Chương 9: Ước nguyện nhỏ bé.

Trên đời này Tô An không sợ trời cũng chẳng sợ đất mà chỉ sợ ma. Vì ngủ trong nhà sàn quá lạnh khiến nó cũng chẳng thể ngủ sâu giấc thế nên lúc cảm thấy có cái gì đè vào mặt lại còn có hơi thở phả vào má, Tô An liền tỉnh giấc. Hoàng Vũ cảm thấy chẳng ai có thể nhọ hơn cậu được nữa. Không phải trong truyện những vụ hôn trộm rất lãng mạn hay sao. Vì sao cậu lại bị nhầm thành ma và còn bị ăn đòn nữa chứ. Hoàng Vũ vừa nhét giấy vào mũi ngăn máu chảy ra, trong lòng hung hăng mắng chửi mlột trận.

- Xin lỗi- Tô An cảm thấy vô cùng áy náy. Nó thực sự không cố ý. Vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen lù lù trước mặt thì ai mà chẳng sợ chứ.

- Đúng là kiếp trước nợ cậu mà. Có ý tốt đắp áo cho cậu còn bị ăn đập- Hoàng Vũ làu bàu, tức giận vươn tay đánh Nhật Minh một cái.

- Đừng có cười như điên nữa. Cười trên nỗi đau của người khác vui quá nhỉ.

Lúc Tô An hét lên thì một số người trong lớp cũng bị đánh thức và trong đó có Nhật Minh bật dậy nhanh nhất. Sau khi nghe mọi chuyện, cậu ta liền ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng. Thật ra lúc Hoàng Vũ tỉnh giấc là Nhật Minh cũng biết, cậu đã chứng kiến hết mọi chuyện nên càng buồn cười hơn. Chuyện Hoàng Vũ thích Tô An, Nhật Minh cũng đã đoán ra từ lâu rồi. Dù thân thiết đến mấy thì cũng chẳng một thằng con trai nào đi chăm sóc bạn thân khác giới tận tình như thế cả. Nhưng cậu cũng không phải là người lắm chuyện. Hoàng Vũ chưa muốn thổ lộ thì cậu cũng sẽ không nói cho Tô An biết đâu.

-Tôi chỉ là thấy cậu quá nhọ thôi- Nhật Minh vẫn vừa cười vừa vỗ vai Hoàng Vũ tỏ vẻ an ủi.

Hoàng Vũ chẳng lấy làm cảm kích, vừa quay sang trừng mắt với Nhật Minh vừa lấy cành cây chọc chọc vào vụn than vẫn còn hơi hồng hồng trong đống củi.

Sau vụ hét đầy kinh hoảng kia, cả ba rối rít xin lỗi mọi người rồi chạy ra ngoài và ngồi ở sân, bên cạnh đống lửa trại đã tắt. Lúc này mới là 4 rưỡi sáng nhưng chẳng một ai muốn quay về ngủ nữa. Bỗng Tô An như chợt nhớ ra cái gì, đứng dậy chạy về phía nhà sàn rồi rất nhanh đã quay lại, trên tay còn cầm một cái túi nilon.

- Mẹ tôi thấy bảo có đốt lửa trại nên có chuẩn bị mấy củ khoai.

- Ngon thế. Đúng lúc tôi đang đói bụng- Nhật Minh reo lên, đón lấy cái túi, nhanh nhẹn đổ cả túi ném thẳng vào.

- Liệu nó có chín được không? - Hoàng Vũ nhìn vào đống củi gần tắt ngóm kia với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nói.

- Không thể đâu- Tô An cũng nhìn theo, nhẹ nhàng lên tiếng.

- À, tôi biết chỗ để than. Vừa nãy lớp nướng thịt vẫn còn, để tôi đi lấy- Minh Nhật la lên một tiếng, bật dậy như lò xo chạy vèo đi mất.

Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Tô An liền nhích người ngồi gần vào Hoàng Vũ, nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Hoàng Vũ cảm thấy hơi chột dạ, hơi né người, e dè hỏi.

- Gì vậy?

- Mũi cậu hết chảy máu chưa? Không thì thay giấy đi, tớ vừa lấy đấy- Tô An vừa nói vừa móc ra mấy tờ giấy mới từ trong túi áo khoác ra.

Hoàng Vũ sợ hết hồn. Cậu cứ tưởng Tô An hỏi lại chuyện vừa nãy. Hoàng Vũ đưa tay bỏ cục giấy trong mũi ra.

- Chắc hết rồi, không cần thay đâu.

- Xin lỗi nhé- Tô An nhẹ nhàng nói.

- Không sao đâu. Cậu cũng không cố ý mà- Hoàng Vũ phì cười- Dù đúng là đau thật đấy.

- Nhưng mà- Tô An hơi ngập ngừng- Rõ ràng lúc đấy tớ có cảm giác có ai đè lên mặt mình mà.

- A.. Nhật Minh quay lại rồi kia. Chuẩn bị nướng khoai thôi- Hoàng Vũ vội vàng la lên đánh lạc hướng rồi đứng lên chạy đến đón túi than.

Tô An nhướng mày một cái nhưng cũng không nói gì nữa. Cả ba hí hoáy loay hoay tìm cách nướng khoai suốt một tiếng đồng hồ. Cuối cùng đến khi ánh mặt trời ngày mới đã lên từ lúc nào rồi, mọi người cũng đã dậy hết và chuẩn bị lên xe ra về, mấy củ khoai đáng thương vẫn còn sống nguyên ở bên trong.Buổi tham quan kết thúc thì cũng là lúc tiến vào thời kỳ ôn thi căng thẳng nhất. Nhật Minh học muốn phát điên luôn, mồm lúc nào cũng lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại học thuộc cái gì đấy. Tô An cũng không có thời gian chạy sang nhà Hoàng Vũ cuối tuần nữa. Thời gian ôn thi dày đặc khiến ai cũng căng thẳng hết mức. Nếu chọn nguyện vọng thấp hơn thì Tô An và Nhật Minh cũng không phải gồng sức như vậy nhưng vì vẫn muốn được học cùng trường nên ai cũng cố gắng hết sức. Hoàng Vũ thì có phần nhẹ nhàng hơn. Năm lớp 7, cậu đã thi được giải nhì thành phố môn anh văn và thêm cả bốn năm học sinh giỏi nên điểm cộng rất nhiều. Nhật Minh cũng được điểm cộng bốn năm học sinh giỏi nhưng lại bị áp lực tâm lý, không tự tin vào năng lực của mình. Còn Tô An thì bị hai năm học sinh trung bình, một năm khá và một năm giỏi nên nó vẫn phải cố gắng rất nhiều.Thời gian trôi đi rất nhanh, cuối cùng kỳ thi định mệnh cũng đã đến. Buổi tối trước hôm thi, Hoàng Vũ có gọi điện cho Tô An dặn dò đủ thứ trên đời. Không cho nó học nữa và phải đi ngủ sớm. Tô An nghe tiếng cậu bạn lải nhải bên tai cũng phát mệt, liền trực tiếp kệ Hoàng Vũ, nhắm mắt đi ngủ. Hoàng Vũ vẫn thao thao bất tuyệt một lúc thì thấy đầu dây bên kia im lặng khác thường. Cậu gọi thêm mấy tiếng vẫn không thấy Tô An trả lời mà chỉ có tiếng thở nhè nhẹ. Hoàng Vũ bật cười, cúp máy.Sáng hôm sau, Tô An tỉnh dậy sờ điện thoại để tắt chuông báo thức liền thấy một đống tin nhắn gửi đến."Đồ vô tâm""Dậy đi. Chuẩn bị đi thi thôi""Bình tĩnh làm bài nhớ để ý thời gian""Cứ làm hết sức mình thôi, đừng đặt nặng kết quả quá"Tất cả tin nhắn đều từ một người gửi đến, Hoàng Vũ. Tô An bất lực trợn mắt một cái nhưng rồi ánh mắt dừng ở tin nhắn cuối cùng một hồi lâu."Thi tốt nhé. Tớ tin cậu sẽ làm tốt. Cố lên"Nét mặt Tô An trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, nó mỉm cười một cái rồi bật người dậy. Vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa lầm bầm một câu.- Đúng là cái đồ nói nhiều.Người đưa Tô An đi thi là bố nó, Tuấn Anh. Với bố của mình, Tô An vẫn không thể hiện tình cảm nhiều nhưng nó cũng biết không phải là bố không thương mình. Chỉ là khi tức giận lên Tuấn Anh không kiềm chế được bản thân, luôn ra tay rất nặng. Từ khi Tô An chăm chỉ học hơn thì tần suất bị ăn đòn cũng giảm dần. Khi lên lớp 9 thì hoàn toàn không bị đánh nữa. Tuy nhiên mối quan hệ của Mai Chi và Tuấn Anh vẫn căng thẳng như cũ.Tô An xuống xe không quên quay lại chào Tuấn Anh. Nó thở mạnh một cái, tay nắm chặt dây cặp sách, tự tin bước vào trường thi.- Đây là những chuỗi ngày tra tấn tâm lý mà- Nhật Minh vật vã ra bàn trong phòng Hoàng Vũ, rên rỉ.Sau kỳ thi đầy áp lực thì tiếp đó là những ngày đợi điểm. Ngày nào cả ba cũng tụ tập để chờ điểm và giải tỏa sau những chuỗi ngày căng thẳng ôn thi.- Cậu có vội đến mấy cũng chẳng để làm gì. Tốt nhất là đi du lịch với mẹ cậu đi- Hoàng Vũ rời mắt khỏi cuốn truyện, khinh bỉ nhìn Nhật Minh một cái.- Sao mãi không có điểm chuẩn chứ? - Nhật Minh ngó lơ cái nhìn của Hoàng vũ, tiếp tục bấm F5* trang thông báo điểm toàn quốc, hôm nay là ngày sẽ công bố điểm của các trường. Bỗng mắt cậu ta sáng ngời, la ầm lên- Có điểm rồi, có điểm rồi.Lúc này Tô và Hoàng Vũ cũng bật người dậy lao đến phía máy tính. Nhật Minh là người tra đầu tiên và cậu ta thừa những hai điểm.- AAAAAA, ĐỖ RỒI- Nhật Minh phấn khích gào loạn lên, nhảy tưng tưng ôm chầm lấy Tô An Hoàng Vũ ngồi vào máy tính gõ mã số của Tô An.- 42, 5- Hoàng Vũ nín thở nói rồi cũng hét ầm lên- Tô An ơi, cậu cũng đỗ rồi.Nhật Minh thấy thế cũng hét lên theo còn Tô An bị hai người lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt chẳng kịp nói gì luôn.Hoàng Vũ thì thừa rất nhiều điểm. Thật ra cậu cũng rất tự tin với điểm của mình nên không lo lắng nhiều. Sau khi nói chuyện với bố mẹ và ăn cơm tối xong, Hoàng Vũ trở về phòng và ngồi vào bàn học. Cậu cảm thấy vui hơn bao giờ, vậy là cậu và Tô Anlại có thể tiếp tục học cùng nhau rồi. Hoàng Vũ với tay mở ngăn kéo lấy hai cái vé xem phim đã mua sẵn. Cậu đã quyết định sẽ tỏ tình với Tô An vào cuối tuầnnày. Nếu Tô An không đồng ý cậu cũng sẽ quyết tâm theo đuổi bằng được. Hoàng Vũ tự cười ngu một cái, ngắm nghía cặp vé.Đúng lúc này tiếng điện thoại cậu vang lên, Hoàng Vũ giật mình nhìn sang. Người gọi là Mai Chi.- Dạ cháu chào cô ạ- Hoàng Vũ hơi thắc mắc nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện thoại. Giọng Mai Chi có vẻ rất nóng vội.- Hoàng Vũ à, Tô An có sang nhà cháu không?- Dạ không ạ, sao thế ạ cô? - Một sự bất an dấy lên trong lòng Hoàng Vũ.- Nó bỏ nhà đi rồi.Hoàng Vũ vừa nghe xong liền đứng bật dậy, giật cái áo trên móc khoác vội vào, chạy ra khỏi phòng. Tố Liên thấy cậu chạy rầm rầm xuống liền ngó đầu ra hỏi.- Con đi đâu đấy?- Con chạy sang nhà Tô An chút rồi về ngay.Hoàng Vũ vừa đi giày vừa trả lời. Cậu nóng vội mở cổng chạy ra ngoài, đưa tay bấm điện thoại định gọi cho Nhật Minh thì bước chân chợt dừng lại. Hoàng Vũ quay người lại chạy vào con ngõ nhỏ đối diện nhà cậu.- Tô An.Hoàng Vũ khẽ gọi, tiến đến gần người đang ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào tường.- Sao cậu lại ngồi đây? Sao không gọi tớ? - Cậu chưa bao giờ thấy Tô An như thế này. Trong lòng Hoàng Vũ hoảng loạn vô cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Tô An nghe tiếng Hoàng Vũ gọi mình cũng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt trống rỗng như một người vô hồn. Một giọt nước mắt từ đôi mắt đó rơi ra từ từ lăn dài trên gò má. Hoàng Vũ đứng chôn chân tại chỗ sững sờ. Cậu chưa baoGiờ thấy Tô An khóc, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy một lần nào. Tô An dường như không thể kìm nén bản thân thêm được nữa, nước mắt thi nhau chảy xuống, vừa khóc vừa nói:- Họ cũng quyết định ly hôn rồi.- Cuối cùng cũng ly hôn rồi.Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip