Chương 9
Lôi Phượng Chương ở đường lớn đợi hai ngày cũng không đợi được Lam Xuy Hàn đành phải ly khai Tĩnh Khê sơn. Thủ hạ của gã rất thông minh, đem hành tung của Phương Đường Khê điều tra thật rõ ràng, sau bị Lôi Phượng Chương diệt khẩu đề phòng Phương Đường Khê lợi dụng báo thù.
Lôi Phượng Chương kinh ngạc phát hiện Phương Đường Khê không quay về Tái Bắc, mà lại đến Giang Nam. Hạo Nguyệt Cư ở Giang Nam nhưng hắn lại không trở về Hạo Nguyệt Cư mà mai danh ẩn tích tại Hàng Châu.
Lôi Phượng Chương không khỏi thập phần hiếu kỳ, phái người điều tra mục đích của Phương Đường Khê. Gã muốn nhìn xem rốt cuộc Phương Đường Khê muốn làm gì, nếu là muốn báo thù, Lôi Phượng Chương cũng tuyệt đối không sợ. Ai biết được tin tức thu thập được lại khiến cho gã giật mình - Phương Đường Khê ở Hàng Châu mở một tửu lâu, gọi là Khoái Ý Lâu, sinh ý không tồi.
Lôi Phượng Chương thầm nghĩ có lẽ Phương Đường Khê muốn tránh tai mắt kẻ khác, mói không chừng là muốn dọ xét bí mật của Lôi Đường, dụng tâm khó lường. Gã tiếp tục cho người âm thầm điều tra, ai biết nửa năm sau Phương Đường Khê vẫn không có dị động gì, mà sinh ý của Khoái Ý Lâu càng làm càng lớn, liên thủ cùng Nhất Phẩm cư mở không ít chi nhánh ở các nơi, nhưng lại không liên hệ cùng Lam Xuy Hàn. Nếu không phải Lôi Phượng Chương vẫn tìm hiểu tin tức của hắn cũng sẽ không biết lão bản của Khoái Ý Lâu lại là một trong tứ đại công tử danh chấn giang hồ.
Kết quả nửa năm dò xét này khiến cho Lôi Phượng Chương dở khóc dở cười. Đến lúc này gã mới phát hiện ra, đã thật lâu gã không có đến Hạo Nguyệt cư để bị sập cửa vào mặt. Mà nửa năm này Lam Xuy Hàn cũng giống như ở ẩn, đóng cửa không tiếp khách.
Lôi Phượng Chương bỗng nhiên đối với Phương Đường Khê tràn ngập hứng thú. Theo lý thuyết chân hắn bị gẫy vẫn không chửa khỏi, hẳn không nên hứng chí bừng bừng làm chuyện mua bán như vậy mới phải, nếu hắn đối với mình ghi hận trong lòng thì nên nổ lực luyện võ báo thù. Xem bộ dạng hiện tại, Phương Đường Khê căn bản không để chuyện này trong lòng, nhưng nếu như hắn không để ý chuyện mình bị gãy chân vì sao không trở lại tìm Lam Xuy Hàn?
Cho đến một ngày, Lôi Phượng Chương không kềm nén được nghi hoặc nữa, gã quyết định đến Khoái Ý lâu đăng môn bái phỏng.
Lôi Đường tuy rằng không nằm ở Hàng Châu nhưng cách Hàng Châu không xa. Lôi Phượng Chương cưỡi ngựa đi nửa ngày liền tới, xuống ngựa, đem dây cương cột quanh gốc liễu. Gã ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy tửu lâu phong cách cổ xưa, lịch sự mà tao nhã ẩn giữa hoa hồng cây xanh, làm lòng người vui vẻ thoải mái. Đang muốn vào cửa, Lôi Phượng Chương liền được tiểu nhị cho biết quán đã đầy khách, còn thỉnh ngày khác lại đến dùng.
Lôi Phượng Chương cũng không tức giận: "Ta không phải đến đây dùng bữa."
Tiểu nhị cười làm lành nói: "Chẳng hay công tử đây...."
"Ta đến bái phỏng lão bản của các ngươi."
Điếm tiểu nhị lắc đầu: "Lão bản nhà ta không gặp khách lạ, công tử có việc gì có thể nói với chưởng quầy."
Lôi Phượng Chương không có cách nào khác đành đi tìm chưởng quầy, nhưng vô luận gã nói sao chưởng quầy cũng không chịu tiết lộ nửa chữ. Lôi Phương Chương rơi vào đường cùng không thể lam gì khác hơn là rút kiếm uy hiếp, tuyên bố sẽ phá hủy Khoái Ý lâu. Ai biết chưởng quầy là một cao nhân lánh đời, vì chịu ơn huệ của Tiết Bất Nhị, lại có lòng muốn quy ẩn, liền đến nơi này ẩn cư. Lôi Phượng Chương không chiếm được ưu thế đành phải rời khỏi.
Lôi Phượng Chương đứng bên bờ Tây Hồ, không biết bản thân đã sảy ra chuyện gì, cư nhiên lại xúc động như vậy. Chỉ vì muốn gặp một người nam nhân mà không quản đường xa, tìm không được người lại luyến tiếc ly khai, ngày trước theo đuổi Lam Xuy Hàn cũng không có như vậy. Lôi Phượng Chương cười tự giễu, đi vào một lối mòn nhỏ, được một đoạn liền nghe tiếng tiêu.
Lúc này Tây Hồ liễm diễm, bích dập dờn bồng bềnh, tiếng tiêu phản phất như làn khói nhẹ bay, xa vời không tung tích.
Lôi Phượng Chương lần theo tiếng âm thanh, tiếng tiêu dần dần rõ ràng, rồi lại mềm mại, xuyên qua bầu trời phiêu lãng, phảng phất như đang đi về phía chân trời.
Lôi Phượng Chương ngừng lại, chỉ thấy xa xa ở giữa một đám có lau, có một nam tử đang ngồi trên ghế thổi tiêu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy mái tóc ngân bạch, có lẽ tuổi tác đã lớn.
Lôi Phượng Chương không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút thất vọng, thở dài một hơi. Tiếng tiêu cũng không phải hay đến tuyệt đỉnh, nhưng lại làm cho người ta nhịn không được muốn lắng nghe.
Lôi Phượng Chương dừng lại thưởng thức, mãi cho đến khi tiếng tiêu ngừng lại mới quay ngựa ly khai.
Phương Đường Khê đưa tiêu cho người hầu đứng bên cạnh, ngồi một lát. Thải Ngôn từ xa chậm rãi đi đến, nhàn nhạt nói: "Đường Khê đại ca, gần hồ gió lạnh, hàn khí phá hủy thân thể không nên."
Phương Đường Khê cười khổ: "Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến..."
Thải Ngôn nhịn không được quăng cho một ánh mắt xem thường: "Không phải sáng sớm mỗi ngày đều cho ngươi ra đây nửa canh giờ sao? Nào có thảm như ngươi nói."
"Không có tự do a!" Phương Đường Khê lắc đầu thở dài, tùy ý Thải Ngôn bế hắn rời khỏi ghế. Nửa năm này, hắn đều phải nhờ vào người khác mới có thể rời khỏi giường. Mới đầu tuy cảm thấy thập phần khuất nhục cùng thống khổ, nhưng nửa năm trôi qua, cũng đã thành thói quen. Người hầu theo bên cạnh luôn tất cung tất kính, tựa như đầu gỗ, hắn cũng không bị người khác đồng tình làm cho thống khổ.
Trong nửa năm này Thải Ngôn đã học xong phương pháp châm cứu, thường thay thế Tiết Bất Nhị châm cứu cho hắn. Thời gian về sau, hắn liền coi y như đệ đệ thân cận, hai người cũng đã xưng huynh gọi đệ. Hắn mỗi ngày xử lý chuyện sinh ý, cố gắng dùng hết thảy thời gian để không phải nhớ đến Lam Xuy Hàn. Nếu như không nhận được thư hối thúc về nhà, hắn thậm chí đã quên mất bản thân từng là thiếu hiệp phóng ngựa khắp giang hồ, mà không phải lão bản cửa tửu lâu nổi danh bên cạnh Tây Hồ.
Thải Ngôn biểu môi: "Để ngươi bị gió thổi nhiều một chút, hại ta bị sư phụ mắng? Ta mới mặc kệ."
"Ta mời ngươi ăn hạt thông đường." Phương Đường Khê chớp mắt nhìn Thải Ngôn. Phát hiện y không được tự nhiên dời ánh mắt, không nhìn thẳng hắn: "Đừng tưởng rằng nắm được nhược điểm của ta, ta sẽ khuất phục, nói cho ngươi hay, ta..."
"Mười cân, ăn không hết cho ngươi gói mang về núi Tĩnh Khê, vậy được không?"
Thải Ngôn nhịn không được nuốt nước miếng: "Nhiều nhất là thêm một khắc, không thể hơn." Nhìn biểu tình quỷ kế được thực hiện của Phương Đường Khê, Thải Ngôn oán giận nói: "Đường Khê đại ca, ngươi thật giảo hoạt."
Phương Đường Khê 'hắc hắc' cười một trận: "Ngươi đừng nói cho Tiết đại ca, hắn sẽ không vui."
Thải Ngôn nghĩ đến biểu tình điên cuồng la hét Tiết Bất Nhị với mình, lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Đúng rồi, Đường Khê đại ca, ngày hôm nay ta đi ngang qua Khoái Ý Lâu, hình như nhìn thấy Lôi Phượng Chương."
"Hắn đến đây làm gì?"
Thải Ngôn trầm ngâm một trận, nói rằng: "Ta hỏi tiểu nhị ca của Khoái Ý Lâu, nhìn như hắn đến tìm lão bản Khoái Ý Lâu."
Phương Đường Khê hữu khí vô lực nói: "Lẽ nào hắn muốn thôn tính Khoái Ý Lâu? Lôi Đường không phải vẫn lấy hỏa dược làm sinh ý sao? Chẳng lẽ cũng có ý đồ với tửu lâu?"
"Đường Khê đại ca sao không nghĩ đến... Có khả năng hắn đã biết Đường Khê đại ca kỳ thực chính là ông chủ của Khoái Ý Lâu, muốn tìm ngươi khiêu khích a?"
"Không ai có thể biết được." Cho dù có người phát hiện ra dấu tích, ai lại tin tưởng ông chủ Khoái Ý Lâu là một người tàn phế? Lôi Phượng Chương lại càng không tin tưởng.
Thải Nhôn ôm hắn đặt lên giường: "Đường Khê đại ca, ngày mai ta phải quay về Tĩnh Khê sơn."
Trong thanh âm y có hơi chút lưu luyến, Phương Đường Khê không khỏi cười: "Ta cho người mỗi loại đường một bao cho ngươi đem về, còn có dược liệu cho sư phụ ngươi, đừng quên mang theo. Không nên khổ sở, tháng sau không phải lại được ra ngoài chơi sao?"
"Đường Khê đại ca, ta là luyến tiếc ngươi..." Thải Ngôn có chút buồn bực nói.
"Ta biết." Phương Đường Khê sờ sờ đầu y: "Một tháng sau, chúng ta lại có thể gặp mặt a! Ngoan, đến chỗ quản sự, xem những thứ sư phụ ngươi cần đã chuẩn bị tốt chưa?"
Thải Ngôn thập phần không tình nguyện, Phương Đường Khê lập tức mặt mày đau khổ: "Những thứ này vốn... Hẳn là Đường Khê đại ca nên đích thân làm, thế nhưng chân của Đường Khê đại ca không động đậy được, Thải Ngôn...." Hắn chớp chớp con mắt nhìn thiêu niên đối diện.
"Hảo, hảo, ta lập tức đi." Thải Ngôn không tránh được, vội vàng xoay người ly khai, không thấy được biểu tình đắc chí của Phương Đường Khê.
r
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip