3
Nhỏ Ngọc Nguyên giật giật tay áo tôi, chưng ra cái vẻ mặt như chó cầu chủ:
"Mày ơi, Dingtea đang có khuyến mãi mua 1 tặng 1 kìa, mày...."
Bốp!
Tôi phủi tay, xem ra chưa dùng lực mấy. Không cần nghĩ thì tôi cũng biết vế đằng sau nó định nói gì, chắc chắn sẽ là: "Bao tao đi, bao ta nhá! Bao nhá....đi mà....! Tao hết tiền rồi....", thế nên mới phải cho nó ăn tát kịp thời và đúng lúc.
Nó lấy tay ôm lấy bên má bị tát, phụng phịu nhìn tôi:
"Quá đáng! Sao đứng giữa sân trường mà mày có thể..."
Không quan tâm! Do nó sống lỗ quá thôi.
Vậy là nó dỗi, phồng má bỏ đi. Tôi đoán An Anh sẽ là nạn nhân tiếp theo của nó và kết quả là nó sẽ lại ăn thêm cái tát nữa.
Nhỏ đó vẫn luôn như vậy, ăn tát bao nhiêu rồi mà mặt vẫn cứ dày. Thật bái phục!
Nhớ năm lớp 8, khi tôi mới chuyển đến thì được cô giáo xếp ngồi cạnh nó. Lúc ấy, từ cái tên Trần Ngọc Nguyên cho đến dáng người nhỏ bé cùng vẻ ngoài có chút lạnh lùng của nó đều khiến tôi ấn tượng. Còn nghĩ rằng đây chắc là một trong những gương mặt tiêu biểu của lớp.
Ngồi cùng rồi mới biết,...lạnh lùng cái gì, tiêu biểu cái gì, chưa đến mức được xem như là thành phần cá biệt trong lớp nhưng cũng sắp đạt đến trình độ đấy rồi.
Trong giờ học thì nói chuyện là chính, lấy việc ăn vặt làm niềm vui, thỉnh thoảng còn gây sự, đánh nhau với bọn bàn trên. Thế mà cô giáo nào cũng khen nó ngoan hiền. Hiền cái nỗi gì, các cô bị nó lừa hết rồi! Chẳng biết sao tôi thân được với loại như vậy. Mà cũng qua nó tôi mới chơi với nhỏ An Anh, hai đứa chúng nó thân nhau từ hồi lớp 3, suốt ngày chỉ có chửi nhau là "chó".
Hai cái con ấy còn hay dỗi với giận. Bình thường thì quấn lấy nhau như lũ les, xong tự nhiên quay ra giận, mà tôi cũng không hiểu là vì sao chúng nó giận nhau. Xong lý do làm hòa của bọn nó cũng đặc biệt củ chuối. Một trong những lý do củ chuối nhất là nhỏ Nguyên nắm tay nhỏ An Anh dắt sang đường, thế là làm lành.
Đúng là hai đứa thần kinh!
Lại nói về nhỏ Ngọc Nguyên, thật ra tôi thấy tôi với nó nói chuyện hợp hơn là với nhỏ An Anh. Tại vì nhỏ An Anh quá khô khan, lại dị ứng với vấn đề yêu đương nên khi nói chuyện với nó, quanh đi quẩn lại chỉ là mấy cái nhàm chán. Còn Ngọc Nguyên thì khác, đầu óc phong phú hơn nhiều, lịch sử tình trường cũng kha khá. Thế nên, về vấn đề tình cảm, tôi chủ yếu là nói với nó.
Mà con nhỏ đó cũng rất hứng thú với việc làm quân sư tình yêu cho tôi. Từ lúc nó biết bạn gái Long – Hương Mai học cùng lớp chuyên Pháp với nó thì lại càng hưng phấn, dù chuyên Pháp ở dưới tận tầng 3 nhưng gần như giờ ra chơi nào nó cũng chăm chỉ leo lên tầng 5 gặp tôi.
Những cuộc nói chuyện của chúng tôi dường như chỉ xoay quanh chuyện tình 4 năm của Long và Mai. Hai người họ chính thức là một cặp từ năm lớp 7, lớp 8 gì đó, một đôi khá nổi tiếng ở trường cấp 2. Lên cấp 3 cũng vậy, cả khóa năm ấy đều biết đến Vũ Hoàng Long lớp Lý và Phan Hương Mai lớp Pháp, vì từ ngoại hình cho đến học lực cả hai đều rất nổi bật, rất xứng đôi vừa lứa.
Tôi hỏi nhỏ Nguyên:
"Tao và Mai ai xinh hơn?"
Nó nhìn tôi một lúc rồi miễn cưỡng trả lời:
"À...ukm...thì là mày."
Tôi lại hỏi nó:
"Tao với Mai ai giỏi hơn?"
Lần này nó còn không dám nhìn tôi:
"Ukm,...mày."
"Nếu bây giờ tao mà cướp Long về với tao thì liệu có bị mọi người ném đá không?"
Nó quay sang vỗ vai tôi:
"Mày yên tâm đi, đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ. Có tao ở đây, không ai dám làm gì mày đâu."
Không biết là tại vì tôi bị sỉ nhục nhiều quá rồi thành quen hay là tại lúc ấy không có tâm trạng để tức giận.
Tâm trạng của tôi sao,....thật sự rất buồn, rất khó chịu, thật sự không thoải mái chút nào.
Thua kém người ta nhiều như vậy...
Tôi không có ý định giành người yêu của ai, nhưng mà tôi vẫn luôn hy vọng Long sẽ để ý tới tôi, dù chỉ một chút. Tôi luôn nghĩ rằng, chỉ cần ngày nào cũng gặp cậu, ngày nào cậu cũng nhìn thấy tôi, ngày nào cả hai cũng cùng đi lên một cầu thang, cùng bước trên một hành lang, một dãy nhà. Cậu chắc chắn sẽ dần quan tâm tới tôi, chắc chắn là vậy.
Thế là cứ như một thói quen, một bản năng nào ấy. Hôm nào tôi cũng lượn qua lượn lại lớp Tin gặp nhỏ An Anh đến chục lần, vì muốn sang lớp Tin thì bắt buộc phải đi qua lớp Lý. Dù chỉ là đi qua lớp người ta thôi, ngang qua có mấy giây thôi tôi cũng vui. Hết giờ học, tôi luôn nán lại, đợi lúc cậu ra để cùng nhau đi xuống cầu thang , đi cạnh cậu một cách lặng lẽ như vô tình.
Mà tôi càng có niềm tin lớn hơn khi biết cậu cũng hay đi học sớm giống tôi. Nhiều hôm đến trường sớm cùng lúc với cậu, cầu thang chỉ có hai người bước đi, cả dãy tầng năm chỉ có hai người đứng đó, cảm giác khi đó thật thích.
Chỉ có điều, ngoài vụ mất tiền đợt đầu năm lớp 10 ra, hai chúng tôi chưa nói chuyện lần nào. Có đi qua hay gặp nhau cũng chỉ vui vẻ cười một cái, ngay cả đi học thêm cũng vậy, tôi học cùng nhóm với cậu mà cả hai đều không giao tiếp gì, dù rõ ràng là có quen biết.
Thế nhưng tôi vẫn giữ hy vọng. Không nói chuyện thì sao? Điều đó đâu nói lên được cậu có để ý tôi hay không!
Cuối năm lớp 11, Long với Mai có chia tay mấy lần rồi lại làm lành, bọn trong khối lúc nào cũng bàn tán về chủ đề ấy. Không biết là ai chủ động chia tay trước nhưng mà tôi vẫn vui. Tôi vui khi nghe thấy ai đó nói xấu Mai, vui khi có những ngày Mai ăn mặc xấu hơn tôi, để kiểu tóc mới nhìn không xinh như trước,...hay bất kỳ điểm tiêu cực nào của cô ấy đều làm tôi vui.
Tôi biết vậy là không tốt, ban đầu tôi còn tự cảm thấy bản thân mình ích kỷ, xấu tính. Nhưng rồi tôi nhận ra, đó là bản năng, là bản chất của con gái. Mọi cô gái đều có lòng đố kỵ, có ai là thánh thiện, có ai là hoàn hảo?
Cuối cùng Long và Mai cũng chính thức chia tay. Tôi nghe người ta đồn vậy, mà tôi cũng thấy hình như là như vậy thật. Trước, ngày nào cũng thấy họ đi cùng nhau trong sân trường, hoạt động ngoài giờ nào cũng thấy hai người đứng với nhau. Thế mà dạo ấy lại ai đi đường nấy, lớp ai người đó đứng.
Nhỏ Nguyên cũng bảo là hình như chia tay thật rồi, Mai không đeo vòng đôi nữa. Tôi thấy trong lòng có gì đó rạo rực, cảm xúc lẫn lộn. Không biết lúc ấy tôi lấy dũng khí ở đâu ra mà nói với nhỏ Nguyên:
"Tao sẽ tỏ tình!"
Nó giật mình, chắc là bất ngờ lắm. Tôi lại một lần nữa cao giọng, kiên quyết nói:
"Làm bạn có tích sự gì chứ? Mà tao với Long cũng chẳng phải là bạn. Có bị từ chối thì cũng chả mất gì!"
Thế là quyết định tỏ tình!
Sinh nhật cậu, tôi định sẽ gặp riêng cậu để tặng quà và thổ lộ tình cảm luôn. Nhưng không biết sao đến hôm ấy mọi dụng khí, can đảm nó bay đi đâu mất. Nhỏ Nguyên bảo nếu tôi không đủ dũng khí thì đừng làm nữa. Nhưng mà quà đã chuẩn bị rồi, trong đấy cũng viết luôn lời tỏ tình của tôi rồi. Đã làm tới mức đấy mà còn dừng lại...
Tôi vẫn quyết định sẽ tỏ tình, tuy nhiên là không ra mặt trực tiếp. Tôi năn nỉ nhỏ Nguyên thay tôi tặng quà cho cậu, nó chỉ cần nói là quà của tôi tặng thôi, không cần nói thêm gì nữa, lúc cậu mở quà ra sẽ tự hiểu. Năn nỉ mãi nó mới miễn cưỡng đồng ý. Vậy là chiều hôm ấy, đợi tới 15' ra chơi, nó xuống sân bóng gặp cậu, tôi đứng từ xa nhìn.
Tôi..........đã -từ -bỏ.
Cậu không cầm lấy hộp quà từ tay nhỏ Nguyên, chỉ nói câu gì đó rồi bỏ đi. Lúc đưa lại hộp quà cho tôi, nhỏ Nguyên bảo:
"Nó không nhận."
Như thế thì phải từ bỏ thôi chứ còn làm sao nữa. Tôi vốn chẳng có một vị trí nào trong lòng cậu, chẳng là gì mà cậu phải để tâm.
Vậy cũng có làm sao đâu,.....mọi thứ vẫn luôn rất ổn ....
-----------------------
Tách!
Tôi tắt đèn ngủ.
Hazz! Chuyện đã qua nhiều năm như vậy , tự dưng nghĩ lại làm gì chứ?
Tất cả đều trưởng thành hết rồi, mọi thứ đều đã thay đổi. Ngay đến nhỏ An Anh khô khan nhàm chán là thế mà lên đại học cũng yêu đương này nọ, khéo nó còn sắp cưới rồi ấy chứ! Còn tôi thì cứ mải ôm lấy cái hình bóng chẳng thuộc về mình.
Thật sự rất muốn quên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip