Chương 06
Phùng Kiến Vũ ngồi vào trong xe, nhìn Thanh ngoan ngoãn ngồi ở ghế cạnh tài xế, không có cân nhắc nhiều lập tức khom lưng cúi đầu muốn giúp hắn thắt dây an toàn, nhìn dây an toàn xuyên qua thân thể của hắn đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, rồi lại tiến đến giúp hắn cởi ra.
Thanh nhìn nhìn đầu tóc nhung nhung ghé vào trước ngực mình, "chụt", lại thêm một ngụm, hôn lên đỉnh đầu của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cởi ra dây an toàn xong xuôi, xoay người chính là một bàn tay, đặt tại trên mặt Thanh, "Ngươi nói ngươi chết đã nhiều năm như vậy, không thể làm một con ma không háo sắc được sao ! "
Thanh bỉu môi chu mỏ, không nói lời nào, nhìn chằm chằm phụ kiện trong xe, trên mặt tràn đầy đều là vui vẻ.
"Cái này biết ca hát a, bên trong có ai không ?" Hắn chỉ chỉ đầu đĩa CD hỏi.
Phùng Kiến Vũ lái xe, làm bộ như trong xe chỉ có chính mình một người, mặc dù nhìn vào trong xe thật ra cũng chỉ có một mình cậu.
"Còn cái này nữa," Hắn chỉ vào điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ, "Cái này cũng đang ca hát a."
Phùng Kiến Vũ giương mắt nhìn xuống màn hình, có người đang gọi điện thoại đến, chính là Âm Dương. Cậu bất chợt cau mày, nhớ đến cái bát quái đồ trên bàn của Âm Dương, trong lòng tràn đầy không vui.
"Âm Dương cậu nói cậu a, không thể đem cái bát quái đồ dẹp đi sao ! Đâu đâu cũng có ! " Điện thoại vừa được câu thông, Phùng Kiến Vũ liền tức giận ai oán nói.
"Doãn Dương ! Không phải là Âm Dương ! " Doãn Dương ở đầu điện thoại bên kia kêu lớn, tựa hồ tín hiệu không được tốt, trong tai nghe không ngừng vang vọng lại tiếng ồn tạp âm đâm đâm vào màng nhĩ.
Thanh lúc ẩn lúc hiện ghé vào bên cạnh, thấy trong lỗ tai Phùng Kiến Vũ mang một vật kỳ quái, lại một nói tràn những lời mình nghe không hiểu, mặt mũi không vui nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cậu biết cái gì a," Doãn Dương nói tiếp, "Trong mộ ngoài vật kiện ra, dễ dàng nhất là trêu chọc đến mấy thứ đồ ngổn ngang ! Tôi đây gọi là thực hiện các biện pháp phòng ngừa, để tránh ngày nào đó cậu bị ma quỷ để mắt đến còn làm liên lụy tới tôi ! "
Phùng Kiến Vũ vừa nghe Dõan Dương nói xong, quay đầu liếc nhìn ma lớn Thanh không được mấy vui vẻ.
Thật là một lời thành sấm a.
"Đúng rồi, Đại Vũ cậu đoán xem tôi đây lần này phát hiện được cái gì? Bí văn a ! Tôi ở một hộ dân bản xứ ở Nam Cương thu được một quyển tự truyện của một thuật sĩ, cậu đoán thuật sĩ kia là ai a ? Quốc sư của Vu Điên ! "
"Vu Điên ? " Phùng Kiến Vũ nghe xong lời nói của Doãn Dương cũng sửng sốt một chút.
"Đúng đúng, tín hiệu ơ chỗ tôi không tốt, sáng mai tôi trở lại, cậu ở sở nghiên cứu chờ tôi a, trở lại từ từ nói ! "
Phùng Kiến Vũ cúp điện thoại, mới phát hiện mặt của Thanh như có điều suy nghĩ.
"Uy," Cậu mở miệng gọi một tiếng.
"Ngươi mới vừa nói gì ? " Thanh nghiêng đầu hỏi cậu.
"Uy." Phùng Kiến Vũ đáp.
"Không phải câu này, không phải câu này."
"Vu Điên."
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy rõ ràng sau khi ma lớn nghe thấy danh tự Vu Điên này, trong mắt có cái gì đó lóe lên một cái. sảo túng tức thệ .
"Thanh a, ngươi biết Vu Điên?" Phùng Kiến Vũ thử dò xét hỏi.
"Ân, ân ~~" Thanh đầu tiên là gật gật đầu, lại theo mang nãi âm lắc lắc đầu. "Không biết, nhưng ta cảm thấy là ta hẳn nên biết."
Phùng Kiến Vũ âm thầm kinh hãi.
Vu Điên là một trong các cổ quốc, vòng quanh khu vực Lop Nur. Khi lúc nhà Hán và nhà Đường vẫn còn cùng người Hán giao hảo tốt đẹp, một số ít ngoại bang ở vùng lân cận sa mạc đều tập hợp lại thành một quốc gia, cũng không tính là đối địch. Thế nhưng tất cả các ngoại bang đều cùng nhau biến mất ở trong sa mạc, sự biến mất của Vu Điên, đến giờ vẫn còn là một bí ẩn.
Ma lớn này, là thuộc nước Vu Điên?
Phùng Kiến Vũ cho xe dừng lại, cũng không vội vã xuống xe, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Thanh, "Ngươi nói ngươi rốt cuộc có lai lịch gì a?"
"A ? " Thanh không hiểu được ý tứ của Phùng Kiến Vũ, nghiêng đầu nhìn cậu.
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn tò mò đùa giỡn các khớp tay của mình, đầu ngón tay ảm đạm. Trái tim co rút, thời điểm chờ mình phản ứng lại kịp, đã bị cầm lên rồi. Thanh cười khanh khách nhìn bàn tay mình nắm lấy tay của Phùng Kiến Vũ, xoay bàn tay, mười ngón tay đan chặc vào nhau.
Tay của Thanh rất lạnh, thời điểm cầm ở trong tay, lại diệu kỳ xuất hiện một loại an tâm.
Phùng Kiến Vũ khóa kỹ cửa xe, kéo ma lớn đang dắt lấy quần áo của mình một đường đi về căn hoih, thang máy từ tầng 27 chậm rãi di chuyển xuống, lúc đến tầng 1, truyền ra một tiếng "đinh". Thanh chưa từng thấy thang máy, tò mò nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại, cho đến khi cánh cửa kim loại lập tức phải mở ra, trong mắt cảnh giác chợt lóe, dùng sức đem Phùng Kiến Vũ kéo đi, bảo hộ ở phía sau mình.
Phùng Kiến Vũ sửng sốt một chút, trấn an vỗ vỗ vai hắn, đem hắn dắt vào trong thang máy.
"Chỗ này có ngươi a, chỗ này cũng có ngươi ! Chỗ này cũng có ! " Thanh ở trong thang máy hướng về phía gương vòng tới vòng lui, dừng ở trước mặt Phùng Kiến Vũ, "Ân, bất quá cái này mới là thật nè." Lời còn chưa dứt, cúi đầu lại muốn hôn xuống.
"Cho ngươi cái tát miệng." Phùng Kiến Vũ mỉm cười phất tay đánh nhẹ lên trên mặt của Thanh. Ngay cả chính cậu cũng không nghĩ ra được, lúc Thanh dựa vào người mình cúi đầu xuống, nội tâm của cậu, lại sinh ra một chút xíu, mong đợi.
Thật sự, chỉ có một chút xíu thôi nha.
Phùng Kiến Vũ bước vào nhà, thời điểm thay xong áo ngủ quay đầu lại, mới nhìn thấy Thanh đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình. "Ngươi ở tại nơi này." Cậu kéo Thanh về hướng phòng khách. "Ra giường đều là ta mới thay."
"Ta muốn cùng ngươi, cùng nhau ngủ a." Thanh không hài lòng với sắp xếp của Phùng Kiến Vũ, bỉu môi phồng má lầm bầm.
Phùng Kiến Vũ cũng không nói tiếp, "Đến, cho ngươi xem thứ tốt." Cậu kéo Thanh vào phòng khách, mở ti vi . "Ngươi thấy mấy cái người nhỏ nhỏ bên trong không?"
"Ân ân ! " Thanh tò mò nhìn chằm chằm vào ti vi.
"Bọn họ sẽ biểu diễn tiết mục cho ngươi xem, ngươi cứ từ từ thưởng thức, ta đi tắm trước." Phùng Kiến Vũ thấy ánh mắt của Thanh hoàn toàn bị màn hình ti vi hấp dẫn, hơi khẽ cười một cái, so với ta thông minh hơn sao? Ma chính là ma, thật là dễ lừa gạt.
Trong khoảng thời gian này theo đội khảo sát đến Tân Cương, Phùng Kiến Vũ chưa từng được thoải mái tắm táp một lần, hiện tại tiếp xúc dưới một làn nước ấm, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn một chút. Cậu biết Âm Dương luôn yêu thích sưu tập sửa sang lại các loại vật kiện linh dị, cậu ta hẳn sẽ biết được thân thể của Thanh trở thành nhạt hơn là chuyện gì xảy ra.
"Đại Vũ ! " Nghe được một tiếng thét kinh hãi của Thanh, Phùng Kiến Vũ sợ hết hồn, một phát chụp lấy khăn tắm quấn quanh trên người lập tức vọt ra khỏi phòng tắm.
"Thế nào rồi, thế nào rồi?" Cậu sãi bước nhảy qua đến phòng khách, cái đầu của Thanh liền đâm vào trong lòng ngực mình, khí lực cực lớn, trực tiếp đẩy chính mình ngã ngồi trên ghế sa lông. "Ma a ! Có ma ! "
Phùng Kiến Vũ sửng sốt một chút, lúc giương mắt lên, nhìn thấy trong ti vi đang phát chính là phim điện ảnh mấy năm trước của Tô Hữu Bằng, phim kinh dị.
"Ngươi chính là ma a, còn sợ ma?" Cậu bật cười, vỗ vỗ cái đầu trong lòng ngực mình.
"Đúng nha," Thanh ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, "Ta cũng là ma, ta so với bọn chúng còn lợi hại hơn nhiều." Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ nghe hắn kêu gấp gáp, còn chưa có lau khô thân mình. Bọt nước theo tóc một đường nhỏ xuống, Thanh nhìn chằm chằm vào viên bọt nước kia, bọt nước chảy xuống rơi vào hõm cổ, theo kinh mạch rõ ràng trượt xuống xương quai xanh, lại chảy qua lồng ngực. Phùng Kiến Vũ là điển hình vai rộng eo nhỏ, dưới mắt bị khăn tắm vây quanh, càng lộ ra vẻ yêu kiều.
Thanh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay ôm eo của Phùng Kiến Vũ càng chặc thêm mấy phần, xương hông Phùng Kiến Vũ mềm mại, da thịt chạm tay càng là mịn màng thích ý, tay của Thanh bắt đầu theo tuyến eo từ từ tuột xuống dưới, từng chút từng chút dò vào áo choàng tắm.
"Ngươi tại sao gọi ta là Đại Vũ a." Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm hắn hỏi, cảm giác tay của Thanh chạm đến chỗ nào cũng cảm thấy quái lạ, lắc lư hông, "Ngươi đừng kéo áo choàng tắm của ta nữa, một hồi sẽ rớt xuống."
"Ta nghe cái hư lão đầu đánh ngươi gọi như vậy a." Thanh sửng sốt một chút, giống như là đứa con nít bị người phát hiện trộm kẹo, chột dạ rút tay về ôm chặc Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ hắn, "Không sao không sao, ngươi trước hết để cho ta đứng lên, ta đi lau khô mặc quần áo vào."
"Ta cũng muốn tắm." Thanh buồn buồn nói.
"A ? "
"Ta muốn cùng ngươi cùng nhau tắm tắm a ~~"
- Hoàn chương 06 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip