Chương 11: Tớ vẫn luôn muốn ở bên cậu.
Trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng, chiếc rèm cửa màu be khẽ bay bay để lộ những tia sáng ngày mới le lói soi vào trong. Tiếng rung bần bật vang lên khiến Tô An tỉnh giấc. Nó khẽ cựa mình, quơ tay tìm điện thoại.
"Này, vẫn chưa dậy à?"
"Cậu quên hẹn với tớ đấy à?"
"Dậy đi"
"Tớ ở dưới nhà rồi này"
-Thôi chết rồi- Tô An bật vùng dậy. Đêm qua mãi mới ngủ được nên lúc điện thoại báo thức, nó quờ tay tắt đi. Vội vàng nhắn tin một câu cho Hoàng Vũ, nó lao ra khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh.
" Xin lỗi cậu vào nhà đợi tớ xuống ngay đây"
Hoàng Vũ đọc xong tin nhắn chỉ biết chẹp miệng một cái rồi ngồi lên yên xe đạp chơi rắn săn mồi. Mười phút sau thì thấy Tô An hớt hải chạy ra mở cổng.
-Sao không vào trong nhà ngồi đợi?- Tô An vừa mở khóa vừa hỏi.
- Thôi, cậu cũng nhanh mà- Hoàng Vũ cất điện thoại vào túi, cười nói.
- Xin lỗi nhé, tớ tắt báo thức nên ngủ quên- Tô An rối rít xin lỗi rồi nhìn vào chiếc xe đạp, mặt đầy vẻ lưỡng lự- Mà cậu định đi xe đạp dưới thời tiết này á hả?
- Tớ là người đèo mà. Cậu lo gì chứ? Thôi đừng chần chừ nữa không muộn giờ chiếu phim bây giờ- Hoàng Vũ vừa nói vừa quay xe hoàn toàn không có ý thay đổi quyết định.
Tô An im lặng lật đật trèo lên xe nhưng trong lòng thì chửi thầm. Trời nóng 32 độ C mà tên này còn muốn đi xe đạp, có phải là do nóng quá nên bị hâm rồi không? Hôm nay, Hoàng Vũ rủ nó đi xem phim ở Megastar bên Vincom Bà Triệu. TẬN BÀ TRIỆU ĐẤY. Muốn đi đến đó phải đi qua cầu Long Biên và một đoạn rất xa nữa. Tô An rất muốn chửi cái tên đang lên cơn này một trận nhưng nó lại ngại việc mình dậy muộn nên thôi đành ngoan ngoãn ngồi im phía sau, chiều theo ý thằng bạn.
Hoàng Vũ có vẻ rất vui, cười nói rôm rả cả chặng đường. Khi đi qua cầu Long Biên còn rất phấn khích.
-Đấy, đi xe đạp mát mà. Hôm nay có nắng chút thôi chứ cũng có gió.
- Mà cậu nghĩ xem, mình đi xe buýt mãi rồi có bao giờ được ngắm trời xanh như thế này không?
Tô An bám chặt vào áo thằng bạn, vô cảm trừng trừng nhìn vào cái tấm phản trước mặt.
Ừ thì cũng mát, ừ thì trời cũng trong và xanh nhưng mà đau đít có được không?
Tên này hôm nay đúng là bị động kinh rồi. Đi xe đạp mà phi như điên. Mà đường có phải bằng phẳng gì cho cam, không ổ gà thì cũng ổ voi.
Hoàng Vũ nhìn xuống bàn tay đang túm chặt vào áo mình, tủm tỉm cười. Dường như cũng cảm nhận cái nhìn đầy trách móc sau lưng, cậu dần đạp chậm lại. Nhưng khi thấy Tô An hơi thả tay ra, Hoàng Vũ lại gồng lên cật lực đạp và cái mông của Tô An lại bị hành hạ.
Nhây cả một chặng đường, cuối cùng cả hai cũng đến nơi. Ngay khi chiếc xe đạp phanh kít lại, Tô An không chần chừ nhảy xuống. Nó đưa tay xoa xoa cái hông mỏi nhừ của mình. Hoàng Vũ làm như không thấy vẫn tỏ vẻ hớn hở đi vào gửi xe. Tô An híp mắt nhìn theo nhưng rồi vẫn nhịn xuống. Dù sao ngày hôm nay nó cũng nên nhường nhịn Hoàng Vũ một chút thì hơn. Nó vừa xoa hông vừa hơi thất thần nghĩ về việc phải nói với Hoàng Vũ như thế nào.
-Này, sao ngẩn người ra thế? Đi thôi- Hoàng Vũ không biết đã đi ra từ lúc nào, huých người nó, cười tươi rói khiến Tô An hơi sững lại. Nó bỗng đưa mắt nhìn cậu bạn từ đầu đến chân. Vừa nãy vội đi nên nó không để ý lắm, bây giờ mới thấy hôm nay cậu bạn của mình có hơi khác lạ.
-Sao thế?- Hoàng Vũ chớp mắt, cười cười.
- Cậu... hôm nay ăn diện quá vậy?- Tô An ngập ngừng hỏi.
Mắt nhìn lên cái đầu được vuốt keo gọn gàng rồi lại lướt xuống dưới. Chỉ là áo phông kẻ sọc xanh đen và quần jean nhưng có thêm phụ kiện là một chiếc đồng hồ bản to và đôi giày Adidas đen nên trông vô cùng năng động, khỏe khoắn.
-Sao? Đẹp trai quá à?- Hoàng Vũ hơi hất cằm, tự tin nhếch mày một cái.
Tô An chề môi. Nó quyết định bỏ qua câu hỏi ngu xuẩn của mình và quay người đi. Thật ra cũng không phải là ăn diện mà là lần đầu tiên, nó cảm nhận được cậu bạn ngày nào còn lùn hơn mình giờ đây đã trở thành một chàng trai thực sự. Cảm giác vừa lạ vừa quen rất khó diễn tả.
Hoàng Vũ không nhận được câu trả lời cũng không xấu hổ, cười toe toét sải bước đi theo Tô An.
Bộ phim Hoàng Vũ chọn là bộ phim tình cảm. Ban đầu cậu cũng định đặt vé phim hành động nhưng Hoàng Vũ biết Tô An rất chậm chạp về mặt tình cảm. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn phim tình cảm để đả thông tư tưởng Tô An. Dù sao phim này cũng được đánh giá khá cao trên mạng và trailer cũng không tệ.
Khi bước vào rạp, Hoàng Vũ thấy cũng đông người nên cũng yên tâm hơn. Nhưng được khoảng ba mươi phút, cậu bắt đầu cảm thấy đuối. Không phải phim không hay mà là không hợp gu. Cậu nhàm chán chống cằm nhìn sang bên Tô An thì thấy nó đang tựa đầu vào ghế, tay vẫn không ngừng bốc bỏng ngô cho vào mồm, chăm chú xem phim. Hoàng Vũ liền phá đám, thò tay sang túi bỏng của Tô An.
-Này sao không ăn bỏng của cậu đi?- Tô An đánh tét một cái vào cái tay đang xâm phạm chủ quyền kia.
- Ăn hết rồi- Hoàng Vũ vừa nhét bỏng vào mồm vừa hì hì cười.
Tô An nhướn mày một cái, thực sự hôm nay nó cứ cảm thấy Hoàng Vũ có cái gì đó lạ lắm. Nhưng không thể nào nói rõ là lạ ở chỗ nào.
-Cậu thấy phim này hay không?- Hoàng Vũ không hề khách sáo, tiếp tục thò tay bốc thêm một nắm nữa.
- Sến.
Nhàn nhạt phin ra một từ, nó quay đầu tiếp tục xem phim. Câu trả lời khiến Hoàng Vũ không nhịn được bật cười. Đúng là đồ mặt liệt, phim không hay cũng chẳng có biểu cảm gì cả.
-Thế không hay thì ra ngoài nhé. Sáng chưa ăn gì, bây giờ ăn bỏng ngô cầm hơi mà vẫn đói quá.
Tô An nghe thấy Hoàng Vũ nói vậy liền suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thực sự nó gần hết kiên nhẫn để xem bộ phim này rồi. Bình thường Hoàng Vũ chọn toàn phim hay mà không hiểu sao lần này lại sai lầm như vậy.
Cả hai rình lúc chuyển cảnh liền đứng dậy, lom khom xin lỗi mọi người để chuồn ra ngoài.
-Cuối cùng cũng ra được. Lần đầu tiên xem phim mà cảm thấy bí bách như vậy- Hoàng Vũ vừa bước ra được khỏi rạp phim vừa nói.
- Phim cậu chọn đấy- Tô An không nhân nhượng nhắc nhở cậu bạn.
- Thì trên mạng đánh giá là hay, sâu sắc này nọ. Thôi quên đi, đói muốn chết rồi. Cậu muốn ăn gì?
- Tùy cậu.
- Pizza nhé.
- Ừ.
- Hay lẩu một người?
- Cũng được.
- Thôi ăn gà rán đi.
Tô An dừng chân quay sang trừng mắt nhìn tên cà chớn bên cạnh. Hoàng Vũ thành công trêu tức được nó liền cười hòa, quàng vai bá cổ kéo Tô An đi.
-Đùa thôi mà. Đi ăn gà rán. Đi thôi đi thôi.
Cả hai lôi kéo nhau một đường đến thẳng quán KFC phía bên ngoài tòa nhà Vincom. Trong quán đông người kinh khủng, mọi người đang xếp hàng chật ních trước quầy gọi đồ.
-Cậu đi kiếm bàn đi. Vẫn ăn combo cũ đúng không?- Hoàng Vũ quay sang hỏi Tô An.
- Ừ- Nó gật đầu trả lời rồi nhìn dáo dác xung quanh để kiếm bàn.
Người người đông đến nỗi nó đi lên đi xuống ba tầng mà vẫn không tìm được một bàn trống nào. Cuối cùng mãi mới tìm được một cặp đôi vừa ăn xong đứng dậy. Tô An nhanh chóng ngồi vào để giữ bàn. Rác trên bàn của những khách cũ vẫn còn nguyên mà nó cũng không dám đứng dậy để đem đi vứt.
-Đồ ăn đến đây- Hoàng Vũ vừa bê khay lên vừa toe toét cười.
Tô An thấy Hoàng Vũ liền đứng dậy định bê cái khay rác trên bàn đem đi vứt thì lại bị cậu bạn cản lại, dí vào tay khay đồ ăn.
-Ngồi đấy đi, tớ vứt cho. Đằng nào cũng phải đi lấy nước chấm nữa.
Tô An định lên tiếng thì đã thấy Hoàng Vũ quay khay đồ ăn cũ kia quay người đi mất. Cuối cùng nó đành ngồi im tại chỗ, bóc đồ ăn và căm ống hút vào cốc nước ngọt sẵn cho thằng bạn. Hoàng Vũ cũng rất nhanh quay lại, trên tay cầm ba hũ tương ớt và một hũ tương cà. Tô An là chúa ăn cay, lần nào cũng phải ăn hết hai hũ tương ớt.
-Cuối cùng cũng được ăn- Hoàng Vũ ngồi bẹp cái xuống, không khách sáo bốc một miếng khoai tây cho vào mồm. Vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói- Cuối tuần nên đông khách thật đấy. Vừa nãy tớ còn bị chen hàng cơ. Gọi đồ thôi mà thật vất vả.
- Ừ đông lắm, tớ cũng phải đi lên đi xuống hai vòng mới kiếm được bàn đấy.
Tô An xúc bắp cải trộn lên ăn. Đây là món mà nó rất thích. Có lúc cơn thèm còn chạy vào KFc mua đúng một phần này về ăn.
-Này, mặt dính nước sốt rồi kia. Lau đi- Hoàng Vũ nhanh tay rút một tờ giấy đưa cho nó. Tô An cũng tin là thật liên nhận lấy- Không phải chỗ đấy, vẫn còn kìa. Thôi đưa đây.
Hoàng Vũ vừa nói vừa dành lấy tờ giấy, miết nhẹ lên mặt nó một cái.
-Con gái con đứa mà ăn suốt ngày phần ai không biết. Sạch rồi.
- Cảm ơn cậu- Tô An cũng chẳng xấu hổ, tiếp tục ăn- Mà hôm nay cậu tốt tính ghê.
- Nói thế là sao? Lúc nào tớ chẳng tốt với cậu hả? Chẳng có ai có được diễm phúc đấy đâu nhé- Hoàng Vũ trợn mặt phản bác.
- Vậy á hả?- Khẽ hừ một tiếng, nó tiếp tục nói- Hồi học lớp 8, tớ hay ăn cơm nhà cậu. Có một hôm bố mẹ cậu đi vắng nên chỉ có hai đứa ăn tối với nhau. Đúng lúc ăn xong thì gia sư đến và vừa nhìn thấy tớ thì anh ấy liền nhắc tớ còn phần cơm trên mặt.
- Thì tớ có nhìn thấy đâu- Hoàng Vũ chối bay chối biến.
- Lúc đấy cậu còn ôm bụng cười ngặt nghẹo- Tô An tiếp tục nhấn mạnh- Cậu cố tình.
- Không nhìn thấy thật. Thôi ăn đi. Nói chuyện lúc ăn sẽ bị nghẹn đấy- Hoàng Vũ thấy đuối lý liền đành trống lảng, nhét một cái đùi gà vào tay nó.
Tô An cũng không thèm chấp nữa. Thỏa hiệp ăn uống trong hòa bình. Cả hai đều đói nên giải quyết đống đồ ăn rất nhanh. Sau đó lại quay lại Vincom vào khu trò chơi ngâm dấm mất cả một buổi chiều, chơi hết tất cả các trò rồi mới chịu về. Lúc lên xe đi về, Tô An liền ra điều kiện cấm đạp nhanh như lúc đi vì lý do, rất đau mông, khiến Hoàng Vũ cười sặc sụa nhưng cũng gật đầu đồng ý. Hoàng hôn dần dần buông xuống, bóng hai trải dài dưới lòng đường. Những cơn gió nhẹ thổi như vuốt nhẹ vào da rồi luồn qua mái tóc thổi tung lên man mát. Ánh mặt trời đỏ rực ẩn sau những đám mây cuối chân trời hắt bóng xuống mặt sông Hồng êm ả. Tô An nắm chặt áo Hoàng Vũ đưa mắt nhìn khung cảnh này, trong lòng nó cảm thấy thật bình yên.
-Cảnh hoàng hôn đẹp phải không?- Hoàng Vũ nhẹ nhàng hỏi nó.
-Ừ. Đẹp thật- Tô An cũng khẽ đáp lại.
Hoàng Vũ nghe thấy vậy liền mỉm cười một cái, im lặng không nói gì nữa. Chiếc xe đạp nhỏ bon bon trên đường trong khung cảnh bình lặng đó.
Khi về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Hoàng Vũ dừng xe ở ngoài đầu ngõ nhà Tô An.
-Thế nào không bị đau mông chứ?
-Vẫn đau- Tô An xuống xe, xoa xoa hông của mình. Đúng là nó không quen ngồi yên sau một chút nào.
Hoàng Vũ bật cười nhìn nó nhưng rồi bắt đầu bình tĩnh lấy can đảm. Ngay khi cậu định mở miệng nói thì Tô An lại lên tiếng.
-Thực ra, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Tô An hơi ngập ngừng , lưỡng lự nhìn Hoàng Vũ. Bỗng nhiên Hoàng Vũ cũng cảm nhận được có chuyện gì đó, trái tim cậu đập rất nhanh.
-Có chuyện gì vậy?- Cậu không còn chút nét cười nào trên khuôn mặt nữa mà khẽ cau mày.
Tô An hơi mím môi một cái rồi chậm chạp nói.
-Tớ sẽ học nội trú.
Hoàng Vũ sững người. Cậu như không muốn hiểu câu nói của Tô An.
-Cậu nói gì cơ? Học nội trú là sao?
- Bố mẹ tớ ly hôn. Mẹ tớ sẽ chuyển công tác vào Sài Gòn. Mẹ tớ bảo cần thời gian để bình tĩnh lại nên tớ có thể chọn đi cùng hoặc ở lại. Tớ đã chọn ở lại nhưng lại không muốn ở cùng bố nên mẹ tớ đã quyết định xin cho tớ vào trường nội trú.
- Dù sao thì thế có lẽ cũng tốt, tớ cũng lớn rồi, học nội trú để rèn luyện sự tự lập.
Hoàng Vũ buông thõng hai tay, quay đầu nhìn sang một hướng khác.Cậu đã nghĩ cả hai sẽ không bao giờ tách nhau. Nhưng giờ thì...
Cậu còn biết nói gì đây?
Hoàng Vũ buồn bã cúi đầu nhìn xuống đất. Im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói.
-Thôi cậu vào nhà đi, chuyện này nói sau.
Xong rồi quay xe đạp đi mất. Chỉ còn Tô An vẫn đứng tại đó, lặng lẽ nhìn theo. Trong lòng ẩn ẩn một nỗi đau mờ hồ.
Hết chương 11.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip