Chương 1: Tiếng Khóc Giữa Rừng Đêm

Chương 1: Tiếng Khóc Giữa Rừng Đêm
Đêm tối mịt mùng, một màn đen đặc quánh bao trùm lấy cánh rừng già. Những tán cây cổ thụ cao lớn, khẳng khiu vươn mình trong bóng đêm, như những bóng ma im lìm canh giữ khu rừng. Ánh trăng khuyết yếu ớt, lấp ló sau những đám mây đen vần vũ, hắt những vệt sáng nhợt nhạt xuống mặt đất ẩm ướt. Cả khu rừng chìm trong tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua kẽ lá, như tiếng thở dài não nề của màn đêm.
Bất chợt, tiếng khóc trẻ thơ vang lên yếu ớt, xé tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng khóc nhỏ bé, mong manh, như sợi chỉ mỏng manh giữa màn đêm dày đặc. Dưới gốc cây cổ thụ, một bọc tã rách nát nằm co ro, bên trong là một hài nhi bé bỏng. Thân thể nhỏ bé của đứa trẻ run rẩy trong cái lạnh thấu xương, đôi mắt nhắm nghiền, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đỏ hỏn. Đó chính là Nghịch Tiểu Thiên, một sinh linh bé nhỏ vừa chào đời đã bị chính cha mẹ ruồng bỏ.
Không ai biết cha mẹ của Nghịch Tiểu Thiên là ai, vì sao họ lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mới sinh của mình. Có lẽ, họ là những người dân thường, không có địa vị hay quyền lực gì trong xã hội. Có lẽ, họ chỉ là những người nông dân nghèo khổ, không đủ khả năng nuôi dưỡng đứa bé, hoặc có lẽ, họ chỉ đơn giản là không muốn nhận trách nhiệm. Nhưng dù lý do là gì, hành động của họ cũng đã gieo rắc một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai cho sinh linh bé nhỏ này.
Nghịch Tiểu Thiên nằm đó, đơn độc và lạnh lẽo, giữa màn đêm tĩnh mịch. Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng trong không gian, như một lời oán thán, một lời cầu cứu, một lời than khóc cho số phận nghiệt ngã của mình.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên, yếu ớt như những ngón tay run rẩy, cố gắng len lỏi qua tán cây rậm rạp, một bóng người lờ mờ xuất hiện. Đó là một người đàn ông, nhưng dáng vẻ của ông ta lại khiến người ta rùng mình hơn là cảm thấy an tâm. Mái tóc ông ta rối bù, bết dính những bụi bẩn và lá cây khô, như một tổ quạ xơ xác. Quần áo rách rưới, tả tơi, lộ ra những mảng da thịt đen sạm và gầy guộc. Khuôn mặt hốc hác, nhăn nheo, hằn sâu những vết chân chim của sự khổ cực và cô độc. Đôi mắt đục ngầu, vô hồn, như hai hòn bi ve chai cũ kỹ, lấp lánh một tia sáng kỳ dị, lạnh lẽo. Người dân trong làng gọi ông ta là "gã điên", không chỉ vì những lời nói lảm nhảm vô nghĩa, mà còn vì những hành động kỳ quái, khó hiểu, khiến người ta cảm thấy bất an và sợ hãi.
Gã điên lang thang trong rừng, đôi chân trần gầy guộc giẫm lên những cành cây khô giòn rụm, phát ra những tiếng răng rắc ghê rợn. Ông ta tìm kiếm thức ăn, không phải vì đói khát, mà vì một bản năng sinh tồn hoang dại, một sự thôi thúc kỳ quái. Bất chợt, tiếng khóc trẻ con vang lên, yếu ớt và mong manh, như một sợi chỉ mỏng manh giữa màn đêm dày đặc. Gã điên dừng bước, đôi tai vểnh lên, lắng nghe âm thanh kỳ lạ. Ông ta tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng và im lặng như một con thú săn mồi. Dưới gốc cây cổ thụ, ông ta nhìn thấy đứa bé nằm co ro trong bọc tã rách nát. Một tia sáng lạ lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của gã. Không phải lòng trắc ẩn, không phải sự thương cảm, mà là một ý nghĩ kỳ quái, một sự thôi thúc bản năng. Gã điên quyết định mang đứa bé về. Ông ta không có gia đình, không có người thân, và đứa bé này có thể trở thành một thứ gì đó hữu ích, một thứ để lấp đầy khoảng trống cô độc trong cuộc đời ông ta.
Gã điên đặt tên cho đứa bé là Nghịch Tiểu Thiên. Ông ta không biết ý nghĩa của cái tên này, chỉ đơn giản là cảm thấy nó phù hợp với đứa bé, một cái tên kỳ lạ và khác biệt, như chính cuộc đời của ông ta. Trong căn nhà lụp xụp, tối tăm và ẩm thấp, gã điên nuôi nấng Nghịch Tiểu Thiên như một con thú cưng. Cậu bé không nhận được tình yêu thương, không có những cái ôm ấm áp, không có những lời ru ngọt ngào. Chỉ có những bữa ăn đạm bạc, những công việc vặt vãnh, và những ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của gã điên. Gã điên coi cậu bé như một công cụ, một thứ để giải khuây cho cuộc sống nhàm chán và cô độc của mình. Dù cuộc sống nghèo khổ, thiếu thốn đủ bề, nhưng Nghịch Tiểu Thiên vẫn lớn lên trong sự lạnh lùng và thờ ơ của gã điên, như một cây non mọc lên trong bóng tối, không có ánh sáng mặt trời, không có sự chăm sóc của người làm vườn.
Năm Nghịch Tiểu Thiên lên ba, một tai họa kinh hoàng ập đến, như một cơn bão tố bất ngờ ập đến, cuốn phăng đi mọi thứ tươi đẹp và bình yên. Gã điên, với cái bụng lép kẹp réo rắt, quyết định liều lĩnh tiến sâu vào khu rừng già, nơi những tán cây cổ thụ cao vút, xù xì, như những cánh tay khổng lồ vươn lên bầu trời xám xịt. Những dây leo chằng chịt, như những sợi dây thừng quấn quanh thân cây, tạo nên một mê cung âm u và rợn người. Ánh nắng mặt trời yếu ớt, cố gắng len lỏi qua những tán lá dày đặc, chỉ để lại những vệt sáng lờ mờ, mờ ảo như những bóng ma lảng vảng. Tiếng gió rít qua kẽ lá, như tiếng than khóc ai oán, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, khiến người ta cảm thấy bất an và sợ hãi. Gã điên bước đi thận trọng, đôi chân trần gầy guộc giẫm lên những cành cây khô giòn rụm, phát ra những tiếng răng rắc ghê rợn. Đôi mắt đục ngầu đảo quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của con mồi, một con vật nhỏ bé, một loại quả dại, bất cứ thứ gì có thể lấp đầy cái bụng trống rỗng đang quặn thắt vì đói.
Bất chợt, từ trong bụi rậm, một tiếng gầm rú vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng, khiến gã điên giật mình kinh hãi. Một con hổ vằn to lớn, với bộ lông vằn vện hung dữ, xù xì như những sợi dây thép, đôi mắt đỏ ngầu như hai hòn than rực lửa, và bộ móng vuốt sắc nhọn như những lưỡi dao găm, lao ra tấn công gã điên. Con hổ vằn gầm gừ, nhe răng nanh sắc nhọn, những sợi lông trên lưng dựng đứng, tạo nên một hình ảnh hung dữ và đáng sợ. Gã điên hoảng loạn, cố gắng lùi lại, nhưng đã quá muộn. Con hổ vằn lao đến, vung móng vuốt sắc nhọn, cào xé thân thể gầy gò của gã điên, như xé toạc một con búp bê vải rách rưới. Những đường cào sâu hoắm, rách toạc da thịt, máu tươi túa ra, nhuộm đỏ cả một vùng đất ẩm ướt, tạo nên một vũng máu tanh tưởi. Gã điên gào thét đau đớn, cố gắng chống cự, nhưng sức lực yếu ớt của ông ta không thể nào sánh được với sức mạnh của con hổ vằn hung dữ. Ông ta vung tay, cố gắng đẩy con hổ ra, nhưng vô ích. Con hổ vằn gầm gừ, vung móng vuốt, xé toạc quần áo và da thịt gã điên, như xé toạc một con búp bê vải rách rưới. Gã điên ngã xuống đất, đau đớn quằn quại, những tiếng gào thét vang vọng khắp khu rừng, như tiếng kêu cứu tuyệt vọng của một linh hồn sắp lìa khỏi xác.
Con hổ vằn không buông tha, nó lao đến, cắn xé gã điên, những tiếng răng rắc vang lên ghê rợn, như tiếng củi khô bị bẻ gãy, như tiếng xương cốt bị nghiền nát. Gã điên cố gắng gượng dậy, nhưng vô ích. Ông ta cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát, những cơn đau nhức nhối lan tỏa khắp người, như những mũi kim nhọn đâm xuyên qua da thịt. Máu tươi chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả một vùng đất, tạo nên một vũng máu tanh tưởi. Gã điên nhìn lên bầu trời, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ tuyệt vọng, pha lẫn sự hối hận muộn màng. Ông ta biết rằng, đây là kết thúc của mình, là cái giá phải trả cho sự liều lĩnh và tham lam. Những tiếng gầm gừ của con hổ vằn, những tiếng răng rắc xé thịt, và những tiếng gào thét đau đớn của gã điên vang vọng trong khu rừng, tạo nên một khung cảnh kinh hoàng và bi thương, như một bức tranh u ám về sự tàn khốc của tự nhiên.
Cuối cùng, gã điên gục xuống, bất động, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên bầu trời xám xịt, như đang oán hận số phận nghiệt ngã. Con hổ vằn gầm gừ một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi, để lại một xác chết đẫm máu giữa khu rừng âm u, như một lời cảnh báo về sự nguy hiểm của nơi này. Nghịch Tiểu Thiên, đứa trẻ ba tuổi ngây thơ, lại một lần nữa bị bỏ rơi, trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Những năm tháng sau đó, Nghịch Tiểu Thiên chìm trong cuộc sống lay lắt ở cái làng quê nghèo xơ xác. Những mái nhà tranh rách nát, xiêu vẹo như sắp đổ sụp, những con đường đất gồ ghề, sỏi đá lởm chởm, những hàng rào tre mục ruỗng, xiêu vẹo, tất cả đều nhuốm một màu xám xịt buồn thảm, phản chiếu chính cuộc đời cô độc của cậu. Cậu làm đủ thứ việc vặt vãnh, từ nhặt nhạnh những cành củi khô cong queo trong khu rừng xơ xác, hái những cọng rau dại úa tàn bên vệ đường, đến trông coi những căn nhà trống hoác, lạnh lẽo, chăn những con trâu gầy guộc, ốm yếu trên cánh đồng nứt nẻ, hoang tàn. Đổi lại, cậu chỉ nhận được những bữa cơm độn khoai sắn nhạt nhẽo, những lời thở than bất lực, mệt mỏi từ những người dân nghèo khổ. Không một người bạn, không một bóng dáng người thân, chỉ có những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán và những bữa ăn qua ngày tẻ nhạt. Trong đêm tối mịt mùng, cậu co ro trên chiếc giường ọp ẹp, chật hẹp, nhìn qua những khe hở của mái tranh thủng lỗ chỗ, thấy những vì sao đơn độc, lạnh lẽo trên bầu trời đen kịt. Lòng cậu trống rỗng, cô đơn đến tột cùng, như một chiếc lá khô bị gió bão vùi dập, trôi dạt vô định, không biết đâu là điểm dừng
Bảy tuổi, Nghịch Tiểu Thiên lặng lẽ đứng canh cổng làng. Cánh cổng gỗ cũ kỹ, những thanh tre đã úa màu thời gian, rung rinh khe khẽ theo từng đợt gió chiều hiu hắt. Phía xa, lũ trẻ cùng trang lứa ríu rít nô đùa, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả một góc trời chiều. Có đứa được cha mẹ dắt tay, có đứa theo chân các đạo sĩ tu tiên, áo đạo bào trắng tinh. Nhìn những bóng hình ấy, tim Nghịch Tiểu Thiên thắt lại, một nỗi tủi thân và cô đơn nghẹn ngào dâng lên. Cậu ước ao, giá như mình cũng được như họ.
Trong lòng cậu bé mồ côi cũng âm ỉ nhen nhóm những ước mơ. Cậu muốn trở thành một người có ích, muốn thay đổi số phận nghiệt ngã của mình. Một lần, khi quét dọn thư phòng đầy bụi bặm của trưởng làng, cậu vô tình tìm thấy những cuốn sách cũ kỹ, trang giấy đã ố vàng. Lật giở từng trang, ánh mắt cậu dừng lại trước hai chữ "tiên nhân" được viết bằng mực tàu đen nhánh, mạnh mẽ. Từ đó, ước mơ trở thành tiên nhân bắt đầu nảy mầm trong trái tim non nớt của cậu. Cậu mơ về một ngày được bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, được làm những điều kỳ diệu, được thoát khỏi cuộc sống nghèo hèn, cô độc này
Mười lăm tuổi, khi những đứa trẻ khác còn mơ mộng về tương lai, Nghịch Tiểu Thiên đã quyết định rời làng. Dù biết tư chất mình tầm thường, cậu vẫn kiên định bước trên con đường tu tiên đầy chông gai. Bình minh còn ngái ngủ, sương mù giăng mắc như tấm lụa mỏng, cậu khoác chiếc ba lô cũ kỹ, bước chân vội vã. Trong ba lô, ngoài vài đồng tiền lẻ, còn có một lòng quyết tâm sắt đá, không gì lay chuyển. Cậu tin rằng, chỉ cần nỗ lực không ngừng, ước mơ sẽ thành hiện thực. Khi quay đầu nhìn lại ngôi làng thân thương, những mái nhà tranh xiêu vẹo chìm trong màn sương mờ ảo, lòng cậu trào dâng một nỗi buồn man mác. Nhưng rồi, nỗi buồn ấy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một ý chí kiên cường và niềm hy vọng mãnh liệt. Cậu biết, con đường phía trước sẽ đầy rẫy khó khăn, nhưng cậu sẽ không bao giờ lùi bước
Nhưng cuộc đời không hề dễ dàng như cậu tưởng tượng. Chỉ sau nửa tháng, cậu bị một kẻ lừa đảo lấy hết tiền. Không những thế, cậu còn bị một đám thanh niên bắt nạt, đánh đập
Ánh bình minh còn vương lại chút hơi sương mờ ảo, Nghịch Tiểu Thiên bước vào khu chợ ven đường, lòng đầy háo hức. Cậu muốn mua một chút lương khô cho chuyến đi dài ngày sắp tới. Bỗng, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiền lành, tiến đến gần cậu. Ông ta nở một nụ cười thân thiện, ánh mắt lấp lánh vẻ chân thành, giới thiệu cho cậu một loại thảo dược quý hiếm, nói rằng nó có thể giúp cậu tăng cường sức khỏe, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nghịch Tiểu Thiên, vốn còn quá non nớt, tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của người đàn ông. Cậu đưa hết số tiền ít ỏi của mình, nhận lấy một gói thảo dược được gói ghém cẩn thận. Nhưng khi mở ra, cậu mới phát hiện bên trong chỉ là những cọng rễ cây khô khốc, vô giá trị. Nỗi thất vọng và tủi hổ trào dâng trong lòng cậu.
Chưa kịp hoàn hồn, Nghịch Tiểu Thiên lại bị một đám thanh niên hung hãn chặn đường. Chúng là những kẻ du côn khét tiếng trong vùng, thường xuyên lượn lờ ở khu chợ ven đường để tìm kiếm những con mồi yếu đuối. Mặt mũi chúng bặm trợn, ánh mắt dữ tợn, quần áo xộc xệch, dính đầy bụi bẩn và những vết rách. Chúng nhận ra Nghịch Tiểu Thiên là một kẻ lạ mặt, ăn mặc quê mùa, lại chỉ có một mình.
"Thằng nhóc kia, mày là người mới đến à?" Tên cầm đầu đám du côn tiến lên, giọng nói khàn khàn, đầy vẻ đe dọa. "Mày có biết đây là địa bàn của ai không?"
Nghịch Tiểu Thiên run rẩy, cố gắng giải thích rằng cậu chỉ là một lữ khách đi ngang qua. Nhưng đám du côn không thèm nghe cậu nói. Chúng cười nhạo cậu vì vẻ ngoài nghèo khó, yếu đuối, và coi cậu như một con mồi béo bở.
"Mày có tiền không?" Tên cầm đầu hỏi, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tham lam. "Nếu không có, thì cũng phải để lại cái ba lô rách nát kia."
Nghịch Tiểu Thiên cố gắng chống cự, nhưng cậu chỉ là một cậu bé gầy gò, yếu ớt. Những cú đấm, cú đá như mưa giáng xuống người cậu. Cậu ngã xuống đất, những vết bầm tím hằn lên làn da non nớt, đau nhức. Chúng lục soát túi cậu, lấy đi những đồng tiền lẻ còn sót lại, rồi hả hê bỏ đi, để lại cậu nằm co ro, run rẩy bên vệ đường. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lấm lem, hòa lẫn với bụi bẩn và máu.
Khi Nghịch Tiểu Thiên đang chìm trong tuyệt vọng, co ro bên vệ đường, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má lấm lem, thì một đạo sĩ xuất hiện. Dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mái tóc bạc phơ bay phất phơ trong gió chiều, ánh mắt hiền từ như nhìn thấu tâm can cậu bé. Đạo sĩ nhìn thấy sự kiên trì và lòng quyết tâm ẩn sâu trong đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ của Nghịch Tiểu Thiên, quyết định dẫn cậu theo.
Nhưng hai năm tiếp theo, cuộc sống của Nghịch Tiểu Thiên không hề dễ dàng hơn. Thay vì những bài giảng về tu luyện, những bí kíp võ công, cậu chỉ phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, không khác gì một người hầu. Những buổi sáng sớm, khi sương mù còn giăng mắc trên những cánh đồng, cậu lùa đàn trâu gầy guộc, xương xẩu ra đồng, chiều về cắt những bó cỏ khô khốc, gai góc. Căn nhà gỗ ẩm thấp, tối tăm, nơi đạo sĩ ẩn cư, luôn ngập tràn quần áo bẩn thỉu, hôi hám, chờ đợi đôi bàn tay chai sạn, rớm máu của cậu giặt giũ. Những bữa cơm đạm bạc, khói bếp cay xè, làm mờ cả đôi mắt, cũng là do cậu nấu nướng.
Cậu không hề được dạy dỗ tu luyện, cũng không được truyền thụ bất kỳ công pháp nào, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ và những công việc không tên lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn. Sự thất vọng và hoài nghi dần lớn lên trong lòng cậu, như một ngọn lửa âm ỉ cháy, nhưng mỗi khi nhìn thấy bóng dáng đạo sĩ, cậu lại cố gắng kìm nén, nuốt ngược những lời than vãn vào lòng, hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn, nơi cậu có thể thực sự chạm tay vào con đường tu tiên mà cậu hằng mơ ước.
Sau hai năm sống trong cảnh làm việc không công, Nghịch Tiểu Thiên đã quá quen với những công việc nặng nhọc và sự im lặng đáng sợ trong căn nhà gỗ ẩm thấp. Một buổi tối nọ, đạo sĩ trở về trong tình trạng say khướt, mặt đỏ bừng, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hắn ta lảo đảo bước vào nhà, vấp ngã liên tục, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu.
"Hôm nay... ta đã... giết người..." hắn ta nói, giọng nói run rẩy. "Ta... ta không cố ý... chỉ là... hắn ta quá đáng..."
Nghịch Tiểu Thiên kinh hãi, nhìn đạo sĩ bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu không thể tin được người thầy mà cậu tin tưởng lại có thể làm ra chuyện tày đình như vậy. Nhưng đạo sĩ không để cậu có thời gian suy nghĩ. Hắn ta vội vã kể lại câu chuyện:
Hôm nay, đạo sĩ đến tửu quán quen thuộc, uống rượu giải sầu. Tại đó, hắn gặp một tên công tử giàu có, nổi tiếng hống hách và ngạo mạn. Tên công tử chế giễu đạo sĩ vì vẻ ngoài nghèo nàn và thất bại trong việc tu luyện. Đạo sĩ tức giận, nhưng cố gắng kìm nén. Tuy nhiên, tên công tử không chịu dừng lại. Hắn ta tiếp tục lăng mạ đạo sĩ, thậm chí còn nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Đạo sĩ không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn ta rút thanh kiếm bên hông, đâm thẳng vào ngực tên công tử. Tên công tử ngã xuống đất, máu chảy lênh láng. Đạo sĩ hoảng sợ, vội vã rời khỏi tửu quán.
"Ta... ta phải làm gì đây?" đạo sĩ nói, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn. "Nếu người nhà họ biết chuyện này, ta sẽ chết mất."
Nghịch Tiểu Thiên im lặng, không biết phải nói gì. Cậu hiểu rằng đạo sĩ đang gặp nguy hiểm, nhưng cậu không biết làm thế nào để giúp đỡ hắn.
Đột nhiên, đạo sĩ nảy ra một ý định độc ác. Hắn ta nhìn Nghịch Tiểu Thiên, ánh mắt lóe lên vẻ gian trá.
"Ngươi... ngươi có thể giúp ta," hắn ta nói, giọng nói đầy vẻ thuyết phục. "Ngươi là một đứa trẻ mồ côi, không ai thân thích, cũng chẳng ai tin lời ngươi nói. Chỉ cần ngươi nhận tội, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền lớn, đủ để ngươi sống sung túc cả đời."
Nghịch Tiểu Thiên kinh hoàng, lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không thể tin được người mà mình đã tin tưởng lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Nhưng đạo sĩ không để cậu có quyền lựa chọn. Hắn ta đã bán cậu cho gia đình họ Lý, một gia đình giàu có và quyền thế trong vùng.
Để đảm bảo kế hoạch diễn ra suôn sẻ, đạo sĩ đã dàn dựng một hiện trường giả. Hắn ta đưa Nghịch Tiểu Thiên đến tửu quán, nơi tên công tử bị giết. Hắn ta đặt thanh kiếm dính máu vào tay Nghịch Tiểu Thiên, rồi bỏ trốn. Khi người nhà họ Lý đến hiện trường, họ thấy Nghịch Tiểu Thiên đang cầm thanh kiếm dính máu, và họ tin rằng cậu là kẻ giết người.
Nghịch Tiểu Thiên bị giải đến nhà họ Lý, bị trói chặt vào một chiếc cột gỗ lớn. Những người hầu của nhà họ Lý nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ và căm ghét. Cậu bị tra tấn dã man, bị đánh đập không thương tiếc. Những roi da quất mạnh vào người cậu, để lại những vết sẹo dài và sâu. Cậu bị ép phải nhận tội, nhưng cậu vẫn một mực khẳng định mình vô tội.
"Ta không giết người! Ta không làm gì sai!" cậu gào lên, giọng nói khản đặc.
Nhưng không ai tin cậu. Họ coi cậu là một kẻ giết người, một con dê tế thần để trút giận. Cậu bị đánh đập đến thừa sống thiếu chết, cơ thể đầy những vết thương và bầm tím. Cậu nằm co ro trên nền đất lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt, chờ đợi cái chết đến.
Hơi thở Nghịch Tiểu Thiên yếu ớt phả ra làn sương mờ trong ngục tối lạnh lẽo của nhà họ Lý. Những vết roi hằn sâu trên da thịt, tím bầm và rỉ máu, nhức nhối như muốn xé toạc từng thớ thịt. Tiếng xiềng xích sắt nặng nề trói chặt lấy cổ tay, cổ chân cậu, mỗi cử động đều mang theo cơn đau thấu xương. Ánh trăng mờ ảo lọt qua song sắt, hắt những vệt sáng nhợt nhạt xuống nền đất ẩm ướt, lạnh lẽo, như những ngón tay ma quái đang vươn ra. Tiếng bước chân lính canh nặng nề vọng lại, mỗi bước chân như giẫm nát hy vọng cuối cùng của cậu, gieo rắc nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Bất ngờ, tiếng la hét xé toạc màn đêm yên tĩnh. Tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng khắp nơi, như tiếng sấm rền trong đêm tối. Một nhóm cướp ngục, mặt bịt kín, tay lăm lăm vũ khí, xông vào như những cơn lốc cuồng phong. Họ phá tan cánh cổng sắt kiên cố, chém gục những tên lính canh hung tợn, giải thoát cho những tù nhân đang bị giam cầm. Ánh lửa bùng lên từ những ngọn đuốc, soi rọi khung cảnh hỗn loạn, những tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân chạy trốn vang vọng khắp nơi, tạo nên một bức tranh hỗn loạn và bi tráng. Nghịch Tiểu Thiên, tận dụng thời cơ hỗn loạn, vùng dậy khỏi xiềng xích, lao ra khỏi ngục tối. Cậu chạy thục mạng, băng qua những hành lang dài hun hút, trốn thoát khỏi dinh thự nguy nga, những bức tường cao ngất, những cánh cổng đồ sộ vụt qua sau lưng cậu, như những bóng ma trong đêm tối.
Bóng đêm dày đặc bao phủ khu rừng hoang vắng, nơi cậu ẩn náu. Những cành cây khô khốc vươn ra như những cánh tay ma quái, bóng tối mịt mùng nuốt chửng mọi âm thanh, tạo nên một không gian tĩnh mịch và đáng sợ. Nghịch Tiểu Thiên chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi kiệt sức, ngã quỵ xuống bên một gốc cây cổ thụ. Rễ cây xù xì, to lớn như những con mãng xà khổng lồ, ôm trọn lấy thân cây, như muốn nuốt chửng cậu vào lòng. Lá cây khô xào xạc trong gió lạnh, như tiếng thở dài của khu rừng, như tiếng khóc than của số phận.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm nhận được hơi ấm của ngọn lửa và tiếng nói chuyện rì rầm, như tiếng thì thầm của những linh hồn trong đêm tối. Một đôi vợ chồng già tốt bụng đã tìm thấy cậu, đưa cậu về căn nhà nhỏ ấm cúng của mình. Ngôi nhà nhỏ nằm nép mình bên sườn đồi, xung quanh là vườn rau xanh mướt và những luống hoa dại rực rỡ, tạo nên một khung cảnh thanh bình và ấm áp. Khói bếp bay lên lững lờ, hòa vào màn sương sớm, như một lời mời gọi ấm áp. Bên trong nhà, ánh lửa bập bùng trong lò sưởi, tỏa ra hơi ấm áp áp, xua tan cái lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip