thể giấu giếm được nữa. Cả đội Bắc Giang, bao gồm những người bạn đồng đội thân thiết, đã sớm nhận ra tình cảm đặc biệt giữa Đỗ Thành và Thẩm Dực. Dù cả hai vẫn chưa công khai, nhưng những ánh mắt, những cử chỉ thân mật giữa họ không thể nào qua mắt được các đồng nghiệp trong cục. Những lần đi công tác cùng nhau, những lần đùa giỡn, trò chuyện, hay chỉ đơn giản là những buổi trưa cùng ăn cơm đã tạo ra những tín hiệu rõ ràng mà mọi người dễ dàng nhận ra.

Dù Đỗ Thành và Thẩm Dực luôn giữ một khoảng cách nhất định, không để chuyện tình cảm của mình trở thành chủ đề công khai trong cục, nhưng họ lại không thể che giấu được cái sự ngọt ngào mà tình yêu đem lại. Cả đội, từ cục trưởng Trương cho đến các đồng đội, đều đã bắt đầu đùa giỡn về mối quan hệ của họ. Những câu nói đùa, ánh mắt tinh nghịch của đồng nghiệp, mọi thứ cứ thế diễn ra một cách tự nhiên.

Ngày nọ, trong một buổi họp đội bình thường, khi tất cả đều đang chú ý vào những vấn đề công việc, bất chợt Đỗ Thành và Thẩm Dực lại bị kéo vào một cuộc trò chuyện... không chính thức. Câu chuyện bắt đầu từ một ánh mắt lén lút giữa họ, và rồi những đồng đội bắt đầu thắc mắc.

"Mọi người... Dạo này thấy Đỗ Thành và Thẩm Dực thân thiết quá nhỉ?" Lý Hàm, đồng nghiệp của họ, cười cười nói.

Đỗ Thành chỉ cười nhẹ, cố gắng làm ra vẻ thờ ơ nhưng không khỏi đỏ mặt một chút. Còn Thẩm Dực, anh đã quen với những câu trêu chọc này, nhưng lần này lại có vẻ ngượng ngùng hơn bao giờ hết.

"Chúng tôi chỉ là đồng đội mà thôi," Đỗ Thành đáp, nhưng ánh mắt của anh không thể che giấu được sự dịu dàng khi nhìn về phía Thẩm Dực.

"Ồ, đồng đội thôi sao?" Cục trưởng Trương, người luôn nghiêm túc và thận trọng, cũng không bỏ qua cơ hội này. Bà giả vờ hắng giọng, rồi nhìn về phía Đỗ Thành và Thẩm Dực với ánh mắt đùa cợt. "Thế thì tôi đoán rằng cả hai sẽ tổ chức một buổi tiệc để chia vui mừng chứ?"

Lời nói của cục trưởng khiến cả phòng họp vang lên tiếng cười, mọi người đều nhìn nhau đầy hài hước. Đỗ Thành và Thẩm Dực, dù đã quen với những trò đùa này, nhưng lần này họ không thể không nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự ngại ngùng.

"Chúng tôi... còn phải làm việc," Thẩm Dực nói, nhưng giọng điệu của cậu không hề thuyết phục. Mọi người đều nhận ra rằng có gì đó khác biệt trong thái độ của cậu.

"Vậy thì cho chúng tôi làm người tổ chức tiệc nhé," Lý Hàm nhanh nhảu nói, mắt sáng lên. "Thật là... thật tuyệt vời khi thấy hai người cuối cùng cũng thừa nhận tình cảm của mình."

Đỗ Thành và Thẩm Dực đều đỏ mặt, không thể nào giải thích thêm, chỉ biết nhìn nhau cười khúc khích.

"Thôi, thôi, để tôi lo chuyện này," Cục trưởng Trương tiếp tục đùa. "Nhưng mà nếu các cậu không tổ chức tiệc thì không sao, tôi sẽ tự mình lo việc này. Chúng ta có lẽ sẽ phải chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn để chúc mừng hai người. Xem ra tình yêu này phải được cả cục Bắc Giang biết đến."

Những lời đùa cợt, những ánh mắt đắm đuối của các đồng nghiệp khiến cả phòng họp tràn ngập không khí vui vẻ. Dù cả Đỗ Thành và Thẩm Dực đều không nói gì thêm, nhưng sự im lặng của họ lại càng làm cho mọi người thêm tin tưởng vào mối quan hệ đặc biệt giữa hai người.

Cuối cùng, họ không thể giữ im lặng thêm được nữa. Cả cục Bắc Giang trở thành một bữa tiệc lớn để chúc mừng tình yêu của Đỗ Thành và Thẩm Dực. Mọi người cùng nhau cười đùa, chia sẻ niềm vui với họ. Dù là những đồng đội luôn mạnh mẽ và kiên cường, nhưng những tình cảm chân thành lại có thể làm cho bất kỳ ai, kể cả những người từng đối mặt với cái chết, cũng phải mềm yếu trong tình yêu.

Cả Đỗ Thành và Thẩm Dực đều hiểu rằng mối quan hệ này không chỉ đơn giản là tình yêu giữa hai người, mà còn là sự ủng hộ của toàn bộ đội Bắc Giang. Tình cảm giữa họ không chỉ là tình yêu cá nhân, mà là một phần của gia đình, của đội ngũ mà họ đã cống hiến hết mình.

Khi họ nhìn nhau trong ánh sáng của bữa tiệc, họ biết rằng dù cuộc sống có khó khăn, dù tình yêu có phải đối mặt với bao thử thách, thì chỉ cần họ còn bên nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Tình yêu này không chỉ là của riêng họ, mà là một phần của những gì họ đã cùng nhau xây dựng.

Và thế là, câu chuyện tình yêu của Đỗ Thành và Thẩm Dực tiếp tục, không chỉ trong những khoảnh khắc lãng mạn mà còn trong những ngày tháng đầy ắp sự hỗ trợ và đồng hành của những người bạn đồng đội. Dẫu có gian khổ, dẫu có sóng gió, họ vẫn đứng vững, vững vàng như một đội ngũ, như một gia đình.

___________________________________________________________________

Mạch truyện chính đến đây là hoàn thành rồi. 

Hẹn mọi người ở phần Ngoại truyện nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip