Chương 4: Vòng Xoáy Khí Tức và Nỗi Đau Tột Cùng
Chương 4: Vòng Xoáy Khí Tức và Nỗi Đau Tột Cùng
Căn phòng tồi tàn, nơi mà Nghịch Tiểu Thiên gọi là nhà, giờ đây không khác gì một nhà ngục u ám, giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần rệu rã của hắn. Bốn bức tường ẩm thấp, loang lổ vết rêu mốc, như đang thì thầm những lời nguyền rủa. Mái nhà dột nát, những mảng ngói vỡ vụn để lộ bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao. Dưới sàn nhà, những vũng nước đọng lại sau cơn mưa rào buổi chiều, phản chiếu ánh trăng leo lét, tạo nên những bóng hình méo mó, kỳ dị, như những linh hồn lang thang trong cõi âm u.
Sau khi lê tấm thân đầy thương tích, máu me bê bết từ y phòng trở về, hắn ngã vật xuống chiếc giường ọp ẹp, phát ra tiếng "cót két" chói tai, như tiếng than khóc của một sinh vật sắp chết. Hơi thở hắn đứt quãng, nặng nhọc, như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương đang cố gắng níu kéo chút hơi tàn. Tiếng rên rỉ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt lịm trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió rít gào bên ngoài khung cửa sổ rách nát, như tiếng hú của những linh hồn cô độc.
Đêm đó, bóng tối đặc quánh bao trùm căn phòng, nuốt chửng lấy mọi vật thể. Ánh trăng yếu ớt cố gắng len lỏi qua những kẽ hở trên mái nhà, nhưng cũng không thể xua tan được màn đêm u ám. Trong không gian tĩnh mịch đó, cơ thể Nghịch Tiểu Thiên lại trở thành chiến trường của những cỗ khí tức hỗn loạn. Chúng gầm thét, gào rú, cắn xé lẫn nhau, như một cơn bão táp điên cuồng đang càn quét mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Những luồng khí nóng rực, cuồng bạo như dung nham phun trào, xé toạc kinh mạch hắn. Từng thớ thịt co giật dữ dội, gân cốt căng phồng như muốn nứt toác. Những tiếng "rắc rắc" vang lên ghê rợn, như thể xương cốt hắn đang bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Hắn cắn chặt răng, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, nhưng những giọt mồ hôi lạnh toát ra như tắm, thấm đẫm tấm chăn mỏng, tố cáo sự đau đớn tột cùng mà hắn đang phải chịu đựng. Khuôn mặt hắn tái mét, nhăn nhó, đôi mắt nhắm nghiền, như đang cố gắng trốn tránh cơn ác mộng đang diễn ra trong cơ thể. Hắn cảm thấy mình như một con rối bị giật dây, không thể kiểm soát được những cơn co giật của cơ thể. Hắn muốn gào thét, muốn đập phá, muốn giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng này, nhưng cơ thể hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, không còn chút sức lực nào.
"Tại sao... tại sao lại như vậy?" hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, lạc lõng trong không gian tĩnh mịch. "Ta... ta đã làm gì sai?" Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lấm lem, như những giọt máu đang chảy từ trái tim tan vỡ của hắn. Hắn cảm thấy mình như một kẻ thất bại, một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ không có giá trị. "Ta... ta muốn trở nên mạnh mẽ..." hắn thì thầm, giọng nói yếu ớt, như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối. "Ta muốn... trả thù..." Sự căm hờn và khát khao báo thù đang gặm nhấm tâm trí hắn, như một ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt linh hồn hắn.
Những cỗ khí tức hỗn loạn, vốn đã bất ổn sau màn tu luyện giả dối, giờ đây như những con thú hoang bị xích, gầm thét, cắn xé lẫn nhau trong một cái lồng chật hẹp, tối tăm. Chúng cuộn trào trong kinh mạch, nóng rực như dung nham phun trào từ lòng núi lửa, xé tan mọi rào cản, thúc đẩy cơ thể hắn đến giới hạn tột cùng. Từng thớ thịt co giật dữ dội, gân cốt căng phồng như muốn xé toạc da thịt hắn, như những sợi dây đàn bị kéo căng đến đứt đoạn. Những tiếng "rắc rắc" vang lên ghê rợn, như thể xương cốt hắn đang bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, như tiếng gãy vụn của những cành cây khô khốc dưới cơn bão táp. Máu từ các lỗ chân lông bắt đầu rỉ ra, nhuộm đỏ tấm chăn mỏng, tạo thành những vệt ố vàng ghê rợn, như những vết sẹo thời gian hằn sâu vào linh hồn hắn.
Nghịch Tiểu Thiên cắn chặt răng, nghiến chặt hàm, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ đang chực trào ra khỏi cổ họng. Mồ hôi lạnh toát ra như tắm, thấm đẫm tấm chăn mỏng, tạo thành những vệt ố vàng ghê rợn, như những vệt máu khô trên chiến trường. Hắn cảm thấy như mình đang bị một ngọn lửa địa ngục thiêu đốt từ bên trong, như một con rối bị giật dây, không thể kiểm soát được những cơn co giật của cơ thể. Hắn cố gắng kiểm soát những cỗ khí tức hỗn loạn, nhưng vô ích. Chúng như những con ngựa bất kham, không thể thuần phục, càng cố gắng trấn áp, chúng càng trở nên hung bạo, càng trở nên điên cuồng và tàn bạo. Nỗi đau đớn như ngàn mũi kim đâm xuyên vào cơ thể, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào từng thớ thịt, như những con dao găm xoáy vào tim hắn, khiến hắn muốn gào thét, muốn đập phá, muốn giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng này, muốn thoát khỏi sự dày vò tột cùng đang hành hạ hắn, muốn trút bỏ tất cả những uất hận đang đè nặng lên vai hắn.
"Không... không được..." hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, đứt quãng, như tiếng rên rỉ của một con thú bị thương đang cố gắng níu kéo chút hơi tàn, như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối trong cõi hư vô. "Phải... phải trấn tĩnh..." Những lời nói đó vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn phòng, như một lời tự nhủ yếu ớt, như một lời cầu nguyện thầm lặng, như một lời van xin trong tuyệt vọng. Hắn biết, nếu không thể kiểm soát được những cỗ khí tức hỗn loạn này, hắn sẽ bị chúng nuốt chửng, sẽ bị chúng xé nát, sẽ bị chúng biến thành một con quỷ dữ khát máu, một kẻ chỉ biết đến sự tàn bạo và hủy diệt, một con quái vật bị nguyền rủa, một kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ.
Hắn cố gắng vận chuyển công pháp, nhưng những cỗ khí tức hỗn loạn như những con rắn độc, luồn lách qua từng kinh mạch, cắn xé, phá tan mọi nỗ lực của hắn. Chúng như những con quỷ dữ, gào thét, hú hét, xé nát những bức tường thành yếu ớt mà hắn cố gắng dựng lên, như những con thú hoang bị xích đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích. Nỗi đau đớn tăng lên gấp bội, như thể có ai đó đang dùng dao cạo từng thớ thịt hắn, từng lớp da, từng tấc xương, từng mảnh linh hồn. Hắn gồng mình chịu đựng, móng tay cắm sâu vào da thịt, tạo thành những vết cào đỏ ửng, máu rỉ ra, nhuộm đỏ tấm ga giường cũ kỹ, tạo thành những vệt ố vàng ghê rợn, như những vệt máu khô trên chiến trường, như những vết sẹo thời gian hằn sâu vào linh hồn hắn, như những vết thương lòng không thể nào lành lại.
"A... a..." hắn rên rỉ, tiếng rên rỉ nhỏ dần rồi tắt lịm, như tiếng than khóc của một linh hồn lạc lối trong cõi hư vô, như tiếng thì thầm của một kẻ sắp chết đuối, như tiếng kêu cứu của một con thú bị thương. Hắn cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé, trôi dạt giữa biển khơi bao la, không có bến bờ, không có phương hướng, chỉ có sự cô đơn và tuyệt vọng bao trùm, như một linh hồn lạc lõng trong đêm tối mịt mùng, như một kẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời nghiệt ngã.
Những ngày tiếp theo, Nghịch Tiểu Thiên không thể rời khỏi căn phòng tồi tàn. Căn phòng nhỏ bé, ẩm thấp, trở thành nhà tù giam cầm thể xác và tinh thần hắn. Bốn bức tường loang lổ vết rêu mốc, như đang thì thầm những lời nguyền rủa, như đang kể lại những câu chuyện buồn thảm, như đang chứng kiến sự đau khổ của hắn. Mái nhà dột nát, những mảng ngói vỡ vụn để lộ bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao, chỉ có những đám mây đen vần vũ, như đang chế giễu sự bất lực của hắn, như đang phản chiếu sự u ám trong lòng hắn. Dưới sàn nhà, những vũng nước đọng lại sau cơn mưa rào buổi chiều, phản chiếu ánh trăng leo lét, tạo nên những bóng hình méo mó, kỳ dị, như những linh hồn lang thang trong cõi âm u, như những bóng ma đang lảng vảng, cười nhạo sự bất lực của hắn, như những kẻ đang hả hê trước sự đau khổ của hắn.
Hắn không thể đến canh cổng, không thể làm bất cứ việc gì. Hắn chỉ có thể nằm đó, co ro trên giường, như một con thú bị thương đang cố gắng tìm nơi ẩn náu, như một kẻ bị ruồng bỏ đang cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng, như một linh hồn lạc lối đang cố gắng tìm đường về nhà. Hắn cố gắng trấn tĩnh những cỗ khí tức hỗn loạn, nhưng vô ích. Chúng như những con ngựa bất kham, không thể thuần phục, càng cố gắng trấn áp, chúng càng trở nên hung bạo, càng trở nên điên cuồng và tàn bạo, như những con quỷ dữ đang gào thét đòi tự do. Mỗi lần hắn cố gắng vận chuyển công pháp, những cỗ khí tức lại càng gầm thét, cắn xé, phá tan mọi nỗ lực của hắn, như những con quỷ dữ đang gào thét đòi tự do, như những linh hồn bị giam cầm đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích.
Cơ thể hắn đau đớn như thể có ai đó đang dùng búa đập nát từng thớ thịt hắn, từng lớp da, từng tấc xương, từng mảnh linh hồn. Những tiếng "rắc rắc" vang lên ghê rợn, như thể xương cốt hắn đang bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, như tiếng gãy vụn của những cành cây khô khốc dưới cơn bão táp, như tiếng vỡ vụn của những hy vọng mong manh. Hắn cảm thấy mình như một con rối bị giật dây, không thể kiểm soát được những cơn co giật của cơ thể. Hắn muốn gào thét, muốn đập phá, muốn giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng này, nhưng cơ thể hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, như một con chim bị thương đang cố gắng bay lên bầu trời, nhưng đôi cánh đã gãy vụn, không thể nào vươn tới được ước mơ, như một ngọn nến tàn đang cố gắng le lói trong đêm tối mịt mùng.
Căn phòng nhỏ bé, ẩm thấp, trở thành một nhà tù giam cầm thể xác và tinh thần hắn. Bốn bức tường loang lổ vết rêu mốc, như đang thì thầm những lời nguyền rủa, như đang kể lại những câu chuyện buồn thảm, như đang chứng kiến sự đau khổ của hắn, như đang phản chiếu sự cô độc và tuyệt vọng trong lòng hắn. Mái nhà dột nát, những mảng ngói vỡ vụn để lộ bầu trời đêm đen kịt, không một ánh sao, chỉ có những đám mây đen vần vũ, như đang chế giễu sự bất lực của hắn, như đang phản chiếu sự u ám trong lòng hắn, như đang báo hiệu một cơn bão tố sắp ập đến. Dưới sàn nhà, những vũng nước đọng lại sau cơn mưa rào buổi chiều, phản chiếu ánh trăng leo lét, tạo nên những bóng hình méo mó, kỳ dị, như những linh hồn lang thang trong cõi âm u, như những bóng ma đang lảng vảng, cười nhạo sự bất lực của hắn, như những kẻ đang hả hê trước sự đau khổ của hắn, như những linh hồn bị giam cầm đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích. Bóng tối bao trùm, không có ánh sáng, không có hy vọng, chỉ có sự tĩnh mịch đáng sợ, như một sự im lặng trước cơn bão tố, như một sự chờ đợi đầy ám ảnh. Hắn cảm thấy mình như một con thú bị thương, bị mắc kẹt trong một cái lồng sắt chật hẹp, gào thét trong tuyệt vọng, nhưng tiếng gào thét bị nuốt chửng bởi bóng tối, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt, như tiếng than khóc của một linh hồn lạc lối, như tiếng kêu cứu của một con vật bị thương, như tiếng thì thầm của một kẻ sắp chết đuối.
"Tại sao... tại sao lại như vậy?" hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, lạc lõng trong không gian tĩnh mịch, như tiếng vọng của một linh hồn đơn độc trong cõi hư vô, như tiếng thì thầm của một kẻ bị ruồng bỏ. "Ta... ta đã làm gì sai?" Những lời nói đó vang vọng trong căn phòng nhỏ bé, như một lời tự vấn đau đớn, như một lời cầu xin sự giải đáp từ bóng tối, như một tiếng kêu than vô vọng. Hắn nhìn lên trần nhà dột nát, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lấm lem, như những giọt máu đang chảy từ trái tim tan vỡ của hắn, như những giọt nước mắt của một linh hồn bị tổn thương, như những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng, như những giọt nước mắt của sự căm hờn, như những giọt nước mắt của sự bất lực. Hắn cảm thấy mình như một kẻ thất bại, một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ không có giá trị, như một con rối bị vứt bỏ, như một linh hồn lạc lối, như một kẻ bị ruồng bỏ, như một kẻ bị phản bội, như một kẻ bị nguyền rủa.
"Ta... ta muốn trở nên mạnh mẽ..." hắn thì thầm, giọng nói yếu ớt, như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối, như tiếng thì thầm của một kẻ sắp chết đuối, như tiếng thì thầm của một kẻ đang cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng. "Ta muốn... trả thù..." Sự căm hờn và khát khao báo thù đang gặm nhấm tâm trí hắn, như một ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt linh hồn hắn, như một con quỷ dữ đang gào thét đòi tự do, như một lời nguyền rủa đang ám ảnh tâm trí hắn. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trả thù những kẻ đã hãm hại mình, những kẻ đã chà đạp lên lòng tự trọng của hắn, những kẻ đã biến hắn thành một kẻ không ra gì, những kẻ đã biến hắn thành một con rối, một kẻ không có giá trị. Hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thấy rằng hắn không phải là kẻ yếu đuối, không phải là kẻ vô dụng, không phải là kẻ bị ruồng bỏ, không phải là kẻ bị phản bội, không phải là kẻ bị nguyền rủa. Hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thấy rằng hắn có thể thay đổi số phận, có thể vượt qua mọi khó khăn, có thể trở thành một người mạnh mẽ, một người có giá trị, một người được mọi người tôn trọng.
Sự căm hờn và khát khao báo thù đang gặm nhấm tâm trí hắn, như một ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt linh hồn hắn, biến hắn thành một con quỷ dữ khát máu, một kẻ chỉ biết đến sự tàn bạo và hủy diệt. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trả thù những kẻ đã hãm hại mình, những kẻ đã chà đạp lên lòng tự trọng của hắn, những kẻ đã biến hắn thành một con rối, một kẻ không có giá trị, một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ bị phản bội, một kẻ bị nguyền rủa. Hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thấy rằng hắn không phải là kẻ yếu đuối, không phải là kẻ vô dụng, không phải là kẻ bị phản bội, không phải là kẻ bị nguyền rủa. Hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thấy rằng hắn có thể thay đổi số phận, có thể vượt qua mọi khó khăn, có thể trở thành một người mạnh mẽ, một người có giá trị, một người được mọi người tôn trọng, một người khiến họ phải run sợ.
Nhưng trong tình trạng này, hắn biết mình không thể làm được gì. Cơ thể hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, như một cái xác không hồn, như một con rối bị đứt dây. Những cỗ khí tức hỗn loạn vẫn đang gầm thét, cắn xé, phá tan mọi nỗ lực của hắn, như những con quỷ dữ đang gào thét đòi tự do, như những linh hồn bị giam cầm đang cố gắng thoát khỏi xiềng xích, như những con thú hoang đang cố gắng thoát khỏi cái lồng sắt chật hẹp. Hắn như một con chim bị thương đang cố gắng bay lên bầu trời, nhưng đôi cánh đã gãy vụn, không thể nào vươn tới được ước mơ, như một ngọn nến tàn đang cố gắng le lói trong đêm tối mịt mùng, nhưng ngọn lửa đã quá yếu ớt, không thể nào xua tan được bóng tối, như một con thuyền nhỏ bé đang cố gắng chống chọi với cơn bão tố, nhưng sóng gió quá lớn, không thể nào vượt qua được. Hắn chỉ có thể nằm đó, co ro trên giường, như một con thú bị thương đang cố gắng tìm nơi ẩn náu, như một kẻ bị ruồng bỏ đang cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng, như một linh hồn lạc lối đang cố gắng tìm đường về nhà, như một kẻ sắp chết đuối đang cố gắng níu kéo một cọng rơm, như một kẻ bị giam cầm đang chờ đợi sự giải thoát, như một kẻ bị nguyền rủa đang chờ đợi sự phán xét. Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một phép màu, một cơ hội, một sự thay đổi, như một kẻ đang đứng trước vực sâu, chờ đợi một bàn tay cứu vớt, như một kẻ đang chìm trong bóng tối, chờ đợi một tia sáng lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip