Chương 08

Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, thân thể chưa khô bắt đầu có từng tia từng tia lạnh lẽo. Loại lạnh lẽo này cùng với thân nhiệt của Thanh là hoàn toàn khác biệt, là thật sự, lạnh thấu xương. Ngay thời điểm cậu không hề có ý định đẩy Thanh ra, cậu biết, mình đối với con ma lớn này có khác biệt. Cậu cuối cùng vẫn không yên lòng để một mình ma lớn ở trong gian phòng kia, đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi về phía phòng ngủ cho khách sát bên cạnh.

Thanh cho là mình đã chọc giận Phùng Kiến Vũ, quy quy củ củ nằm ở trên giường nằm, nào ngờ vừa thoát lực, toàn thân đều xuyên qua giường, trực tiếp nện xuống đất. Hắn kiềm chế lực, mới không khiến cho mình ngã xuống trong nhà của những gia đình ở mấy tầng lầu dưới. Hắn đứng dậy, xem xét giường, vỗ vỗ, tay lại xuyên qua. Quay người vỗ vỗ cái ghế, cũng vẫn xuyên qua.

Thanh không vui. Không để ý tới mình thì thôi đi, hiện tại cái giường và cái ghế còn cùng mình đối nghịch. Thế nhưng lại không thể đi tìm Phùng Kiến Vũ, đứng yên đấy quả thật là nhàm chán a. Đang lúc tiến hành đấu tranh tâm lý nhất định, Thanh quyết định, lại ngồi thử xuống ghế một chút.

Thời điểm Phùng Kiến Vũ đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy ma lớn mình nhặt được về đang thận trọng quay người xem xét cái ghế, uốn gối chậm rãi hướng xuống ngồi, vừa ngồi vừa dùng tay cẩn thận động động chạm chạm. Phùng Kiến Vũ xem đến vô cùng vui vẻ.

Thanh giương mắt trông thấy là cậu, vội vàng vội hỏi,  "Ngươi mau nhìn xem cái mông ta kề đến cái ghế rồi chưa? Kề đến chưa? Kề đến chưa?"

Phùng Kiến Vũ nhìn mông hắn tung bay khoảng cách vừa vặn giống như là đang ngồi trên ghế, bèn nói, "Kề đến rồi, kề đến rồi."

Thanh nghe cậu nói xong, thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi!" Hắn nhíu nhíu mày, "Ể? Ngươi không tức giận nữa sao?"

"Tức giận." Phùng Kiến Vũ cố ý lạnh giọng nhíu mày.

"Ngươi đừng giận nữa mà, có được hay không, ta về sau không hôn ngươi nữa có được hay không." Thanh ủy khuất bĩu môi, cau mày sẵng giọng.

Phùng Kiến Vũ nhìn thấy bộ dáng của hắn, rốt cuộc nhịn không được cười lên,  "Đi qua ngủ." Một câu này vừa thoát ra miệng, Thanh lập tức vui mừng nhướng mày. Đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ, thoải mái nhàn nhã đến phòng ngủ chính.

Phùng Kiến Vũ nhìn Thanh vô cùng thận trọng chậm rãi "ngồi" ở trên giường, sau đó quay qua hỏi cậu, "Ta ngồi xuống rồi sao!"

"Ngồi xuống rồi ngồi xuống rồi."

"Yay!" Thanh reo lên.

"Ngươi học chữ "yay" này từ nơi nào a?" Phùng Kiến Vũ nâng trán, nằm ở bên cạnh hắn, thuận theo khí tức của Thanh, dịch sang hướng bên cạnh hắn một chút, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

Thanh cười hắc hắc nhìn Phùng Kiến Vũ dựa người vào hướng mình, đưa ra cánh tay vòng lấy vai của cậu. Phùng Kiến Vũ không nói, kỳ thực cậu biết lúc còn ở cổ mộ, Thanh vẫn là có thể ngồi được bên trên thực thể. Chỉ là có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.

Phùng Kiến Vũ mở mắt liền thấy chính mình đang oa trong ngực của Thanh. Giống như là chỉ cần có ma lớn ở bên người, bản thân liền có thể an ổn ngủ đến bình minh. Cho dù vẫn như cũ nhìn thấy giấc mơ dài dòng kia, nhưng thân thể trong mơ nặng nề rơi xuống cũng sẽ được tiếp nhận và trấn an. Giấc mơ kia càng ngày càng rõ ràng, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy trường mâu trong tay người kia ở phía sau mình.

Thanh thấy Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy, theo thói quen muốn nghiêng đầu hôn cậu, đột nhiên nhớ tới bộ dáng tức giận của Phùng Kiến Vũ đêm hôm qua. Nhịn một chút, không dám động đậy nữa. Phùng Kiến Vũ cười đánh hắn một chút, "Lại nghĩ vớ vẩn." Dứt lời mới phát giác trong giọng nói của mình tựa hồ mang theo chút chờ mong. Cũng may ma lớn phản ứng chậm, không có hiểu được. Cậu đứng dậy rửa mặt hoàn tất thay xong quần áo, mở ti vi tùy ý tìm đại một kênh.

"Ngươi ở nhà xem phim truyện đi, ta đi làm. Một lát nữa sẽ trở lại."

"Không mang theo ta đi cùng sao?" Thanh vô cùng đáng thương nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ nhớ đến bát quái đồ ở trên bàn của Âm Dương, kiên định lắc đầu, "Không mang theo."

Cậu cầm điều khiển tìm tìm, bắt gặp một kênh đang phát lại Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam 》(1), ân, vừa vặn là tập 1. Cậu hài lòng gật đầu, sau đó nói với Thanh, "Bộ phim này nhỏ hơn ngươi vài năm tuổi, ngươi trước xem thử đi, cảm thụ một chút sự tiến bộ của xã hội." Bắt gặp ánh mắt của Thanh bị ti vi hấp dẫn, cậu liền yên tâm đi ra cửa.

Phùng Kiến Vũ lái xe cực nhanh, tâm tình có chút không tập trung một đường thẳng đến sở nghiên cứu ở ngoại ô thành phố, vừa tiến vào văn phòng, cậu đã nhìn thấy Âm Dương hai chân bắt chéo, xì xà xì xụp ăn một bát mì trộn tương.

"Tại sao buổi sáng lại ăn mì trộn tương?" Phùng Kiến Vũ mở ra cửa sổ văn phòng, thuận tay cầm lên bát quái đồ trên bàn cậu ta, cất đi. Âm Dương bất mãn liếc cậu một cái, chợt ngẩn người.

"Đại Vũ, sắc mặt cậu ố vàng, ấn đường biến thành màu đen, cậu lần này từ trong mộ đi ra, có phải là đụng phải đồ vật gì hay không?"

Phùng Kiến Vũ quan sát Âm Dương, nhất thời không biết phải mở miệng làm sao. Âm Dương là học trưởng của Phùng Kiến Vũ, bản danh là Doãn Dương. Sư xuất Mao Sơn Tông(2), nghe nói hiện nay là truyền nhân chính tông duy nhất của phái Mao Sơn. Đương nhiên, Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy đây là chuyện mà Âm Dương tự mình đơn phương nghĩ ra biên soạn.

"Cậu nếu gặp phải thứ gì nhất định phải nói cho tôi a, trừ quỷ, tôi là chuyên nghiệp." Âm Dương nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngẩn người, hút xong một ngụm mì tương cuối cùng, lau tay sạch sẽ, đeo lên găng tay, cẩn thận từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cái hộp, trong hộp là một quyển sách.

Vị quốc sư cuối cùng của Vu Điên cuộc đời tự thuật!" Âm Dương cẩn thận mở sách, "Trong sách này ghi chép, Vu Điên kiệt xuất nhất quốc chủ Phùng quân là do bị đệ đệ của mình giết hại, thân đệ soán vị." Âm Dương lật sách, nói tiếp,  "Đáng thương cho vị quốc chủ này a," cậu ta thở dài, "Phùng quân sau khi chết, em trai Giang quân kế vị, hạ lệnh truy sát vị quốc sư này, quốc sư tị nạn đến Xa Sư quốc, nhận lễ ngộ của quốc chủ Xa Sư quốc, mới tiếp tục sống được, cho nên ông giúp đỡ quốc chủ của Xa Sư quốc ..." Ngữ khí của Âm Dương nhỏ dần. 

"Giúp ông ta làm gì a?" Phùng Kiến Vũ truy vấn.

"Hết rồi."

"Hết rồi?"

"Đúng a, đây là tàn sách, không được đầy đủ! Đến chỗ này đã hết!"

Đột nhiên trong đầu Phùng Kiến Vũ hiện lên khối ngọc bài khắc một chữ "Phùng" đeo trên cổ của Thanh, càng phát hiện cảm thấy ma lớn này cùng Vu Điên có quan hệ rất không rõ ràng. "Âm Dương," cậu nhỏ giọng hỏi, "Cậu thật sự là truyền nhân của phái Mao Sơn Tông?"

"Đó là đương nhiên." Âm Dương cười nói.

"Phái Mao Sơn Tông gặp phải ma quỷ sẽ làm như thế nào a."

Doãn Dương lần đầu tiên bắt gặp Phùng Kiến Vũ đối với phe phái của mình cảm thấy có hứng thú, lập tức giải thích nói, "Kỳ thật Mao Sơn Tông vẫn luôn là lấy ý thần, luyện đan, tụng kinh làm chủ, cậu thấy hiện tại có thật nhiều người nói mình là Mao Sơn đạo sĩ ra ngoài hàng yêu trừ ma, kỳ thật đều là gạt người mà thôi!"

Phùng Kiến Vũ nghe xong thở dài một hơi, "Cậu không bắt ma là tốt rồi."

Doãn Dương thấy cậu sắc mặt quỷ dị, nhíu mày nói, "Gia đạo có hai loại phép, thuật. Những thứ bên trong đạo thuật này là phù, chú, linh đồ, hàng yêu, nhiếp hồn, chỉ ý chính là phương pháp hàng yêu tróc quỷ, độ thế cứu người. Nhưng chỉ là muốn mượn những thứ này đạt đến mục đích tu hành mà thôi."

"Vậy cậu vẫn phải bắt ma a!" Phùng Kiến Vũ nói.

"Đúng vậy a." Doãn Dương nghi hoặc nhìn Phùng Kiến Vũ, "Đại Vũ, hôm nay cậu một mực là lạ, thật sự gặp được quỷ?"

Phùng Kiến Vũ mập mờ lấp liếm cho qua, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ sắp chỉ đến mười một giờ. "Âm Dương, tôi có việc đi ra ngoài trước, buổi chiều sẽ không đến. Nếu có kết quả kiểm nghiệm rồi thì gọi điện thoại cho tôi a!"

Doãn Dương nhìn thấy bộ dáng Phùng Kiến Vũ vô cùng lo lắng đi ra ngoài, lại nhìn nhìn bát quái đồ trên bàn, hơi nhíu nhíu mày.

Phùng Kiến Vũ lo lắng mình không ở nhà ma lớn không biết có nguy hiểm gì không, một đường vội vã lái xe về nhà. Vừa mở ra cửa, liền nhìn thấy Thanh nửa treo người ở trên ghế sa lông ha ha ha cười lớn. Lúc này cậu mới cảm thấy thật yên tâm.

"Ngươi trở về rồi!" Thanh một đường bay thoảng qua đến.

Vui vẻ mà cười cười, "Ngươi có gây rối hay không?" Phùng Kiến Vũ vỗ xuống cánh tay của hắn.

"không có a, không có a," Thanh cười nói, "Ta một mực tại xem ti vi. Cái vị cao gầy này cùng với vị mập lùn rất là thú vị a!"

Phùng Kiến Vũ đỡ cái trán đầy mồ hôi, "Trước tạm không nói Kỷ Hiểu Lam, chỉ riêng Hòa Thân cũng là phú khả địch quốc, tâm tư kín đáo, có tài có mạo kỳ nhân, ngươi nói bọn họ như vậy, không tốt lắm đâu."

Thanh nghĩ nghĩ, dắt lấy Phùng Kiến Vũ đi đến trước ti vi, "Thế nhưng là bọn họ chính là một người mập lùn và một người cao gầy nha."

Phim truyền hình hại người chết a.

Phùng Kiến Vũ bên này còn đang suy nghĩ như thế nào giúp Thanh lập được góc nhìn lịch sử chính xác, bên kia chuông cửa liền vang lên. Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ trán, "Hôm nay giao thức ăn đến nhanh như vậy?" Vừa mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Âm Dương đứng chình ình ngay trước cửa nhà mình.

"Âm, Âm Dương!" Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nói.

"Là ai là ai?" Thanh nghe thấy động tĩnh nhẹ nhàng đi đến, Phùng Kiến Vũ bắt gặp Âm Dương sắc mặt nghiêm túc, bàn tay thò vào trong túi, vội vàng túm lấy Thanh hướng về phía sau lưng mình, "Âm Dương, anh trước hết nghe tôi nói."

Âm Dương từ trong túi lấy ra một cái bát quái đồ nho nhỏ, một cái tay khác từ trong ba lô lấy ra một cây kiếm gỗ đào, một cước bước vào trong nhà, thẳng tay đẩy cửa ra, thẳng tắp ép tới.

Thanh cũng không lùi, chỉ là một mực đem Phùng Kiến Vũ bảo hộ ở phía sau mình, một tay nâng lên, muốn nghênh tiếp kiếm gỗ của Âm Dương. Cánh tay Thanh phát lực cực lớn, Phùng Kiến Vũ không tránh thoát, trơ mắt nhìn thấy kiếm gỗ trong tay Âm Dương thẳng tắp tiến gần, thân thể Thanh đang run rẫy, không chút nào chịu nhượng bộ.

"Âm Dương, cậu mẹ nó có bị bệnh không, cậu dám động vào hắn một chút tôi nhất quyết sẽ không để yên cho cậu!"

- Hoàn chương 08 -

____________________
(1) Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam (tiếng Trung: 铁齿铜牙纪晓岚, phiên âm: Tie Chi Tong Ya Ji Xiao Lan, tiếng Anh: The Bronze Teeth), là một bộ phim truyền hình cổ trang và hài hước Trung Quốc của đạo diễn Lưu Gia Thành. Bộ phim dựa trên câu truyện có thật về một đại học sĩ đời vua Càn Long, triều Thanh – Kỷ Hiểu Lam, một học sĩ ngay thẳng, tương phản với đại thần Hoà Thân tham lam. 

(2) Mao Sơn Tông: Tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm tổ đình. Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma,pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip