Ánh mắt đầu tiên
Ngày đầu tiên của học kỳ cuối cấp, lớp mười hai tràn đầy tiếng cười và ánh nắng vàng nhạt. Cánh cửa sổ mở hé, gió nhẹ lùa vào, làm phấp phới những tán phượng rực rỡ ngoài sân. Tiếng ve râm ran như nhạc nền cho một buổi sáng hừng lên niềm vui của tuổi học trò.
Tử Du ngồi ở dãy cuối, tay cầm bút, nhưng mắt vẫn nhìn ra sân trường. Cậu cười nói vui vẻ với vài người bạn, tiếng cười trong trẻo như chuông gió rung rinh trong nắng sớm, khiến cả lớp bừng lên một nhịp sống mới.
Cánh cửa lớp mở ra, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu học sinh mới. Hủ Ninh — cao, gầy, mái tóc đen hơi rối, dáng đứng trầm mặc, hơi lạnh nhưng không hề khó gần — bước vào lớp. Ánh mắt hắn quét qua lớp, chậm rãi, tinh tế.
“Chào mọi người, tớ là Điền Hủ Ninh. Rất vui được học cùng lớp với các cậu,” giọng hắn trầm, chắc nịch nhưng dịu dàng, khiến cả lớp lắng nghe.
Sau lời giới thiệu, Hủ Ninh tiến về phía cuối dãy, nơi Tử Du ngồi. Cậu ngẩng đầu, nụ cười tươi rói:
“Chào cậu! Mình là Tử Du.”
Hắn nhíu mày thoáng chút, rồi gật đầu. Ánh mắt trầm mặc dừng lại một lúc trên khuôn mặt cậu, như đang quan sát, nhưng không nói thêm. Rồi hắn kéo ghế, ngồi xuống ngay cạnh Tử Du.
Tử Du chỉ cảm thấy tò mò, không có gì hơn ngoài sự bối rối vui vẻ khi có một người lạ ngồi gần. Nhưng không hiểu sao, lớp học bỗng dưng ấm áp hơn, và có một nhịp rung lạ lùng len lỏi qua từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ.
Ngày đầu tiên trôi qua, lớp mười hai vẫn vang tiếng cười, tiếng bút vẽ trên giấy, tiếng thầy giảng bài. Tử Du nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi những cánh phượng rực rỡ rung rinh theo gió, lòng nhẹ nhõm và hồn nhiên như một buổi sáng mùa hè.
Hủ Ninh, ngồi cạnh cậu, vẫn giữ vẻ trầm mặc. Hắn ít nói, nhưng khi Tử Du quên sách vở hay đánh rơi bút, hắn nhẹ nhàng nhặt lên đưa cho cậu, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tử Du nhìn hắn, cười khúc khích:
“Cảm ơn cậu nhé!”
Hủ Ninh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo nụ cười rạng rỡ của cậu. Không lời nào nói ra, nhưng trong cách quan sát đó, đã có một sự quan tâm âm thầm, cẩn trọng.
Những ngày sau đó, Hủ Ninh ít nói, giữ vẻ lạnh lùng và trầm mặc, nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc: đặt chiếc áo khoác lên bàn khi trời se lạnh, nhặt sách vở rơi, hay đôi khi chỉ là ánh mắt dừng lâu hơn khi cậu cười.
Tử Du vẫn là cậu học sinh vui vẻ, trong sáng, đem năng lượng lan tỏa khắp lớp, nhưng thỉnh thoảng, khi ánh mắt hắn chạm vào mình, cậu lại thoáng bồi hồi. Không hiểu tại sao, chỉ là một cảm giác vừa lạ, vừa dễ chịu, như những cơn gió nhẹ thoảng qua một buổi sáng hè.
Giữa giờ ra chơi, Tử Du chạy ra sân, cười đùa với vài người bạn. Hủ Ninh đứng một góc, khoanh tay, lặng lẽ nhìn cậu nhảy nhót, đôi mắt thoáng chút mềm mại mà chỉ riêng Tử Du không nhận ra.
Rồi khi lớp tập trung để học tiếp, Tử Du quay sang Hủ Ninh, ánh mắt trong veo:
“Cậu thích ngồi cạnh mình à?”
Hủ Ninh khẽ nhíu mày, rồi chỉ nói:
“Không… nhưng cậu hay làm mình để ý.”
Tử Du bật cười, giọng trong trẻo và vô tư, như nắng chiếu qua tán lá:
“Vậy thì cậu phải chịu đấy, vì mình sẽ làm phiền cậu suốt năm học này,bạn học Hủ Ninh.”
Hủ Ninh không đáp, nhưng trong lòng hắn có một cảm giác lạ, vừa bực bội, vừa dễ chịu. Lâu rồi, hắn mới thấy thanh xuân lớp học lại có một nhịp sống rộn ràng đến thế, và chỉ cần ngồi cạnh Tử Du thôi, hắn cảm nhận được ánh sáng dịu dàng, trái ngược với vẻ lạnh lùng thường thấy của mình.
Buổi chiều trôi qua, ánh nắng dần nhạt, nhưng Tử Du vẫn nô đùa cùng bạn bè. Hủ Ninh đứng lặng, ánh mắt lướt qua từng cử chỉ hồn nhiên của cậu, và thầm nghĩ:
“Cậu này… có gì đó khiến mình muốn gần, dù không biết lý do.”
Giờ tan tầm, nắng dịu, khi cả lớp ra về, Tử Du nhìn Hủ Ninh đứng im giữa sân, dáng trầm mặc giữa nắng vàng. Cậu mỉm cười, lòng cảm thấy một chút tò mò pha chút thích thú: một người mới, lạnh lùng nhưng kỳ lạ, đang trở thành một phần của mùa hè tuổi học trò.
Và như thế, những ngày đầu tiên của năm cuối cấp khép lại, để lại một thanh âm đặc biệt trong lòng cả hai — tò mò, vui vẻ, và những rung động đầu tiên rất nhẹ, rất mờ, nhưng đủ để kéo dài thanh xuân của họ theo một nhịp ngọt ngào, tinh nghịch, và đầy hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip