Anh nhất thời không biết nên nói gì, dường như chỉ nhìn thế này là đã đủ thỏa mãn.
Trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, Cố Thanh Khê chỉ cảm thấy đôi mắt của anh nóng rực lên, làm trái tim người đập rộn lên. Mới đầu còn đỡ, sau đó cô dần không chống đỡ nổi, vô thức dời tầm mắt đi, cắn môi nói: "Anh có chuyện gì không? Không có gì thì tôi về đây, tôi còn phải lên lớp tự học buổi tối nữa!"
Nói xong, cô giả vờ muốn xoay người.
Tất nhiên cô biết anh sẽ giữ cô lại, nhưng sự e thẹn của con gái vẫn khiến cô không khỏi giả vờ.
Quả nhiên, anh gọi cô lại: "Đừng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Cố Thanh Khê không quay đầu lại, mím môi nhìn học sinh đi đi lại lại phía xa: "Cái gì?"
Tiêu Thắng Thiên cũng không đáp lại cô, mà hỏi ngược lại: "Cô học tập... căng thẳng lắm à?"
Cố Thanh Khê: "Đúng là rất căng thẳng, tôi muốn đạt được thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ."
Nếu là Cố Thanh Khê của quá khứ, cô sẽ không lo lắng đến vậy, nhưng Cố Thanh Khê của hiện tại là người đã nhiều năm không chạm vào kiến thức trung học phổ thông. Nếu muốn có được thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, cô phải nỗ lực nhiều hơn, ít nhất là phải trau dồi lại rất nhiều kiến thức đã quên.
Tiêu Thắng Thiên: "Vậy cô có mang đủ lương khô ăn không?"
Nghe thấy lời này của anh, Cố Thanh Khê quay đầu lại nhìn anh: "Tất nhiên là đủ ăn!"
Cô nói như là chuyện đương nhiên, sau khi nói xong, bản thân cô cũng hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Sao không đủ ăn được chứ, tôi vốn ăn không nhiều lắm, với lại tôi là học sinh, chỉ ngồi học ở trong phòng học chứ không phải làm việc vất vả, người nhà cũng cho tôi phiếu lương, nhỡ muốn ăn thứ gì. Hơn nữa, trong căn tin trường cũng có lương khô."
Trên thực tế cô đang nói dối, mẹ cô kín đáo cho cô mấy phiếu lương, nhưng cô không nỡ bỏ ra mua ăn gì, hơn nữa lương khô trong căn tin trường chỉ dành cho giáo viên, số lượng rất ít, không có khả năng cung cấp cho học sinh được.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao, mình lại vô thức che giấu tình cảnh quẫn bách của mình, cũng không muốn để anh biết, rõ ràng cô đâu phải là loại người ham hư vinh thích thể diện đó chứ.
Tiêu Thắng Thiên nghe thấy vậy cũng tin là thật, anh hơi lúng túng nói: "Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô đừng để bụng."
Cố Thanh Khê thấy anh như vậy, cũng thấy thoải mái hơn: "Anh thường xuyên tùy tiện hỏi người khác như vậy à?"
Tiêu Thắng Thiên: "Tất nhiên là không."
Cố Thanh Khê: "Vậy sau này anh cũng đừng hỏi tôi nữa."
Tiêu Thắng Thiên: "Được."
Kỳ thực Cố Thanh Khê cũng không nghĩ thế nào cả, chỉ là vừa rồi có khoảng khắc nghe thấy câu hỏi này của anh, cảm giác khác thường như được người quan tâm khẽ chạm đến trái tim cô. Lúc này, sự tôn nghiêm và thể diện của cô gái trẻ, còn rất nhiều tâm tư vi diệu như xâm chiếm tâm trí cô, làm cô hơi xấu hổ quá hóa giận.
Nhưng thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Cố Thanh Khê lại cảm thấy áy náy, cảm thấy mình như hơi chanh chua.
Cô nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói: "Sao anh tốt tính thế, người khác nói gì cũng nghe à?"
Ánh hoàng hôn cuối buổi chiều mùa đông đã lặng lẽ bao phủ khắp đất trời, con ngõ nhỏ tồi tàn tĩnh lặng, thời kỳ vận động qua đi, để lại một thời đại tiêu điều thiếu thốn, tất cả mọi thứ đều tựa như bức ảnh đen trắng cũ nát, chỉ riêng mình cô là sống động rạng rỡ.
Hai bím tóc đen nhánh nhẹ nhàng rủ xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng, đôi môi phấn hồng kiều diễm như tô lớp son nhẹ, kết hợp với bông hoa màu lam nhỏ thanh nhã trên chiếc áo bông hoa cũ tạo thành sự tương phản rõ nét, linh động lại quyến rũ.
Hai hàng mi đen nhánh rủ xuống, trong đôi mắt của cô gái nhỏ ngậm ý ngượng ngùng, nhỏ giọng trách cứ.
Tiêu Thắng Thiên cứ vậy nhìn cô, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Lời của người khác... còn lâu tôi mới nghe..."
Anh nói vậy là có ý gì? Là đang giải thích rõ với cô, đến lúc này Cố Thanh Khê đã thật sự cảm nhận được tâm ý mãnh liệt của tuổi trẻ, vừa nóng bỏng lại tươi mới, làm người không dám nhìn thẳng.
Cố Thanh Khê thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, cô cắn môi, xoay người chạy đi.
Lần này không phải là giả vờ, cô thật sự không ngờ anh lại nói chuyện thẳng thắn đến vậy.
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô quay đầu bỏ chạy, sao anh có thể để cô chạy mất được, anh vội vàng bước tới, đưa tay giữ lấy tay cô: "Đừng đi, tôi —— "
Còn không chờ anh nói hết lời, Cố Thanh Khê đã hơi nổi giận, giùng giằng nói: "Buông tôi ra."
Tiêu Thắng Thiên vội vàng buông tay ra.
Cố Thanh Khê cắn cắn môi, mặt nóng bừng lên, bản thân cũng cảm thấy mình khó hiểu.
Trên thực tế quần áo mùa đông rất dày, cách một lớp vải bông dày, nhưng khoảng khắc bị anh nắm tay, cô vẫn cảm thấy như bị phỏng tay.
Cố Thanh Khê hít thật sâu: "Còn có chuyện gì nữa?"
Thật ra cô cũng không bất mãn gì với anh cả, chỉ là trong lòng cô quá hốt hoảng, lòng hốt hoảng nhưng lời nói ra lại như mất hứng, giống như đang oán trách anh.
Cô muốn... thu hồi lại lời này, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Tiêu Thắng Thiên: "Cho cô... cái này."
Nói xong, anh đưa chiếc túi vải đang xách trong tay cho Cố Thanh Khê.
Đó là một chiếc túi vải bạt màu đen, trên mặt vải in hình đầu lãnh tụ và dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ" màu đỏ, phía dưới còn có tên của một cơ quan nào đó, đây rõ ràng là túi lưu hành nội bộ tron cơ quan.
Cố Thanh Khê nhớ tới tài liệu tiếng Anh anh đề cập trước đó, hơi kinh ngạc hỏi: "Đây là?"
Tiêu Thắng Thiên: "Tài liệu tiếng Anh, tôi đã xem qua rồi, trong đó có đủ các loại luôn, tạp chí, sách toán học, vật lý, hóa học, kinh tế gì đó, còn có cả tiểu thuyết nữa. Chẳng biết có hữu ích cho cô không, nhưng cô cứ nhận đi."
Cố Thanh Khê không dám tin vào tai mình: "Anh cho tôi hết... những thứ này?"
Tiêu Thắng Thiên: "Ừ, dù sao cũng vô tác dụng với người khác."
Cố Thanh Khê ngước mắt lên nhìn anh, không nói lời nào.
Ánh mắt trong veo, như dòng suối trong vắt chảy róc rách trong núi sâu giữa trời đông lạnh.
Tiêu Thắng Thiên: "Sao vậy, không muốn à?"
Cố Thanh Khê: "Làm thế nào mà anh có được những thứ này? Nhiều thế này, người ta cứ vậy đưa cho anh à? Người ta có đòi tiền anh không?"
Tổ tiên nhà Tiêu Thắng Thiên từng là gia tộc giàu có, không phải là gia đình bình thường, nhưng sau này gia đình anh trải qua rất nhiều sóng gió, cũng dần nghèo đi. Hồi còn nhỏ, cô từng đi theo mẹ sang thôn bên cạnh thăm người thân, còn từng đi ngang qua nhà Tiêu Thắng Thiên, thấy người ta đập vỡ bát nhà anh, ném xuống đất. Lúc đó Tiêu Thắng Thiên cũng không lớn hơn cô là bao, vậy mà anh lại nhặt những mảnh vỡ đó lên.
Lúc đó cô chỉ ngây ngốc nhìn, không hiểu gì cả, sau đó trở về hỏi mẹ, cô mới biết, những mảnh vỡ đó vẫn còn dùng được, nếu không chẳng lẽ ăn cơm uốn canh bằng tay?
Mấy năm gần đây, thời kỳ vận động qua đi, xã hội cũng không còn chú trọng đến thành phần xuất thân, Tiêu Thắng Thiên có sức khỏe cũng có năng lực, chăm chỉ làm việc sẽ nhận được điểm công, cộng thêm anh cũng là người có đầu óc, ra ngoài lăn lộn quen biết được một số người, cuộc sống dần tốt hơn trước. Nhưng lúc bà nội anh bị bệnh qua đời, có lẽ anh cũng phải tốn tiền.
Chưa kể ——
Cố Thanh Khê nhớ tới chuyện anh đi vào tiệm mì ăn mì thịt bò, cô thầm nghĩ, cộng thêm anh là người tiêu xài phung phí chứ không phải là người tiết kiệm, nói trắng ra là người hay la cà hàn quán...
Vậy nên dù sau này anh có tiền, nhưng giờ chưa chắc đã có, cô không thể chiếm tiện nghi của anh được.
Tiêu Thắng Thiên lại nói: "Cô quản nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng không tốn tiền!"
Cố Thanh Khê: "Tôi không tin."
Tiêu Thắng Thiên: "Vậy cô cùng đi qua đó với tôi đi, xem người ta nói thế nào thì biết, người ta còn đang buồn không biết xử lý như thế nào, đốt đi thì tiếc, giữ lại cũng vô ích."
Cố Thanh Khê: "Vậy sao không cho người khác, lại cho anh?"
Tiêu Thắng Thiên thấy cô có vẻ muốn biết tường tận, anh không nhịn được cười, bất đắc dĩ nói: "Tình cờ tôi quen biết với con trai của người phụ trách chuyện này, người ta cũng chỉ thuận tay ném ân huệ cho tôi thôi, chứ nếu người khác muốn, cậu ta cũng sẽ cho, chỉ là không ai muốn, cũng không tính là nợ ân tình."
Nói dến đây, anh lại chỉ tay về một hướng nói: "Ngày xưa nhà tôi cũng có loại sách này, nhưng đều đốt hết rồi. Nếu không tin, cô cứ theo dõi bên kia xem, có phải cứ hai ba ngày là lại có đồ bị ném ra không, cũng không biết là sách từ thời này, cũng không biết là của nhà ai, đều là những thứ lúc trước chưa đốt đến."
Hướng anh chỉ là một kho hàng cũ, nơi trước kia từng là văn phòng của phong trào vận động.
Cố Thanh Khê không tin cho lắm, nhưng vẫn cảm kích nói: "Vậy tôi cũng phải cám ơn cậu đã lấy giúp tôi."
Cô biết, tuy ngoài miệng anh nói có vẻ rất đơn giản dễ dàng, nhưng nếu mình tự đi tìm, chắc chắn sẽ không tìm được, cũng phải quen biết người ta, người ta mới có thể tiện tay cho.
Tiêu Thắng Thiên: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô có còn cần gì nữa không, để tôi xem có thể giúp được gì cho cô?"
Cố Thanh Khê nào dám làm phiền anh nữa, cô vội vàng lắc đầu nói không.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, bóng người cũng dần trở nên mơ hồ, Tiêu Thắng Thiên vội nói: "Vậy cô mau đi về đi, cô còn phải lên lớp tự học buổi tối nữa đúng không?"
Cố Thanh Khê gật đầu, đang định đi, cô lại chợt nhớ tới quyển sách dạy kỹ thuật đan lát, cô lấy sách ra nói: "Đúng rồi, hôm nay anh trở về thôn không?"
Tiêu Thắng Thiên: "Ngày mai tôi trở về."
Cố Thanh Khê: "Vậy anh có thể mang quyển sách này về nhà giúp tôi được không?"
Tiêu Thắng Thiên nhìn quyển sách kia: "Ở đâu ra đấy?"
Cố Thanh Khê: "Mượn ở thư viện, tôi muốn mang về cho anh trai tôi xem, chờ thứ bảy tuần sau trở về, tôi lại cầm lên."
Dù sao cũng là sách đi mượn, cô cũng không tiện mượn mãi, hai tuần nữa cô sẽ trả lại.
Tiêu Thắng Thiên nhìn quyển sách kia, cũng không đồng ý ngay.
Cố Thanh Khê lập tức nhận ra, cô vội vàng nói: "Nếu anh không tiện thì thôi, thứ bảy này tôi mang về cũng được."
Tiêu Thắng Thiên nhận lấy quyển sách: "Không có gì không tiện cả."
Cố Thanh Khê suy nghĩ rồi nói: "Chiếc túi này, ngày mai tôi xem khi nào trả lại anh nhé?"
Tiêu Thắng Thiên: "Không vội."
******
Bởi vì vừa nhận được một túi sách, Cố Thanh Khê cẩn thận xách túi đi vào trường học. Có mấy quyển sác này, cô chắc chắn không thể đi tới phòng học được, phải xách trở về phòng ký túc xá mở ra xem.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, cô chợt nhìn thấy có một bóng người đứng trước cây liễu già cạnh bức tường thấp đang nhìn mình.
Lúc này hầu hết mọi người đều đang ở lớp tự học, Cố Thanh Khê sợ hết hồn, đến khi nhìn kỹ mới thấy là Tôn Dược Tiến.
Cậu ta đội chiếc mũ Lôi Phong vừa dày vừa nặng, chóp mũi phả ra từng luồng từng luồng khói trắng.
Cố Thanh Khê cũng không để ý, xách đồ muốn trở về phòng ký túc xá.
Tôn Dược Tiến giơ tay lên, ngăn cô lại.
Cố Thanh Khê hơi mất hứng, lãnh đạm nhìn Tôn Dược Tiến: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
Lúc nói lời này, cô lại chợt nhớ tới cảm xúc rung động ngày trước, cô cũng thấy kỳ lạ, đều là mình, nhưng sau khi trải qua biết bao sóng gió, giờ nhìn thế nào cũng thấy Tôn Dược Tiến buồn nôn, cảm giác phiền chán từ tận trong xương.
Thậm chí còn có xung động muốn vạch rõ giới hạn, hận không thể xóa sạch mọi rung động thuở thiếu nữ ngày xưa.
Tôn Dược Tiến: "Cậu vừa đi đâu đấy?"
Cố Thanh Khê càng lãnh đạm hơn; "Đi ra ngoài, có chuyện gì, làm sao?"
Tôn Dược Tiến: "Vừa rồi cậu nói chuyện cùng ai đấy?"
Cố Thanh Khê khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tôn Dược Tiến: "Có liên quan gì đến cậu hả?"
Tôn Dược Tiến hơi bất đắc dĩ, cậu ta cắn răng nói: "Tôi đã nhìn thấy hết rồi!"
Cố Thanh Khê càng buồn bực hơn: "Cậu thấy thì thấy thôi, có làm sao? Tôi cũng có ăn trộm gà trộm chó gì đâu, tôi quang minh chính đại đi ra đó mà!"
Cảm xúc ngượng ngùng khi đối mặt với Tiêu Thắng Thiên đã hoàn toàn biến mất, giờ cô chỉ cảm thấy lòng mình như dậy sóng khi đối mặt với Tôn Dược Tiến.
Tôn Dược Tiến gần như không dám tin, trợn mắt nhìn cô.
Phải biết rằng, người ở thời đại này đều rất bảo thủ, một nam một nữ đứng cạnh nhau nói chuyện giữa đêm hôm bị coi là làm loạn quan hệ nam nữ, mấy năm trước người mặc váy còn bị bắt lại, nói là chủ nghĩa tư bản gì đó ấy chứ!
Ở trong lòng cậu ta, Cố Thanh Khê không phải là người như vậy, cô là người thanh thuần nhu nhã, giàu chất thơ văn, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện đó!
Cậu ta không cách nào hiểu nổi lắc đầu: "Cậu... cậu, bạn học Cố, cậu có biết người kia là ai không?"
Cố Thanh Khê thoáng vẻ xem thường, cô không ngờ Tôn Dược Tiến lại âm thầm nhìn lén: "Biết, người ở thôn bên cạnh chúng tôi."
Tôn Dược Tiến đau lòng nói: "Tôi từng nghe nói về anh ta, anh ta là một kẻ du thủ du thực, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng! Thành phần cũng không tốt, nghe nói ngày xưa tổ tiên cũng không phải là người tốt lành gì, cậu lại chơi với loại người như vậy?"
Cố Thanh Khê kinh ngạc nhìn Tôn Dược Tiến, cô biết danh tiếng của Tiêu Thắng Thiên thật sự không tốt cho lắm, nhưng cũng chỉ là hơi cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng thôi, chứ chưa từng nghe nói anh đã làm chuyện xấu trộm gà trộm chó gì chứ? Dù lúc trước anh từng đùa giỡn cô, nhưng không ai biết chuyện đó cả, vậy nên tại sao Tôn Dược Tiến dám nói người ta là kẻ du thủ du thực?
Cố Thanh Khê cười lạnh nói: "Anh ấy du thủ du thực như thế nào, là do đã làm chuyện xấu gì sao? Sao tổ tiên lại không phải là người tốt?"
Tôn Dược Tiến giậm chân nói: "Cậu không biết hả? Thành phần của nhà anh ta không tốt!"
Cố Thanh Khê càng cảm thấy buồn cười hơn, xã hội hiện tại đã không còn chú trọng đến thành phần nữa, sau này lại càng không quan tâm, vậy mà Tôn Dược Tiến vẫn lấy chuyện đó ra để công kích người ta?
Cô buồn cười nhìn cậu ta: "Uổng cho cậu làm học sinh trung học phổ thông, uổng cho cậu được coi là phần tử trí thức, đến bây giờ còn lôi cái thành phần ra nói, nếu thật sự dựa theo thành phần, vậy tại sao cậu lại ngồi ở trong phòng học học tập, đáng lẽ cậu đã bị kéo ra ngoài phê đấu rồi!"
Tôn Dược Tiến nghẹn họng không nói lên lời, cậu ta không thể nào hiểu nổi, Cố Thanh Khê đang đứng trước mặt cậu ta, vẫn là Cố Thanh Khê yếu đuối hiền lành đó sao, sao cô có thể nói ra những lời này được chứ?
Cố Thanh Khê phớt lờ cậu ta, trở về phòng ký túc xá.
Lúc đi vào trong phòng ký túc xá, cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhớ tới Tôn Dược Tiến của sau này trở thành cán bộ, còn giữ chức vị không hề nhỏ, cô lại vô thức thấy chán ghét.
Trên thực tế, Tôn Dược Tiến cũng không làm gì đắc tội cô cả, nếu năm đó cô thuận lợi thi đỗ đại học, dựa theo rung động thiếu nữ của cô dành cho Tôn Dược Tiến, hai người có khả năng sẽ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Nhưng chính vì nghĩ tới khả năng này, cô lại càng buồn nôn hơn, thậm chí còn thấy mừng vì mình không thi đỗ đại học.
Tuy người chồng sau đó của cô không phải là người hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ít ra là không có bộ dạng đáng ghét đó sẽ.
Nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc vừa nãy của cậu ta, như thể cô đã nói lời gì làm cậu ta thất vọng lắm, cô vừa tức lại vừa thấy buồn cười.
Như vậy cũng tốt, tốt hơn hết là sau này cậu ta cách xa cô ra!
Hành lang ký túc xá ẩm thấp lạnh lẽo, lúc Cố Thanh Khê đẩy cửa ra, ánh sáng từ ngọn đèn dầu lớn cỡ hạt đậu chiếu sáng một góc giường, Bành Xuân Yến đang đắp chăn bông chăm chú đọc quyển sách dày.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Bành Xuân Yến chợt bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng là giáo viên tới kiểm tra phòng, lúc nhìn thấy Cố Thanh Khê, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao cậu trở về sớm thế, không giống cậu gì cả!"
Trong số ba cô gái còn lại cùng phòng ký túc xá với cô ta, người này còn chăm chỉ học tập hơn người kia, trước kia Cố Thanh Khê cũng không học hành chăm chỉ đến vậy, nhưng dạo gần đây cô chợt học hành chăm chỉ hơn cả hai người kia.
Cố Thanh Khê không nói gì, xách túi vải bạt đen đi vào.
Đương nhiên là Bành Xuân Yến cũng thấy được: "Đó là gì vậy? Oa, cậu lấy đâu ra nhiều sách thế?"
Cô ta vội vàng cúi xuống nhìn, tiện thể dịch chiếc đèn dầu ra ngoài để phía dưới ánh hơn.
Cố Thanh Khê mở túi vải bạt đen kia ra, nhìn thấy trong túi có mười mấy cuốn sách, cô lật xem sơ qua, một quyển có tựa đề là《 The Wealth of Nations》, tuy sau này Cố Thanh Khê chỉ làm giáo viên tiểu học, nhưng cô cũng đã đi học bổ túc, bản thân cô cũng thích xem sách báo tạp chí, nên kiến thức cũng không hề ít. Cô biết đây là bản tiếng anh của quyển《 Của cải của các quốc gia 》, nếu đọc hiểu quyển sách《The Wealth of Nations》này, bản thân cô có thể có thêm kiến thức về kinh tế, đây là thứ rất hiếm ở thời đại này. Còn một quyển khác, tựa như là một ấn bản tạp chí, trên đó viết 《Scientific American》, Cố Thanh Khê lật xem qua quyển tạp chí này, lại hơi phấn khích, chắc quyển tạp chí này gọi là khoa học nước Mỹ, chứa đựng phạm vi tri thức rất rộng, cả thiên văn và địa lý đều có. Tuy những kiến thức này không liên quan trực tiếp đến nội dung thi đại học, nhưng nếu đọc hết những thứ này, sẽ giúp ích rất nhiều cho khả năng tiếng Anh của cô.
Cố Thanh Khê tiếp tục xem trong túi, lại tìm được một quyển 《Philosophiae Naturalis Principia Mathematica》, cô cẩn thận mở ra xem, chỉ có thể đoán đây là sách vật lý của Newton.
Ngoài mấy quyển sách này ra, còn có một số quyển tiểu thuyết ví dụ như 《One Hundred Years of Solitude》 và 《Wuthering Heights》, đều là nhữn quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh nổi tiếng.
Một số bìa sách đã bị bẩn, có chỗ ố vàng, nhưng chữ viết bên trong vẫn rất rõ ràng, không ảnh hưởng đến việc đọc.
Cố Thanh Khê nhìn những sách này, trái tim gần như vang lên liên hồi.
Hiện đang là đầu những năm 1980, công cuộc cải cách và mở cửa còn chưa bắt đầu, sách ngoại văn là thứ rất hiếm, với nữ sinh nghèo như cô lại càng hiếm hơn.
Tại sao cô học tiếng Anh không tốt, bởi vì cô không có kiến thức, bởi vì cô chỉ biết cái gọi là tiếng Anh trong sách giáo khoa với nguồn tài liệu hạn chế, nếu cô có thể đọc hết những quyển sách này, trình độ tiếng Anh của cô chắc chắn sẽ được nâng cao, việc học của cô cũng sẽ tiến bộ hơn.
Cố Thanh Khê kích động đến ngừng thở, gần như là tham lam xem tiếp.
Bành Xuân Yến thò đầu ra xem, ánh mắt chợt rơi vào quyển 《Wuthering Heights》kia, cô ta hét lên: "Hình như đây là quyển tiểu thuyết, nhưng tại sao lại là tiếng Anh? Tiếng Anh, ai có thể xem hiểu chứ!"
Tuy nói vậy, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định cầm lên đọc, lật qua lật lại cuối cùng vẫn từ bỏ: "Toàn chữ là chữ, nhìn nhức hết cả đầu."
Sau khi xem hết, Cố Thanh Khê cẩn thận phân loại những quyển sách này, có tổng cộng mười hai loại bao gồm nhiều khía cạnh.
Đây gần như là một gia tài rất lớn, cô mở khóa tủ chứa đồ ở đầu giường mình ra, cẩn thận cất sách vào trong tủ, sau đó khóa lại cẩn thận, chỉ để lại quyển《Wuthering Heights》 ở bên ngoài, định thỉnh thoảng mang ra đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip