Chương 1: Nửa đời phiêu bạt không có chuyện gì thành công
Cố Thanh Khê nhận ra kết quả kỳ thi đại học của mình có thể bị người khác mạo danh, là hôm đó cô nhìn thấy thầy Vương đã về hưu đến trường làm thủ tục, từ lúc Cố Thanh Khê còn đi học, thầy Vương đã chuyển qua chỗ con trai ở nơi khác, gần đây mới trở về làm việc liên quan đến tổ chức năm đó.
Thầy vương đã rất già, bước đi phải chống gậy, bởi vì bị tai biến mạch máu não nên nửa bên mặt bị tê liệt, nói chuyện không được trôi chảy lắm.
"Lúc ấy điểm thi của em rất tốt, học đại học gì cũng được mà, sao em lại không đi học vậy?" Lúc nói lời này, ông cụ lắc đầu tiếc nuối.
Nghe vậy, Cố Thanh Khê hơi nghi hoặc.
"Em thi rất tốt sao?"
"Đúng vậy, em thi rất tốt, thầy còn nói với người khác, đứa nhóc như em rất có tương lai, sao lại không đi học chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Lúc này Cố Thanh Khê đã gần bốn mươi tuổi, không còn suy nghĩ gì nữa, chồng cô đã qua đời sớm, lại không có con cái, bây giờ ngay cả tái hôn cô cũng không muốn, cứ một mình sống qua ngày.
Hiện tại chợt nghe được điều này, không khác gì một tiếng sấm nổ vang bên tai.
Bây giờ Cố Thanh Khê đã không còn non nớt như năm xưa, nhưng lúc trước Cố Thanh Khê cũng là một hoa khôi ở trong xã, lại là một hoa khôi ai cũng khen là tài sắc vẹn toàn, cô học giỏi, tuy là nhà nghèo, nhưng đập nồi bán sắt tạo điều kiện cho cô, ai cũng nói cô là người có khiếu thi đại học.
Nhưng cô không thi đậu đại học, mà là thi rớt.
Vì chuyện này, cô đã bị đả kích rất lớn, buồn bực ở nhà hơn một tháng không ra ngoài.
Qua một tháng, cô viết một lá thư gửi cho bạn học trung học Tôn Dược Tiến thi đậu đại học. Sau đó cô bắt đầu xuống ruộng làm việc, bắt đầu tham gia tuyển dụng trong huyện, tuyển dụng vài lần, người ta đều là có quan hệ họ hàng với nhau, nhà cô nghèo lại không có đường, làm sao có thể tìm được, chỉ có thể chuẩn bị lập gia đình.
Kỳ thi tuyển sinh đại học hơn hai mươi năm trước, là thất bại mà cô không muốn nhớ tới, là bước ngoặt trong số phận của cô.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy nhóm bạn cùng lớp và mấy người bạn cùng phòng ngày xưa khoe thành tựu của mình, cô càng cảm thấy, từ sau khi thi đại học thất bại, cả đời này cô đã định sẵn sẽ thất bại.
Nhưng bây giờ câu nói của thầy Vương làm cho cả người cô đều choáng váng.
Cô về đến nhà, ngồi sững sờ hơn một giờ, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở group bạn cùng lớp ra.
Cô thấy các bạn cùng lớp của mình đang tán gẫu.
Cố Hồng Anh còn nói con trai của cô ấy chuẩn bị đi du học, xin được học bổng của trường danh tiếng Ivy League ở nước ngoài - hổ phụ sinh hổ tử.
Cố Tú Vân nói, gần đây cô ấy trúng được một số tiền, không tính là quá tốt nhưng cũng tạm được.
Hồ Thúy Hoa cho biết, sắp tới người đàn ông của cô ấy có thể sẽ được thăng chức trong công ty.
Từng câu chữ tán thưởng bay qua trước mắt cô.
Cố Thanh Khê hơi hoa mắt, cô mơ màng suy nghĩ, cô phải hỏi cho rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy là cho dù hỏi rõ ràng cũng uổng công, nhưng không thể biết được sự thật mọi chuyện, cô chết không nhắm mắt.
******
Cố Thanh Khê đi qua rất nhiều bộ phận, nhận rất nhiều sự lạnh nhạt, tiêu sạch tiền tiết kiệm hơn nửa đời, cô ít nhiều mới hiểu được một chút.
Cô biết, năm đó có người dựa vào thành tích của cô đi học đại học, mạo danh thay thế cô, người kia chắc là bạn học của cô, cô nhận ra người.
Nhưng cô không biết người kia rốt cuộc là ai.
Người kia rốt cuộc đã làm thế nào, cô cũng không biết.
Vậy phải làm gì bây giờ, cứ như vậy cho qua chuyện sao?
Cố Thanh Khê tuyệt vọng, cô không biết nên tìm ai, cô đăng lên mạng một bài viết để giải thích tình huống của mình, nhưng trên mạng ồn ào như thế sao có người để ý tới cô chứ, không ai nhìn thấy.
Cố Thanh Khê nghĩ đến Đậu Nga, nghĩ đến Bắp Cải.
Cuối cùng, cô nghĩ đến một người - Tiêu Thắng Thiên.
Tiêu Thắng Thiên là người ở bên cạnh nhà cô năm đó, nhưng người ta không giống người bình thường. Năm đó người ta từ sớm đã ra biển làm việc, sau đó làm được sự nghiệp rất lớn, hiện tại đã làm chủ tin tức trên báo chí.
Người có tương lai nhất mà cô quen biết trong đời này chính là anh.
Quan trọng nhất là anh không phải bạn học trung học của cô, tuyệt đối không thể là người có liên quan đến lợi ích, cũng sẽ không trùng hợp quen biết với người mạo danh mình, cho nên không cần kiêng dè cái gì.
Sau khi nghĩ được như vậy, thật ra Cố Thanh Khê vẫn hơi do dự.
Lần trước cô gặp người ta là khi nào, hình như là mười năm trước rồi chứ?
Khi chồng cô qua đời, đúng lúc anh trở về quê hương để tham dự một cuộc hội nghị chính phủ, hình như là muốn thực hiện một dự án đầu tư ở quê nhà, tình cờ gặp cô.
Lúc ấy anh còn hỏi cô tiếp theo có tính toán gì không, còn nói có khó khăn gì cô có thể tìm anh và còn để lại cho cô một số điện thoại di động.
Mười năm rồi, sự nghiệp của anh phát triển hơn trước đây nhiều, người cũng ngày càng nổi tiếng, lúc này mình gọi điện thoại cho thì anh có trả lời không? Hay là đã đổi số điện thoại di động rồi?
Cố Thanh Khê do dự cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định gọi số điện thoại này.
Cô lấy một cuốn sổ ghi chép từ trong ngăn kéo ra, cô tìm thấy số điện thoại được ghi chép lại năm đó từ những trang giấy đã ố vàng, sau đó nhấn từng số, cuối cùng cô hạ quyết tâm nhấn nút gọi đi.
Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi lâu, cuối cùng lúc cô cho là sẽ không có ai nghe máy thì một giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên.
"Xin chào, ai vậy?"
"Tôi là Cố Thanh Khê, anh còn nhớ tôi không?" Trong lòng Cố Thanh Khê hơi thấp thỏm, cô biết bây giờ Tiêu Thắng Thiên là nhân vật còn lớn hơn cả Huyện trưởng, thật ra lần trước lúc tới đây Huyện trưởng thấy mọi người đều rất kính cẩn lễ phép.
"Thanh Khê, là cô sao? Bây giờ cô thế nào rồi?" Giọng nói đầu dây bên kia rất bình thường, như thể bọn họ là bạn bè thường xuyên gặp mặt vậy.
"Tôi sống rất tốt." Cố Thanh Khê không biết mở miệng nói chuyện của mình như thế nào, dù sao chuyện này nói ra rất dài dòng.
"À, vậy là tốt rồi." Đối phương nói như vậy.
Cuộc điện thoại rơi vào im lặng.
Suy nghĩ thật kỹ, Cố Thanh Khê cũng không còn nhớ rõ chút ký ức về Tiêu Thắng Thiên nữa.
Tiêu Thắng Thiên bằng tuổi với cô, là hàng xóm bên cạnh, từ nhỏ đã là "thằng nhóc nghịch ngợm" không làm nên chuyện lớn gì. Cố Thanh Khê là một cô gái ngoan ngoãn nhìn thấy loại người này đều chạy trốn, bởi vì nghe nói anh rất xấu, anh rất hay bắt nạt sẽ người khác, anh còn có thể dùng đất để ném vào người khác, còn ném rất chuẩn.
Cô và Tiêu Thắng Thiên cũng không quen biết.
Cho đến lần đó, sau khi cô thi rớt đại học nên vác giỏ trúc lên núi cắt cỏ lợn, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và chặn cô lại, đôi mắt đen láy cứ thế nhìn chằm chằm cô.
Cô sợ hãi, trong ấn tượng anh là một người rất xấu, anh nhìn mình như vậy là muốn làm gì đây, có phải anh muốn bắt nạt người khác không.
Nhưng anh lại không bắt nạt cô, anh chỉ là hỏi cô tại sao phải đông ý kết hôn với Trần Gia Thôn.
Anh nhìn chằm chằm cô, gằn hỏi từng chữ, khi nào cô đi xem mắt? Tại sao lại đi xem mắt?
Cố Thanh Khê càng sợ hãi hơn, mất một lúc lâu cô mới nói được ra một câu: Hoàn cảnh gia đình anh ấy rất tốt, có thể cho rất nhiều lễ vật đám hỏi.
Đây là nói thật.
Cô là một cô gái, nhưng trong nhà cũng không trọng nam khinh nữ. Hai năm đó học cấp ba, vì cung cấp cho cô đi học mà anh trai và chị dâu thường xuyên cãi nhau. Nhưng ba mẹ cô kiên trì nói là cô rất có tương lai, dù thế nào cũng phải cung cấp cho cô đi học, trông cậy vào cô thi đậu đại học để thoát khỏi kiếp làm nông, nhưng kết quả đến thời điểm quan trọng có lại rơi xuống, không thi đậu.
Lúc này cô còn làm gì được đây, gả cho một người có điều kiện gia đình tốt, tốt xấu gì cũng có thể lấy thêm một ít lễ vật đám hỏi, cũng có thể bù đắp cho gia đình một chút, để cho con trai trong nhà sống tốt.
Tiêu Thắng Thiên cười giễu cợt, sau đó rời đi.
Sau đó là sau khi cô kết hôn, có một lần trở về nhà mẹ đẻ, loáng thoáng nghe nói Tiêu Thắng Thiên đi rồi nhưng không biết đi đâu, không thấy bóng dáng nữa.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới người này, cũng sẽ suy đoán một chút, nhưng thật ra cô cũng không để ý lắm.
Sau đó chính là lần kia, anh trở về huyện tổ chức hội nghị, làm đầu tư, rất rầm rộ.
Cố Thanh Khê đối mặt với sự im lặng khiến người ta lúng túng này, bắt đầu cảm thấy có phải mình đã sai rồi không, cô không nên tìm anh.
"Sao đột nhiên cô lại gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?" Ngay khi Cố Thanh Khê do dự định bỏ cuộc, cô nghe thấy đối phương nói như vậy.
"Tôi có chút việc." Cố Thanh Khê lấy hết dũng khí, mượn lời này nói ra.
"Ừm, cô nói đi."
Anh đã là một người đàn ông bốn mươi tuổi rất chững chạc, giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng mà khàn khàn, phong thái điềm tĩnh ung dung, sự hăng hái và sắc sảo của thiếu niên nông thôn ngày xưa kia dường như đã chìm xuống và biến mất.
Chỉ là ba chữ đơn giản mà thôi, lại làm cho Cố Thanh Khê cảm thấy ấm áp mà bao dung, thậm chí còn làm cho mắt của Cố Thanh Khê sau nhiều ngày bôn ba không có cửa gần như tuyệt vọng nổi lên ẩm ướt.
"Tôi muốn xin anh giúp tôi điều tra một chuyện, có thể hơi phiền phức nhưng tôi thật sự hết cách rồi, tôi cũng không biết nên tìm ai..." Nói đến đây, giọng Cố Thanh Khê nghẹn ngào.
Hơn hai mươi năm a rồi, năm tháng cứ như vậy trôi qua, cô đã gần như quên mất lần thất bại đã từng mang đến cho cô sỉ nhục lớn cỡ nào. Nhưng bây giờ, cô biết cô không hề thất bại, cô bị người ta mạo danh, cuộc sống của cô đã bị người ta xáo trộn.
Sau khi biết chuyện này cô vẫn chưa từng khóc, đột nhiên muốn gào khóc, cô muốn nói hết những uất ức của mình cho người khác nghe.
Ngay cả khi cô và người đàn ông này không thân quen, cô vẫn muốn nói.
"Cô đừng nóng vội." Người đàn ông bên kia đương nhiên cảm giác được, vội vàng an ủi nói: "Có chuyện gì, cô cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô."
"Tôi..." Càng như vậy, Cố Thanh Khê càng thấy tủi thân, tủi thân đến nỗi khóc ra tiếng: "Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, đã hơn hai mươi năm rồi, tôi đi đâu điều tra chứ, có người mạo danh lấy thành tích thi đại học của tôi, tôi không trượt, tôi không trượt..."
Cô nhớ lại sau khi chấp nhận thất bại kia, cô buồn bực trong chăn khóc suốt một tháng, lúc ấy cô không còn mặt mũi gặp người khác, cô xin lỗi vì đã không thể dốc sức nuôi dưỡng người nhà mình, xin lỗi ngọn đèn dầu đã thắp!
Có người lên chức, có người phát tài, có người làm giáo sư lớn xuất ngoại, có người làm bà chủ nhàn nhã đi du lịch, nhưng cô lại vẫn như cũ ở trong cái trấn nhỏ bé này, kiếm được một tháng ba ngàn đồng tiền lương, chịu đựng như dầu, chịu đựng từ chị dâu Cố đến thím Cố.
"Bây giờ cô đang ở đâu? Nói tôi nghe, bây giờ cô đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà..." Cố Thanh Khê thút thít nói: "Tôi đã tìm rất nhiều bộ phận, bọn họ đều nói đã lâu vậy rồi, rất khó tra được lịch sử hồ sơ, còn nói rất nhiều tư liệu thời gian đó vốn không được giữ lại."
"Cô ở nhà đi, không cần ra ngoài, chờ đấy, tôi qua ngay."
Cố Thanh Khê khóc rất nhiều, mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại rất lâu, cô mới nhớ tới câu Tiêu Thắng Thiên nói kia, anh nói là tới đây sao?
Cô lau nước mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh lại đến huyện tổ chức hội nghị sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip