Chương 11

Doãn Dương gửi tin nhắn đến, nói muốn về núi tìm sư phó, sau đó không còn tin tức nữa. Công việc khai quật cổ mộ đã tiến vào cuối kỳ, Lý lão sau khi châm chước thật lâu liền dứt khoát để Phùng Kiến Vũ trở về sở nghiên cứu, tiến hành kiểm tra văn vật. Phùng Kiến Vũ cũng vui vẻ được thư thái, mỗi ngày không phải ở tại sở nghiên cứu, chỉ là nhốt mình trong thư phòng ở nhà tìm đọc tất cả các tài liệu liên quan đến Vu Điên.


"Thanh a," Phùng Kiến Vũ mở cửa, hô lớn. Kỳ quái chính là, hôm nay Thanh cũng không có canh giữ ở trước máy vi tính xem bộ phim hắn yêu thích nhất 《Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam》, mà là một mặt nghiêm túc đứng tại giữa phòng, quan sát Phùng Kiến Vũ, hét lớn một tiếng "Đi", khí thế không biết từ đâu mà có được.


Phùng Kiến Vũ kinh ngạc, "Ngươi có bị bệnh không, ta vừa trở về, ngươi liền để cho ta đi, đi đâu a."


Thanh không có trả lời, nhìn nhìn một bé ma con trèo đến trên vai Phùng Kiến Vũ, "Một lần cuối cùng! Đi!" Bé con kia là một nữ hài thắt hai bím tóc, hướng về phía Thanh làm mặt quỷ, hai cánh tay treo ở trên cổ Phùng Kiến Vũ, lắc lư lắc lư.

"Ma lớn! Ngươi lặp lại lần nữa!" Phùng Kiến Vũ nghe Thanh nói, càng nghĩ càng tức giận.

"Ta không có," Thanh lẩm bẩm, "Trên cổ của ngươi, có một nữ oa oa."

"Nữ oa oa?"

"Một nữ oa oa thắt bím tóc, mặc váy hoa, ta đang đuổi bé đi." Thanh nghiêm trang nói.

Phùng Kiến Vũ càng nghĩ càng cảm giác không đúng, cảm thấy trên cổ có cái gì đó nhột nhọt, cậu đưa tay sờ sờ cổ, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn da thịt bình thường, "Ngươi sờ nàng làm gì!" Thanh thấy Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ sờ tiểu nữ oa ôm lấy cổ của cậu, hoảng sợ nói. Phùng Kiến Vũ ổn định tâm thần, nắm chặt hai tay trở về. "Ngươi cách xa nàng một chút, hai ngươi đây là sắp hôn trúng rồi!" Trông thấy Phùng Kiến Vũ quay đầu, Thanh cuống quít hô lên.

"A!" Kêu lên sợ hãi chính là Phùng Kiến Vũ.

"A ~~~~~~" Âm thanh này là của bé ma con kia.

Phùng Kiến Vũ kêu xong quay đầu phát hiện trong phòng cái gì cũng không có, nhìn chằm chằm vào Thanh. "Ngươi gạt ta?" Thanh thấy bé ma con cũng bị Phùng Kiến Vũ làm cho giật nảy mình, lảo đảo từ trên thân mình Phùng Kiến Vũ leo xuống, làm mặt quỷ, lục tục lục tục chạy ra ngoài. "Đi," Hắn hướng về phía cửa sổ hô một tiếng.

"Người trẻ tuổi hỏa khí sao lại lớn như thế?" Một lão gia gia mái tóc trắng xoá lẩm bẩm, chống quải trượng, chậm rãi nhẹ nhàng bay qua.

"Chuyện gì xảy ra?" Phùng Kiến Vũ một mặt nhìn chăm chú mà hỏi.

"Ngoài cửa sổ có một ông lão tóc trắng, mặt dài, mắt to." Thanh chỉ vào cửa sổ ủy khuất nói, "Ta chính là muốn đuổi bọn họ đi a."

Phùng Kiến Vũ nghe Thanh miêu tả, "Theo ngươi nói hẳn là Trương đại gia mấy ngày trước qua đời."

"A," Thanh chỉ chỉ góc tường, "Có con mèo, màu trắng, mắt xanh."

"Ân, đó là A Hoa nhà cách vách."

Thanh đếm đếm, Phùng Kiến Vũ nghe xong, trong phòng này từ trên trời đến mặt đất chạy vòng quanh có nam có nữ, già có trẻ có, lại có đến ít nhiều mười mấy con ma.

"Thanh a," Phùng Kiến Vũ kéo kéo cánh tay Thanh, "Ta cảm thấy ta không cần đi làm khảo cổ nữa, ta đem trong nhà sửa đổi một chút, làm nhà ma đi."

"Ta vẫn là muốn xem cố sự của cái người mập lùn và cái người cao gầy." Thanh thấy Phùng Kiến Vũ không có việc gì, lẩm bẩm bay về hướng máy tính. Phùng Kiến Vũ trong lòng than khổ, nhìn ma lớn ngồi trước máy vi tính, vóc dáng cao lớn, tâm tính lại trẻ con đến như vậy. Ánh nắng rất tốt, len qua cửa sổ chiếu vào phòng, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Thanh đã bắt đầu trắng bệch thân thể, không muốn nói gì thêm nữa.

Tư liệu liên quan đến Vu Điên đã xem được hết phân nửa, lại không có một chút tin tức mình cần. Phùng Kiến Vũ tinh tế suy nghĩ, nước Vu Điên này ngoại trừ cùng Trung Nguyên đại quốc quan hệ gây cấn, cùng với những nước xung quanh cũng là thủy hỏa bất dung, đặc biệt là quốc chủ Xa Sư. Mấy năm liên tục chinh chiến, bồi thường các nơi, chưa có thời điểm hòa hoãn. Xem ra, có thể từ Xa Sư tra ra được a. Nhưng vấn đề là, những cổ quốc này đều nằm ở khu vực Lop Nur và Turpan(1) của Tân Cương, trong giới khảo cổ, lịch sử về mấy nước này từ trước đến nay đều là một phần lớn trống không, trước mắt tư liệu cần tìm đều ít đến thương cảm.

"Thanh, ngươi biết Xa Sư không?" Phùng Kiến Vũ hỏi. Hai mắt Thanh vẫn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu, lại gật gật đầu.


Phùng Kiến Vũ nhìn mặt mũi hắn tràn đầy mê mang, cuối cùng vẫn là đành phải gọi điện thoại cho lão già nhà mình. "Ba, ba có tư liệu của Xa Sư không?" Phùng ba ba vừa mới kết thúc nghiên cứu và thảo luận dự án trong ngày, liền nhận được điện thoại của con trai, "Tư liệu của Xa Sư? Có tìm kiếm qua nhưng chỉ tra được mấy tàn bút trên sử sách rải rác." Phùng ba ba đẩy đẩy mắt kính, "Sao con lại muốn tra về Xa Sư?"

"Ân, ba, con cảm thấy Xa Sư cách Vu Điên cũng không xa," Phùng Kiến Vũ thuận miệng nói, lại nghe được thanh âm của ba mình rõ ràng nâng cao thêm mấy phần, "Lần trước ba có cùng lão Lý nói sẽ ở khu phụ cận cổ mộ gấp rút thăm dò, nói không chừng có thể tìm được tin tức khác, con là muốn đến tìm tài liệu mới sao?"

"A?" Phùng Kiến Vũ có chút mờ mịt, Phùng ba ba nói tiếp, "Trong sách sử có ghi nhận Xa Sư, Quy Tư, Vu Điên vốn là nước láng giềng, lần này khai quật được mộ Vu Điên, xung quanh nhất định có di chỉ(di tích) quốc gia." Phùng Kiến Vũ nghe ba mình nói xong, cúp điện thoại, nhìn nhìn Thanh còn đang lơ lửng ở trên ghế sa lông xem màn hình TV.


"Đi, Vũ ca của nhươi mang ngươi đi thám hiểm."


"Hiểm là cái gì? Dò xét hắn làm gì a?"


"Đừng cùng ta nói chuyện nữa ..."


"Vì cái gì không thể nói chuyện với ngươi a?"


"Ngươi nói chuyện đang hoàng xem a, hôn cái gì a! Ta còn đang một thân vội vàng đây! Lại hôn lại hôn!"


Trong một góc khuất trong nhà, gia gia tóc trắng lập tức che mắt bé ma con trong lồng ngực mình, "Ôi bé ngoan, không nên nhìn. Người trẻ tuổi bây giờ a, thật sự là không có chút nào thận trọng hết."

Lý lão tức giận tùy tiện đem địa đồ ở trong tay ném lên mặt bàn, ông vốn cho rằng Phùng Kiến Vũ đột nhiên trở lại hiện trường khảo cổ, là mang đến tư liệu số liệu mới, ai ngờ cậu đến nay liền nói phải vào sa mạc tìm di chỉ của cổ quốc. Thanh thấy Lý lão sinh khí, cũng không vui, "Lão già thối, ngươi xông vào Đại Vũ phát giận cái gì a!!!" Phùng Kiến Vũ lặng lẽ cầm lấy địa đồ, kéo góc áo của Thanh, ra hiệu hắn đừng làm rộn.

"Con biết nguy hiểm cỡ nào không? Trong này," Lý lão quay đầu chỉ vào sa mạc rộng lớn "Đều là cát bồi(cát chảy)! Trước tạm thời không nói cái gọi là di chỉ có thể bị cát bồi làm cho sai lệch vị trí hay không, chính là nếu không lệch vị trí, con ở trong cát mềm làm sao khai quật được đây? Làm sao làm việc?"

"Giáo sư," Phùng Kiến Vũ nghiêm túc nói, "Con biết thầy lo lắng cho an toàn của con. Nhưng con lại không ngốc, thiết bị thầy mang đến, đừng nói là cát bồi, cho dù là đầm lầy thì vẫn có thể khảo sát được như thường không phải sao! Con và lão già ở nhà đều đã xem xét. Vu Điên, Xa Sư và Quy Tư vốn là tiếp nối nhau, xung quanh khẳng định có vết tiach của cổ quốc. Cho dù thầy không đồng ý, con vẫn sẽ tự mình đi. Vạn nhất bị cảnh sát cho là trộm mộ bắt lại, thầy nhớ kỹ đến chuộc con là được."

Lý lão vốn đang tức giận vì câu nói cuối cũng không nhịn cười được, sau đó ông không nói lời nào, nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, "Con và ba con đều đồng dạng bướng bỉnh. Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi. Đợi ngày mai Doãn Dương đến đây, hai người các con một tổ khảo sát, cùng đi đi."

"Âm dương? Anh ta đến làm gì?" Lý lão nhìn thấy Phùng Kiến Vũ Minh rõ ràng xuất ra một ánh mắt ghét bỏ, bèn tiến đến gõ gõ đầu của cậu, "Làm sao làm sao? Đối với sư huynh của mình một chút lễ phép cũng không có."

"Dạ dạ."

Đêm ở sa mạc rất là tĩnh mịch. Chân trời đầy sao, cùng cát vàng tương liên, phảng phất trong khoảnh khắc như phủ kín khắp mặt đất.

Phùng Kiến Vũ đứng bên ngoài sa mạc, giữ chặt Thanh một mực bay tới bay lui ở bên cạnh mình, nắm lên tay của hắn quan sát, nhan sắc cũng không biến đổi. "Thanh a, ngươi nhớ rõ nhà của ngươi phải đi như thế nào không?" Cậu hỏi.

Ma lớn nghiêng đầu ngẫm lại, "Chính là chỗ đó a." Hắn chỉ chỉ cổ mộ cách đó không xa.

"Kia là mộ của Phùng quân."

"Nhà ta chính là ở bên cạnh nhà của em ấy." Thanh nói nghiêm túc.

Phùng Kiến Vũ cũng lười cùng hắn tranh luận, kéo lấy Thanh tiến vào lều trại, giống như ngày đầu tiên nhìn thấy hắn.

Vẫn như cũ là giấc mộng như thường ngày. Cảnh tượng trong mộng càng ngày càng rõ ràng, sau khi đao đâm vào thân thể đau đớn cũng càng ngày càng rõ ràng, nhưng chỉ cần Thanh đến gần, cảm nhận được thân nhiệt lạnh buốt của hắn, Phùng Kiến Vũ lập tức liền an tâm.

Thời điểm Doãn Dương tiến vào lều vải, Phùng Kiến vũ còn mơ mơ màng màng chưa có mở mắt. "Không tầm thường a, lúc này mới đã bao lâu đâu đã cùng nhau ngủ chung một cái giường?"

Cậu nghe được thanh âm ung dung của Doãn Dương, bèn giật mình mở mắt ra. "Ra ngoài ra ngoài." Thanh còn đang ôm lấy Phùng Kiến Vũ, miệng không ngừng vội vàng xua đuổi Doãn Dương.

"Ta liền không đi ra, liền không đi ra." Doãn Dương ngồi trong túi ngủ bên cạnh Phùng Kiến Vũ, hậm hực nói.

"Âm Dương, không cho phép khi dễ hắn." Phùng Kiến Vũ chui ra túi ngủ, vừa khoác áo vừa nói.

"Hừ, không cho phép khi dễ ta, đã nghe chưa, đã nghe chưa." Thanh bĩu môi liếc mắt Doãn Dương.

Doãn Dương nhìn nhìn hai người, càng xem càng thú vị. "Lát tối sẽ thu thập con ma này của cậu.​​​"

- Hoàn chương 11 -


____________________
(1) Turpan hay còn gọi là Địa khu Turfan (giản thể: 吐鲁番地区; Thổ Lỗ Phiên/Thổ Lỗ Phồn địa khu là một địa khu thuộc khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, có diện tích 69.324 km², dân số 570.000 người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip