Chương 7: Không tức giận à?


Nhưng giờ chợt nghe thấy Tiêu Thắng Thiên nhắc tới chuyện này, không hiểu tại sao cô đột nhiên nhớ tới, hóa ra là còn có một chuyện thế này.

Nhớ tới chuyện này, cô lại không biết nên nói gì.

Cô nghĩ đến người đàn ông trầm ổn nho nhã thành thục kia, ai có thể ngờ hồi còn trẻ anh từng lấp ló sau bụi lau sậy giơ cánh tay trần lên trêu đùa người khác.

Thấy Cố Thanh Khê im lặng không nói gì một lúc lâu, cậu thiếu niên đạp xe phía trước hơi nghiêng đầu lại: "Thật sự tức giận à?"

Giọng nói đó như bị gió cuốn đi, lúc vang đến bên tai Cố Thanh Khê đã chỉ còn âm lượng rất nhỏ, nhỏ đến mức làm Cố Thanh Khê tự dưng cảm thấy, người này đang chột dạ.

Cô ngồi ở yên sau xe, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười nhìn phía xa xăm.

Phía trước có một nấm mộ, cũng không lớn lắm.

Mấy năm trước phong trào vận động nổi lên khắp nơi trong huyện, nói lập mộ là Phong kiến mê tín, rất nhiều nấm mộ bị san phẳng. Nhưng giờ có vẻ phong trào vận động đã qua, người từ từ thăm dò đắp mộ, nhưng người ta cũng không dám đắp quá lớn, chỉ đắp thêm một đống đất.

Bên cạnh nấm mộ, giấy tiền vàng được đốt thành tro trắng bị gió thổi bay, cũng phiêu tán ở trong gió.

Thấy Cố Thanh Khê im lặng từ nãy đến giờ, Tiêu Thắng Thiên cũng hơi mất kiên nhẫn.

Anh duỗi chân chống đất, bàn chân đi giày màu đen vững vàng tiếp mặt đất rải đầy mảnh băng vụn lạnh giá, chiếc xe cũng dừng hẳn.

Sau đó, anh quay đầu lại nhìn cô.

Cậu thiếu niên thăm dò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Thanh Khê, rõ ràng là gió thổi rất lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy tầng nhiệt độ mỏng manh trên mặt.


"Cô ——" Trong gió lạnh, cậu thiếu niên nâng mi mắt màu đen tuyền lên: "Tại sao cô không nói chuyện? "

Giọng nói đầy nặng nề lại khó chịu.

Gió lạnh thổi bay tóc mái của Cố Thanh Khê, Cố Thanh Khê không dám nhìn thẳng vào Tiêu Thắng Thiên, cô đưa mắt nhìn về phía xa xăm kia, bầu trời mùa đông mênh mông lại điêu tàn.

Đời trước Cố Thanh Khê được Tiêu Thắng Thiên dẫn lên thủ đô, lại được anh thu xếp ổn thỏa, tất cả mọi chuyện đều tới quá đột ngột, với lại lúc đó cô đang bận tâm tới chuyện có người mạo danh mình đi học đại học, nên không có tâm trí đâu nghĩ tới tâm tư của Tiêu Thắng Thiên.

Sao một người đã gây dựng một sự nghiệp lớn lại rảnh rỗi đến vậy, chỉ một cuộc điện thoại của cô, người ta đã lập tức ngồi máy bay tư nhân trở lại?

Những nghi vấn này còn chưa kịp nhen nhóm ở trong lòng cô, cô đã trùng sinh sống lại.
Hiển nhiên là Tiêu Thắng Thiên trước mắt cô không phải là người sau đó, dù cô có muốn hỏi, anh cũng không biết gì về chuyện tương lai.

Chỉ vì trùng sinh sống lại, biết được tương lai của Tiêu Thắng Thiên, Cố Thanh Khê tự nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ với Tiêu Thắng Thiên trẻ tuổi trước mắt, thế nên chuyện trêu đùa ở bụi lau sậy bên bờ sông kia đã từ trò đùa dai vô tâm trở thành một ý nghĩa khác.

Đặc biệt là lúc cô ngồi phía sau yên xe của cậu thiếu niên này, nghe anh hỏi bằng ngữ khí nặng nề.

Cô cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ rất sợ gây họa.

Nhưng điều này không giống với Tiêu Thắng Thiên gì cả.

Cố Thanh Khê chợt thấy hơi buồn cười, trong ý cười đó, cô như nhớ tới hình ảnh trên chiếc máy bay tư nhân kia, nhớ tới bóng dáng cương nghị lại tịch mịch của Tiêu Thắng Thiên hai mươi năm sau.

Có phải hai mươi năm sau, anh cũng từng thích một người phụ nữ, nhưng cuối cùng không đến được với người kia?

Người phụ nữ kia là ai?

Rất nhiều ý niệm chợt lóe lên trong đầu Cố Thanh Khê, nhưng lúc nghiêng đầu sang, nhìn Tiêu Thắng Thiên trước mắt, cô chỉ thờ ơ hỏi: "Cauak xem bài thơ đó ở chỗ nào?"

Thời đại này khác xa với thời đại sau.

Người ở thời đại sau muốn xem gì có thể vào thư viện tìm, thư viên không có thì lên mạng tìm, chỉ cần tùy tiện tìm kiếm là sẽ ra luôn, là thời đại tin tức phát triển tài nguyên phong phú.

Nhưng ở thời đại này, cơn sóng dữ kia mới qua chưa đầy hai năm, người nhà quê muốn tìm một mảnh giấy có chữ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng có một số tạp chí báo giấy, nhưng tất cả những thứ đó đều mang đậm sắc thái của thời đại, sẽ không có mấy câu như Kiêm gia thương thương cho bạn xem.

Tiêu Thắng Thiên hơi cứng đờ mặt lại, nói: "Hồi còn sống, bà nội tôi dạy tôi."

Anh bổ sung thêm: "Trí nhớ của bà cụ rất tốt, bà dùng nhánh cây vạch trên đất, dạy cho tôi rất nhiều điều. "

Cố Thanh Khê chợt hiểu ra, ông nội của Tiêu Thắng Thiên từng đi ra nước ngoài, nghe nói bà nội của anh cũng là đại gia khuê tú hơi có lai lịch, trong bụng có mực, chắc bà ấy âm thầm dạy cháu trai.

Cố Thanh Khê tò mò hỏi: "Bà nội anh còn dạy anh cái gì nữa?"

Tiêu Thắng Thiên suy nghĩ rồi nói: "Từ năm ba tôi đã không thể tiếp tục đi học, bình thường ở nhà rảnh rỗi, bà nội sẽ dạy tôi học. Tôi còn biết cả tiếng Anh tiếng Pháp. "

Cố Thanh Khê kinh ngạc hỏi: "Thật không? Vậy anh thử nói hai câu đi."



Hai hàng lông mi đen như mực của Tiêu Thắng Thiên hơi rung động, nhìn vẻ mặt tò mò của cô, anh dửng dưng nói ra hai chữ: "Không nói. "

Cố Thanh Khê: "Anh nói đi mà, tôi đang tò mò."
Đoán chắc người dân mấy thôn làng xung quanh đây nhắc tới Tiêu Thắng Thiên, đều nghĩ anh là kẻ lỗ mãng du thủ du thực, nên nếu giờ vị này đột nhiên bắn ra mấy câu tiếng Anh tiếng Pháp, chắc mọi người đều bị dọa cho giật mình.

Tiêu Thắng Thiên hừ nhẹ nói: "Cô bảo tôi nói thì tôi sẽ nói à, tôi có phải là khỉ trong rạp xiếc đâu, cậu có đưa tiền không?"

Nói xong, anh quay đầu lại, tiếp tục đạp xe đi về phía trước.

Nhớ tới vẻ mặt vừa nãy của anh, Cố Thanh Khê không khỏi buồn cười, nhưng lại phải cố gắng nín cười.

Cô ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói: "Giờ mọi thứ đã dần thay đổi rồi, không nhắc tới mấy thứ thành phần kia, thật ra anh có thể tiếp tục đi học, với học vấn của anh, anh có thể học cấp ba giống tôi. Năm ngoái nhà nước đã cho mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học đúng không, có khi anh còn có thể thi đại học nữa đấy."
Cô nghĩ, Tiêu Thắng Thiên chắc chắn là người rất thông minh, nếu anh đi thi đại học, không chừng anh có thể thi đỗ trường đại học tốt nhất, như vậy tiền đồ về sau của anh ——

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Khê chợt cảm thấy không còn ý nghĩa gì cả, Tiêu Thắng Thiên thi đỗ đại học có còn là Tiêu Thắng Thiên làm mưa làm gió trên danh sách giới nhà giàu đó nữa không? Thi đỗ đại học có ý nghĩa gì với anh không?

Tiêu Thắng Thiên của tương lai không học đại học, nhưng thỉnh thoảng lúc mở kênh tài chính trên ti vi lên, cô vẫn nghe thấy có người nhắc tới anh, còn nói anh giảng bài cho sinh viên trường Ivy League gì đó nổi tiếng ở nước ngoài.

Cố Thanh Khê cong khóe môi, lẳng lặng đưa ra kết luận: Những người giống như Tiêu Thắng Thiên là một con rồng, là rồng thì dù có ở trong ao người ta vẫn là rồng, dù thế nào cũng không bị mắc cạn, nên người ta có học đại học hay không, cũng không cản trở anh đi giảng bài cho sinh viên trường Ivy League gì đó.

Tiêu Thắng Thiên của hiện tại nghe những lời này của cô, lại cười khẩy nói: "Cô nói lung tung gì đấy, tôi có phải là cô đâu, làm gì có học vấn."

Cố Thanh Khê cũng không nói thêm về chủ đề này nữa, cô thuận miệng hỏi: "Tại sao anh lại ở đây? Anh đang chờ ai à?"

Tiêu Thắng Thiên cũng không trả lời cô ngay, chỉ có tiếng gió thét gào vang lên bên tai Cố Thanh Khê. Một lát sau, cô mới nghe thấy Tiêu Thắng Thiên nói: "Tôi định đi lên huyện tìm một người bạn, không ngờ lại tình cờ gặp được cô, nên tốt bụng cho cô đi nhờ luôn."

Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu: "Tôi nể tình chúng ta ở cạnh thôn nhau đấy, chứ không tôi cũng không tốt bụng vậy đâu."

Cố Thanh Khê khẽ phì cười, thấp giọng nói: "Cậu có thù oán gì với Lôi Phong hả? Rõ ràng là học làm việc tốt giống Lôi Phong, nhưng lại cứ khăng khăng phủi sạch quan hệ với mình."

Tiêu Thắng Thiên cố nhấn mạnh: "Đây là sự thật."

Nghe thấy vậy, Cố Thanh Khê càng buồn cười hơn, nhưng cô không dám lên tiếng.

Kỳ thực từ khi sống lại đến giờ, cô vẫn luôn sống trong niềm vui lại biết ơn, nhưng trong lòng cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác, dù sao hai mươi năm đó cũng là hai mươi năm sống sờ sờ, gia đình tưởng chừng như yên bình đã bị bi kịch bao phủ từ trước.

Sống lại một đời, cô có thể thay đổi cuộc đời của mình được không? Có thể bảo vệ cho gia đình mình một kiếp bình yên không lo không nghĩ, có thể tích lũy lại kiến thức cấp ba năm xưa tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, cùng với tránh được người mạo danh cô học đại học được không? Đây đều là những gì cô phải bận tâm.



Trái tim cô tựa như bầu trời phương bắc, điêu tàn lại tối tăm, không biết tương lai vô định kia sẽ như thế nào.
Nhưng giờ nghe Tiêu Thắng Thiên nói chuyện, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy lòng mình thoải mái hơn.

Cô khẽ cong môi cười, khói mù trong lòng cũng dần tan đi.

"Không được cười." Cậu thiếu niên đang đạp xe đột nhiên phun ra ba chữ.

"Tôi có cười đâu." Cố Thanh Khê cố nén cười nói, dù sao anh cũng không thể mọc mắt ở sau ót được.

"Vậy được, tôi đạp nhanh hơn đây."

Nói xong, anh đột nhiên dùng sức đạp xe, chiếc xe đạp vốn đang đi chậm đột nhiên tăng tốc đi nhanh hơn. Cố Thanh Khê khẽ "a" lên, vô thức đưa tay về phía trước, bắt lấy vạt áo bông sau lưng Tiêu Thắng Thiên.

Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác bông cũ, chất vải khá dày, cũng không biết lấy từ đâu.

Sau khi cô bắt lấy vạt áo bông của anh, anh không đạp nhanh như trước nữa.

"Sợ chưa?" Tiêu Thắng Thiên hạ thấp giọng nói.
"Còn lâu tôi mới sợ, dù sao người đạp xe là cậu, tôi chỉ ngồi sau thôi, có mệt cũng là cậu mệt." Cố Thanh Khê nắm chặt vạt áo bông của cậu thiếu niên, cong khóe môi nói.



Giọng nói của cô gái nhỏ vừa nhẹ lại mềm mại, như kẹo bông ấm áp len lỏi trong gió đông, cứ vậy truyền tới bên tai cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên hơi ngượng ngùng, nhìn con đường bao la phía trước, vô thức thả chậm tốc độ dưới chân.

Anh chợt cảm thấy... con đường này quá ngắn.

******

Cuối cùng cũng đạp xe vào trong huyện, trời đã tối, đèn đường mờ ảo chiếu sáng trên mặt đường, đường phố có xe cộ qua lại nhiều nên không bị đóng băng, chỉ để lại những vũng nước, được ánh đèn đường phản chiếu những sắc màu rực rỡ.

Tiêu Thắng Thiên đạp xe tới con ngõ nhỏ ở trung tâm huyện thì ngừng lại, nói: "Cậu tự đi đi."

Cố Thanh Khê xuống xe: "Ừ."

Tiêu Thắng Thiên giải thích: "Tôi không tiện đưa cậu tới tận cổng trường, chẳng may có bạn học của cậu nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt."

Cố Thanh Khê cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ."

Nói xong, cô cũng đứng dậy đi tới đầu xe, lấy hai chiếc túi lưới treo ở ghi đông xe xuống.

Lấy cô lúc xuống, Tiêu Thắng Thiên đứng yên ở đó, ngón tay cô vô tình chạm vào tay anh, làm cô nhất thời rụt tay lại như bị bỏng.

Tiêu Thắng Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô: "Còn nữa —— "

Cố Thanh Khê hơi hoảng hốt, vô thức hỏi: "Cái gì?"

Tiêu Thắng Thiên móc một chiếc túi vải từ trong áo ra: "Cho cô cái này, cô ăn đi."

Cố Thanh Khê kinh ngạc nhìn sang, túi vải phồng lên, nhìn thứ đựng bên trong giống như quả trứng, hình như có tới bốn năm quả gì đó.

Tất nhiên là cô không chịu nhận: "Đây là cái gì, tôi không nhận đâu."

Nhưng Tiêu Thắng Thiên thô lỗ giằng lấy chiếc túi võng đỏ đựng bánh cao lương từ tay cô, nhanh tay mở miệng túi ra, nhét túi vải kia vào: "Nói cho cô là cho cô, không được phép từ chối."

Sau đó, anh buộc miệng túi lưới lại rồi nhét trở về tay cô.

Cố Thanh Khê hơi luống cuống nhìn anh, cắn môi nói: "Tôi thật sự không thể nhận được, anh vẫn nên giữ lại để mình ăn đi, anh —— "

Cô muốn nói là, hoàn cảnh hiện tại của anh cũng không dư dả gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô không nói ra nữa, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, bởi dù sao anh vẫn còn trẻ.

Tiêu Thắng Thiên: "Làm sao, cô xem thường tôi đúng không? "

Cố Thanh Khê bị nói trúng tim đen, vội lắc đầu phủ nhận: "Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ cảm thấy không dưng anh đưa cái này cho tôi, làm tôi thấy rất áy náy, không thể yên tâm nhận được."



Nhưng Tiêu Thắng Thiên nhìn sang chỗ khác nói: "Ngày hôm đó ở bên bờ sông... là tôi không đúng, mấy quả trứng này coi như là lời xin lỗi của tôi với cô, đã được không?"

Giọng nói cứng ngắc ngưng trệ.

Cố Thanh Khê: "Nhưng tôi đã quên mất chuyện đó rồi."
Tiêu Thắng Thiên lớn tiếng nói; "Cô quên tôi không quên!"

Anh nói hơi lớn tiếng, dọa cô bị giật nảy mình, ngây ngốc nhìn anh.

Tiêu Thắng Thiên xấu hổ quay mặt đi: "Được rồi, cô mau nhận đi, là tôi không tốt được chưa. "

Cố Thanh Khê nhìn anh rất lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu: "Tôi không nghĩ anh xấu, anh là người tốt. Nhưng trứng gà —— "

Tiêu Thắng Thiên lớn tiếng cắt ngang lời cô: "Cậu mà không nhận trứng là tôi ném đấy."

Cố Thanh Khê: "...vậy tôi nhận."

Tiêu Thắng Thiên: "Vậy còn được, cậu đi tới trường đi, tôi đi đây."

Nói xong, anh cũng không nhìn Cố Thanh Khê nữa, nhảy lên xe đạp định đạp xe rời đi.

Cố Thanh Khê đeo cặp sách, hai tay cũng xách theo hai túi đồ lớn, cứ vậy nhìn Tiêu Thắng Thiên định rời đi, cô vội gọi anh lại: "Chậm đã."



Tiêu Thắng Thiên dừng lại: "Cái gì?"
Anh không quay đầu lại, đến nhìn cũng không nhìn cô, chỉ hạ một chân xuống đất, chống xe đạp hỏi.

Vừa rồi Cố Thanh Khê chỉ vô thức muốn gọi anh lại, như có lời muốn nói với anh.

Nhưng đến khi gọi anh rồi, cô lại không biết nên nói gì.

Tuy cô cũng thích nói chuyện với anh, nhưng nếu hỏi cô có lời gì muốn nói với anh, cô lại không thể nghĩ ra.

Cô trầm mặc rất lâu, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu thiếu niên kia, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Tiêu Thắng Thiên, tôi hỏi anh một câu."

Tiêu Thắng Thiên: "Ừ?"

Cố Thanh Khê: "Anh đứng ở con đường chỗ cửa thôn, là đang đợi tôi à?"

Nghe cô hỏi xong, Tiêu Thắng Thiên im lặng rất lâu không nói gì.

Cố Thanh Khê nhìn anh từ phía sau, chợt thấy vành tai của anh mơ hồ đỏ lên.

Cố Thanh Khê cắn cắn môi, trái tim đập như trống chầu.

Đời trước anh đối xử với mình rất tốt, không phải là trong lòng cô cưa từng mơ hồ suy đoán, chỉ là thân phận chênh lệch quá xa, cô không dám nghĩ đến, cũng chưa kịp nghĩ tới.

Bây giờ, rất nhiều suy nghĩ chợt hiện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip