ngoại truyện 1: một ngày bình yên
Mùa hè Bắc Giang vẫn luôn đầy nắng, những tia sáng vàng vọt xuyên qua cửa sổ phòng làm việc, chiếu xuống những chồng hồ sơ đang chất đống trên bàn của Đỗ Thành. Hôm nay là một ngày đặc biệt, không có vụ án nghiêm trọng nào, không có cuộc gọi bất ngờ, không có những cuộc họp khẩn cấp. Cả đội có thể thở phào một chút sau một thời gian dài căng thẳng. Nhưng đó cũng là lý do mà Đỗ Thành cảm thấy có chút bứt rứt, giống như một sự yên bình quá lâu sẽ khiến mọi người thiếu cảnh giác.
Thẩm Dực ngồi đối diện, vẫn luôn có thói quen dựa vào thành ghế, mắt nhìn vào màn hình máy tính mà không hề rời mắt. Cậu có thể trông như không mệt mỏi, nhưng người hiểu cậu như Đỗ Thành lại nhận thấy những dấu hiệu lạ từ lâu rồi. Kể từ khi cậu tỉnh lại sau vụ tai nạn và những cơn ác mộng bám riết, cậu luôn có một vẻ trầm tư, đôi khi hay thất thần và mệt mỏi. Tuy không nói ra, nhưng Đỗ Thành biết cậu đã bắt đầu tìm lại những mảng vỡ trong tâm hồn mình, và anh sẽ không để cậu phải một mình chịu đựng.
Đã vài tuần kể từ ngày Đỗ Thành và Thẩm Dực chính thức thừa nhận tình cảm của mình. Những tháng ngày căng thẳng đã qua đi, nhưng không vì vậy mà tình cảm của họ trở nên hời hợt hay nhàm chán. Trái lại, mỗi ngày bên nhau đều tràn đầy ý nghĩa, dù là lúc ngồi cạnh nhau trong phòng làm việc, hay là những buổi tối yên tĩnh bên nhau. Và hôm nay, Đỗ Thành đã quyết định, sau một thời gian dài đắn đo, sẽ tạo ra một khoảnh khắc nhỏ nhưng đặc biệt để họ có thể cảm nhận rõ tình cảm này.
"Em có muốn đi đâu đó không?" Đỗ Thành đột ngột hỏi, giọng anh trầm ấm và đầy ý định.
Thẩm Dực ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn anh một cách chăm chú. Cậu hơi ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu. Cậu luôn biết Đỗ Thành không phải kiểu người dễ dàng mở lời để mời gọi ai đó, đặc biệt là khi anh đã từng quá nghiêm túc trong công việc. Nhưng lần này, có vẻ như anh muốn điều gì đó khác biệt.
"Đi đâu?" Thẩm Dực hỏi lại, vẫn chưa thể đoán được ý định của Đỗ Thành.
"Chúng ta có thể về nhà, anh nấu bữa tối cho em," Đỗ Thành mỉm cười, ánh mắt ấm áp và đầy chân thành.
Thẩm Dực bất ngờ. Anh... nấu bữa tối? Đúng vậy, mặc dù Đỗ Thành luôn là người nghiêm túc trong công việc, nhưng khi anh đã quyết định làm điều gì đó cho Thẩm Dực, anh sẽ hết lòng làm tốt nhất có thể. Và nếu là chuyện bếp núc, anh không bao giờ né tránh, mặc dù tay nghề chưa phải là chuyên gia.
"Em... có thể giúp được gì không?" Thẩm Dực hỏi, dù là muốn giúp, nhưng cậu cũng không muốn can thiệp vào công việc của anh.
"Không cần đâu, cứ để anh làm," Đỗ Thành đáp, với giọng điệu chắc chắn. "Chúng ta cần có một bữa tối thực sự để thư giãn."
Cuối cùng, họ cùng nhau rời khỏi cục Bắc Giang, để lại đằng sau những lo toan công việc. Cả hai người lái xe về nhà, cảm nhận được sự bình yên trong không khí. Khi về đến nhà, Đỗ Thành bắt tay vào công việc bếp núc. Mùi thức ăn thơm lừng bắt đầu lan tỏa trong không gian, và Thẩm Dực đứng trong phòng khách, chăm chú nhìn anh làm.
"Có khi nào em tưởng tượng anh lại làm đầu bếp không?" Thẩm Dực trêu đùa, hơi ngạc nhiên trước sự khéo léo của Đỗ Thành.
"Không, an hkhông nghĩ mình là đầu bếp," Đỗ Thành cười, nhưng vẫn chăm chú vào việc nấu nướng. "Chỉ là anh muốn tạo ra một không gian thoải mái cho em, một bữa tối không có công việc, không có chuyện gì phải lo."
"Em cũng muốn vậy," Thẩm Dực đáp, lòng bất giác ấm áp. Cậu không phải lo nghĩ về những vụ án, không phải nhìn vào màn hình máy tính suốt cả ngày, không phải gánh vác mọi trách nhiệm của một cảnh sát. Cậu chỉ cần tận hưởng những khoảnh khắc bình yên bên người mình yêu.
Sau bữa tối, hai người ngồi lại bên nhau trên sofa, cùng thưởng thức tách trà. Một không khí nhẹ nhàng, thoải mái, không có sự vội vàng hay căng thẳng. Những ngày qua, họ đã trải qua quá nhiều khó khăn, đã đối mặt với những thử thách lớn lao, nhưng giờ đây, chỉ cần ngồi bên nhau, cùng nhìn về tương lai, mọi thứ đều trở nên thật đơn giản.
Thẩm Dực bất chợt lên tiếng: "Đỗ Thành, cảm ơn anh, vì đã luôn ở bên em, cho dù thế nào."
Đỗ Thành nhìn cậu, ánh mắt đầy trìu mến. "Em cũng vậy, Dực. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để bảo vệ em."
Lần này, không còn sự căng thẳng, không còn sự bối rối. Cả hai chỉ đơn giản là ngồi bên nhau, nắm lấy tay nhau và tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc. Thực sự, không cần gì hơn nữa.
Hôm nay, không có vụ án, không có mối nguy hiểm. Chỉ có hai người, yêu nhau, cùng xây dựng một tương lai đầy hi vọng và bình yên.
Và thế là, tình yêu giữa Đỗ Thành và Thẩm Dực không chỉ là một câu chuyện của hai người, mà là một câu chuyện đầy ắp tình bạn, sự hy sinh và lòng kiên trì. Họ đã vượt qua mọi thử thách và xây dựng cho mình một cuộc sống thật sự hạnh phúc, trong vòng tay của những người đồng đội luôn sẵn sàng ủng hộ và bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip