Chương 16

Doãn Dương để Phùng Kiến Vũ nắm chặt xà nhà gỗ, đề phòng vạn nhất, đem hắn sợi dây đang buột trên cổ tay cậu cũng buột vào trên xà nhà. Cậu ta lấy đi ghế nhỏ đặt dưới chân Phùng Kiến Vũ giẫm lên, lui một bước, bắt đầu niệm thứ gì đó mà Phùng Kiến Vũ đều nghe không hiểu.

Theo thanh âm của Doãn Dương, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình trong thân thể có thứ gì đó bắt đầu ngo ngoe chuyển động, từ lòng bàn chân, dọc theo kinh mạch một đường đến bụng rồi đến ngực, di chuyển đến yết hầu, rồi đến đầu não. Đau đớn đến rất đột nhiên, lục phủ ngũ tạng giống như là bị một bàn tay siết chặt lại với nhau, ấn mạnh xuống, xé toạc ra. Lực đạo trên tay cậu dần mất đi, buông ra xà nhà gỗ, cũng may có dây thừng níu giữ lại, cứ như vậy treo ở trên xà nhà. Cậu muốn dùng tay xoa xoa bụng mình, bất đắc dĩ hai tay đang bị treo lên, chỉ có thể vừa động đậy vừa uốn éo thân thể, khiến cho mình thoải mái một chút.

"Ngươi đừng niệm nữa, mau dừng lại, mau dừng lại!" Thanh gấp gáp hô to, Doãn Dương cau mày, càng niệm càng nhanh.

"Không sao, không có việc gì" Phùng Kiến Vũ đứt quãng nói, đau đớn càng thêm kịch liệt, cậu có thể rõ ràng cảm giác được có một vật gì đó đang ở trong thân thể mình chuyển loạn, tựa như một đứa trẻ hiếu kỳ, sờ sờ chỗ này, chọt chọt chỗ kia. Cậu dùng sức cắn răng vào môi, phòng ngừa bản thân bởi vì đau đớn mà kêu thành tiếng.

"Đừng cắn, đừng cắn a!!" Thanh thấy khóe miệng cậu chậm rãi tràn ra máu tươi, sốt ruột lại không thể làm gì, "Đừng niệm nữa có được hay không, đừng niệm nữa!!!"

Doãn Dương dừng lại chú ngữ trong miệng, cầm lấy một vật, mắt thấy Thanh đang muốn tiến lên trước, hô lớn "Đừng nhúc nhích! Cậu ta sẽ chết!!" Dứt lời, cậu ta nhanh chóng đến chỗ Đại Vũ, "Ráng chịu một chút!!" 

Phùng Kiến Vũ còn chưa đáp lời, đầu vai liền truyền đến đau đớn một hồi, cúi đầu cậu trông thấy Doãn Dương đem vật gì đó cắm vào vai trái của mình. Cậu kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên cảm thấy vật trong thân thể mình dường như tìm được lối thoát, bắt đầu hướng về phía vai trái di chuyển không ngừng.

Doãn Dương lại bắt đầu niệm chú, trong tay nắm chặt tấm thẻ bài bằng đồng không biết từ lúc nào đã giữ xuống từ thân thể Thanh. Phùng Kiến Vũ cảm thấy đau đớn trên người đang dần biến mất, hơi nghiêng đầu, tựa hồ nhìn thấy có một sợi khí từ miệng vết thương ở đầu vai mình bay ra, sợi khói kia lượn vòng quanh dây đỏ vây thành một vòng tròn lớn, khiến cho những chiếc lục lạc trên sợi dây không ngừng kêu vang, cuối cùng chậm rãi tiến vào bên trong tấm thẻ bài. 

Dây đỏ ngày càng kịch liệt phát sáng, có rất nhiều làn sương mù mông lung không nhìn thấy rõ bắt đầu va chạm vào sợi dây. Không khí trong phòng đột nhiên thấp đi rất nhiều, gió thổi mạnh một trận, sợi dây đỏ giống như sắp đứt đoạn. Doãn Dương biết đây đều là lệ quỷ muốn cướp hồn, muốn thừa dịp Phùng Kiến Vũ suy yếu chiếm lấy thân thể, cậu ta hơi chút băn khoăn, lập tức phát hiện hồn phách mình đang dẫn dắt vào thẻ bài có nguy cơ trôi lạc ra bên ngoài, tức khắc ngưng thần, tiếp tục niệm chú, đợi đến lúc đạo ánh sáng kia đều biến mất, mới lấy ra mấy lá bùa, ném vào sợi dây đỏ, nhắc đến cũng kỳ quái, mấy lá bùa kia vừa tiếp xúc dây đỏ, giống như là bị dán dính vào, mặc cho gió thổi mạnh đến thế nào, vẫn sừng sững bất động.

Doãn Dương không dám chậm trễ, quay người đối diện Thanh niệm một chuỗi thần chú, lại từ trong ngực móc ra một lá bùa khác dán lên người Thanh. 

Thanh đau hừ một tiếng, "Ngồi xuống!", Doãn Dương hét lớn, chờ sau khi Thanh ngồi xuống, vội vàng lấy thẻ bài đặt ở trên đầu Thanh, một tay đè xuống, một tay nắm chặt lá bùa trước ngực Thanh, niệm chú không ngừng.

Chữ viết trên thẻ bài càng lúc càng mờ, thân thể Thanh bắt đầu từ trong ra ngoài tản mát ra một loại ánh sáng, u ám, màu lam nhạt, mà sợi khói lúc nãy từ trong người Phùng Kiến Vũ một đường bay thẳng đến hắn, thuận theo từ đầu xuống chân, từ cổ, đến khuỷ tay, không ngừng tới lui trong thân thể, cuối cùng chạy dọc xuống chân. Dịch chuyển một vòng lớn, cuối cùng chậm rãi ảm đạm xuống rồi tan biến mất.

Doãn Dương niệm xong thần chú, tháo xuống là bùa trên người Thanh, giẫm qua băng ghế, hướng đến chỗ Phùng Kiến Vũ nhét vào trong miệng cậu một viên dược hoàn, cắt đứt sợi dây buộc trên cổ tay cậu, đặt câu xuống đất. Doãn Dương ngồi liệt trên mặt đất, hít vào mấy hơi thật sâu, rút ra cây châm dẫn hồn được cắm ở trên vai Phùng Kiến Vũ, cởi bỏ áo ngoài áo trong, giúp cậu xử lý vết thương, mắt nhìn qua ma lớn cũng đang mất đi ý thức giống như Phùng Kiến Vũ.

"Cũng may là ngươi không biết, nếu mà biết được ta đã nhìn thấy Đại Vũ lõa thể, còn không nháo loạn chết ta?" Cậu ta lẩm bẩm, thu thập xong đồ vật, dựa sát vào Phùng Kiến Vũ, cũng ngủ thiếp đi.

Khi mặt trời đã nhô lên cao, Phùng Kiến Vũ mới chậm rãi tỉnh lại, phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong gian hàng, thân thể được bao phủ bởi một tấm chăn mỏng màu xanh quân đội ám đầy mùi tỏi. Doãn Dương đứng ở một bên cắt rau quả, "Tỉnh rồi a, đã tỉnh rồi thì mau thức dậy đi, xem xem có nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không?", Doãn Dương cười hỏi.

"Thanh đâu?" Phùng Kiến Vũ dùng tay phải chống lên thân thể, tránh đi vết thương trên vai mình, tò mò hỏi.

"Ở chỗ đó a", Doãn Dương lấy xuống một thùng đồ uống, dùng miệng ra hiệu.

"Chỗ nào?" Phùng Kiến Vũ mờ mịt nhìn xung quanh, "Chỗ nào?!"

Thanh vừa mở mắt, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ mặt mũi tràn đầy bối rối. Hắn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tất cả chuyện cũ đều xông lên não. Vu Điên, Xa Sư, Trung Nguyên, Phùng quân, Giang quân, chiến trường, quốc sư, đoạt hồn, lại đến một tiểu khả ái một mặt khẩn trương nói mình là "Ngài Marx theo chủ nghĩa duy vật".

"Phùng quân, " Hắn gọi một tiếng, cảm thấy không đúng, gấp gáp đổi giọng "Vũ."

Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy Thanh, cũng nghe không được thanh âm của hắn, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh một gian phòng trống rỗng, một lần lại một lần hỏi Doãn Dương"Thanh đâu! Tôi hỏi cậu Thanh đâu!!!", Thanh nhìn ở trong mắt gấp ở trong lòng, vội vàng vươn tay muốn kéo cậu vào ngực, thế nhưng, tay, lại xuyên qua thân thể cậu.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không chạm đến được.

Không có một hồn một phách của Thanh, Phùng Kiến Vũ lại trở về chính là một người bình thường so với ngừoi bình thường thông thường còn bình thường hơn, cho dù cậu vẫn là một sinh viên xuất sắc của ngành khảo cổ, cho dù cậu đã tìm được gút mắt của mình và Thanh của kiếp trước, nhưng cậu, lại không còn được tiếp xúc với linh hồn của Thanh nữa rồi.

"Cậu không hề nói với tôi, không có hồn phách, tôi sẽ không thể nhìn thấy Thanh được nữa." Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn Doãn Dương, mắt to nước ngập nước.

"Thật xin lỗi Đại Vũ, tôi, "Doãn Dương nhất thời không biết phải giải thích thế nào, trong sách cổ cũng không có ghi chép sau khi rút hồn về sau thì có hậu quả gì.

"Vũ, đừng khóc, đừng sợ, ta ở đây a", Thanh đứng ở sau lưng Phùng Kiến Vũ, lầm bầm.

"Không trách cậu, cậu làm sao mà biết được a." Phùng Kiến Vũ khẽ run rẫy đứng lên, tựa như tự an ủi bản thân, lại giống như đang an ủi Doãn Dương, "Thanh ở chỗ nào?", Doãn Dương chỉ chỉ về phía sau cậu. "Cậu giúp tôi hỏi một chút xem hắn có sao không?", Doãn Dương thấy Thanh lắc đầu, nói "Hắn rất tốt."

"Vậy thì tốt." Phùng Kiến Vũ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, "Tôi về nhà ngủ một giấc, Thanh ngươi cùng ta trở về không?"

"Ân, được." Thanh đáp lời, vươn tay chậm rãi đặt vào tay Phùng Kiến Vũ.

"Lúc nào thì tiễn hắn đi a", Phùng Kiến Vũ chợt hỏi.

"Trễ nhất vào nửa đêm ngày mai, qua nửa đêm, hắn sẽ hồn phi phách tán." Doãn Dương nói.

Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, nhìn đến Doãn Dương, "Sư huynh, cám ơn rất nhiều." 

Doãn Dương sửng sốt một chút "Ở trường học thì không thèm kêu tôi sư huynh, hiện tại đột nhiên gọi như vậy làm gì! Cậu, cậu vẫn nên gọi Âm Dương đi, tôi nhát gan lắm, không chịu bị doạ nổi đâu." Doãn Dương cuống quít nói.

Phùng Kiến Vũ cũng vui vẻ, "Đi, về nhà thôi!" Cậu đối với khoảng không sau lưng nói một tiếng, kéo lấy Doãn Dương, bước ra cửa. Doãn Dương tại ngã ba cùng bọn họ tạm biệt, lầm bầm muốn về nhà tìm chút đồ vật gì đó, vội vàng vụt chạy đi.

Phùng Kiến Vũ cũng không giữ cậu ta lại, tay trái bị thương không lái xe được, đành phải bắt taxi về nhà, đầu tiên bị Thanh giày vò một trận, sau đó lại là lấy hồn, cậu đã sớm mỏi mệt không chịu nổi.

Về nhà, bật máy tính lên, tìm kiếm 《 Kỳ tài Kỷ Hiểu Lam 》, lại nói với khoảng không bên cạnh, "Thanh, ngươi bây giờ còn thích bộ này hay không a, hay là đổi cho ngươi bộ《 Đại hán thiên tử 》?"

"Ngươi cho ta đều thích", Thanh nhìn xem cậu nói.

"Ngươi không nói lời nào, ta xem như ngươi thích a." Phùng Kiến Vũ tiếp tục lầm bầm.

"Ngươi nói, ngươi khôi phục ký ức là dạng gì, ngươi là quốc chủ a. Nhất định đánh trận rất tốt."

"Ân, nhưng lại thua bởi ngươi rồi."

"Ta cảm thấy ngươi cầm kỳ thư họa khẳng định vô cùng tinh thông."

"Chỉ nghe ngươi làm thơ, duy nhất họa chính là bức chân dung kia của ngươi."

"Ta rất muốn lại nhìn thấy ngươi một chút a" Phùng Kiến Vũ độc thoại với không khí hồi lâu, mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm càng ngày càng yếu dần, đúng là ngủ thiếp đi.

Thanh đứng ở trước mặt cậu, muốn ôm cậu về phòng ngủ, theo thói quen duỗi tay ra mấy lần phát hiện hắn căn bản không đụng đến cậu được, trong lòng chua xót, thuận thế ngồi xổm ở bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ.

"Ta, tìm thấy được ngươi rồi."


- Hoàn chương 16 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip