Nơi thuộc về

Triết Hạn được đưa xuống phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đầu băng đầy vải trắng, trên cơ thể chằng chịt đủ các loại dây. Nào là ống truyền dịch, dây truyền oxi, lại còn có cả tiếng máy đo nhịp tim đang từng giây từng phút phát ra từng tiếng tít, tít, rồi  lại tít chứng tỏ người đang nằm trên giường vẫn còn tồn tại sự sống. Nhưng sự sống đó lại mỏng manh như sợi chỉ nhỏ.
Cung Tuấn nhìn Triết Hạn mà không khỏi đau lòng. Cung Tuấn ngồi bên cạnh Triết Hạn, nắm lấy bàn tay xanh xao gầy gò của cậu mà tỉ tê

"Hạn Hạn, em mau thức dậy đi, đừng ham ngủ nữa mà. Em đã ngủ suốt mấy ngày rồi còn gì. Mau mở mắt ra nhìn anh đi, có được không?"

Mặc cho Cung Tuấn kêu như thế nào Triết Hạn vẫn không có phản ứng gì. Trong nhận thức hiện tại của mình, Triết Hạn chỉ biết rằng bản thân đang đi trên một con đường đầy hoa cỏ, phía  xa xa trước mặt kia là bóng lưng của một người phụ nữ, bóng lưng ấy vừa lạ lại vừa quen. Triết Hạn chầm chậm tiến đến mỗi lúc một gần, đến khi chỉ còn cách khoảng vài bước chân thì người phụ nữ đó chợt quay về phía cậu.
Nhìn vào gương mặt của người đó, Triết Hạn không thể kìm nén được cảm xúc của mình mà nhào đến ôm chầm lấy người phụ nữ đó

"Hức ... hức! Ngoại ơi! Con nhớ ngoại lắm!"

Người đàn bà với nụ cười trìu mến cùng gương mặt hiền lành nhân hậu vừa vỗ về vừa an ủi

"Bé con ngoan! Đừng khóc! Chẳng phải ta đang ở ngay trước mặt con hay sao?"

Nghe thấy tiếng bà nói Triết Hạn liền ngửa mặt lên nhìn. Đúng là bà đang ở ngay trước mặt cậu, đang vỗ về cậu, xoa  xoa cái đầu nhỏ đang ôm chặt lấy bà, cảnh tượng chẳng khác ngày trước là bao. Nhưng cái ôm này lại quá đỗi xa lạ, Triết Hạn không còn cảm nhận được hơi ấm thân quen, vòng tay ấm áp của ngày xưa nữa. Thay vào đó là cảm giác tê lạnh đang chạy dài theo từng cái chạm, hơi thở của bà cũng như mang theo một tầng hơi sương mà phả vào mặt cậu.

Triết Hạn nới lỏng vòng tay mình ra, đứng đối diện với bà rồi tỉ tê

"Ngoại đi lâu quá! Lâu đến nỗi con sắp quên mất gương mặt của người luôn rồi!"

"Bé ngoan à! Ta không có đi đâu cả, ta luôn ở bên cạnh mọi người, luôn ở bên cạnh con, luôn tồn tại trong suy nghĩ, kí ức và cả trong chính trái tim của các con. Ta chưa từng rời đi hay biến mất. Bởi vì con và mọi người luôn luôn nhớ về ta, không phải hay sao?"

Triết Hạn nhìn bà của mình, một nụ cười thật tươi rồi vùi đầu vào trong lòng của người

"Đúng vậy! Bọn con luôn nhớ về người, không bao giờ quên và cũng sẽ không bao giờ muốn quên!"

"Ta rất vui vì con và mọi người luôn nhớ, luôn nghĩ về ta. Nhưng cuộc sống là phải tiến về phía trước,  đón lấy những điều tốt đẹp, trân trọng những người mà con yêu thương quan tâm. Quá khứ là kỉ niệm, tương lai mới là mục tiêu cần hướng đến."

Bà vỗ vỗ đầu Triết Hạn rồi nhìn cậu với ánh mắt trìu mến và đong đầy yêu thương

"Bé con! Đến giờ phải quay về rồi! Người quan tâm con yêu thương con vẫn còn đang đợi con ở phía bên kia đó!"

Triết Hạn quay đầu lại, nhìn về phía bà mình chỉ. Nơi đó chẳng có gì ngoài một vòng tròn lớn màu vàng, bên trong lại vọng ra từng tiếng gọi não nề

"Hạn Hạn! Em mau tỉnh lại, mau về với anh đi. Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em! Anh cần em! Đừng bỏ anh lại một mình mà! Mở mắt ra nhìn anh đi, có được không em?"

Nghe thấy tiếng Cung Tuấn gọi mình, Triết Hạn cảm nhận nơi trái tim đang đập lại quặn thắt một trận đau lòng. Triết Hạn nhìn bà của mình rồi lại do dự nhìn về phía vòng tròn phát ra ánh sáng mỗi lúc một nhỏ dần. Triết  Hạn như ngồi trên đống lửa, nhấp nhổm nửa muốn đi, nửa lại không nỡ thì lại nghe bà của mình cất tiếng nói

"Bé con đã lớn khôn rồi! Còn có cả người yêu thương đang đợi. Bà yên tâm rồi!"

"Ngoại ơi!"

"Đi đi! Nơi này không phải là nơi mà con nên đến!"

Bà chỉ tay về phía vòng tròn kia rồi nói

"Nơi đó mới là nơi mà con cần ở lại. Bởi vì còn có người vẫn đang đợi con, người có thể thay ta yêu thương bảo bọc cho bé con của ta. Nếu có dịp thì mang nó đến gặp ta! Ta muốn nghe một tiếng bà ngoại từ đứa cháu rể này!"

"Ngoại!"

"Đi đi!"

Triết Hạn nghe lời bà. Nhích từng bước chân đi đến cái vòng tròn kia. Ánh sáng mỗi lúc một tối dần! Vòng tròn lóe lên một ánh sáng trắng,  phía đối diện lại bao trùm một màn sương mờ ảo, Triết Hạn quay đầu lại nhìn về phía  bà của mình, hình ảnh người đang dần dần tan biến nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp mà nói

"Bé con! Phải sống cho thật tốt! Người đó sẽ yêu con hơn ta. Hãy trân trọng những gì mình đang có!"

"Ngoại ơi!"

Màn sương biến mất, hình dáng bà cũng tan vào hư ảo, chỉ còn lại một khoảng không vô tận.
Triết Hạn bị hút vào vòng tròn kia, chớp mắt một cái liền nghe bên tai giọng Cung Tuấn đang nói với cậu

"Đã mười ngày trôi qua rồi! Em còn định ngủ đến khi nào nữa đây mèo lười!"
 
Cảm nhận được Triết Hạn có phản ứng với lời nói của mình nên Cung Tuấn càng nói nhiều hơn

"Hạn Hạn! Em nghe được anh đang nói có phải không? Nếu em nghe được những lời anh vừa nói thì hãy mau tỉnh lại đi. Mở mắt ra nhìn anh đi có được không Hạn Hạn?"

Triết Hạn từ từ mở mắt, chưa nhìn rõ được thứ gì thì đã bị Cung Tuấn bổ nhào vào mà ôm chặt lấy

"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh lại rồi Hạn Hạn! Em có biết không, anh đã rất sợ! Sợ rằng em sẽ không tỉnh lại! Sợ rằng anh sẽ mất em biết bao nhiêu hay không?"

Triết Hạn bị Cung Tuấn ôm chặt làm động vết thương, cậu bị đau đến nỗi mặt nhăn mày nheo nhưng vẫn không đẩy Cung Tuấn ra. Triết Hạn nhẹ nhàng vỗ lưng anh mà nói

"Xin lỗi! Làm anh phải sợ như vậy thật sự xin lỗi!"

Cung Tuấn không đáp trả cũng không lên tiếng mà cứ thế vùi đầu vào trong lòng Triết Hạn rồi chôn mặt ở đó  mà im lìm

Đến khi Triết Hạn cảm giác được tiếng nấc nghẹn của Cung Tuấn thì lập tức đẩy anh ra rồi ôm lấy gương mặt kia ngẩn lên đối diện với mình.
Nhìn gương mặt gầy gò hốc hác giàn giụa nước mắt của Cung Tuấn làm cho cậu không thể không đau lòng

"Em về  rồi! Về lại bên anh rồi! Đừng khóc!"

Lần đầu tiên Cung Tuấn khóc! Lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt người khác. Cung Tuấn trước giờ luôn là một người cao cao tại thượng. Chưa từng có ai làm cho anh phải khốn đốn khổ sở nhưng hiện tại bây giờ lại ở trước mặt Triết Hạn khóc như một đứa trẻ con.
Triết Hạn dùng tay lau đi những giọt nước đang chảy dài trên khoé mắt rồi nhẹ nhàng xoa lấy gương mặt tiều tụy góc cạnh của Cung Tuấn

"Anh gầy đi nhiều quá rồi!"

Cung Tuấn nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình của Triết Hạn rồi nói

"Anh không sao! Chỉ là hơi gầy một chút thôi! Sau này từ từ bù lại là được! Chỉ cần em hứa với anh là đừng bỏ anh lại một mình, đừng để anh phải sống như một cái xác không hồn là được rồi!"

Triết Hạn bỏ tay ra khỏi mặt Cung Tuấn rồi làm động tác ngoéo tay

"Được! Em hứa với anh! Em sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình! Nơi nào có anh thì luôn sẽ có em kề bên! Mãi mãi không xa rời!"

Hai người đang hứa hẹn tình tứ với nhau thì cánh cửa chợt mở ra. Trương Trí Minh được Nguyễn Ngọc dìu đi vào. Vừa nhìn thấy Triết Hạn đã tỉnh lại cả hai đều đồng thanh

"Anh!"

"Tiểu Triết! Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi. Cũng mai cậu đã tỉnh lại, nếu không tôi sợ Cung Tuấn sẽ đi đoàn tụ ông bà trước cậu luôn rồi đó!"

Trương Trí Minh đang đứng đó thì bỗng dưng khụy gối quỳ xuống mà nói

"Anh! Xin lỗi!"

Triết Hạn định bước xuống giường thì bị Cung Tuấn cản lại nên cậu chỉ đành ngồi lại tại giường nhìn về phía Trương Trí Minh mà nói

"Em làm gì vậy? Mau đứng lên đi!"

Nguyễn Ngọc đang đứng kế bên liền vừa đỡ Trương Trí Minh vừa nói

"Anh em bảo đứng lên thì cứ đứng đi, chẳng lẽ em muốn tiểu Triết phải tự tay đỡ mới chịu đứng dậy hay sao?"

Trương Trí Minh nghe theo mà đứng dậy. Sau đó Nguyễn Ngọc dìu cậu ta đi đến bên giường Triết Hạn rồi nói

"Hai người cứ từ từ nói chuyện. Cậu mới tỉnh dậy chắc sẽ thấy đói. Tôi với Cung Tuấn đi mua gì đó cho hai người ăn!"

Cung Tuấn nghe Nguyễn Ngọc nói thế liền nhìn Triết Hạn như muốn hỏi cậu có cần anh ở lại không. Triết Hạn nhìn Cung Tuấn mỉm cười rồi nói

"Đúng là em có hơi đói bụng."

Cung Tuấn định mở miệng nói thêm gì đó thì bị Nguyễn Ngọc dứt khoát kéo đi.

"Vậy tôi với Cung Tuấn đi mua cháo cho hai người."

Cung Tuấn cứ thế mà bị Nguyễn Ngọc lôi đi đến ngoài cửa thì anh kéo cô lại mà nói

"Tôi còn chưa kịp hỏi Hạn Hạn muốn ăn gì mà! Cậu kéo tôi làm chi!"

"Cậu không thấy hai người bọn họ có chuyện cần giải quyết hay sao?"

"Thì sao?"

"Với tính tình của thằng nhóc đó thì nó sẽ không nói gì khi bọn mình còn ở đó. Đặc biệt là cậu, lúc trước hung hăng với nó như vậy ......"

"Nói tiếp đi! Cậu nhìn tôi làm gì?"

Nguyễn Ngọc nhìn Cung Tuấn vài lượt rồi mới chịu nói tiếp

"Muốn làm anh rể của thằng nhóc đó, e là hơi khó!"

Nghe Nguyễn Ngọc nói như vậy Cung Tuấn liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu

"Ai thèm làm anh rể thằng nhóc không nên thân đó chứ!"

"Ồ! Vậy cậu không muốn ở bên cạnh Triết Hạn nữa à?"

"Tất nhiên là là muốn rồi! Cậu có ngốc không mà lại hỏi tôi câu đó?"

Nguyễn Ngọc đánh một cái bốp vào vai Cung Tuấn rồi nói

"Ngốc cái đầu nhà cậu! Người ta nói yêu chị thì phải chiều em. Cậu muốn ở bên Triết Hạn mà lại đối đầu với em của cậu ấy như vậy cậu không sợ tiểu Triết sẽ buồn sao?"

"Nhưng thật sự tôi không thể nào thích tên nhóc đó được! Cứ nhìn thấy cậu ta tôi lại nghĩ đến việc Hạn Hạn suýt chút nữa là mất mạng thì liền khó chịu trong lòng, không thể nào nói chuyện một cách hòa nhã được."

Nguyễn Ngọc thở dài một hơi, vỡ vai Cung Tuấn rồi nói

"Không được cũng phải được. Nếu cậu không muốn tiểu Triết buồn thì phải cố gắng hòa thuận với thằng nhóc đó đi. Cậu biết mà, đối với Tiểu Triết thì không có gì quan trọng hơn gia đình của cậu ấy.  Kể cả bản thân của mình cậu ấy còn tàn nhẫn không thương tiếc còn gì!"

Cung Tuấn nghe xong liền trầm ngâm không nói gì thêm nữa. Nguyễn Ngọc thấy vậy thì nói

"Được rồi! Cậu suy nghĩ cho kỹ đi. Bây giờ thì đi mua đồ ăn. Hai người bọn họ nói chuyện chắc cũng xong rồi."

"Được! Vậy đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip