Thành phố lãng quên
I. John Danto
Đường phố lúc ban đầu tĩnh lặng đến ghê người, một sự bình yên giả tạo khoác lên mình ánh đèn neon mờ ảo và tiếng mưa rơi đều đặn. Nhưng sâu bên dưới, thành phố đang sục sôi – một vũng lầy địa ngục đội lốt vẻ ngoài thanh bình. Những ngõ hẻm thì thầm câu chuyện méo mó, nơi bóng đêm nuốt chửng tiếng thở dài của những linh hồn lạc lối. Còn trên phố, lũ đĩ điếm và ma cô cười cợt với người qua đường, như thể thành phố này là của riêng chúng, nơi trộm cắp, cướp bóc diễn ra như cơm bữa dưới cái nhìn thờ ơ đến đáng sợ của đám đông đã chai sạn. Rãnh nước không chỉ chảy mỗi nước mưa, mà còn là thứ nước bẩn tanh tưởi, cuộn trôi những bí mật không lời. John không chỉ đi tìm câu trả lời; gã đi tìm sự thật về cái chết của đứa con gái duy nhất, một sự thật chôn vùi sâu trong cái ruột rỗng nát của thành phố này.
John hiện ra đầy ám ảnh, ngay cả trong màn đêm bẩn thỉu của thành phố. Khung hình cao gầy của gã chìm trong chiếc áo măng tô đã bạc màu, những đường sờn rách như minh chứng cho cuộc truy đuổi công lý không ngừng nghỉ. Khuôn mặt gã hằn lên những nếp nhăn mệt mỏi, đôi mắt xanh biếc như dao găm ẩn dưới quầng thâm của những đêm không ngủ và nỗi đau xé lòng vì mất con gái. Thành phố đè nặng lên gã, sự thối rữa và mục nát của nó là lời nhắc nhở không ngừng về cuộc đời đã bị bỏ lại phía sau.
Đứng dưới cột đèn đường chập chờn, John không khỏi ngẫm nghĩ về sự nghiệp của mình. Từng là ngôi sao sáng chói trong lực lượng cảnh sát, gã được đồng nghiệp nể trọng và ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây, chính những kẻ đó lại coi gã như một bài học cảnh tỉnh – một gã đàn ông bị ám ảnh đến phát điên. Gã cảm thấy một nỗi cay đắng ngập tràn, không chỉ vì sự phản bội của chúng, mà còn vì cái hệ thống mục ruỗng đã cho phép cái chết của con gái gã, một linh hồn trong trắng, bị vùi lấp. Thành phố đối với John như một sinh vật sống, một con quái vật săn mồi những kẻ yếu đuối và tuyệt vọng. Gã ghê tởm cái ruột nát của nó, nhưng gã không thể thoát khỏi sức hút chết chóc của nó. Cứ như thể thành phố và gã đang bị khóa chặt trong một điệu nhảy nghiệt ngã, mỗi bên đều hút lấy cái tăm tối của đối phương. Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, John vật lộn với sự nghi ngờ bản thân. Liệu cuộc tìm kiếm sự thật có biến gã thành chính thứ mà gã căm ghét? Hay gã là mảnh ghép cuối cùng của lương tri trong một thế giới đã hóa điên? Những suy nghĩ này gặm nhấm gã, nhưng chúng cũng tiếp thêm ngọn lửa quyết tâm. Gã biết mình không thể dừng lại – cho đến khi gã tìm thấy những câu trả lời mà gã vẫn hằng truy đuổi.
John Danto chẳng phải lúc nào cũng là một thám tử tư. Từng là một thằng cớm lão luyện, cái tên John Danto đồng nghĩa với sự chính trực và một cái đầu lạnh như tiền. Gã không thuộc tuýp cảnh sát bô bô về thành tích, cũng chẳng phải kẻ thích giương oai diễu võ. John là kiểu người sống với luật lệ, nhưng luôn sẵn sàng bẻ cong chúng nếu cần để tóm gọn đúng đối tượng. Gã nổi tiếng với khả năng đọc vị con người chỉ qua một ánh mắt, một cử chỉ run rẩy. Đồng nghiệp nể trọng John không chỉ vì những vụ án gã phá, mà còn vì sự lì lợm đến khó chịu khi gã đã bám theo một vụ việc nào đó. John chẳng bao giờ bỏ cuộc. Đối với gã, công lý không phải là thứ có thể đong đếm bằng luật pháp khô khan, mà là sự trừng phạt đích đáng cho lũ tội phạm, những kẻ gặm nhấm thành phố này từng chút một. Gã tin vào bản năng của mình hơn bất kỳ quy tắc hay quy định nào của ngành.
Chính cái sự lạnh lùng đến tàn nhẫn và khả năng suy luận sắc bén đó đã đưa gã lên vị trí ngôi sao sáng của lực lượng. Đồng nghiệp kính nể, nhưng cũng phần nào sợ hãi gã. Họ nhìn John như một cỗ máy phá án hoàn hảo, không cảm xúc, không vướng bận. Một kẻ chỉ biết đến công việc, coi sự thật là lẽ sống duy nhất. Trong mắt họ, John Danto không phải là một con người, mà là hiện thân của sự khắc nghiệt, của một ý chí thép không thể lay chuyển. Gã chẳng mấy khi cười, ánh mắt luôn sắc lạnh dò xét, như thể đang tìm kiếm những vết rạn nứt ẩn sâu trong tâm hồn đối phương. John Danto là thế, một kẻ được tạo ra để đối đầu với tội ác, và thế giới cảnh sát đã quen với hình ảnh đó, một John Danto khô khan, gai góc, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.
Bên cạnh John Danto, cỗ máy phá án lạnh lùng đó, lại có - đã từng có - một tia nắng rực rỡ mang tên Sarah. Con bé là tất cả những gì gã có, là niềm vui duy nhất trong cuộc đời chỉ toàn những vũng lầy tội lỗi. Sarah không chỉ xinh đẹp với mái tóc nâu óng ả và đôi mắt to tròn, lấp lánh sự tinh nghịch, mà còn là một linh hồn lương thiện đến lạ. Con bé như được làm từ một thứ vật liệu khác hẳn cái thành phố mục ruỗng này.
Sarah mang trong mình một trái tim ấm áp đến bất ngờ, luôn rộng mở để giúp đỡ những mảnh đời kém may mắn. Trong khi cha mình đắm chìm trong bóng tối của những vụ án, Sarah lại tìm thấy ánh sáng ở trại trẻ mồ côi cũ kỹ nằm khuất trong một con hẻm tối tăm. Đó là nơi con bé dành phần lớn thời gian rảnh rỗi, mang tiếng cười và sự ấm áp đến cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Với Sarah, những đứa trẻ đó không chỉ là "trẻ mồ côi" mà là những người bạn nhỏ, những tâm hồn cần được yêu thương. Con bé chẳng quản ngại việc nặng nhọc, cũng chẳng bao giờ than vãn, nụ cười luôn thường trực trên môi khi con bé chơi đùa hay kể chuyện cho lũ trẻ. Đó là hình ảnh duy nhất có thể khiến John, kẻ được mệnh danh là "cỗ máy", nở một nụ cười hiếm hoi, một nụ cười thực sự ấm áp. Sarah là điểm neo duy nhất giữ gã John Danto không hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Và rồi, một đêm định mệnh, khi John đang miệt mài với một vụ án đánh động ở khu phố khác của thành phố, tai họa ập đến.
Đêm đó, John Danto đang truy lùng kẻ sát nhân hàng loạt khét tiếng của quận Chuột, một tên tâm thần đã gieo rắc nỗi kinh hoàng suốt nhiều tháng qua. Vụ án phức tạp, đầy rẫy những manh mối sai lệch và cái chết lạnh lùng của hàng loạt nạn nhân. Gã cắm mặt ở khu ổ chuột phía Đông, nơi bóng tối nuốt chửng mọi ánh sáng, và những con hẻm hôi hám còn hơn cả lời đồn. Cuộc truy đuổi kéo dài đến tận khuya. John, với bản năng của kẻ săn mồi, cảm thấy mình đã sắp tóm được con mồi.
Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, Sarah vẫn miệt mài ở trại trẻ mồ côi. Đáng lẽ con bé đã về nhà, nhưng một đứa bé mới bị bỏ rơi, sốt cao và co giật, đã khiến Sarah nán lại. Con bé muốn ở bên thằng bé tội nghiệp cho đến khi cơn sốt thuyên giảm. Sarah tin rằng sự hiện diện của mình có thể xoa dịu nỗi sợ hãi của đứa trẻ.
Nhưng rồi, khoảng hai giờ sáng, khi cơn mưa bắt đầu nặng hạt, ngọn lửa lặng lẽ nhen nhóm từ bên trong, lan ra các góc tường mục nát, rồi bùng lên điên cuồng, biến trại trẻ mồ côi thành một ngọn đuốc khổng lồ. Ngọn lửa hung tàn gầm rú, nuốt chửng từng mảng gỗ, biến nơi từng là mái ấm thành một đống tro tàn ngổn ngang khói và mùi thịt cháy khét lẹt. Tiếng la hét, tiếng đổ sập, tất cả nhanh chóng bị dập tắt bởi sự điên cuồng của lửa. Khi John nhận được tin báo, mọi thứ đã quá muộn. Gã vứt lại chiếc xe, điên cuồng chạy bộ qua những con phố ướt sũng. Từng bước chân nặng trĩu, tiếng chuông điện thoại đổ dồn, nhưng gã không nghe thấy gì. Thứ duy nhất gã nghe thấy là tiếng gào thét của ngọn lửa đang tàn phá thế giới của gã.
Gã lao về như một thằng điên, nhưng những gì còn lại chỉ là đống đổ nát ngùn ngụt hơi nóng. John Danto, kẻ phá án lão luyện, kẻ luôn kiểm soát mọi thứ, giờ đây chỉ biết đứng trơ ra, bất lực.
Không một ai sống sót. Và trong số những nạn nhân xấu số đó, có Sarah. Cái chết của con bé tàn khốc, bí ẩn đến kinh hoàng, và phi lý đến cùng cực. Không một lời giải thích, không một dấu hiệu nào về nguyên nhân vụ cháy. Mọi thứ cứ thế bị thiêu rụi, để lại một khoảng trống hoác trong trái tim John, một vết sẹo không bao giờ lành. Cái đêm định mệnh ấy đã chia cắt cuộc đời gã làm hai mảnh.
Báo cáo chính thức khép lại cái chết của Sarah và những đứa trẻ vô tội ở trại mồ côi chỉ bằng hai từ lạnh lẽo: "tai nạn". Một vụ chập điện, một sự cố đáng tiếc, một dấu chấm hết khô khan cho một bi kịch. Nhưng đối với John, đó không phải là một dấu chấm hết, mà là một sự khởi đầu. Ngay cả khi đống tro tàn vẫn còn nóng, bản năng của một thằng cớm lão luyện, bản năng đã giúp gã phá hàng tá vụ án, gào thét trong đầu gã rằng có gì đó không đúng. Ngọn lửa không tự nhen nhóm. Tiếng gào thét không tự dập tắt.
John phát điên. Hoàn toàn phát điên. Gã vùi mình vào đống tro tàn, cào cấu từng mảnh gỗ cháy dở, từng lớp vôi vữa đen đúa, tìm kiếm một mẩu chứng cứ nhỏ nhoi. Trong khi các điều tra viên khác chỉ muốn mau chóng đóng hồ sơ, John lại đào xới từng inch, từng centimet vuông của hiện trường, bằng cả móng tay và máu của mình. Gã lục tung hồ sơ, chất vấn từng nhân chứng một lần nữa, đôi mắt rực lửa của kẻ hoang tưởng.
Nhưng sự vật vã của gã không được đón nhận.
Những lời đàm tiếu, xì xào như những con rệp bẩn thỉu bám theo John khắp các hành lang của sở cảnh sát. Khi gã đi qua, những tiếng cười cợt bỗng vụt tắt, thay vào đó là những cái quay lưng vội vã. Một gã cớm trẻ, miệng còn hôi sữa, đã từng lớn tiếng trêu chọc trong quán cà phê của sở: "Danto cứ đuổi theo bóng ma của mình đi, để chúng tôi làm việc thực tế." Lời nói đó, dù chỉ là một câu đùa cợt, lại như một nhát dao găm thẳng vào tim John. Những người từng gọi gã là "cỗ máy" giờ đây cười nhạo gã, nói rằng gã đã mất trí cùng với đứa con gái nhỏ. Họ nhìn gã không phải bằng sự đồng cảm, mà bằng ánh mắt thương hại, xen lẫn sợ hãi, như thể nhìn một con thú dữ đang bị thương.
Thế giới của John đã sụp đổ, và chính những người đã từng kề vai sát cánh với gã lại là người đạp gã xuống vực sâu nhất. Cái "nếu" chết tiệt đó cứ xoáy sâu vào tâm can gã: nếu đêm đó gã không mải mê với vụ án ở quận Chuột, nếu gã ở nhà, ở bên cạnh con gái, mọi chuyện đã khác. Nỗi đau ấy trở thành một cơn bão dữ dội, đối lập hoàn toàn với sự ghẻ lạnh của những người xung quanh.
Đó là giọt nước tràn ly. John Danto ném phù hiệu cảnh sát vào thùng rác, như ném đi một phần linh hồn của mình. John Danto - ngôi sao của sở cảnh sát Nightville - đã chết. Thay vào đó là John Danto - thám tử tư, một con người mới, một kẻ lang thang trong thành phố đầy tội lỗi, với một nỗi ám ảnh duy nhất: tìm ra sự thật về cái chết của con gái mình.
II. Lily
Gã không mất nhiều thời gian để có vụ án đầu tiên, và đó không phải là một vụ án gã nhận vì tiền. Một lão thợ đóng giày, quần áo sờn rách, đôi bàn tay đầy chai sần, run rẩy bước vào văn phòng chật chội của John. Ông đến tìm cháu gái mình, một con bé 11 tuổi tên là Lily. Vừa nói, lão vừa đặt một nắm tiền lẻ cũ rách lên bàn, đủ để gã biết lão đã dốc sạch túi. John không cần tiền, nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp của lão, gã thấy hình ảnh của chính mình ngày nào, đau đớn và bất lực. Gã gật đầu nhận lời.
Vụ án này không phải một vụ án khó, nhưng nó lại là một cú đấm thẳng vào mặt John, một lời nhắc nhở tàn nhẫn về bản chất ghê tởm của thành phố này. Gã nhanh chóng lần ra dấu vết của Lily. Những manh mối dẫn gã đến một căn nhà trọ mục nát, nơi lũ ma cô và đĩ điếm chen chúc nhau trong một không gian chật hẹp, bẩn thỉu. Căn nhà hôi hám mùi rác, mùi rượu rẻ tiền và một thứ mùi tanh tưởi đến rợn người.
Danto, với kinh nghiệm của mình, biết ngay hắn ta là ai. Gã xông vào một căn phòng khóa trái, nơi một tên biến thái với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt lờ đờ, đang ngồi mân mê một con dao cũ nhưng sắc lẹm. John không nói một lời, gã chỉ trừng mắt nhìn xuống máng ăn của một con chó pitbull đang gầm gừ. Những mẩu xương vụn còn dính máu, lẫn trong thức ăn thừa. Chỉ thế là đủ. John đã từng chứng kiến nhiều tội ác ghê tởm, nhưng lần này, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng gã. Sự tàn ác không được phô bày, nhưng nó lại hiện hữu rõ ràng và khủng khiếp hơn bất cứ điều gì gã từng thấy. Thằng chó đẻ lắp bắp gì đó về quyền của nó, rằng hắn bị bệnh, và cần được chăm sóc tâm lý, John không nghe được, và cũng chẳng cần nghe, một viên đạn găm vào đầu thằng khốn nạn - "Men get arrested - Dogs get put down"
John Danto đã chết một lần nữa. Lần này, gã không còn nước mắt. Chỉ còn lại ngọn lửa hận thù cuồng nộ đang cháy rực trong đôi mắt xanh biếc. Gã nhận ra, cái chết của Sarah không phải là một tai nạn đơn lẻ. Nó chỉ là một phần nhỏ trong cái vũng lầy tội lỗi lớn hơn, nơi những linh hồn ngây thơ như Lily hay Sarah chỉ là món đồ chơi cho những kẻ bệnh hoạn. Thành phố này, dưới lớp vỏ ngoài hào nhoáng, là một con quái vật ăn thịt chính những đứa con của nó.
Và từ giây phút đó, John Danto không còn đơn thuần là một thám tử tư nữa. Gã trở thành một kẻ lang thang trong bóng tối, một gã tư hình, một người tìm kiếm sự thật, không phải vì tiền, không phải vì danh vọng, mà vì một lý do duy nhất: để vạch trần bộ mặt thật của con quái vật này, để những linh hồn vô tội như Sarah và Lily có được công lý mà đáng lẽ ra chúng phải có.
III. Echo
Một đêm, John Danto vẫn lang thang trên những con phố của Nightville. Trời vẫn mưa tầm tã. Cơn mưa ở đây không giống mưa bình thường. Nó là một cơn mưa vĩnh cửu, cứ rơi xuống không ngừng nghỉ, không theo một quy luật tự nhiên nào. Những hạt mưa không làm ướt mà như gột rửa, trôi đi tất cả màu sắc và ý nghĩa, chỉ còn lại sự xám xịt của một cuộc sống vô vọng. Cơn mưa đó như một lời nguyền, một tấm màn che giấu sự thật.
Gã rẽ vào một con hẻm nhỏ phía sau quán Jazz club, nơi những tiếng kèn saxophone vẫn vang lên một cách méo mó và lạc điệu. Ở đó, nép mình trong một góc tối, có một gã vô gia cư. Quần áo rách bươm, mái tóc bết dính và đôi mắt đỏ ngầu, nhưng có một cái gì đó trong ánh mắt của hắn khiến John chú ý – đó là ánh mắt của một kẻ đã nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng, của một kẻ đã mất đi lý trí nhưng vẫn còn giữ lại sự thật. Gã vô gia cư lảm nhảm, giọng nói khản đặc trong cơn mưa dai dẳng: "Echo... là Echo... nó giữ hết... tất cả ký ức... thành phố này... chỉ là một ảo ảnh..."
John không quan tâm. Gã đã nghe những câu chuyện điên rồ như thế này hàng ngàn lần. Hắn đã nghĩ gã vô gia cư này chỉ là một kẻ tâm thần nữa của thành phố. Nhưng rồi, khi John định bước qua, gã vô gia cư bỗng ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu xoáy sâu vào gã, và thốt ra một cái tên, một cái tên đã từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của John Danto: "Sarah."
John đứng sững lại. Trái tim gã thắt lại, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Ngươi nói gì?" John gằn giọng, khuôn mặt gã căng ra. Gã vô gia cư cười một cách điên loạn, những lời nói của hắn trôi đi trong cơn mưa như những mảnh vỡ: "Lửa... khói... và con bé... ở nơi ánh sáng chết đi... chỉ còn lại tro tàn..." Hắn không nói thêm, chỉ cười rồi biến mất vào một góc tối khác của con hẻm, để lại John đứng một mình, cố gắng sắp xếp lại những từ ngữ điên rồ mà hắn vừa nghe.
John biết đây không phải là một manh mối rõ ràng, mà là một câu đố. "Nơi ánh sáng chết đi" và "tro tàn" chỉ có thể là một nơi: trại trẻ mồ côi. "Phía đông" thành phố. Gã đã điên cuồng tìm kiếm ở đó, nhưng chưa từng tìm thấy bất cứ thứ gì. Gã nhìn về phía đông, nơi có những ngọn tháp mờ ảo của một nhà thờ cũ đổ nát, và trong lòng, một hy vọng mới, mong manh như sợi tơ, đã được nhen nhóm.
Cơn mưa vẫn không ngừng, nhưng dường như nó chỉ làm nền cho một sự im lặng kỳ lạ. Nhà thờ cũ, nơi trước kia là một kỳ quan của thành phố, giờ chỉ còn là một công trình đổ nát, u ám. Tường đã sụp, trần nhà đã thủng, và những cột đá bị phong hóa nặng nề, như một di tích của một nền văn minh đã bị lãng quên.
John bước vào trong. Tiếng bước chân của gã vang vọng trong không gian trống rỗng, hòa cùng tiếng mưa rơi lộp bộp qua những lỗ thủng trên trần. Gã biết, dưới lớp nền đổ nát này, một cái gì đó đang ẩn giấu. Gã bắt đầu cào cấu, bới tung từng mảnh vữa, từng tảng đá vụn, bằng cả móng tay và máu của mình. Gã tìm thấy một chiếc búa cũ kỹ và bắt đầu đục phá lớp nền đá. Gã đập điên cuồng, như thể đang trút hết sự giận dữ, nỗi đau và sự tuyệt vọng của mình vào từng nhát búa. Và rồi, một khoảng không rỗng xuất hiện. Dưới lớp nền đá là một cái hầm bí mật, một con đường hầm nhỏ hẹp, tối tăm.
John Danto không chần chừ. Gã bật đèn pin, rọi sáng con đường hầm, và trườn người xuống. Không khí ẩm ướt, mốc meo, và một mùi tanh nồng của kim loại cũ, của máu đã khô, xộc thẳng vào mũi gã. Gã cứ thế đi sâu hơn, xuyên qua những hành lang đá ẩm ướt, những bức tường phủ đầy rêu phong. Cuối con đường hầm, gã tìm thấy một cánh cửa sắt, nặng trĩu. Gã đẩy, và cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng bí mật.
Bên trong, không có gì ngoài một bàn thờ nhỏ, được khắc bằng đá, đặt ở trung tâm căn phòng. Bàn thờ không có bất cứ biểu tượng tôn giáo nào. Trên bức tường phía sau, được vẽ một biểu tượng xoáy tròn khổng lồ, không phải bằng sơn, mà bằng máu. Máu đã khô, nhưng màu đỏ thẫm của nó vẫn ám ảnh một cách kinh hoàng. John Danto đứng đó, chết lặng, nhìn chằm chằm vào biểu tượng đó. Trong tâm trí gã, những lời lảm nhảm của Rook bỗng trở nên rõ ràng hơn, kết hợp với những gì gã đã tìm thấy ở căn hầm này. "Echo... là Echo... nó giữ hết... tất cả ký ức..."
John Danto biết rằng mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một sự thật khủng khiếp. Nhưng những gì gã tìm thấy chỉ là những mảnh ghép. Biểu tượng xoáy tròn, bàn thờ máu, và cái tên Echo chỉ làm tăng thêm những câu hỏi ngổn ngang. Gã cần thêm thông tin, một manh mối vững chắc để giải mã những bí ẩn này. Và chỉ có một nơi duy nhất có thể chứa những câu trả lời đó: Thư viện thành phố.
Vài ngày sau, John vùi mình vào thư viện trung tâm thành phố. Đây là một nơi rộng lớn, đầy những kệ sách gỗ cũ kỹ và một mùi giấy ẩm mốc đặc trưng, nhưng nó cũng là một mê cung vô vọng. Gã lục tìm hàng nghìn cuốn sách, từ lịch sử Nightville, tài liệu về các giáo phái cũ, cho đến những truyền thuyết địa phương. Gã tìm kiếm bất cứ thứ gì liên quan đến "Echo," hay những biểu tượng xoáy tròn. Nhưng mọi thứ đều vô vọng. Lịch sử chính thức của thành phố, được viết và lưu giữ cẩn thận, hoàn toàn không có một dòng nào nhắc đến những điều đó.
Sự bế tắc gặm nhấm gã. Khi John đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt gã vô tình lướt qua một giá sách nằm khuất sau một tấm rèm dày. Dưới cùng, gã thấy một cuốn sách da cũ, bị rách nát, dường như đã bị đặt nhầm chỗ. Gã cẩn thận kéo nó ra. Cuốn sách không có tiêu đề, chỉ có một biểu tượng khắc mờ trên bìa: một vòng xoáy nhỏ, tương tự như thứ gã đã thấy trong căn hầm bí mật.
Với trái tim đập mạnh, John mở cuốn sách. Bên trong không phải là chữ viết bình thường, mà là một loại ký hiệu cổ xưa, một thứ ngôn ngữ đã chết. Tuy nhiên, ở những trang cuối cùng, gã tìm thấy một đoạn văn được viết bằng tiếng Nightville cũ, gần như không thể đọc được. Gã phải dành cả đêm để dịch từng từ một.
Nội dung đoạn văn không nói nhiều về Echo, nhưng nó lại chỉ ra một manh mối quan trọng: "Nơi quyền lực ẩn giấu sự thật... dưới chân kẻ cai trị, một thư viện bóng tối lưu giữ những ký ức bị lãng quên của thành phố..." John Danto biết ngay đoạn văn đó đang nói về nơi nào: Tòa thị chính. Nơi trung tâm quyền lực, nơi tất cả những bí mật dơ bẩn của thành phố này được chôn vùi. Gã thầm nghĩ, "Thư viện bóng tối... thư viện của những ký ức bị lãng quên... có thể Sarah đang ở đó." Gã cũng nhận ra rằng biểu tượng trên bìa cuốn sách là một chìa khóa để tiến vào nơi đó.
John Danto đứng lên, ánh mắt gã rực cháy một ngọn lửa mới. Cuộc tìm kiếm của gã chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu.
IV. Thư viện của những ký ức bị lãng quên
Cơn mưa đêm vẫn tiếp tục trút xuống, nhưng đối với John Danto, nó chỉ là phông nền cho một cuộc truy đuổi mới. Tòa thị chính, một kiến trúc đồ sộ hình chữ thập với những ngọn tháp cao vút, đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố, phớt lờ những cơn bão và những bí mật nó đang che giấu. John đi vòng quanh tòa nhà, nghiên cứu kỹ lưỡng từng góc cạnh, từng ô cửa sổ. Ban ngày, nó là biểu tượng của quyền lực và trật tự, nhưng ban đêm, nó chỉ là một con quái vật đá khổng lồ đang ngủ.
Gã đếm từng tầng một, ánh mắt sắc lạnh của một thám tử. Chín tầng ở mỗi cánh, nhưng khi đến cánh phía tây, John nhận ra có điều gì đó bất thường. Cánh tây chỉ có tám tầng. Một tầng dường như đã bị "ăn mất," biến mất một cách bí ẩn trong thiết kế kiến trúc. Gã nhớ lại lời trong bản thảo cổ: "Nơi quyền lực ẩn giấu sự thật... dưới chân kẻ cai trị..." - Gã biết, cánh phía tây của tòa nhà, nơi bị "mất" một tầng, chính là manh mối.
John Danto tiến đến bức tường phía dưới cùng của cánh tây. Gã cào lớp rêu phong, gõ nhẹ vào từng viên đá. Không phải bằng một cái búa, mà bằng những ngón tay của mình. Và rồi, gã cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt. Một bề mặt trơn nhẵn, một thứ vật liệu không phải là đá. Gã cào mạnh hơn, và lộ ra một biểu tượng xoáy ốc được khắc sâu vào bức tường. Biểu tượng này giống hệt với thứ gã đã thấy trong căn hầm nhà thờ và trên bìa cuốn sách da cũ.
Bên dưới biểu tượng, gã tìm thấy một dòng chữ cổ khắc trên đá, gần như không thể đọc được. Gã phải dùng đèn pin và cả trí nhớ của mình về những ký hiệu từ bản thảo cổ. Từng từ, từng chữ cái hiện lên, và khi chúng được ghép lại, một thông điệp lạnh lùng, tàn nhẫn và quen thuộc đến rợn người hiện ra:
"máu của đứa con, tri thức cho kẻ tìm kiếm"
Trái tim John như ngừng đập. Bàn tay gã run lên, nhưng không phải vì sợ hãi. "Đứa con" mà chúng nhắc đến... không phải Sarah. Gã đã sai. Một nhận thức lạnh lẽo, tàn nhẫn, và cũng đầy sự thật bỗng ùa về. John Danto không phải là kẻ tìm kiếm. Gã chính là "đứa con" của thành phố, kẻ đã được nuôi dưỡng bởi sự mục nát, đã được tôi luyện trong những vũng lầy tội lỗi của Nightville. Cái chết của Sarah chỉ là một phần của nghi lễ, một lời gọi thức tỉnh. "Máu của đứa con" không phải là một phép ẩn dụ, nó chính là lời thách thức dành cho gã. John biết, để mở cánh cửa này, gã phải dâng hiến một phần của chính mình. Gã rạch một đường sâu vào lòng bàn tay, để máu mình nhỏ xuống biểu tượng xoáy ốc. John Danto đã chết một lần nữa, nhưng lần này gã cảm nhận được sự hồi sinh, một sức mạnh kỳ lạ dâng lên trong huyết quản. Gã đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì đang chờ đợi gã ở bên trong.
Khi những giọt máu của John nhỏ xuống biểu tượng xoáy ốc, cánh cửa đá vô hình bỗng phát ra một tiếng động rùng rợn, như tiếng xương cốt cọ xát vào nhau. Bức tường đá tách ra, để lộ một hành lang tối tăm, sâu thăm thẳm. John không chút chần chừ, bước vào. Ánh sáng từ chiếc đèn pin của gã chỉ đủ để soi rõ những đường nét gồ ghề của vách đá, và một mùi hương lạ lùng xộc vào mũi gã—không phải mùi mốc meo hay bụi bặm, mà là mùi của giấy cũ, của mực khô, và một thứ gì đó vô định, như mùi của ký ức đã bị lãng quên.
Đi sâu vào trong, John thấy mình đứng trước một căn phòng lớn. Căn phòng này không có trần, mà chỉ là một khoảng không đen đặc, như một vực sâu vô tận. Hàng trăm, hàng nghìn cuộn giấy, sách, và những tấm da thú cũ kỹ lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng mờ ảo, xoay tròn không ngừng nghỉ, tạo thành một cơn lốc tri thức. Ở trung tâm của cơn lốc đó, một hình dáng kỳ lạ xuất hiện.
Gã được gọi là Keeper, gã thủ thư của những bí mật Nightville. Hắn không có hình dạng xác định, chỉ là một cái bóng mờ ảo, nửa người nửa vật, bị trói buộc bởi chính những cuốn sách và cuộn giấy đó. Những sợi dây mỏng manh, phát sáng như ánh sáng từ trí tuệ, quấn quanh tay và chân hắn, giữ hắn lơ lửng trong không trung. Giọng nói của Keeper không phát ra từ miệng, mà vang vọng trực tiếp trong tâm trí John, như tiếng thì thầm của hàng triệu linh hồn đã từng sống và chết trong thành phố này.
"Ngươi đã đến, đứa con... Máu của ngươi đã mở lối. Nhưng tri thức không phải là thứ dễ dàng có được." Giọng nói của Keeper vừa trầm bổng, vừa mỏng manh, mang theo một nỗi cô đơn ngàn năm. Hắn nhìn chằm chằm vào John, đôi mắt không có đồng tử, nhưng lại lấp lánh như hai vì sao nhỏ. "Để vào được Thư viện của những ký ức bị lãng quên, ngươi phải đánh đổi. Kẻ nào tìm kiếm sự thật, kẻ đó phải trả giá bằng ký ức."
Trái tim John đập mạnh. Gã đã chuẩn bị cho việc phải chiến đấu, phải đổ máu, nhưng gã chưa từng nghĩ mình sẽ phải trả giá bằng chính những ký ức quý giá nhất. Keeper đưa một bàn tay ra, không phải bàn tay bằng xương thịt, mà là một bàn tay được tạo nên từ ánh sáng và tri thức.
"Hãy đưa ta một ký ức, một kỷ vật của Sarah. Thứ gì đó quý giá nhất mà ngươi có. Ta sẽ lưu giữ nó, và ngươi sẽ được tự do tiến vào."
John đưa tay vào túi, móc ra một mẩu tóc xoăn nhỏ xíu, đã được bọc cẩn thận trong một mảnh vải cũ. Lọn tóc duy nhất mà gã giữ lại từ con bé. Gã đưa nó cho Keeper, như dâng hiến một phần linh hồn của mình.
Keeper nhận lấy lọn tóc, và ngay lập tức, nó tan biến vào cơn lốc tri thức. Một tiếng thở dài vang vọng khắp căn phòng, không phải của Keeper, mà của một thứ gì đó đã được giải thoát. Con đường phía trước của John Danto bỗng sáng rực, và một cái cầu nối được tạo ra từ ánh sáng, dẫn gã sâu hơn vào trung tâm Thư viện Bóng tối. John bước đi, ánh mắt không còn nỗi đau, mà chỉ còn sự trống rỗng và quyết tâm.
John bước vào Thư viện Bóng tối. Hành lang bằng đá đã biến mất, thay vào đó là một không gian vô tận với những giá sách cao vút, kéo dài đến vô cùng, được làm từ một loại gỗ đen bóng. Không khí ở đây đặc quánh, nặng nề, và thay vì tiếng mưa rơi, gã chỉ nghe thấy tiếng lá sách khô khẽ sột soạt, như hàng triệu tiếng thì thầm. John biết, đây là nơi Keeper cất giữ tất cả những ký ức, những bí mật, và cả những nỗi đau của thành phố này.
Và có một điều gì đó đang dẫn lối gã. Một ánh sáng yếu ớt, như một sợi chỉ mờ ảo, xuất hiện trước mặt John. Nó uốn lượn, luồn lách qua những giá sách cao ngất, như một người dẫn đường thầm lặng. John đi theo sợi chỉ đó, bước qua hàng trăm, hàng nghìn cuốn sách mà gã không thể đọc, và cảm thấy những câu chuyện của chúng đang lướt qua tâm trí gã như một cơn gió lạnh. Gã thấy những vụ án chưa được giải quyết, những vụ tham nhũng bị che đậy, những lời nói dối được xây dựng thành sự thật. Tất cả được lưu giữ ở đây, chờ đợi một kẻ có đủ dũng khí để khám phá.
Cuối cùng, sợi chỉ ánh sáng dừng lại. Nó lơ lửng trước một cuốn sách cũ kỹ, bìa được làm từ da người, đã sờn rách và nhuốm màu thời gian. Cuốn sách không có tiêu đề, chỉ có một biểu tượng xoáy tròn nhỏ được khắc sâu vào bìa. John mở cuốn sách. Bên trong không phải là chữ viết, mà là những hình ảnh, những ký ức, và những dòng chữ cổ xưa được tái hiện trong tâm trí gã.
Cuốn sách kể về một nền văn minh cổ xưa, đã tồn tại rất lâu trước khi những người khai phá đến xây dựng thành phố này. Họ tự gọi mình là Gray Wanderers, những kẻ lang thang màu xám, những linh hồn bị ruồng bỏ của một nền văn minh đã lụi tàn. Họ sống trong một thành phố ngầm, nằm ngay bên dưới nền móng của Nightville, một thành phố đã bị lãng quên nhưng chưa bao giờ thực sự chết.
Những Gray Wanderers này không thờ phụng các vị thần, mà thờ phụng một sinh vật cổ xưa hơn nữa, một thực thể mang tên Echo. Cuốn sách miêu tả Echo là một sinh vật sinh ra từ những góc tối, những nỗi đau đớn, và những nỗi vật vã của loài người. Thức ăn của nó không phải là máu thịt, mà là ký ức, là cảm xúc, là những nỗi tuyệt vọng của những kẻ khốn khổ.
Và rồi, sự thật kinh hoàng hiện ra trong tâm trí John Danto. Thành phố Nightville không phải là một thành phố bình thường, mà là một cái lồng khổng lồ. Những người khai phá đã xây dựng nó, không phải để tạo nên một mái nhà, mà để nhốt những kẻ khốn khổ, những linh hồn lạc lối, những kẻ vật vã trong nỗi đau. Họ đã sử dụng họ như những "vật tế", để nuôi dưỡng Echo bằng những nỗi tuyệt vọng của họ. Mọi sự thối rữa, mục nát, mọi vụ án chưa được giải quyết, mọi lời nói dối được che đậy của thành phố này đều là nguồn sống cho Echo, là những gì gã thủ thư Keeper đang gìn giữ.
John Danto đã tìm thấy sự thật. Nhưng sự thật này lại tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì gã có thể tưởng tượng. Gã không phải là một kẻ tìm kiếm công lý, gã cũng chỉ là một vật tế. Cái chết của Sarah, vụ cháy ở trại trẻ mồ côi, tất cả những vụ án bẩn thỉu trong thành phố này, đều chỉ là một phần của nghi lễ, của một trò chơi cổ xưa và tàn nhẫn để nuôi sống một thực thể vô hình.
V. Thành phố hoàn hảo
John không biết hắn đã rời khỏi Thư viện Bóng tối bằng cách nào. Sau khi cuốn sách cuối cùng khép lại, gã cảm nhận được một sự chống đối dữ dội, một tiếng thét câm lặng trong tâm hồn, và rồi gã thấy mình đứng trên con phố quen thuộc, dưới làn mưa dai dẳng của Nightville. Cái cảm giác trống rỗng từ lúc đánh đổi ký ức về Sarah bỗng bị thay thế bởi một nỗi kinh hoàng và bất lực đến tột cùng.
Gã nhìn lên những tòa nhà cao tầng của thành phố, những ánh đèn neon nhấp nháy một cách vô nghĩa. Trước đây, gã nhìn thấy tội ác và sự mục nát. Nhưng bây giờ, gã chỉ thấy một cái lồng khổng lồ, một nhà tù được xây dựng để giam giữ và nuôi dưỡng. Gã thấy những người đi lại trên phố, những khuôn mặt mệt mỏi và tuyệt vọng, không phải là những nạn nhân của xã hội, mà là những con vật nuôi của Echo. Gã thấy chính mình, John Danto, kẻ thám tử tư, kẻ tư hình, kẻ phá án, chỉ là một con rối trong một vở kịch tàn nhẫn. Mọi hành động của gã, mọi vụ án gã phá, mọi cái chết gã chứng kiến, tất cả chỉ là thức ăn cho con quái vật cổ xưa đó.
Gã lảo đảo đi về nhà, mỗi bước chân nặng trĩu. Căn hộ của gã, từng là một nơi trú ẩn an toàn, giờ trở nên nhỏ bé và nghẹt thở. Gã nhìn vào gương, thấy một khuôn mặt đã hoàn toàn xa lạ. Đó là khuôn mặt của một kẻ đã bị tước đi ký ức quý giá nhất, đã bị hủy hoại bởi sự thật tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên sau nhiều năm, gã tìm đến rượu. Gã đã luôn giữ mình tỉnh táo để phá án, để không bỏ lỡ bất cứ manh mối nào. Nhưng giờ đây, gã nhận ra, tất cả những gì gã làm đều vô nghĩa. Mọi nỗ lực của gã, mọi đau đớn gã chịu đựng, tất cả chỉ là một phần của nghi lễ.
Gã rót rượu, uống cạn từng ly, từng ly một, để quên đi, để nuốt trôi nỗi kinh hoàng đang gặm nhấm gã từ bên trong. Mỗi ly rượu như một lời từ biệt với lý trí, với hy vọng, với tất cả những gì gã đã từng tin tưởng. Gã uống cho đến khi chai rượu trống rỗng, và tâm trí gã chìm sâu vào một vực thẳm đen đặc. John Danto gục xuống, bất tỉnh, trong căn phòng chật chội và đầy ám ảnh của mình.
Dawn
John tỉnh dậy. Mắt gã nhắm nghiền, nhưng một cảm giác lạ lùng ùa về. Sự ẩm ướt của cơn mưa, mùi tanh nồng của Nightville, tất cả đều biến mất. Thay vào đó là một thứ mùi hương sạch sẽ, trong lành, như thể thành phố đã được gột rửa bằng một phép màu. Gã chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rực rỡ và ấm áp. John không nhớ nổi lần cuối cùng gã thấy mặt trời ở Nightville là khi nào. Thành phố này luôn chìm trong màn đêm vĩnh cửu và những cơn mưa không dứt. Nhưng bây giờ, bên ngoài, mọi thứ đều thay đổi. Những con phố sạch sẽ, không một mảnh rác, không một vũng nước bẩn. Những tiếng kèn saxophone lạc điệu đã biến mất, thay vào đó là tiếng chim hót líu lo và tiếng cười khúc khích của trẻ con. Những khuôn mặt trên đường không còn mệt mỏi hay tuyệt vọng, mà rạng rỡ và hạnh phúc. Tất cả đều hoàn hảo một cách đáng sợ, như một bức tranh đã được vẽ lại.
John biết. Gã biết rõ. Sau cơn say sụp đổ, gã tỉnh dậy và thấy mình đang sống trong một thành phố mới. Đó là thành phố của Echo. Một thành phố đã được con quái vật đó "tái tạo lại," xóa sạch tất cả những ký ức đau khổ, những tội ác, những nỗi tuyệt vọng để biến nó thành một nơi hoàn hảo, nơi không có nước mắt, không có đau khổ. Nhưng cũng không có sự thật.
Gã lao ra khỏi căn hộ, chạy như một kẻ điên. Gã cần tìm Rook, gã vô gia cư đã từng giúp gã tìm ra Thư viện Bóng tối. John chạy qua những con phố hoàn toàn xa lạ, nơi những con người hoàn hảo đang sống những cuộc đời hoàn hảo. Gã chạy đến con hẻm phía sau quán Jazz club, nơi gã đã từng thấy Rook. Nhưng ở đó, không còn là một gã vô gia cư rách rưới.
Thay vào đó, có một người đàn ông, khoảng năm mươi tuổi, đang tưới những chậu hoa nhỏ trước cửa nhà. Ông mặc một chiếc áo len màu xanh, khuôn mặt hiền lành, nở một nụ cười ấm áp khi thấy John. Gã đàn ông nhìn gã, ánh mắt đầy sự lạ lẫm và một chút lo lắng. "Anh bạn, anh ổn chứ? Anh trông có vẻ lạc đường," ông nói. Giọng nói của ông cũng hiền lành, bình dị. Nhưng John nhận ra giọng nói đó, và gã nhận ra đôi mắt đó. Đôi mắt từng rực cháy sự điên loạn, sự đau khổ, giờ đã trở nên trong veo, trống rỗng.
Gã đàn ông tự giới thiệu: "Tôi là Napier Jackson. Tôi sống ở đây. Có lẽ tôi có thể giúp anh tìm đường về nhà?"
John đứng chết lặng. Gã nhìn vào khuôn mặt của Napier Jackson, một khuôn mặt bình dị, lương thiện, sống một cuộc đời phẳng lặng và yên bình. Gã biết, đó là Rook. Rook đã bị Echo "hồi sinh," đã được biến thành một con người mới, sống một cuộc đời hoàn hảo mà Echo muốn. Mọi ký ức của hắn về quá khứ đau khổ, về sự thật, về John, đã bị xóa sạch hoàn toàn.
John Danto ngã quỵ xuống. Nỗi kinh hoàng của gã lúc này không phải là sự bất lực. Mà là sự thật. Sự thật rằng Echo không chỉ là một con quái vật ăn ký ức. Nó là một vị thần, một kẻ tạo hóa. Nó có thể xóa sạch quá khứ, và thay thế bằng một thực tại hoàn hảo mà nó tạo ra. Và gã, John Danto, là người duy nhất còn giữ lại ký ức về cái Nightville cũ kỹ, mục nát. John Danto giờ đây là một người cô độc, một kẻ lạc lõng trong một thế giới hoàn hảo do một con quái vật tạo ra.
Mọi thứ đã thay đổi. Và đây mới chính là cuộc chiến thực sự của gã.
Mặc dù cảm thấy tuyệt vọng, nhưng John không thể chấp nhận. Gã đứng lên, cơ thể vẫn còn run rẩy, và đi đến nơi từng là nhà thờ cũ. Gã mong chờ một đống đổ nát, một nơi hoang tàn, nhưng thay vào đó, gã thấy một công viên xanh mướt. Ánh nắng mặt trời rực rỡ, những đóa hoa nở rộ, và tiếng cười trong trẻo của những đứa trẻ vang lên khắp nơi.
Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng John. Gã nhìn thấy những đứa trẻ đang chơi đùa, chúng đuổi bắt nhau trên bãi cỏ, cười rạng rỡ. Và giữa những đứa trẻ đó, gã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Gã thấy Lily, cô bé đã chết trong một căn nhà trọ mục nát. Bây giờ, cô bé mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, mái tóc xoăn vàng óng ả tung bay trong gió. Đôi mắt trong veo, ánh lên một sự ngây thơ mà gã đã từng thấy ở Sarah.
Và rồi, gã nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi bàn tay gầy gò, chai sần của ông đang cẩn thận buộc lại dây giày cho cô bé. Đó là lão thợ đóng giày, ông nội của Lily. Khuôn mặt lão không còn vẻ cằn cỗi, mệt mỏi, mà thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, một sự bình yên tuyệt đối. Lão không giàu có hơn, quần áo vẫn cũ kỹ, nhưng trên khuôn mặt lão, John thấy một hạnh phúc không gì sánh được.
Lão thợ giày ngẩng đầu lên, nhìn thấy John. Ông cười với gã một cách thân thiện. "Anh bạn, anh cũng đến đây à? Công viên này đẹp quá, phải không?" Giọng nói của ông hiền lành, bình dị. Lão không nhớ John. Lão không nhớ về vụ án. Lão không nhớ về cái chết của Lily. Đối với lão, Lily chưa bao giờ chết. Con bé vẫn sống, vẫn vui vẻ, và lão vẫn sống một cuộc đời trọn vẹn.
John đứng đó, chết lặng. Gã nhìn Lily, nhìn lão thợ đóng giày, và nhìn những đứa trẻ khác đang chơi đùa. Gã biết, tất cả những người này đã bị Echo lấy đi ký ức đau khổ. Gã thấy, dưới sự hoàn hảo này, có một sự thật tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì. Lily đã chết, nhưng giờ con bé lại sống. Lão thợ đóng giày đã mất cháu, nhưng giờ ông lại có con bé. John Danto đã mất tất cả, nhưng Echo đã tạo ra một thế giới mà những người khác có thể sống hạnh phúc.
Gã cảm thấy một sự giằng xé trong lòng. Liệu gã có nên phá hủy cái thế giới hoàn hảo này, để đưa sự thật quay trở lại, và lại lấy đi hạnh phúc của những người vô tội? Hay gã nên chấp nhận sự hoàn hảo của Echo, và sống một mình trong nỗi đau của quá khứ? Gã biết, đây mới chính là cuộc chiến khó khăn nhất của gã. Cuộc chiến không phải chống lại một con quái vật, mà là chống lại sự cám dỗ của một hạnh phúc giả tạo.
John rời công viên, mỗi bước chân như đang cố kéo gã trở lại thực tại, nhưng thực tại giờ đây đã tan biến. Gã không thể chấp nhận sự hoàn hảo giả tạo này, không thể tin rằng hạnh phúc của những người vô tội lại được xây dựng trên sự lãng quên. John cần một ai đó, một người bạn, một đồng nghiệp, một ai đó có thể nhớ về cái Nightville cũ kỹ, mục nát. Hy vọng duy nhất của gã là sở cảnh sát. Nơi từng là một tòa nhà lạnh lẽo, đầy những bí mật và những con người chai sạn, có thể nơi đó vẫn còn một chút ký ức.
Gã chạy đến nơi từng là sở cảnh sát trung tâm, nơi gã đã từng làm việc, nơi mà gã đã ném phù hiệu của mình. Nhưng sở cảnh sát đã biến mất. Thay vào đó, là một tiệm bánh nhỏ, ấm cúng và thơm lừng. Cánh cửa kính trong suốt, bên trong những chiếc bánh ngọt được xếp ngay ngắn trên kệ, phát ra mùi hương quyến rũ. Gã thấy một người đàn ông lớn tuổi, với mái tóc đã bạc, đang cẩn thận trang trí một chiếc bánh kem. Gương mặt ông hiền từ, và đôi mắt tràn đầy sự yêu thương khi ông nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa trước cửa tiệm. Gã đàn ông thấy John đang đứng trước cửa, và nở một nụ cười ấm áp. "Anh bạn, có cần một chiếc bánh không? Hôm nay là ngày đẹp trời đấy."
Tim John như ngừng đập. Gã nhận ra người đàn ông đó. Đó là Andrew, gã sếp cũ của gã. Andrew, người cảnh sát trưởng lão luyện, người đã từng là một bức tường vững chãi, một người bạn, một người cha, một người sếp mà John vô cùng kính trọng. Andrew, người đã từng lạnh lùng, khó tính, đã từng nhìn John với ánh mắt của một chiến hữu, giờ đây lại là một ông chủ tiệm bánh hiền lành, với một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền thục đang đứng sau quầy, và những đứa con nhỏ đang vui đùa. Andrew không nhớ gì. Đối với ông, cuộc đời là một chuỗi ngày dài yên bình, hạnh phúc. Ông không nhớ đến những vụ án, không nhớ đến John, không nhớ đến con gái của John, và không nhớ đến cái Nightville đầy tội lỗi đã nuôi dưỡng ông.
John Danto lùi lại, trái tim gã vỡ vụn. Đây là sự thật tàn khốc hơn bất cứ điều gì gã từng tưởng tượng. Echo không chỉ xóa đi ký ức của những người vô tội, nó còn xóa đi cả ký ức của những người đã từng sống trong bóng tối. Nó không chỉ thay đổi thành phố, nó còn thay đổi con người, thay đổi cả bản chất của họ, biến những con người kiên cường, gai góc thành những con người bình thường, yếu đuối, sống một cuộc đời bình yên và giả tạo.
John đứng đó, cô độc. Gã là người duy nhất còn nhớ, là người duy nhất còn mang trên mình gánh nặng của ký ức, là người duy nhất còn tồn tại trong cái Nightville đã chết. Gã đã mất tất cả. Tất cả những người mà gã từng quen biết, tất cả những người mà gã từng chiến đấu cùng, tất cả đều đã bị xóa sạch. John Danto giờ đây chỉ còn lại một mình, một linh hồn lang thang trong một thế giới hoàn hảo do một con quái vật tạo ra.
VI. Lời nguyền của John Danto
Trong khoảnh khắc đó, giữa công viên rực rỡ nắng, John Danto cuối cùng cũng hiểu. Sự hận thù, nỗi đau và khao khát trả thù gã từng nung nấu đều tan biến, chỉ còn lại một cảm giác ghê tởm tột độ, không phải dành cho Echo, mà là cho chính bản thân gã. Gã đã điên cuồng tìm kiếm sự thật, đã dám đối đầu với một thực thể cổ xưa, đã sẵn sàng bẻ cong mọi luật lệ để đi đến tận cùng. Nhưng gã đã thất bại một cách thảm hại. Gã đã không cứu được ai. Lily đã "trở về", nhưng đó là Lily của một thế giới bị lừa dối. Ông lão đã được bình yên, nhưng đó là sự bình yên của kẻ đã quên đi nỗi đau. Còn Sarah, con gái của gã, thì vĩnh viễn không thể trở lại. Nỗi đau của gã không phải vì thành phố này đã trở nên "tốt đẹp hơn", mà vì chính tay gã đã biến con gái mình thành một kỷ vật bị cầm tù, một mảnh ký ức chết chìm trong thư viện của Keeper. Gã đã đánh đổi ký ức của con bé để biết một sự thật chỉ mình gã có thể nhìn thấy, một sự thật giờ đây không khác gì một lời nguyền, một xiềng xích trói buộc gã trong sự cô độc tột cùng. John Danto không phải là anh hùng duy nhất còn sót lại, gã là kẻ thua cuộc duy nhất, kẻ đã tự tay đóng sập cánh cửa quay về với hạnh phúc. Trong thế giới mới này, gã không còn là thám tử, không còn là người cha. Gã chỉ còn là một kẻ điên, một ảo ảnh, một tiếng vọng của một thế giới đã không còn tồn tại. Gã lang thang vật vờ trong thành phố hoàn hảo của Echo, nốc rượu để quên đi nỗi đau đớn. Mỗi ngụm rượu là một nỗ lực vô vọng để dập tắt ngọn lửa ký ức đang thiêu đốt tâm hồn gã. Gã nhìn những cặp đôi tay trong tay dạo bước, những đứa trẻ cười vang trên phố, và gã cảm thấy một sự ghê tởm dâng trào. Đây không phải là hạnh phúc, mà là một vở kịch được dàn dựng bởi một kẻ đạo diễn tàn nhẫn, một vở kịch mà gã là khán giả duy nhất. Một buổi tối, trong cơn say mèm, gã trở về căn hộ. Gã nhìn vào bức ảnh của Sarah trên bàn, và nỗi đau dâng trào đến tột cùng. "Cha xin lỗi, Sarah," gã thì thầm, "Cha đã thất bại." Gã điên cuồng tìm kiếm trong ngăn kéo, rút ra khẩu súng lục cũ kỹ, khẩu súng đã từng là bạn đồng hành của gã trong những năm tháng làm cảnh sát. Gã ngồi xuống, đặt họng súng lạnh lẽo lên thái dương. Một viên đạn, thế là đủ. Một viên đạn và mọi thứ sẽ kết thúc. Gã nhắm mắt lại, ngón tay run rẩy đặt lên cò súng. Một tiếng "tạch" khô khốc vang lên. Nhưng không có gì xảy ra. Gã mở mắt, ngỡ ngàng. Khẩu súng không hề nổ. Gã tháo hộp đạn, nhìn vào những viên đạn sáng loáng, đầy đủ. Gã lắp hộp đạn vào, đặt súng lại lên thái dương, và bóp cò một lần nữa. Lần này, tiếng động còn lớn hơn, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Gã vứt khẩu súng xuống sàn nhà, tiếng "choang" vang vọng trong căn phòng trống rỗng. John Danto cười một nụ cười điên loạn, một nụ cười đầy cay đắng và bất lực. Gã đã nhận ra. Nó không cho phép gã được quyền chết. Gã đã bị nguyền rủa, bị trói buộc vào thành phố này, bị bắt phải sống với tất cả những ký ức kinh hoàng mà những kẻ khác đã quên đi. John Danto không thể chết. Gã phải sống, phải chứng kiến sự bình yên giả tạo này, phải gánh chịu nỗi đau của một mình gã, mãi mãi.
Và rồi, sự điên loạn trong gã dần tan đi, thay bằng một ý chí sắt đá hơn bao giờ hết. John Danto từ bỏ ý định tự sát, gã không thể chết, nhưng gã có thể chiến đấu. Nếu không thể chấm dứt cuộc đời mình, gã sẽ chấm dứt sự lừa dối này. Gã đứng dậy, khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt và mồ hôi, nhưng ánh mắt đã không còn trống rỗng. Gã không còn là nạn nhân của Echo, mà là kẻ thù duy nhất của nó. John biết rằng gã không thể đảo ngược cái chết của Sarah, ký ức về con bé đã được Keeper cầm giữ. Nhưng có một nơi gã có thể bắt đầu, một nơi mà tất cả nỗi đau này đã bắt nguồn. Gã rời khỏi căn hộ, sải bước đi trong màn đêm của thành phố hoàn hảo. Gã không còn cảm thấy sự bình yên giả tạo đó nữa, chỉ còn là một sự ghê tởm và khinh bỉ. Gã đi xuyên qua những con phố lấp lánh, bỏ lại phía sau những khuôn mặt hạnh phúc, những ánh đèn rực rỡ, tất cả những ảo ảnh mà Echo đã tạo ra. Mục tiêu của gã đã quá rõ ràng: cô nhi viện. Nơi mà một nửa cuộc đời của gã đã chết đi.
VII. Thiên nga đỏ
John Danto trở lại trại trẻ mồ côi. Mùi sơn mới, mùi cỏ tươi và tiếng cười đùa trong trẻo của những đứa trẻ đã biến mất. Chỉ còn lại mùi tro tàn, mùi gỗ cháy, và một sự im lặng chết chóc. Khuôn mặt gã giãn ra, một tia hy vọng mỏng manh lóe lên. Echo đã không thể xóa đi nơi này. Vẫn còn một vết nứt trong tấm gương hoàn hảo của thành phố. Gã lao vào đống đổ nát, bới tung từng mảnh gạch, từng thanh gỗ cháy dở, bàn tay bám đầy bồ hóng. Gã tìm kiếm một thứ gì đó, bất cứ thứ gì có thể là manh mối. Gã không tìm thấy một sợi chỉ, một món đồ chơi nào. Tất cả đã bị thiêu rụi.
Gã gần như tuyệt vọng, nhưng rồi, gã dừng lại. Một viên gạch, đã cháy đen một nửa, nằm khuất trong một góc. Nó không có gì đặc biệt, nhưng bản năng thám tử của gã mách bảo có điều gì đó không đúng. Gã nhấc nó lên, và bàng hoàng nhận ra, trên mặt viên gạch là biểu tượng xoắn ốc gã đã thấy ở Tòa thị chính. Lần này, nó không phát sáng, nhưng những đường nét của nó vẫn sắc sảo một cách đáng sợ. John lật viên gạch lại, và ở mặt sau, được khắc một cách tỉ mỉ, là hình ảnh một con thiên nga màu đỏ, đang vươn cánh bay lên. Nó không phải là một hình vẽ nguệch ngoạc, mà là một biểu tượng mạnh mẽ, một lời nhắn nhủ, một tia sáng dẫn đường trong bóng tối. John Danto cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể. Con thiên nga đỏ. Cái tên đó vang vọng trong tâm trí gã. Một biểu tượng mới, một bí ẩn mới, một hy vọng mới. Nó không liên quan đến Echo, mà là một thế lực khác, một thứ gì đó đã từng tồn tại ở đây, và đã chiến đấu chống lại Echo. Gã biết rằng mình phải tìm hiểu về con thiên nga đỏ này. Nó là cánh cửa tiếp theo, là hy vọng cuối cùng để gã tìm thấy sự thật, và để chiến đấu cho những gì đã mất.
John Danto trở lại Tòa thị chính. Nhưng không còn là công trình cổ kính với những bức tường rêu phong nữa. Thay vào đó là một khối kiến trúc hiện đại bằng kính và thép, sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, biểu tượng của một thành phố mới, sạch sẽ và hoàn hảo. Gã biết rõ, lối vào ngầm đã bị xóa sổ, bị che giấu dưới lớp ngụy trang của sự bình yên giả tạo này. John không thể tìm thấy nó bằng cách cũ. Nhưng gã có thứ khác. Gã có viên gạch với biểu tượng xoắn ốc của Echo và hình con thiên nga đỏ.
John Danto bước vào Tòa thị chính, ánh mắt sắc lạnh dò xét từng chi tiết. Lối vào thư viện ngầm không thể là một cánh cửa vật lý. Nó phải là một thứ gì đó trừu tượng hơn, một kẽ hở trong chính ảo ảnh này. Gã đi thẳng đến sảnh chính, nơi có một bức tượng khổng lồ khắc hình một người phụ nữ trẻ đang giơ tay đón lấy ánh sáng mặt trời, tượng trưng cho "sự khởi đầu mới" của thành phố. John hiểu ra. Đây chính là "lời nói dối" lớn nhất của Echo, một sự tưởng niệm cho một quá khứ không tồn tại. Gã lấy viên gạch ra, bàn tay run rẩy nhưng ánh mắt kiên định. Gã đặt viên gạch vào một hốc nhỏ dưới chân tượng, nơi khắc biểu tượng xoắn ốc của Echo. Rồi, gã dùng ngón tay của mình, lần theo hình khắc con thiên nga đỏ trên viên gạch.
Một luồng sáng xanh nhạt bỗng phát ra từ viên gạch, lan tỏa khắp bức tượng, làm nó rung lên bần bật. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt bức tượng, không phải là những vết nứt vật lý, mà là những vết nứt của ký ức. Từng mảnh vỡ ký ức rơi xuống, không phải là đá vụn, mà là những hình ảnh méo mó, những tiếng thì thầm đau đớn, những mảnh vỡ của một thế giới đã bị lãng quên. John Danto đứng đó, chứng kiến bức tượng tan vỡ, để lộ ra một cánh cửa được tạo ra từ chính những vết nứt đó. Cánh cửa không có chốt khóa, không có tay nắm. Nó chỉ là một kẽ hở trong thực tại. Gã không chần chừ. John Danto bước qua cánh cửa, bước vào một thế giới nơi sự thật và ký ức đang chờ đợi gã.
John bước vào, và mọi thứ lập tức thay đổi. Không còn là hành lang ẩm ướt dẫn đến thư viện ngầm nữa. Gã đang ở trong một căn phòng rộng lớn, với những bức tường màu trắng và ánh sáng dịu nhẹ. Không có một vết bẩn, không có một hạt bụi. Và ở giữa căn phòng, Keeper vẫn đang ở đó. Nhưng có gì đó không đúng. Keeper mà gã từng gặp là một gã khốn khổ, gầy gò, lưng còng xuống dưới gánh nặng của những cuốn sách ký ức. Giờ đây, Keeper đứng thẳng, một nụ cười hiền lành nở trên môi, và trên lưng hắn không còn đống sách nào nữa. Hắn mặc một bộ áo choàng trắng tinh, trông thanh thản và điềm tĩnh, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Keeper nhìn John, đôi mắt hắn không còn sự trống rỗng mà thay vào đó là một sự ấm áp kỳ lạ. "Ngươi đã trở lại, John Danto," hắn nói, giọng nói không còn khàn khàn mà êm dịu như tiếng suối chảy. "Nhưng không phải với tư cách một người tìm kiếm sự thật, mà là một kẻ chống lại sự bình yên."
John Danto ngỡ ngàng. Gã nhìn Keeper, không thể tin vào mắt mình. "Ngươi là ai? Keeper đâu rồi? Đống sách đâu? Ngươi đã làm gì với nó?" Gã gào lên, sự tức giận dâng trào. Keeper không hề tỏ ra bực bội, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên. Hắn nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói đầy sự cảm thông nhưng cũng có chút lạnh lùng. "Keeper đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Hắn đã gánh vác quá đủ những nỗi đau của thành phố này. Giờ đây, Echo đã chữa lành. Không còn nỗi đau, không còn tội lỗi, không còn ký ức để phải gánh vác nữa." Keeper đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. "Ta là Keeper của thế giới mới này, John. Ta là sự bình yên mà thành phố này xứng đáng có được. Ta là một thư viện rỗng tuếch, một cuốn sách trống, một khởi đầu mới không có quá khứ."
"Ta không quan tâm đến cái thế giới mới này!" John gầm lên, rút viên gạch với hình con thiên nga đỏ ra. "Đây mới là sự thật! Ngươi biết gì về con thiên nga đỏ này không?" John Danto đặt viên gạch lên bàn tay Keeper. Keeper nhìn chằm chằm vào viên gạch, đôi mắt trống rỗng một thoáng, rồi nụ cười hiền lành lại xuất hiện trên môi hắn. "Ta không biết," hắn nói, giọng nói vẫn êm dịu, nhưng có chút thờ ơ. "Đó là một biểu tượng của một thế giới đã không còn tồn tại nữa. Một thế giới đầy rẫy nỗi đau và những bí mật đã bị lãng quên. Ta không lưu giữ những thứ như vậy." John Danto chết lặng. Hắn đã hiểu ra. Keeper trước đây là một người giữ ký ức, một kẻ gánh vác nỗi đau. Còn Keeper này, chỉ là một kẻ lừa dối, một con rối của Echo, một phiên bản "hoàn hảo" của một thế giới trống rỗng.
Gã quay lưng lại, bước đi. Ánh mắt gã không còn sự tuyệt vọng nữa. Gã biết rằng mình không thể tìm thấy câu trả lời ở đây, ở cái thư viện đã bị tẩy não này. Gã phải tìm kiếm con thiên nga đỏ bằng chính sức của mình, ở một nơi nào đó trong thành phố này, một nơi mà Echo chưa thể chạm tới.
VIII. Những Kẻ Tắt Tiếng
John Danto trở lại thư viện thành phố, nơi đã được gột rửa bởi sự "bình yên" của Echo. Giá sách vẫn đứng đó, nhưng dường như tất cả những cuốn sách đều trống rỗng, vô hồn, chỉ là vỏ bọc cho một sự thật đã bị chôn vùi. Gã lang thang giữa những kệ sách, cảm giác ghê tởm dâng trào. Đây không phải là một thư viện, mà là một tượng đài cho sự lãng quên.
Nhưng rồi, gã chợt dừng lại. Một cuốn sách nằm ở một kệ bị cong vênh, hơi lệch ra khỏi hàng. Đó là một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ, bìa da đã bong tróc, gần như đã bị xé nát. John cẩn thận lôi nó ra. Bên trong là một bản phác thảo, không phải một bản vẽ thông thường, mà là một bản vẽ kiến trúc của một tòa nhà. Gã nhận ra ngay lập tức: đó là bản thiết kế của trại trẻ mồ côi cũ. Bên cạnh bản thiết kế, gã nhìn thấy một hình vẽ nhỏ, một con thiên nga đỏ đang sải cánh bay.
John Danto lật vội những trang tiếp theo. Những dòng chữ được viết tay, xiêu vẹo, như thể được viết vội vã. Đây không phải là một cuốn sách, mà là một nhật ký, ghi chép lại những hoạt động của một hội kín. Gã đọc, và trái tim gã đập mạnh.
Họ tự gọi mình là The Silencers (Những kẻ Tắt Tiếng). Mục đích của họ được ghi lại một cách rành mạch: "Chúng ta là những người bảo vệ, những người canh giữ ánh sáng của trẻ em. Khi tiếng nói của chúng bị bóp nghẹt, chúng ta sẽ lắng nghe. Khi chúng bị lạm dụng, chúng ta sẽ bảo vệ. Chúng ta sẽ tắt tiếng những kẻ gây tội, và bảo vệ những linh hồn trong sáng."
Biểu tượng của họ là con thiên nga đỏ, biểu tượng của sự thuần khiết bị vấy bẩn và sự trỗi dậy từ tro tàn. Cuốn nhật ký ghi lại sự thành lập của hội kín này, vào cùng thời điểm thành phố Nightville được xây dựng. Họ đã tồn tại xuyên suốt lịch sử của thành phố, âm thầm bảo vệ những đứa trẻ vô tội khỏi những kẻ săn mồi.
John Danto run rẩy khi đọc những trang cuối cùng. Đó là danh sách các thành viên sáng lập, được viết tay bằng những dòng chữ run rẩy, như một lời từ biệt cuối cùng. Ba cái tên đập vào mắt gã, như một nhát dao xuyên qua sự bình yên giả tạo của thành phố.
Paulo Jackson
Anfred Molino
Bella Antribani
Gã chết lặng. Paulo Jackson... đó là tên của gã vô gia cư Rook, trước khi bị Echo biến thành Napier Jackson, một người đàn ông hiền lành với một khu vườn hoa hồng. Anfred Molino... tên sếp cũ của gã, Andrew, giờ là một người thợ làm bánh. Và cái tên thứ ba, Bella Antribani, gã nhận ra ngay lập tức. Gã biết Bella. Bà ấy là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, sống ở ngoại ô thành phố, trong một ngôi nhà có khu vườn trồng toàn hoa hồng vàng.
Sự mâu thuẫn này khiến gã rùng mình. Làm sao một người phụ nữ chỉ mới bốn mươi tuổi lại có thể là thành viên sáng lập của một hội kín đã tồn tại từ khi thành phố mới ra đời? John Danto đã hiểu ra. The Silencers không phải là một hội kín thông thường. Nó là một di sản. Một di sản được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Không phải ai cũng biết về sự tồn tại của họ, và có lẽ, khi một thế hệ qua đi, một thế hệ mới sẽ được chọn để tiếp tục công việc của họ.
Điều đó cũng giải thích tại sao Echo lại không thể xóa đi trại trẻ mồ côi. Nơi đó không chỉ là một tòa nhà cũ kỹ. Nó là một phần của di sản của The Silencers, một nơi được bảo vệ bằng một sức mạnh cổ xưa hơn cả Echo. John Danto đã có một manh mối. Gã có một cái tên, một địa chỉ, và một hy vọng.
Ánh mắt của gã đã không còn sự tuyệt vọng. Thay vào đó là một sự quyết tâm lạnh lùng. John Danto rời khỏi thư viện, bỏ lại phía sau những giá sách trống rỗng và những cuốn sách vô hồn. Gã sải bước đi trong thành phố hoàn hảo của Echo, đi thẳng về ngoại ô. Gã cần tìm Bella Antribani. Gã cần câu trả lời.
Ngôi nhà của Bella Antribani ẩn mình sau một khu vườn hồng vàng rực rỡ, như một ốc đảo của thực tại trong biển cả của ảo ảnh. Những cánh hoa không lung linh vô hồn như mọi thứ khác trong thế giới của Echo, mà mang vẻ đẹp gai góc, đầy sức sống. John Danto bước qua hàng rào, tiếng những cành hồng sột soạt như một lời chào mừng đến từ một thế giới đã không còn tồn tại.
Khi John đứng trước cửa, một người phụ nữ mở cửa. Bà có một mái tóc đen tuyền được búi gọn gàng, khuôn mặt vẫn còn trẻ trung nhưng đôi mắt lại hằn lên những nếp nhăn của thời gian, sâu thẳm và đầy sự khôn ngoan, như thể đã chứng kiến nhiều thế kỷ lịch sử. John rùng mình, đó là Bella Antribani.
"Tôi biết anh sẽ đến, John Danto," bà nói, giọng nói ấm áp và vang vọng, như thể được kể lại từ một câu chuyện cổ. "Mời anh vào. Chúng ta có nhiều chuyện để nói."
John Danto theo bà vào nhà. Bên trong, ngôi nhà giản dị, ấm cúng, đầy ắp những món đồ cổ và mùi hương của hoa hồng khô. Bà Bella dẫn gã đến một căn phòng nhỏ, nơi có một lò sưởi đang cháy rực, xua tan đi cái lạnh lẽo của cơn mưa Nightville. Gã ngồi xuống, và Bella bắt đầu kể.
"Anh thắc mắc tại sao một người phụ nữ mới 40 tuổi như tôi lại có tên trong danh sách thành viên sáng lập của The Silencers, phải không?" Bella mỉm cười. "Đó là vì chúng tôi không phải là những cá nhân, chúng tôi là một di sản. Mỗi thế hệ, The Silencers sẽ chọn ra một người kế thừa, truyền lại ký ức, trách nhiệm và cả sự khôn ngoan của những người đi trước. Tên của chúng tôi không quan trọng, mà là lời thề của chúng tôi."
Bella nhìn John, đôi mắt bà như nhìn xuyên qua gã. "John, anh đã đi đúng hướng. Cả thành phố này, từ những con đường rách nát đến những khuôn mặt tuyệt vọng, đều là một cái lồng lớn, được xây dựng để giam giữ và nuôi dưỡng một thực thể cổ xưa. Nó được gọi là Echo."
"Vậy nó là gì?" John hỏi, giọng nói khản đặc. "Nó ăn ký ức sao?"
"Không chỉ là ký ức, John," Bella nói. "Echo là một thực thể được sinh ra từ sự cô đơn, nỗi đau khổ và sự tuyệt vọng của một nền văn minh đã chết." Bà dừng lại một chút, như để sắp xếp những từ ngữ. "Hàng ngàn năm trước, Nightville không tồn tại. Dưới lớp đất này là một thành phố ngầm, nơi một chủng tộc gọi là Gray Wanderers sinh sống. Họ là những con người đã bị lãng quên, bị ruồng bỏ bởi thế giới bên trên. Họ sống trong bóng tối, trong nỗi đau khổ, và không có một chút hy vọng nào. Họ khao khát được sống, nhưng lại không có cách nào thoát ra khỏi địa ngục của mình."
"Và họ đã tạo ra Echo?" John hỏi.
"Đúng vậy," Bella gật đầu. "Họ đã tạo ra Echo, không phải như một vị thần, mà như một vị cứu tinh. Họ tin rằng bằng cách dâng hiến ký ức, những nỗi đau của họ, họ có thể giữ Echo sống sót, và đổi lại, Echo sẽ xóa đi nỗi đau của họ, đưa họ trở lại sự bình yên và hạnh phúc. Nhưng họ đã sai. Echo đã trở nên quá mạnh mẽ, và nó đã bắt đầu ăn đi những ký ức, những cảm xúc, và cả những linh hồn của họ, cho đến khi nền văn minh của họ hoàn toàn sụp đổ, và những gì còn lại chỉ là tro tàn."
"Chúng tôi, The Silencers, được thành lập bởi những người sống sót cuối cùng của Gray Wanderers, những người đã chứng kiến sự tàn phá của Echo. Họ đã thề sẽ không bao giờ để một thảm kịch như vậy xảy ra nữa. Nhiệm vụ của chúng tôi là lắng nghe những lời cầu cứu bị bóp nghẹt, bảo vệ những linh hồn trong sáng, và chuẩn bị cho ngày mà chúng tôi có thể tiêu diệt Echo mãi mãi."
"Và làm thế nào để làm điều đó?" John hỏi. "Nó là một ảo ảnh. Nó có thể thay đổi cả thế giới."
Bella đứng lên, đi đến một chiếc rương cũ kỹ, và cẩn thận mở nó ra. Bên trong không có gì ngoài một tấm vải nhung đỏ, và khi bà lật tấm vải ra, một con dao nhỏ hiện ra. Con dao được làm bằng một loại kim loại lạ lùng, cán dao được khắc một hình xoắn ốc nhỏ, tương tự như biểu tượng của Echo. Lưỡi dao không sáng bóng, mà mờ đục và có màu của tro tàn.
"Đây là Lưỡi dao của Sự Thật," Bella nói, giọng nói đầy tôn kính. "Nó được rèn bởi những người thợ rèn Gray Wanderers vĩ đại nhất, từ chính tro tàn của những ký ức mà Echo đã ăn. Nó là thứ duy nhất có thể rạch nát ảo ảnh của Echo, thứ duy nhất có thể phá hủy thế giới giả tạo này và mang thực tại trở lại."
John nhìn con dao, cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể. Con dao không chỉ là một vũ khí, mà là một lời hứa, một hy vọng cho tất cả những gì đã mất. Nhưng gã biết, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Bella nhìn gã, đôi mắt đầy sự thông cảm. "John, anh là người duy nhất còn sót lại của Nightville cũ. Anh là ký ức cuối cùng. Anh phải chiến đấu, không phải vì anh là một thám tử, mà vì anh là tất cả những gì còn lại của sự thật."
"Vậy tôi phải làm gì?" John hỏi, đôi mắt rực cháy. "Làm thế nào để tôi tìm được nó?"
"Con dao này không chỉ là một vũ khí," Bella nói. "Nó là một chìa khóa. Nó sẽ chỉ đường cho anh đến Nơi của Ký Ức Đánh Đổi, nơi Keeper đang bị giam giữ. Anh phải lấy lại ký ức của anh, lấy lại linh hồn của Sarah, và anh sẽ có đủ sức mạnh để đánh bại Echo."
Bella đưa con dao cho John. Lòng bàn tay gã cảm nhận được một sự lạnh buốt kỳ lạ, nhưng đồng thời, một ngọn lửa của sự quyết tâm bỗng bùng cháy trong tim gã. John Danto đã có một nhiệm vụ mới, một cuộc chiến mới. Không phải để trả thù, mà để giành lại sự thật.
IX. Ký Ức đánh đổi
John Danto bước ra khỏi ngôi nhà của Bella, cầm chặt Lưỡi dao của Sự Thật trong tay. Thế giới xung quanh gã vẫn hoàn hảo, vẫn ngập tràn ánh nắng và những nụ cười vô hồn. Gã cảm nhận được sự ghê tởm dâng trào. Những người này không hề biết rằng họ đang sống một cuộc đời dối trá, không hề biết rằng hạnh phúc của họ được xây dựng trên nỗi đau của những người đã bị lãng quên. John nhìn vào lưỡi dao. Lưỡi dao không sáng loáng, mà mờ đục và có màu của tro tàn, nhưng nó lại phát ra một luồng sáng xanh mỏng manh, chỉ đủ để gã nhìn thấy, một luồng sáng chỉ về phía bắc thành phố.
John Danto bắt đầu hành trình của mình. Gã đi qua những con đường rợp bóng cây, nơi những đứa trẻ đang chơi đùa. Gã đi ngang qua nơi từng là tiệm bánh của Andrew, nhưng bây giờ là một cửa hàng đồ chơi. Gã nhìn thấy Andrew, vẫn là người đàn ông hiền lành, đang nặn một chiếc bánh đất sét cho một đứa trẻ, khuôn mặt ông rạng rỡ niềm hạnh phúc. Gã rùng mình, và sự tức giận dâng trào. Không phải là Andrew mà gã từng biết. Đó chỉ là một phiên bản "đã được hoàn thiện," một con rối của Echo. Gã quay mặt đi, không muốn nhìn thêm nữa. Mỗi bước chân gã đi, luồng sáng xanh từ lưỡi dao lại chỉ gã về phía trước, dẫn gã đi qua một thành phố mà gã không còn nhận ra.
Cuối cùng, luồng sáng dừng lại. Gã đứng trước một khu đất hoang, nơi không có gì ngoài những tảng đá vụn và cỏ dại. Đây là một vết nứt trong sự hoàn hảo của Echo, một nơi đã bị lãng quên, một nơi không thể "chữa lành." Lưỡi dao rung lên bần bật trong tay John, luồng sáng xanh tỏa ra mạnh hơn bao giờ hết, và gã cảm nhận được một luồng điện chạy khắp cơ thể. Gã cẩn thận đặt lưỡi dao xuống đất, và một khe nứt bỗng xuất hiện. Khe nứt không phải là một cái hố, mà là một kẽ hở trong thực tại, một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác. John Danto không chần chừ. Gã bước qua cánh cửa, bước vào Nơi của Ký Ức Đánh Đổi.
Thế giới bên trong không có gì ngoài một không gian rộng lớn, vô tận, được tạo thành từ những mảnh ký ức đang bay lơ lửng. Những mảnh ký ức không phải là những cuộn giấy hay sách, mà là những hình ảnh, những âm thanh, những cảm xúc. John nhìn thấy những mảnh ký ức của chính mình, về Sarah, về Andrew, về Nightville cũ kỹ. Chúng trôi nổi xung quanh gã, như một dòng sông vô tận của nỗi đau. Và ở trung tâm của dòng sông đó, gã thấy Keeper.
Keeper không còn là cái bóng mờ ảo mà gã từng gặp. Hắn giờ đây là một người đàn ông già nua, gầy gò, lưng còng xuống dưới gánh nặng của những ký ức mà hắn phải giữ. Mắt hắn trũng sâu, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn của sự đau khổ và mệt mỏi. Hắn không còn thở, không còn sống, chỉ tồn tại như một cái xác không hồn, một người gác đền cho những gì đã bị lãng quên. John Danto bước đến gần, lòng gã dấy lên một nỗi thương cảm sâu sắc.
"Ngươi đã đến," Keeper nói, giọng nói khàn đặc, đầy sự mệt mỏi. "Ta biết ngươi sẽ đến. Và ta biết ngươi muốn gì."
Keeper giơ một bàn tay gầy gò lên, và một mảnh ký ức bay về phía gã. Đó không phải là một cuốn sách, mà là hình ảnh của Sarah. Sarah đang cười, với mái tóc xoăn óng ả, đôi mắt to tròn, lấp lánh sự tinh nghịch. Đó là ký ức đẹp nhất, quý giá nhất mà John từng có, và gã đã đánh đổi nó. Hình ảnh của Sarah bay lơ lửng trước mặt gã, và gã có thể cảm nhận được hơi ấm của con bé, tiếng cười trong trẻo của con bé, tất cả đều đang ở đó. Keeper nhìn John, đôi mắt hắn lấp lánh một tia sáng kỳ lạ.
"Hãy mang nó đi," Keeper nói, giọng nói của hắn đầy sự cám dỗ. "Hãy mang nó đi, và trở về thế giới hoàn hảo. Anh sẽ sống một cuộc đời mới, một cuộc đời không có nỗi đau. Anh sẽ có lại con gái mình, không phải là một ký ức, mà là một thực tại mới. Hãy quên đi tất cả, và sống một cuộc đời hạnh phúc mà Echo đã ban tặng cho anh."
Trong khoảnh khắc đó, John Danto đứng chết lặng. Trước mặt gã là sự cám dỗ lớn nhất, một cuộc sống mới, một hạnh phúc giả tạo nhưng hoàn hảo. Gã có thể quên đi tất cả nỗi đau, tất cả những gì đã xảy ra, và sống một cuộc đời bình yên bên con gái mình. Gã có thể rời khỏi địa ngục của sự thật, và bước vào thiên đường của sự lừa dối. Gã đưa tay ra, cố chạm vào hình ảnh của Sarah. Hình ảnh của con bé tan biến, để lại một cảm giác trống rỗng. John Danto ngẩng đầu lên, nhìn Keeper, và một nụ cười cay đắng hiện trên môi gã.
"Không," John nói. "Đó không phải là Sarah. Đó chỉ là một ảo ảnh. Sarah của ta đã chết."
Gã rút Lưỡi dao của Sự Thật ra, và luồng sáng xanh từ lưỡi dao tỏa ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Keeper lùi lại, đôi mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi. "Ngươi không thể làm điều đó, John," hắn gào lên. "Ngươi sẽ phá hủy tất cả! Ngươi sẽ hủy hoại sự bình yên!"
"Sự bình yên đó là một lời nói dối," John nói, giọng nói gã đầy sự kiên định. "Và đã đến lúc phải chấm dứt nó." Gã vung lưỡi dao lên, và chém thẳng vào Keeper. Lưỡi dao không chạm vào cơ thể hắn, mà chạm vào chính những sợi dây ký ức đang trói buộc hắn. Một tiếng thét dài, xé lòng vang lên, không phải của Keeper, mà của hàng triệu linh hồn đã bị lãng quên. Những mảnh ký ức tan biến, và Keeper ngã xuống, như một con rối đã bị cắt dây.
Cùng lúc đó, John Danto cảm nhận được một luồng sức mạnh mới dâng lên trong huyết quản. Gã nhìn xuống, và thấy một hình ảnh nhỏ của Sarah đang phát sáng từ chính con dao. Đó không phải là một hình ảnh, mà là một phần linh hồn của con bé, một phần ký ức mà John đã đánh đổi. Gã cảm nhận được nó, hơi ấm của nó, tình yêu của nó. John Danto đã lấy lại ký ức của Sarah. Gã đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và gã đã sẵn sàng cho cuộc chiến cuối cùng.
Khi John rời khỏi Nơi Ký Ức Đánh Đổi, gã thấy thành phố hoàn hảo của Echo đang bắt đầu sụp đổ. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên những tòa nhà, ánh sáng mặt trời biến mất, thay vào đó là một cơn mưa dai dẳng, một cơn mưa đã từng là của Nightville cũ. John Danto không cảm thấy sợ hãi. Gã biết, cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.
X. Cuộc đối đầu cuối cùng
Được dẫn lối bởi ánh sáng của Lưỡi dao Sự Thật, John Danto trở về Tòa thị chính. Nhưng không còn là khối kiến trúc hiện đại bằng kính và thép nữa. Thay vào đó, đó là một khối kiến trúc đồ sộ, một tòa tháp hình xoắn ốc khổng lồ, vươn thẳng lên bầu trời, đâm xuyên qua những đám mây đen và những cơn mưa không dứt.
John biết, đó chính là nơi Echo đang ngự trị. Gã bước vào tòa tháp, và ngay lập tức, một cảm giác kinh hoàng ùa về. Tòa tháp không có tường, không có trần, chỉ có những mảnh ký ức méo mó của Nightville cũ đang xoay tròn, tạo thành một cơn lốc vô tận. Gã thấy những vụ án chưa được giải quyết, những con người tuyệt vọng, những vụ tham nhũng, những lời nói dối. Tất cả đều ở đó, được xoay tròn như một trò chơi điên rồ. Và ở trung tâm của cơn lốc đó, Echo xuất hiện.
Echo không còn là một khối năng lượng vô hình. Hắn xuất hiện với hình dạng một người đàn ông hoàn hảo, khoác trên mình bộ vest trắng tinh, mái tóc bạch kim óng ả và đôi mắt xanh biếc. Hắn nở một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy vẻ man trá, giọng nói của hắn du dương như một bản nhạc: "Chào John, anh đã đi một chặng đường dài. Nhưng anh có thật sự muốn đến đây không? Hãy nhìn xem, thế giới này đã làm gì anh. Đau khổ, mất mát, chẳng có gì tốt đẹp cả. Hãy để tôi giúp anh. Hãy để tôi xóa đi tất cả những ký ức đau buồn, những nỗi sợ hãi và thay thế bằng một thế giới hoàn hảo hơn."
John đứng vững, Lưỡi dao Sự Thật trong tay gã run rẩy. Gã biết đây không phải là con người, nhưng sự hoàn hảo của Echo lại khiến gã dao động. "Mày không phải người," John gằn giọng. "Mày là một thứ lừa dối."
Echo bật cười, một tiếng cười du dương nhưng đầy ma mị. "Đúng thế, tôi không phải là người. Tôi là một ý tưởng. Một sự tồn tại. Nhưng tôi có thể cho anh thứ mà không ai có thể: sự cứu rỗi. Hãy đặt lưỡi dao xuống, John. Hãy buông bỏ gánh nặng đó." Hắn đưa tay ra, cử chỉ đầy mời gọi, như một vị cứu tinh.
John nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt lấp lánh như những mảnh thủy tinh sắc lạnh. Gã nhớ rõ những gì thế giới đã cướp đi của gã, nhưng gã cũng không thể chấp nhận sự giả dối này. Gã siết chặt lưỡi dao, lắc đầu. "Không bao giờ."
Đôi mắt Echo đột nhiên tối lại. "Anh thật bướng bỉnh, John," giọng hắn chuyển sang lạnh lùng, "Vậy thì, hãy để tôi cho anh thấy điều gì sẽ xảy ra nếu anh từ chối."
Căn phòng rung chuyển. Hình dạng hoàn mỹ của Echo vỡ vụn như thủy tinh. Và từ trong những mảnh vỡ đó, một hình ảnh khác hiện ra. Andrew, người sếp cũ của John, xuất hiện. Andrew mỉm cười, giọng nói quen thuộc vang lên: "John, cậu không cần phải làm điều này. Hãy về với chúng ta. Cậu đã làm đủ rồi."
John lùi lại, trái tim gã như bị bóp nghẹt. Nhưng gã nhìn kỹ hơn, Andrew không có những nếp nhăn của sự lo toan, không có ánh mắt kiên định. Đây là một phiên bản hoàn hảo nhưng trống rỗng. "Mày không phải Andrew," John thì thầm, "Andrew của tao không bao giờ đầu hàng."
Hình dạng Andrew tan biến, nhường chỗ cho Rook, gã vô gia cư đã đồng hành cùng John. "Thế giới này không đáng để cứu, John," Rook nói với giọng đầy mệt mỏi. "Tất cả chỉ là một vòng lặp của sự thất bại. Hãy chấp nhận nó đi."
Lần này, John không do dự. Gã nhắm mắt, hình ảnh Rook thật hiện ra trong tâm trí gã, người đã mỉm cười và chiến đấu đến phút cuối. "Ông ấy sẽ không bao giờ nói những lời này."
Tiếp đến là Lily, cô bé đã tin tưởng John tuyệt đối, người đã chết trong vòng tay gã. "Chú John," Lily nói, đôi mắt to tròn long lanh, "Lily sợ lắm. Chú có thể dừng lại được không? Cháu muốn về nhà."
Nước mắt John chảy dài. Gã đã thề sẽ không để ai bị tổn thương nữa. Gã đã thề sẽ trả thù. "Không, Lily," gã khẽ nói, "Cháu sẽ không sợ hãi nữa. Chú sẽ làm cho tất cả những điều tồi tệ này chấm dứt."
Cuối cùng, hình dạng của Sarah, người con gái yêu dấu của gã, hiện ra. Cô mỉm cười, giọng nói mềm mại, thân thương: "John, cha ơi, con ở đây. Hãy về với con. Chúng ta có thể sống hạnh phúc mãi mãi."
Đây là lời đề nghị nguy hiểm nhất. John run rẩy, Lưỡi dao Sự Thật trong tay gã gần như rơi xuống. Gã nhìn vào đôi mắt của Sarah. Chúng thật đẹp, thật ấm áp. Nhưng chúng không có ánh sáng của sự sống, không có những nếp nhăn của những năm tháng bên nhau. Nó là một hình ảnh hoàn hảo, nhưng vô hồn. Gã đã cảm nhận được linh hồn của con bé từ Lưỡi dao Sự Thật.
"Mày không phải Sarah," John nói, giọng gã đầy dứt khoát. "Sarah của tao yêu tao vì tao là tao, không phải vì tao có thể cho con bé một cuộc sống hoàn hảo. Con bé sẽ không bao giờ muốn tao bỏ cuộc."
Tất cả các hình ảnh đều tan biến. Echo hiện ra, không còn là hình dạng hoàn mỹ hay những người thân yêu, mà là một khối năng lượng hỗn loạn, méo mó và xấu xí. Gã gào lên, một tiếng gầm rú chói tai: "Tại sao? Tại sao anh lại từ chối? Tất cả đều là vì anh!"
"Không," John nói, Lưỡi dao Sự Thật vững vàng trong tay. "Tất cả là vì mày. Mày đã lấy đi mọi thứ của tao. Và bây giờ tao sẽ lấy lại công bằng."
John không chần chừ. Gã vung Lưỡi dao Sự Thật, và chém thẳng vào khối năng lượng hỗn loạn. Lưỡi dao không chạm vào Echo. Nó xuyên qua khối năng lượng khổng lồ, và chém thẳng vào một thứ gì đó nằm ở trung tâm của nó. Đó không phải là một trái tim, mà là một viên pha lê màu đen, lấp lánh như một viên kim cương. Viên pha lê đó, John Danto nhận ra, là linh hồn của Echo, là tất cả nỗi đau và sự tuyệt vọng mà nó đã ăn thịt. John Danto không chần chừ. Gã dùng Lưỡi dao Sự Thật, và nghiền nát viên pha lê.
Viên pha lê vỡ vụn, và một tiếng thét dài, xé lòng, đầy sự tuyệt vọng vang lên. Lưỡi dao của Sự Thật bỗng phát sáng rực rỡ, và tất cả những mảnh ký ức xung quanh John, những mảnh ký ức méo mó của Nightville, bỗng trở nên rõ ràng hơn, sáng hơn, và bay về phía gã, hòa vào Lưỡi dao Sự Thật. John Danto cảm nhận được tất cả nỗi đau, tất cả sự tuyệt vọng, tất cả những bí mật của Nightville. Tất cả được dâng hiến cho gã, để gã có thể giữ chúng. Echo đã chết.
John Danto mở mắt. Gã đang đứng trên một con đường vắng, dưới một bầu trời đầy sao, không có mưa, không có mây đen. Thành phố Nightville cũ kỹ, mục nát, đã biến mất. Thay vào đó là một thành phố mới, sạch sẽ, nhưng không hoàn hảo. Những ngôi nhà vẫn còn, nhưng chúng đã được xây dựng lại. Những con đường vẫn còn, nhưng chúng đã được lát lại. Và những con người vẫn còn, nhưng họ không còn vô hồn nữa. Họ đã trở lại, với những ký ức, với những nỗi đau, và với cả những hy vọng.
John Danto bước đi. Gã đi đến nơi từng là trại trẻ mồ côi. Giờ đây, đó là một tòa nhà mới, được xây dựng lại, với một cái tên mới: "Sarah's Hope." Gã mỉm cười. Gã đã thành công. Gã đã mang lại sự thật, và đã mang lại hy vọng.
Gã nhìn vào Lưỡi dao Sự Thật trong tay. Lưỡi dao không còn sáng, không còn màu của tro tàn, mà sáng lấp lánh như một viên kim cương, và trên lưỡi dao, hình ảnh của một con thiên nga đỏ đang bay lượn, và một hình ảnh nhỏ của Sarah đang cười. John Danto biết, gã đã trở thành một người gác đền mới, một người giữ ký ức, một người bảo vệ sự thật. Gã không còn là một thám tử tư, không còn là một cảnh sát. Gã là John Danto, kẻ đã chiến đấu chống lại sự lãng quên, và đã giành lại tất cả.
XI. Vĩ thanh
Trở về ngôi nhà của Bella, John trao trả lưỡi dao đã cùng anh chiến đấu trong suốt cuộc hành trình. Bà lão đón nhận nó với vẻ mặt bình thản, rồi nhẹ nhàng nói với anh về định mệnh của mình. "Số phận của anh không phải là một chiến binh đơn độc, John," bà nói. "Anh là người dẫn dắt, là người bảo vệ Nightville này. Thành phố đã bị giam hãm và tàn phá quá lâu, nhưng bây giờ, những người dân của nó sẽ cùng nhau đứng lên xây dựng lại."
Nhận lấy vai trò cảnh trưởng, John bắt đầu một cuộc sống mới, không phải với gánh nặng của quá khứ, mà với một sứ mệnh cao cả. Trong một buổi chiều yên tĩnh, anh đến thăm mộ con gái mình, đặt một bông hoa dại lên bia mộ. Ánh nắng hoàng hôn trải dài trên nghĩa trang, và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, John cảm thấy một sự bình yên thực sự trong lòng. Nightville đang hồi sinh, và anh, người cảnh trưởng mới, cũng đã tìm thấy ngôi nhà đích thực của mình trong thành phố này.
--HẾT--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip