Chương 3: Sự Khinh Bỉ và Lòng Trắc Ẩn Giả Tạo
Chương 3: Sự Khinh Bỉ và Lòng Trắc Ẩn Giả Tạo
Máu tươi, thứ chất lỏng sền sệt và ấm nóng, không ngừng rỉ ra từ những vết thương chằng chịt trên người Nghịch Tiểu Thiên, nhuộm đỏ vạt áo tả tơi của hắn. Những vệt loang lổ như cánh hoa tàn trên nền vải rách nát, tạo nên một bức tranh kinh hoàng về sự đau đớn và tuyệt vọng. Mỗi bước chân hắn đặt trên nền đá lạnh lẽo của hành lang y phòng, đều là một sự gắng gượng tột cùng, một lời cầu xin thầm lặng đến từ tận cùng xương tủy. Hắn lê bước, xiêu vẹo như một cái xác không hồn, cơ thể rỉ máu, hơi thở đứt quãng, mỗi nhịp thở là một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Ánh đèn dầu leo lét, lay động yếu ớt trên những chiếc giá gỗ cũ kỹ, hắt bóng hắn xiêu vẹo, đổ dài trên nền nhà ẩm thấp, như một linh hồn lạc lối đang tìm kiếm chút ánh sáng cuối cùng trong địa ngục trần gian.
Khi hắn lảo đảo tiến vào, không gian y phòng vốn tĩnh lặng, ngập tràn mùi thuốc bắc nồng nặc, bỗng chốc trở nên ngột ngạt, như một cái lồng sắt vô hình siết chặt lấy hắn. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, không phải là sự cảm thông hay lòng trắc ẩn, mà là sự ghê tởm, sự khinh miệt trần trụi. Những gương mặt trắng bệch, lạnh tanh như tượng đá, ánh lên sự xa lánh và chán ghét, như thể hắn là một con vật dơ bẩn, một thứ rác rưởi không đáng tồn tại. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, như những mũi kim độc đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn cảm thấy mình như một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ không có giá trị, một kẻ bị cả thế giới quay lưng.
"Ôi trời, nhìn xem ai đây này!" một tu sĩ trẻ, với khuôn mặt trắng bệch, gầy gò, đôi mắt xếch lên đầy vẻ kênh kiệu, nhếch mép khinh bỉ. Gã khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cao ngạo, như thể hắn là một vị thần đang nhìn xuống một con sâu bọ. "Tưởng chết ở xó nào rồi chứ? Sao còn dám vác cái thân tàn tạ này đến đây? Ngươi không thấy mình bẩn thỉu và đáng ghê tởm sao?"
"Thân thể bẩn thỉu, máu me tanh tưởi, ngươi không biết đây là nơi nào sao?" một tu sĩ khác, với khuôn mặt đầy tàn nhang, tay bịt chặt mũi, nhăn nhó như thể đang ngửi thấy một thứ mùi hôi thối kinh khủng. Giọng nói của gã the thé, đầy ghê tởm, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng tự trọng của Nghịch Tiểu Thiên. "Cút ra ngoài ngay lập tức! Đừng làm ô uế y phòng, nơi mà những người cao quý như chúng ta đang làm việc! Ngươi không xứng đáng ở đây!"
Những lời nói đó, sắc lạnh và tàn nhẫn, vang vọng trong không gian tĩnh mịch của y phòng, như những lưỡi dao vô hình xé nát trái tim đang rỉ máu của Nghịch Tiểu Thiên. Hắn cảm thấy mình như một con vật bị thương, bị cả đàn thú săn mồi vây quanh, không có lối thoát. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi đau tinh thần, tạo nên một sự dày vò tột cùng, khiến hắn muốn gục ngã ngay tại chỗ. Hắn nhìn những gương mặt lạnh lùng kia, những gương mặt không hề có một chút lòng trắc ẩn, và cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, nơi chỉ có bóng tối và sự cô độc.
Nghịch Tiểu Thiên, thân thể rách nát như một con rối bị xé toạc, cố gắng gượng dậy. Từng thớ thịt run rẩy, những vết thương sâu hoắm rỉ máu không ngừng, nhuộm đỏ nền đá lạnh lẽo. Đôi chân hắn, vốn đã yếu ớt, giờ đây càng thêm run rẩy, không thể giữ vững thân hình đầy thương tích. Hắn khuỵu xuống, hai đầu gối chạm sàn, phát ra tiếng "bịch" yếu ớt, vang vọng trong không gian tĩnh mịch của y phòng. Ngước đôi mắt đỏ ngầu, đục ngầu vì đau đớn và tuyệt vọng, hắn nhìn lên những gương mặt lạnh lùng kia, van xin. "Xin... xin hãy cứu ta... ta sắp chết rồi..." Giọng nói khàn đặc, đứt quãng, như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương, như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối, như tiếng than khóc của một kẻ bị ruồng bỏ.
"Cứu ngươi?" tên tu sĩ trẻ, với khuôn mặt trắng bệch, gầy gò, đôi mắt xếch lên đầy vẻ kênh kiệu, nhếch mép khinh bỉ. Gã tiến đến gần, đôi giày thêu hoa văn tinh xảo giẫm lên vạt áo rách nát của Nghịch Tiểu Thiên, như một sự sỉ nhục tột cùng. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một kẻ thấp hèn như ngươi, có tư cách gì mà đòi được cứu chữa ở nơi tôn quý này?" Gã đá mạnh vào người hắn, một cú đá tàn nhẫn và đầy khinh miệt, khiến hắn ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, như tiếng kêu cứu của một con vật bị dồn vào đường cùng.
Hắn giẫm mạnh lên bàn tay đang cố bám víu của Nghịch Tiểu Thiên, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ ngầu, nghiến răng ken két, phát ra tiếng "két" ghê rợn. "Ngươi chỉ là một con sâu bọ, một thứ rác rưởi. Đừng làm bẩn y phòng của chúng ta, nơi mà những người cao quý như chúng ta đang làm việc. Ngươi không xứng đáng ở đây!" Gã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngay bên cạnh khuôn mặt lấm lem máu và bụi bẩn của Nghịch Tiểu Thiên, như một hành động khinh bỉ tột cùng, như một sự sỉ nhục không thể tha thứ.
Những tu sĩ khác đứng xung quanh, như những bóng ma lạnh lẽo, nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn, trống rỗng. Họ không hề có ý định giúp đỡ, mà chỉ muốn xem hắn đau khổ, như những kẻ săn mồi đang chờ đợi con mồi yếu ớt gục ngã, như những con chim kền kền đang chờ đợi xác chết thối rữa. Sự thờ ơ của họ, sự vô cảm đến tột cùng, còn đau đớn hơn cả những vết thương trên cơ thể Nghịch Tiểu Thiên. Họ nhìn hắn như nhìn một con vật đang giãy chết, một con vật không đáng để họ bận tâm, một con vật không có giá trị, như một con côn trùng bé nhỏ đang quằn quại trong vũng bùn dơ bẩn.
"Đồ phế vật, còn chưa chết sao?" giọng nói quen thuộc vang lên, đầy chế giễu và hả hê, như tiếng cười của quỷ dữ vang vọng trong địa ngục. Đám đệ tử đã hành hạ hắn bước vào, ánh mắt chúng sáng lên vẻ tàn bạo khi nhìn thấy Nghịch Tiểu Thiên quỳ dưới đất, thân thể đầy vết thương. Chúng như những con chó sói đói khát, đang tìm kiếm cơ hội để xé xác con mồi, như những kẻ tàn bạo đang hả hê trước sự sụp đổ của kẻ yếu đuối.
"Xem kìa, nó đến đây để xin thuốc chữa thương kìa!" một tên nói, cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh mịch của y phòng, như một sự chế giễu tàn nhẫn, như một sự xúc phạm tột cùng. "Nó nghĩ nó là ai mà dám đến đây xin thuốc chữa thương? Nó không biết thân phận thấp hèn của nó sao?"
"Nó nghĩ nó là ai? Một con chó ghẻ lở mà đòi được chữa trị ở đây?" tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngay bên cạnh khuôn mặt lấm lem máu và bụi bẩn của Nghịch Tiểu Thiên, như một hành động khinh bỉ tột cùng, như một sự sỉ nhục không thể tha thứ, như một lời tuyên bố rằng hắn không có giá trị gì. "Nó không xứng đáng được sống, chứ đừng nói đến việc được chữa trị. Nó chỉ là một thứ rác rưởi, một con sâu bọ, một kẻ thấp hèn không đáng để chúng ta bận tâm."
Những lời nói đó, như những nhát dao tẩm độc, đâm thẳng vào tim Nghịch Tiểu Thiên, xé nát những hy vọng mong manh cuối cùng của hắn. Hắn cảm thấy mình như một con giun dế bị nghiền nát dưới gót giày, như một con rối bị giật dây, như một kẻ bị ruồng bỏ, bị chà đạp, bị sỉ nhục. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi đau tinh thần, tạo nên một sự dày vò tột cùng, khiến hắn muốn gục ngã ngay tại chỗ, tan biến vào hư vô. Hắn nhìn những gương mặt lạnh lùng kia, những gương mặt không hề có một chút lòng trắc ẩn, và cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, nơi chỉ có bóng tối và sự cô độc, nơi chỉ có sự tuyệt vọng và căm hờn đang gặm nhấm tâm trí hắn, như một con quỷ dữ đang gào thét đòi tự do.
Hắn ra lệnh cho một tên đệ tử, ánh mắt lạnh lùng như băng giá, lấy một hộp gỗ nhỏ từ trên kệ. Hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi bặm, như một món đồ bỏ đi, một vật dụng đã bị thời gian lãng quên. Tên đệ tử, với khuôn mặt vô cảm, không chút biểu lộ cảm xúc, mở hộp ra. Bên trong là một cây linh dược khô héo, màu vàng úa, như một cọng rơm mục, không còn chút sinh khí nào. Những chiếc lá nhăn nheo, rách nát, như đang than khóc cho số phận hẩm hiu của mình, như những linh hồn bị giam cầm đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích. Thân cây gầy guộc, cong queo, như một bàn tay xương xẩu đang vươn ra cầu cứu, như một lời van xin thầm lặng trong bóng tối.
"Đây là linh dược hạ phẩm, chỉ có tác dụng chữa trị những vết thương nhẹ," hắn nói, giọng nói lạnh lùng và khinh miệt, như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng tự trọng của Nghịch Tiểu Thiên, như một lời nguyền rủa tàn khốc giáng xuống linh hồn hắn. Hắn ném cây linh dược xuống đất, ngay trước mặt Nghịch Tiểu Thiên, như ném một cục đá vào một con chó ghẻ lở, như một sự sỉ nhục tột cùng, như một sự chà đạp không thương tiếc. "Nhưng với một kẻ thấp hèn như ngươi, đây đã là quá đủ rồi. Hãy cảm thấy biết ơn đi, vì chúng ta đã ban cho ngươi một ân huệ lớn lao, một sự thương xót mà ngươi không xứng đáng nhận được."
Những lời nói đó, không phải là tiếng nói đơn thuần, mà là một thứ sức mạnh vô hình, một lời nguyền rủa độc địa, găm sâu vào tâm khảm Nghịch Tiểu Thiên. Chúng như những nhát dao tẩm độc, xé nát trái tim hắn, tàn nhẫn giẫm đạp lên niềm tin cuối cùng còn sót lại. Hắn cảm thấy mình như một con giun dế bị nghiền nát dưới gót giày, như một con rối bị giật dây, như một kẻ bị ruồng bỏ, bị chà đạp, bị sỉ nhục. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi đau tinh thần, tạo nên một sự dày vò tột cùng, khiến hắn muốn gục ngã ngay tại chỗ, tan biến vào hư vô.
Hắn nhìn những gương mặt lạnh lùng kia, những gương mặt không hề có một chút lòng trắc ẩn, và cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, nơi chỉ có bóng tối và sự cô độc, nơi chỉ có sự tuyệt vọng và căm hờn đang gặm nhấm tâm trí hắn. Hắn như một kẻ bị nguyền rủa, bị ruồng bỏ, không còn nơi nương tựa, không còn chút hy vọng nào. Cả thế giới này, vốn đã khắc nghiệt với hắn, giờ đây lại càng trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Hắn cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé, trôi dạt giữa biển khơi bao la, không có bến bờ, không có phương hướng, chỉ có sự cô đơn và tuyệt vọng bao trùm.
Nghịch Tiểu Thiên nhìn cây linh dược khô héo, ánh mắt đỏ ngầu, đục ngầu vì căm hờn và tủi nhục. Hắn biết, đây không phải là sự giúp đỡ, mà là một sự sỉ nhục tột cùng, một sự chà đạp lên lòng tự trọng vốn đã tan nát của hắn. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào để đi. Hắn như một con thú bị thương, bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể chấp nhận số phận nghiệt ngã, hoặc là chết trong tủi hờn, hoặc là vùng lên trong tuyệt vọng.
Hắn nhặt cây linh dược lên, bàn tay run rẩy, những ngón tay lấm lem máu và bụi bẩn siết chặt lấy thân cây khô héo, như thể đang níu kéo chút hy vọng cuối cùng, như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm, như một linh hồn lạc lối đang cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng le lói. Cố gắng nuốt xuống, nhưng cổ họng hắn nghẹn đắng, như có một tảng đá lớn chắn ngang, như một lưỡi dao vô hình đang cứa vào, như một bức tường vô hình đang ngăn cản hắn. Hắn cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, đang cố gắng thở những ngụm khí cuối cùng, tuyệt vọng và bất lực, như một linh hồn đang bị giam cầm trong địa ngục, đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích của quỷ dữ, như một con rối bị giật dây, đang cố gắng thoát khỏi sự điều khiển của kẻ khác, như một kẻ bị nguyền rủa đang cố gắng thoát khỏi lời nguyền.
"Cảm ơn..." hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, đứt quãng, như tiếng rên rỉ của một linh hồn bị giam cầm trong địa ngục, như tiếng than khóc của một kẻ bị ruồng bỏ, như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối, như một lời trăn trối yếu ớt. Từng lời nói như xé nát trái tim hắn, như một lời than khóc vô hình, như một lời nguyền rủa tàn khốc, như một sự thừa nhận sự thất bại của hắn, như một lời tuyên bố rằng hắn đã thua cuộc, như một lời khẳng định rằng hắn đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Đám đệ tử cười lớn, hả hê trước sự tủi nhục của hắn, như những con quỷ dữ đang thưởng thức sự đau khổ của con người, như những kẻ tàn bạo đang hả hê trước sự sụp đổ của kẻ yếu đuối, như những con chim kền kền đang thưởng thức xác chết thối rữa, như những con sói đang hả hê trước sự thất bại của con mồi. Tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh mịch của y phòng, như một sự chế giễu tàn nhẫn, như một sự sỉ nhục tột cùng, như một lời tuyên bố chiến thắng của chúng, như một sự khẳng định rằng chúng đã thành công trong việc chà đạp lên lòng tự trọng của hắn, như một lời tuyên bố rằng chúng đã biến hắn thành một con rối, một kẻ không có giá trị. Chúng quay lưng bỏ đi, để lại hắn một mình trong y phòng lạnh lẽo, với cây linh dược khô héo và trái tim tan nát, rỉ máu, như một con rối bị vứt bỏ, như một linh hồn lạc lối, như một kẻ bị ruồng bỏ, như một kẻ bị phản bội. Hắn nằm đó, co ro trên nền đá lạnh lẽo, như một con thú bị thương, như một kẻ bị ruồng bỏ, như một kẻ không có giá trị, như một kẻ bị cả thế giới quay lưng, như một kẻ bị nguyền rủa đang chờ đợi sự phán xét.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip