CHAPTER 38: GỌI CHỊ ĐI !
Ngày thứ sáu là ngày những môn còn lại thi, trong đó có cả Shin E thi môn cầu lông, cô không giỏi môn này, chỉ là muốn đăng kí thi đấu để thể hiện cho Jimin thấy cô cũng có chơi thể thao. Ngày Jimin thi đá bóng Shin E cũng ở đó cổ vũ, cô cũng là một trong số đám người vây quanh Jimin lúc kết thúc trận đấu thế nhưng Jimin từ đầu đến cuối đều không biết đến sự xuất hiện của cô.
Tối ngày thứ năm Shin E có chủ động nhắn tin cho Jimin
- Jimin à, cậu ngủ chưa?
- Ai đó ?
- Là mình, Shin E đây
- À, do cậu không để ảnh đại diện nên mình không biết, có chuyện gì không?
- Chuyện là ngày mai mình sẽ thi đấu môn cầu lông.
- ...
- Mình muốn rủ cậu đi xem mình thi đấu.
- Sao lại rủ mình thế?
- Do mình không có ai để cổ vũ cả, mình mắc chứng tâm lí trước khi thi, nên mình muốn cậu đến cổ vũ mình... có được không?
- ...
- Cậu không đến cũng không sao đâu, chúc Jimin ngủ ngon.
Jimin chưa biết nên xử sự thế nào, cậu nghĩ để Shin E ở đó một mình cũng không phải, mà đi thì cũng không biết nên hay không. Một hồi sau cậu cũng lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, Shin E đến sân thi cầu lông, ngó dọc ngó xuôi xem Jimin có đến không, cô hôm nay không giống đi thi đấu lắm, so với những đồng đội khác cô ăn diện điệu đà hơn nhiều, mặc váy thể thao rồi còn thắt bính, trông giống người bên đội cổ vũ hơn là tuyển thủ thi đấu.
Cuối cùng cách giờ thi đấu 5 phút cô cũng thấy Jimin từ cửa bước vào, chọn đại một ghế trống rồi ngồi. Shin E vẫy vẫy tay chào, cậu chỉ gật đầu chào lại một cái, tuy cậu không hào hứng lắm nhưng Shin E thì ngược lại, cô chỉ cần thấy Jimin đến là đã đạt được mong muốn rồi, cô muốn thử xem Jimin có đi cổ vũ cho cô giống Ji Ah không nên mới cố tình làm vậy.
Shin E vốn là không có kĩ thuật đánh cầu lông, tỉ số lập nên cũng chênh lệch khá nhiều, Jimin cũng rất muốn tập trung ngồi xem nhưng không kiềm được mà ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng mục đích Shin E đi thi không phải để thắng, cô thấy được Jimin như vậy sợ mất mặt nên giả vờ té ngã trên sân. Trận đấu đáng lẽ còn vài phút nữa mới kết thúc, nhưng do Shin E bị ngã cộng thêm việc tỉ số chênh lệch cũng quá lớn nên thầy huấn luyện cũng thổi còi kết thúc sớm.
Có nhiều bạn nam khác cũng ga lăng đến đỡ Shin E dậy nhưng cô cố tình ngồi vật ở đó, thấy Jimin đi đến ngồi xuống hỏi han mới tỏ ra vẻ nũng nịu
"Jimin à, mình bị thương rồi, cậu đỡ mình được không, giờ mình không đứng được."
Jimin tốt bụng cũng định kéo tay cô dậy nhưng bỗng cô nhảy bổ đến choàng qua cổ của cậu làm cậu giật mình
"Xin lỗi nhé, nhưng mình cần điểm tựa một chút mới đứng dậy được. Phiền cậu chút nhé."
Shin E sau khi đứng dậy rồi, Jimin cũng lập tức kéo tay cô ra khỏi người mình
" Để mình đưa cậu đi phòng y tế." – thực ra là Shin E giả vờ chứ không bị thương, nếu đến phòng y tế chắc chắn cô sẽ bị lộ nên cô liền nhanh chóng trả lời rằng
"Mình không sao, chỉ là bị nhức chút thôi, không cần đến phòng y tế đâu."
"Ji Ah lần trước cũng bị bong gân do té ngã, cậu không nên coi thường đâu."
Shin E nghe cậu nhắc đến Ji Ah liền khó chịu nhưng vì ở đây không có cô ấy nên Shin E cũng chẳng để tâm.
"Jimin à, mình có thể nhờ cậu đưa về không?"
"Nhưng mình có việc bận rồi, mình đưa cậu đến trạm xe buýt được không?"
"Được được, chỉ cần cậu đi cùng thì đến đâu cũng được."
"Ừm, vậy để mình dìu cậu đi ra đó."
Shin E nhân cơ hội khoác tay Jimin, còn nói như vậy đi sẽ vững hơn, vì Shin E đang bị thương nên cậu cũng không để bụng mấy tiểu tiết này nhưng cũng không mấy thoải mái.
"Jimin à, hôm nay mình thi đấu tệ thật, nếu có người hướng dẫn cho mình tập luyện thì tốt biết mấy."
"Không sao đâu, cậu có cố gắng là được rồi."
"Biết vậy lúc trước mình nhờ cậu kèm cặp, nghe nói cậu chơi môn thể thao nào cũng giỏi, còn mình thì cái gì cũng không biết."
"..." – Jimin suốt dọc đường không nói gì nhiều, nhanh đưa cô đến trạm xe buýt rồi chào ra về.
Shin E rất đắc ý vì hôm nay được ở gần, còn được chạm vào cậu nhiều lần, còn đi khoe với đám bạn của mình là Jimin đã chủ động đến cổ vũ, còn cõng cô về tận nhà,... mọi lời nói qua miệng cô đều được phóng đại lên nhiều lần mà đám con gái kia cũng tin sái cổ.
"Jimin đến rồi hả con? Con bé ở trên kia với hai đứa nhỏ đó."
"Dạ con chào cô ạ."
Thì ra việc bận mà Jimin nói là đi học nhóm cùng Ji Ah, thật ra do tối hôm qua Ji Ah có nhờ cậu giảng lại mấy bài tập toán, do kết thúc xong hội thao là sẽ thi giữa kì ngay nên cô cũng có chút hoảng loạn. Jimin cũng vì có hẹn với Ji Ah nên mới sẵn ghé qua bên kia gặp Shin E một chút.
Ji Ah ở trên này đang ngồi cùng bàn với Ji Woo và Eun Ji chỉ hai cô bé làm bài tập, Jimin lên nhìn thấy cảnh này có đứng lại nhìn một chút
"Woo à, em xem Eun Ji giải xong bài tập rồi còn em cứ không tập trung thế, không làm xong là chị không cho chơi đâu đó."
"Cô giáo dữ quá là học sinh học không vào đâu đó."
"Aaaa anh Jimin đến rồi." – Eun Ji thấy anh trai đến liền mừng rỡ chạy đến ôm anh, Ji Woo đang tập trung làm bài cũng ngoan ngoãn chào Jimin một cái.
"Cậu đến rồi hả, mà mình đâu có dữ, tại em ấy không chịu tập trung đó chứ."
"Đâu, Ji Woo không biết làm chỗ nào đưa anh xem nào, anh chỉ cho em."
"Đây ạ." – Jimin sau đó chầm chậm giảng lại bài cho Ji Woo, do Eun Ji ở nhà cũng là cậu dạy học nên đối với Ji Woo cũng không khó khăn gì.
Rất nhanh sau đó Ji Woo cũng làm xong bài tập
"Wow, anh Jimin đỉnh thật, em hiểu hết bài luôn, giờ em có thể chơi được rồi, chị Gi đừng có mà cản em."
"Eun Ji à, bọn mình đi tô màu đi." – trước khi đi Jimin còn đem cho hai bạn nhỏ hai cây kẹo mút, nói rồi hai cô bạn nhỏ dắt tay nhau ra chỗ có mèo con ngồi đó tô màu, để lại bàn học cho anh chị
"Cái con bé này thật là, ngày nào mình cũng dạy em ấy học bài mà giờ lại quay sang khen cậu."
"Cậu ghen tị với mình sao?" – Jimin bật cười
"Ai nói chứ? Em ấy là em gái mình, sao phải đi ghen tị với cậu làm gì, hứ."
"Rồi rồi, phần Ji Woo xong rồi, giờ đến lượt Ji Ah nhé. Ji Ah ngoan thì anh cũng thưởng kẹo nhé."
"Này, mình lớn hơn cậu đó."
"Cậu sinh tháng 11 mà."
"Là lớn hơn rồi, gọi chị đi."
"Học bài thôi."
"Ya, gọi chị đi."
"Giải lại bài này đi này."
"Giải xong gọi chị nhé."
"80 điểm toán thì gọi."
"75"
"85"
"65"
"90"
"Jiminnn, hôm nay cậu đáng ghét ghê. Không thèm nữa, mình tự làm." – Jimin không nói gì, chỉ cười một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip