Chương 42: Thần cơ thất gia
Thần cơ thất gia
Hôm nay nghe Triệu đại nhân của bộ Lại xuống đài, ngày mai lại nghe Vương đại nhân của bộ Hộ bị điều khỏi kinh, cả triều đình chướng khí mù mịt, quả thực đúng là người vừa dứt tiếng đến ta lên đài. Có điều những ngày của Cảnh Thất lại trôi qua cực kỳ dễ chịu, sáng sớm mỗi ngày tới báo danh, như thể mình không tồn tại mà vật vờ trước mắt các vị đại nhân, sau đó thì chuồn mất tăm mất tích. Trở về phủ, ngoài thời gian làm tiên sinh giá rẻ cố định hằng ngày cho tên tiểu tử Ô Khê kia ra, nếu thời tiết tốt, y chạy tới Hoàng Hoa quán ăn chơi trác táng, còn nếu thời tiết xấu y ru rú trong vương phủ. Y nuôi đám kép hát không biết kiếm từ đâu về trong hậu viện, lúc rảnh rang rỗi việc còn thích tự mình cầm đao, khắc đống kịch bản kỳ quái lạ lùng, viển vông tận đẩu đâu bảo đám kép hát biểu diễn, có khi hăng hái còn cố ý mời Ô Khê sang nghe.
Đối với cung cách sinh hoạt buông thả này của y, trong lòng Ô Khê đương nhiên hận đến ngứa răng, thế nhưng cũng hiểu, trước mắt, bất luận người này có hoang đường đến thế nào chăng nữa, y cũng là bị ép mà thành, không thể không làm vậy. Mỗi lần im lặng nghe xong, nhìn ánh mắt trông chờ nhận xét của người kia, cũng chẳng quan tâm có làm y mất hứng hay không , phong cách "có gì nói nấy" trước giờ vẫn không thay đổi.
"Nghe như nhà có tang sự ấy"
"Cả ngày thần thần quỷ quỷ, nghe như cú mèo kêu."
"Cái gì hóa trang hả? Ta biết, ta chỉ thấy bộ dạng kia trông y chang quỷ treo cổ chưa tắm rửa sạch chạy đi đầu thai rồi."
Thấy bộ dạng Cảnh Thất bị mình đả kích đến độ nghiến răng kèn kẹt, hiềm nỗi không phát cáu được, chỉ có thể gượng gạo cười trừ, Ô Khê cũng cảm thấy nỗi bực bội trong lòng tiêu đi được chút ít. Kẻ đọc sách nhiều, mưu mẹo lắm thường bị trói buộc quá nhiều bởi thói đời, ngược lại nghĩ ra được những thứ khiến người ta nghe mà mặt mũi sáng bừng như ngựa trời đạp vó trên mây, dần dà Cảnh Thất cũng phát hiện ra bản thân có phần nhàm chán, những thứ y có thể nghĩ ra ư? Dọc ngang gì cũng chỉ được như vậy, còn chẳng khoái trí bằng chạy ra phố chợ nghe người ta kể chuyện. Chẳng mấy ngày sau, y tìm được cách chơi bời mới, bên kia cầu vượt có lão bán tiên đoán mệnh, chỏm râu mép y chang dê núi, lão bày sạp , mồm mép mau mắn như đoàn ngựa xe phóng rầm rập vậy, bản lĩnh bịa chuyện gạt người phải thuộc hàng cao thủ. Cảnh Thất tình cờ gặp được lão trong lúc chạy bộ, vừa liếc mắt trông thấy, liền đột nhiên nảy ra ý, y cảm thấy cái nghề dựa vào miệng lưỡi kiếm cơm này hình như rất thích hợp với mình.
Thế là có dạo, y ngồi chồm hỗm bên như con gà nướng hầu hạ vị bán tiên này. Bộ dạng y ưa nhìn, miệng lại ngọt như đường, hôm nào cũng mặc áo vải thô ráp, đối phương cũng chẳng biết y có thân phận như thế nào, còn nhận y là tiểu đồ đệ bán tiên mới thu nạp nữa chứ. Dỗ dành được hơn hai tháng, những khi cao hứng, lão bán tiên kia truyền cho y ít bản lĩnh bịp bợm lừa người. Cảnh Thất thầm nghĩ, lần này bản thân cũng coi như có món nghề phòng thân rồi, về sau nếu phải lưu lạc giang hồ, dựa vào nó thì tốt xấu gì cũng kiếm được miếng cơm.
Non nửa năm sau Cảnh Thất xuất môn hành nghề, đáng xấu hổ mà cướp việc làm ăn của "sư phụ". Lão bán tiên ấy ngự ở phía bắc thành, thế là y cố ý tìm chỗ ở phía nam thành, bày sạp , giương cao tấm bảng hiệu, trên viết mấy chữ lớn "Thần cơ lão Thất" cũng bay bướm ra trò. Y tìm Chu Tử Thư xin ít dụng cụ dịch dung, tiện tay bôi trát mấy đường lên mặt, khiến cho da mặt xanh xanh vàng vàng, rồi lại dán đồ lên mí, làm hai mắt nhắm lại, tay lăm lăm cây gậy chống cũ mèm, người quen y mà nhìn liếc qua lầm thành tên tiểu tử mù lòa với khuôn mặt vàng vọt xanh xao . Có khách tới xem là y cứ phải lắc đầu quầy quậy, lừa bịp một phen trước , cứ thế ngồi cả ngày, có những khi chồm hỗm cả ngày cũng có thể kiếm được mười mấy đồng.
Tuy không biết y ra ngoài làm gì, ngày ngày náo loạn với đám kép hát luôn miệng "tình tình tang tang", cũng ép mình phải cùng thưởng thức mấy màn kịch lung tung chẳng hiểu ra làm sao cả của y nữa, nhưng Ô Khê cũng coi như thở phào được một hơi, hiềm nỗi ngay sau đó tim lại bị treo vút lên lần nữa. Ô Khê loáng thoáng nghe Bình An phàn nàn rằng chủ tử nhà mình không có chuyện gì làm cứ thích chạy tới mấy chỗ trăng hoa, tuy Ô Khê biết Cảnh Thất nhất định có chừng có mực, thế nhưng ngày hôm ấy cũng nhịn không được mà theo y ra ngoài xem sao.
Công phu của Ô Khê cực cao, đến cả Chu Tử Thư từng luận bàn với cân sức cân tài bất phân thắng bại, thế nên Cảnh Thất đương nhiên khó mà phát hiện ra có người theo phía sau. Chỉ thấy Cảnh Thất một mình chậm rãi lẻn ra khỏi cửa ngách vương phủ, ra lệnh cho đám thị vệ đi cùng quay trở lại, sau đó cố ý chọn mấy con đường quanh co trong kinh thành mà đi, vừa đi vừa móc từ trong người ra chiếc hộp , rồi dán thứ gì đó lên mặt, sau đó rẽ vào căn đại tạp viện (*), lát sau y chạy ra, trước lúc đi còn vui vẻ chào hỏi người khác, trên lưng có thêm tấm bảng hiệu cùng chiếc hộp.
(*) chỉ khu nhà lớn có nhiều người cùng sống. Những người này có thân phận khác nhau, điều kiện kinh tế khác nhau. Đây cũng là ý nghĩa chính của chữ "Tạp".
Cảnh Thất tìm gốc cây lớn chỗ thượng du sông Vọng Nguyệt phía nam thành, bày sạp , chồn tía nhảy khỏi ngực y, rồi tót lên cây chơi, Cảnh Thất thì ngả người dựa vào thân cây. Lúc này kinh thành vào thu, tiết trời se lạnh, y co người thành khối, hai tay để trong ống tay áo, ôm trước ngực, cả người trông hèn mọn không sao tả nổi, đâu còn thấy bóng dáng Nam Ninh vương gia tuấn kiệt phong lưu vung tiền như rác, chỉ cần đi ngang qua khiến khuê nữ khắp kinh thành ngây ngẩn mộng mơ ?
Ô Khê chẳng buồn quan tâm đến nhã nhặn, trợn mắt lên, sau đó mua bát chè bột mì nghi ngút khói ở sạp bên cạnh, bưng đến trước mặt Cảnh Thất. Cái mũi lạnh đến độ đỏ bừng lên của y khụt khịt cái, chồn tía trên cây phóng mấy bước lủi xuống, nhảy phốc lên vai Ô Khê, thân thiết cọ cọ vào người . Cảnh Thất trông thấy cũng kinh ngạc, còn giả vờ cầm cái gậy cũ mèm lên, gõ gõ trên mặt đất, mò tới tận chân Ô Khê, ho khan tiếng, rề rà : "Xin hỏi vị công tử này muốn đoán chữ hay xem tướng ? Đoán nhân duyên hay đoán tiền đồ?".
Ô Khê đặt bát chè bột mì nghi ngút khói xuống trước mặt y, sau đó ngồi xuống chiếc ghế con đối diện. Cảnh Thất tức khắc mày giãn mặt cười: " Vị công tử này đúng là người tốt, gieo nhân tốt nhất định nhận được quả lành, hôm nào đó nhất định hảo tâm của công tử có hảo báo". Sau đó y cũng chẳng khách khí, xem ra thật sự lạnh cóng lắm rồi, bèn bưng bát chè lên ăn ngay.
Ô Khê cười bảo: "Ngươi làm gì mà thời tiết này còn mò ra đường, không sợ lạnh sao?"
"Hoa mai rét lạnh mới tỏa hương(*) mà?" Cảnh Thất vừa hít hà hơi nóng vừa nói, miệng lúng búng nghe tiếng: "Lại nói, ta thế này chẳng phải cũng vì kiếm miếng ăn hay sao?".
(*) Xuất phát từ câu văn cổ "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai": Có nghĩa là bảo kiếm sắc phải qua rèn giũa, hoa mai muốn tỏa hương phải đặt trong cái rét lạnh mùa đông. Hàm ý của nó bất kể sự việc sự việc gì cũng phải trải qua quá trình gian khổ mới có thể thành công. Xuất xứ của câu văn này tại vẫn chưa thống nhất. Có nhiều ý kiến cho rằng nó thuộc thiên Cần Phấn của Cảnh thế hiền văn (Lời khuyên răn người đời).
Bát chè bột mì là tô lớn, Cảnh Thất tay bưng bát vì nóng mà phải đổi tay liên tục, ăn đến quên đất quên trời, cứ như bát chè chỉ có mấy văn tiền kia là món thơm ngon nhất trên đời vậy. Ô Khê đột nhiên cảm thấy bộ dạng giả vờ giả vịt này của y cũng đáng yêu đến chết người . Cảnh Thất ăn đủ rồi, bấy giờ mới quệt miệng : "Được rồi, vị công tử tốt bụng này mời lão Thất ta ăn một bữa, tiền bói hôm nay miễn đi, hình như công tử có điều nghi hoặc trong lòng, để ta giúp công tử đoán thử một phen, có được hay không ?".
Ô Khê cười, lắc đầu: "Lần trước ngươi còn nói trong lòng ta có nghi hoặc gì cơ mà".
Cảnh Thất xua tay : "Lần trước có, lần này không có, được chưa, lão Thất ta mắt tuy mù nhưng lòng không mù, nghi hoặc của công tử nằm ở nhân duyên đúng không? Tới đây, tới đây nào, để lão Thất xem thử cho công tử một quẻ, công tử đưa tay ra".
Lần ấy y chọc cho Ô Khê tức điên người, phất áo mà đi, ai biết được ngày hôm sau tên tiểu tử này lại tới, như thể hôm trước không có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có điều hỏi thế nào cũng chịu mở miệng, Cảnh Thất rảnh đến độ khắp người ê ẩm, tinh thần hóng chuyện đột nhiên dâng trào, giở đủ trò lừa gạt , chẳng ngờ Ô Khê trông thì thành thực đấy, song miệng lại chặt như con trai không có lấy khe hở, cố sống cố chết cũng cạy không ra. Cảnh Thất nói mãi bèn bắt lấy tay Ô Khê, Ô Khê không tránh cũng chẳng né, mặc đôi tay ấm của y cầm lấy tay mình, nhưng lại lắc đầu: "Ta không cần ngươi đoán, ngươi đoán cũng không ra".
Khuôn mặt cười của Cảnh Thất đông cứng lại, cũng chẳng thèm làm gã mù nữa, liền trợn trừng hai mắt lên nhìn , thấp giọng gầm ghè: "Tiểu tử thối đừng quấy phá nữa, ngươi còn tiếp tục lại dọa mối làm ăn của ta chạy hết bây giờ".
Ô Khê không nói gì nữa, bèn nhoẻn miệng cười, dịu dàng lại dung túng, cứ như chơi cùng đứa trẻ vô cớ làm mình làm mẩy vậy, ngón tay thon dài của Cảnh Thất miết qua miết lại trên tay , sau lại men theo đường vân trong lòng bàn tay mà vạch mấy đường, Ô Khê không khỏi mím môi, trong lòng như bị lông chim nhàng quét qua vậy, tê tê ngưa ngứa, chỉ hận không thể siết lòng bàn tay lại, nắm chặt lấy bàn tay cử động lung tung của người kia, cả đời cũng không buông lỏng.
Bên kia, Cảnh Thất lúc gật đầu lúc lại lắc đầu, nghiên cứu cả nửa ngày y như thật , sau mới cười bảo:"Ôi chao, ta phải chúc mừng vị công tử này rồi".
Biết y chỉ hươu vượn mà thôi, nhưng vẫn cười hỏi:"Chúc mừng cái gì?"
Cảnh Thất lắc đầu, làm ra vẻ thế ngoại cao nhân mà nói: "Đường vân nhân duyên quan trọng nhất của công tử này dài mà sâu, có thể thấy là người chí tình chí nghĩa, nhất mực cuồng si, trên đường tình tự nhiên đại cát đại lợi, huống gì trước giờ không kiêng kỵ điều gì, nếu công tử có thêm chút quả quyết, chắc chắn ôm được mỹ nhân về nhà. Ừm...còn có đảo văn (*) nữa, cho thấy người công tử thương nhớ trong lòng cũng là nữ tử trung trinh không đổi...". Câu phía trước thì nghe còn hơi đúng, câu sau lại điêu toa vô căn cứ, Ô Khê quan sát Cảnh Thất vẻ mặt cực kỳ tục tĩu trước mặt mình, thầm nhắc lại: "...Nữ tử trung trinh không đổi?", Nói rồi bèn định rút tay về, : "Ngươi toàn ăn lung tung, chả đúng chút nào cả".
(*) đảo văn: Chỉ đường vân có hình như hòn đảo , đây không phải là đường vân may mắn, ngược lại còn mang điềm hung.
Cảnh Thất lại nắm chặt tay không buông, : "Lão Thất ta chắc chắn không lung tung, nếu không phải, vậy chỉ lên người ngươi thầm thương trộm nhớ hiện tại không phải duyên lành của ngươi, ông tử à, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!".
Ô Khê nghe mấy lời y càng lúc càng bay tuốt tận đẩu tận đâu, liền đứng dậy: "Ngươi lung tung nữa là ta đi đấy".
Cảnh Thất vội kéo lại, cười bảo:" Hảo huynh đệ à, dù gì ngươi cũng ra đây rồi, ngồi chơi với ta lúc cũng tốt mà". Ô Khê cười, thuận theo mà dịch ghế tới bên cạnh y, ngồi xuống, lấy quyển Lục thao (*) trong ngực ra, vừa đọc vừa để ý tên lừa đảo kia mồm mép ba hoa bịp bợm khách qua đường, hết người này tới người khác. Lát sau, đám mây kéo tới, che lấp mặt trời, nhiệt độ liền hạ xuống, Ô Khê vươn tay cởi bỏ áo khoác, ném cho Cảnh Thất. Cảnh Thất biết công phu của cực cao, da rắn thịt dày nóng lạnh không ảnh hưởng gì, cũng không khách khí, ôm được áo liền quấn ngay lên người.
(*) Lục thao: Tên cuốn binh thư, truyền rằng do Chu Lữ Vọng soạn ra, phân thành sáu quyển là: Văn thao, Võ thao, Long thao, Hổ thao, Báo thao và Khuyển thao.
Từ đó về sau, Ô Khê như thể theo thành nghiện vậy, mỗi ngày, lúc Cảnh Thất ra khỏi cửa, dúi cuốn sách trong áo, đi sau lưng, tối đến lại giúp y khiêng sạp cùng bảng hiệu về đại tạp viện. Nói đến cũng lạ, từ lúc Ô Khê tới, việc làm ăn của Cảnh Thất hình như tốt lên rất nhiều, nhất là các cô nương, các tiểu tức phụ, mỗi lần các nàng đi ngang qua, đều thích nhìn thiếu niên dị tộc tuấn tú kia nhiều hơn một chút, Cảnh Thất còn nửa giả nửa thật mà oán giận rằng, nếu sớm biết thế này, ta chẳng quệt đám xanh xanh vàng vàng lên mặt thế này rồi.
Ô Khê trừng mắt nhìn y đầy khinh bỉ, hỏi:" Rồi khiến toàn bộ người trong kinh thành đều biết Nam Ninh vương chường mặt ra đường, bày sạp đoán mệnh hả?".
" Bản vương thế này gọi là thể nghiệm nỗi khổ của dân gian." Cảnh Thất chồm hỗm bên đường, gặm nửa cái chân gà, trông cực kỳ...chẳng ra sao: "Lại nói , cũng chẳng mấy chốc mà cả kinh thành biết hết, trò mèo này của ta lừa được bách tính cùng khổ, chứ lừa sao được đám đại nhân tai mắt khắp nơi kia? Hôm qua lúc thượng triều hoàng thượng còn kéo ta lại, nằng nặc bắt ta bói cho quẻ kìa".
Cũng giống việc vị vương gia này có thể làm ra , Ô Khê hỏi:" Ngươi bói cái gì?".
" Bói cái gì mà bói chứ, ta nói xằng bậy mấy câu chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?" Cảnh Thất gặm sạch sành sanh, sau đó ném mẩu xương mà đến chó cũng không liếm láp được thêm gì qua bên, quẹt miệng: "Ta chỉ nói , hoàng thượng, người đúng là chân mệnh thiên tử, hạng tán tiên đạo hạnh sâu như thần làm sao đoán ra được".
Nói thế thì không khi quân chắc?
Ô Khê câm nín không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sắc trời, giờ cũng muộn, định bảo y về, đột nhiên thấy bóng người chắn ngay trước mặt. Ô Khê ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại chính là thái tử Hách Liên Dực, theo phía sau là Chu Tử Thư mặt bất đắc dĩ. Ngay lập tức ngẩn người một thoáng, sau đó đứng dậy, hai tay ôm vào nhau, giơ trước ngực hành lễ, Hách Liên Dực khoát tay: " Vu đồng, không cần đa lễ"
Cảnh Thất thì lại cầm cây gậy rách của y chọc tới chọc lui: "Ối chao, ta ngửi được có làn quý khí, vị đại nhân này cao quý sao nổi đây, ngài có xem quẻ không ? Không chuẩn không lấy tiền".
Hách Liên Dực nghe y càn quấy đến không biết chừng mực thế này, cảm thấy quả thực không ngồi nhìn được nữa mới tới lôi cổ y về, không để y làm mấy trò đáng xấu hổ thế này nữa, nhưng vừa trông thấy bộ dạng vô lại kia, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, liền ngồi luôn xuống: " Không biết vị... Thất gia này biết xem cái gì?"
Cảnh Thất bạo gan hẳn: "Ây dà, lão không ba hoa đâu, từ nhân duyên vận mệnh, hạn lớn bệnh nhỏ , lão đều có chút tâm đắc. Đại nhân muốn xem tướng hay đoán chữ vậy?"
Hách Liên Dực nói, ý cười như có như : " Đoán chữ". Không chờ Cảnh Thất phản ứng lại, liền kéo tay y, viết chữ "Cảnh" lên lòng bàn tay y.
Cảnh Thất cười khan tiếng: "Chữ này.... Ừm, cái chữ này rất thú vị, đại nhân muốn hỏi gì nào?".
"Nhân duyên".
Cảnh Thất chấn động trong lòng, sắc mặt Ô Khê đột ngột đanh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip