Chương 58: Báo ứng không xa
Báo ứng không xa
Khi thể xác chết đi, là âm dương cách biệt
Lương Cửu Tiêu tuy từng hùng hổ xông tới ám sát Cảnh Thất, có điều tay trước giờ chưa từng thực sự dính chút máu người nào. Chỉ cần nhắm mắt lại thì mùi máu nồng lẫn hơi bùn đất xông tới đổ ập xuống người, như thể muốn chốn sống hắn luôn vậy. Vòng tay đến chết cũng không buông của người đàn bà cùng đôi mắt trợn trừng như muốn nứt ra của tiểu cô nương... Lệ nam nhi không dễ dàng rơi xuống, chẳng qua vì chưa chạm mức thương tâm.
Hắn không biết bản thân về kinh như thế nào, không biết bản thân chìm vào giấc ngủ ra sao, thế nhưng hắn biết bản thân choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng như thế nào. Vào khoảng khắc mở mắt ra, nỗi trông mong mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, như thể cảnh tượng thảm thiết trong giấc mộng kia đều không phải là sự thật, đều do tưởng tượng mà ra. Lương Cửu Tiêu rửa mặt cho tỉnh táo, nghĩ ngay tiểu cô nương kia vẫn còn yên ổn sống trong nhà, rồi bám dính lấy mà chuồn ra ngoài, tới quấy rầy vương gia hồi về vấn đề kiên quan đến nghĩa vụ và thê tử.
Lương Cửu Tiêu ngẩn người lúc lâu, sau đột nhiên nhớ ra, đó đều là thất. Nhắm mắt là ác mộng, mở mắt ra cũng vẫn là ác mộng. Thiên hạ nhân gian, như thể ngút ngàn không biên giới, biển khổ cuồn cuộn đều ở lòng người, chỉ động chút khổ sở như thể chết chìm. "Cạch" một tiếng, cánh cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài. Chu Tử Thư đứng ở cửa, ngơ ngác quay đầu nhìn , vẻ mặt trống rỗng. Chu Tử Thư liền kìm không được tiếng thở dài, bước lại gần, ngồi xuống bên giường Lương Cửu Tiêu: " Không ngủ được à?"
Lương Cửu Tiêu đờ đẫn lắc đầu. Chu Tử Thư lẳng lặng ngồi chốc, sau đó vươn tay ôm lấy bờ vai sư đệ, giống như khi hắn còn rất nhỏ vậy. Thế nhưng đứa bé trai cứng đầu cứng cổ ngày nào giờ cao lớn đến mức khó có thể rúc hết người vào lòng y được. Lương Cửu Tiêu chỉ có thể dùng một tư thế không tự nhiên, khom người lại như con tôm lớn, tựa vào lồng ngực đại sư huynh. Chu Tử Thư đột nhiên phát hiện, thì ra cách xa đằng đẵng, năm tháng vô tình, sớm khiến con người ta hoàn toàn thay đổi. Hắn nghĩ, đêm này ai ngủ được giấc say?
Thái tử không ngủ được, vương gia không ngủ được, bản thân cũng chẳng chợp nổi mắt.
Còn hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng hẳn ngủ được nửa giấc nồng, cũng chờ bị giật mình tỉnh giấc.
Thế nhưng Chu Tử Thư nghĩ lầm, Hách Liên Bái kỳ thực không hề ngủ. Nửa đêm ngài đột nhiên tỉnh giấc, cũng chẳng biết mơ thấy những gì, tần phi xinh đẹp cạnh bên ngồi dậy, chậm rãi xoa ngực cho ngài. Có điều ngài không vào giấc được nữa, hỏi xem giờ là lúc nào, nghĩ bụng chắc Hỷ công công cũng sắp trở về, liền thức chờ luôn. Gần đến canh bốn, Hỷ công công mới trở lại, vị công công xuất thân là thái giám Ti Lễ(*) như ông vốn thành lão làng trong cung cấm, thế mà lúc trở về lại tóc tai tán loạn, gần như bò về vậy.
(*) Ti Lễ Giám là cơ quan chuyên quản lý hoạn quan và sự vụ trong cung.
Hách Liên Bái lập tức ngồi dậy, cho cung nữ và mỹ tần lui cả xuống, bấy giờ mới ló nửa người khỏi giường, hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ Tưởng Chinh kia dám kháng chỉ hay sao?"
Hỷ công công thở dốc mấy hơi, sau đó bỏ nhào xuống đất, run rẩy trả lời: "Hồi hoàng thượng, lão nô... lão nô giữa đường gặp phải đám thích khách mặc hắc y, giao đấu lâu, không biết là người phương nào, võ công rất khá. Vốn lão nô cứ nghĩ về gặp hoàng thượng không được nữa, lại không biết từ đâu vang lên tiếng còi, đám thích khách liền rút lui ngay. Lão nô mọi chuyện không ra sao, cũng không dám trì hoãn, lập tức lên đường đuổi theo Tưởng đại nhân. Vốn lão nô nghĩ nơi cách thành bốn mươi dặm về phía nam vừa khéo nằm giữa hai huyện, lại ít người sinh sống, liền tính toán vượt đoàn người nhà họ Tưởng ở đó, giữ chút thể diện cho Tưởng đại nhân. Sau khi xong việc lệnh cho gia quyến tiếp tục lên đường là được, cũng có thể che mắt người đời... Ai ngờ, ai ngờ..."
Hách Liên Bái sốt ruột đến độ ho khan tiếng: "Làm sao?"
"Trên dưới mấy chục mạng người nhà Tưởng đại nhân, toàn bộ đều bỏ mạng trong miếu đổ, ngay cả gia súc mang theo cũng không thoát được."
Hách Liên Bái cả kinh, sau đó giật phắt màn giường ra, ngón tay siết chặt đến độ run lên bần bật: "Ngươi ... ngươi nói cái gì?"
"Hoàng thượng, toàn bộ Tưởng gia đều chết không minh bạch trong căn miếu đổ, thích khách ngay đến xác chết cũng xử lý sạch , cạnh đó còn có hố nông do kẻ nào đó đào, không biết có phải đám thích khách đó không kịp chôn đi, liền để gia đình Tưởng đại nhân ... phơi xác ở đó như vậy..."
Hách Liên Bái với tay nhặt gối ngọc lên, vung tay nện xuống đất. Gối ngọc bị ngài nện mẻ đi một góc, vang lên tiếng đanh tai: "... Súc sinh."
Hai chữ trầm thoát khỏi vòm họng, ngài mệt mỏi tựa người ở đầu giường: "Đám súc sinh!"
Hỷ công công không dám nhiều tiếng, chỉ quỳ bên cạnh. Mãi lâu sau, Hách Liên Bái mới thấp giọng : "Truyền lệnh, tới phủ nhị hoàng tử trong đêm... khám xét, tịch biên tài sản cho trẫm!"
Khắp nơi náo loạn, đại đa số người trong kinh thành đều không hay biết, ngủ qua đêm này, sáng ngày thứ hai thời thế liền thay đổi. Hoàng thượng muốn giết Tưởng Chinh, ấy là ân điển ngài ban cho ông ấy, Hỷ công công đương nhiên xử lý gọn ghẽ chuyện của người chết, khiến Tưởng Chinh chết trên đường lớn mà thần biết quỷ chẳng hay.
Huống gì, vua muốn thần chết, thần không chết không xong. Thế nhưng Hách Liên Kỳ tính thứ gì? Thuê người ám sát, già trẻ không tha, thủ đoạn khiến người ta căm phẫn, khiến người ta rét lạnh cả tâm can! Hách Liên Bái tức thời nhớ đến cái ngày trong phủ Tông Nhân, nhớ đến những lời Hách Liên Kỳ vừa khóc vừa nói với mình lúc bị giam cầm. Ngài nghĩ, đứa con kia mắc phải sai lầm lớn như vậy, thế mà trong ngục vẫn không quên hãm hại huynh đệ vì nó mà chạy ngược chạy xuôi. Hung ác độc địa như vậy, không có tính người như vậy, quả thực khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Tâm địa kia, phải chém!
Ba nghìn lính ngự lâm nâng cao thánh chỉ, bất thình lình xông vào phủ nhị hoàng tử. Trong khoảng khắc náo loạn khôn cùng, Hách Liên Kỳ áo quần xộc xệch bước từ phòng nam tử mà gã nuôi, cũng không kinh sợ, chỉ trưng ý cười lạnh lẽo bên khóe miệng. Hỷ công công quay đầu sang bên, cơ hồ không dám nhìn bộ dạng gã. Đến khi tảng sáng, tổng cộng tịch biên được từ phủ nhị hoàng tử hơn ba ngàn vạn lượng tiền vàng, cơ hồ xấp xỉ số của cải nhập quốc khố Đại Khánh trong cả năm, càng không thiếu các thức đồ cổ vật báu, mức độ vơ vét của cải càn rỡ cực độ, quả thực khiến người ta phẫn nộ. Trong phủ ngoài Lý đạo nhân, còn có mấy chục tiểu đạo, cả ngày luyện đan tu tà pháp, qua lại với đám luyến đồng xinh đẹp nuôi trong phủ, bẩn thỉu xấu xa, khó coi không thể tả. Bên cạnh đó còn phần chứng cứ, ba vạn lượng bạc trắng - đó chính là số tiền mua mạng Tưởng đại nhân.
Chứng cớ rành rành.
Thế nhưng từ lúc xét nhà đến khi bị trói giải vào cung, từ đầu chí cuối vẻ mặt Hách Liên Kỳ đều cực kỳ bình tĩnh. Gã nghiêm chỉnh quỳ trước mặt Hách Liên Bái, thản nhiên như thể bản thân chưa từng gây ra bất cứ chuyện gì. Hách Liên Bái lạnh lùng vặn hỏi: "Hách Liên Kỳ, ngươi biết tội chưa?"
Hách Liên Kỳ quan sát xung quanh, phát hiện ngoài mấy người tâm phúc của phụ hoàng ra thì đến cả thái tử cũng có mặt, trong lòng không khỏi cười nhạo rằng: Lão già này đúng là càng có tuổi càng đa nghi, càng ưa sĩ diện. Khóe miệng gã liền cong lên, giọng đáp: "Phụ hoàng, muốn gán tội người khác, cớ nào chẳng tìm ra."
Hách Liên Bái bị gã chọc giận đến độ run rẩy liên hồi, liền vung tay nện chén trà vào trán gã: "Nghịch tử, nghịch tử... ngươi... ngươi lại rồ dại điên cuồng, táng tận lương tâm đến mức này, mua chuộc người ám sát mệnh quan triều đình, ngay đến cả người già trẻ cũng chẳng buông tha, thường ngày ta dạy ngươi nhân nghĩa lễ trí tín, đều là cho chó nghe sao?!"
Hách Liên Kỳ khép mắt lại: "Phụ hoàng, nhi thần..."
"Ngươi còn muốn ngụy biện?! Đây là cái gì?!" Hách Liên Bái nện tờ chứng từ kia xuống bàn, trừng mắt nhìn kẻ từng là đứa con dứt ruột của mình, cơn giận ngút trời.
Hách Liên Kỳ không coi ra gì, tiếp tục : "... Chỉ muốn hỏi người một câu, theo cách của đám đại thần tới tịch biên phủ nhi thần, người tối hôm qua mới bỏ mạng nơi thôn quê hoang vắng, sao người lại biết tin nhanh như thế?"
Gã liếc mắt nhìn Hách Liên Bái, vẻ mặt phảng phất ý cười như có như không, thấp thoáng vài phần điên loạn. Biểu cảm trên mặt Hách Liên Bái lập tức cứng lại, phụ tử hai người lạnh lùng nhìn nhau, tựa như người trước mắt không phải là cốt nhục chí thân, mà là kẻ thù không đội trời chung vậy. Một lúc lâu sau, Hách Liên Bái mới cứng nhắc thốt lên, giọng mang chút cảm tình: "Giam vào phủ Tông Nhân, ngươi muốn điên, thì vào đó mà điên cả đời đi."
Hách Liên Kỳ phá lên cười lớn, tiếng cười khục khặc như cú kêu đêm. Gã bị thị vệ cưỡng chế kéo ra, nhưng tiếng cười cứ quẩn quanh bên cạnh, cực độ thê lương. Suốt dọc đường gã bị lôi xềnh xệch, nghiêng nghiêng ngả ngả, xiêu vẹo bước đi. Lại trông thấy Hách Liên Dực vội vã chạy đến cầu xin ngoài cửa, tiếng cười bỗng chốc ngưng bặt. Hách Liên Dực nhìn gã, vẻ mặt có chút không đành lòng: "Nhị ca, huynh cố chịu đựng vài hôm, đệ nói với phụ hoàng, huynh..."
Hách Liên Kỳ thình lình mở miệng ngắt lời, gã mở to đôi mắt tà khí mà xinh đẹp kia, chậm rãi nhả từng từ từng từ : "Hách Liên Dực, ngươi lợi hại, ta đấu không lại ngươi."
Hách Liên Dực im bặt, chỉ thấy Hách Liên Kỳ há miệng ra, thấp giọng bảo rằng: " Có báo ứng đấy."
Thị vệ áp giải vội vàng kéo gã xa khỏi thái tử điện hạ, đi xa rồi mà Hách Liên Kỳ vẫn cứ quay đầu lại, chòng chọc nhìn Hách Liên Dực, vẻ mặt như cười như không, mãi đến khi không nghe được thanh âm rồi, miệng gã vẫn lập đi lập lại: " Có báo ứng đấy."
Cảnh Bắc Uyên từng nói với Chu Tử Thư rằng, làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự tiêu vong, ấy là đạo lý ngàn đời vẫn đúng. Hách Liên Kỳ bị tống vào ngục, giam giữ cả đời. Tin tức vừa truyền ra, những kẻ cuối cùng theo phò gã cũng cây đổ khỉ tan. Tô Thanh Loan ở trong phòng không ngừng đi đi lại lại, lòng rối rắm như tơ, đột nhiên cửa bị người đẩy ra, nha đầu hầu hạ bên người là Hoa Nguyệt bước vội vào trong: "Tiểu thư, tiểu thư nghe tin gì chưa..."
Tô Thanh Loan vội vàng vươn ngón tay lên chặn lời nàng định nói.
Hoa Nguyệt ép giọng thấp xuống: "Tiểu thư, nhị điện hạ bị tống giam, chúng ta phải cứu ngài mới được." Nàng cùng Tô Thanh Loan đồng thời được Lý đạo nhân mua từ gánh hát, rời xa thứ nghề ti tiện ấy. Nàng biết nhị hoàng tử là đại ân nhân của các nàng, cũng từng đứng từ xa trông thấy Hách Liên Kỳ một lần. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, lúc ấy Hách Liên Kỳ cũng như cảm thấy điều gì mà ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt nàng, còn nở nụ cười với nàng. ( :)) anh nhị thả thính)
Trong lòng mình, Hoa Nguyệt chỉ cảm giác nhị điện hạ là người như thể thần linh vậy, cao quý rực rỡ đến nhường kia. Nàng tự biết bản thân hèn kém, không xứng thương nhớ đến ngài, nàng chỉ muốn vì người ấy mà làm bất cứ việc gì, dù có phải vì thế mà mất mạng, cũng xem như trút bỏ được tâm tư.
Tô Thanh Loan nghe vậy, tức khắc kinh hoàng, hoang mang hỏi: "Cứu... cứu... cứu ngài? Ta thì có cách gì cứu được ngài?"
Hoa Nguyệt : "Nhị điện hạ bị kẻ khác hãm hại, chúng ta chỉ cần nghĩ cách phanh phui chuyện này ra..."
Tô Thanh Loan vội hỏi: "Là ai làm?"
Hoa Nguyệt buông tiếng cười lạnh: "Tiểu thư còn trông không ra sao, trừ thái tử ra thì còn ai nữa?"
Tô Thanh Loan trợn tròn mắt nhìn Hoa Nguyệt, vẻ mặt khó mà tin được: "Ngươi nói sao?"
Hoa Nguyệt gật đầu đáp: "Tuyệt đối chính xác, nô tỳ có gan to bằng trời cũng không dám đem chuyện này ra dối lừa tiểu thư. Không giấu gì tiểu thư, người biết chuyện ấy cũng ở trong Nam Ninh vương phủ, là người hầu bên cạnh vương gia - Cát Tường.
Tô Thanh Loan kinh ngạc nghi ngờ, nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại, đầu óc cũng linh hoạt hơn. Nàng cụp mắt, thấp giọng bảo: "Chuyện này không thể nhắc tới được. Ngươi lui đi, tuyệt đối không được nhắc lại, nếu nhắc lại thì đến ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
Hoa Nguyệt sững người: "Tiểu thư, tiểu thư nói gì vậy? Thế còn nhị hoàng tử thì sao..."
Tô Thanh Loan bực dọc cắt ngang lời nàng: "Nhị hoàng tử tất nhiên có ơn với chúng ta. Nhưng chúng ta cũng vì ngài mà bám sát bên cạnh thái tử bao lâu rồi, chúng ta cũng coi như không còn nợ nần gì nhau nữa. Hôm nay việc ngài thất thế không thể vãn hồi, trừ thái tử ra, chúng ta còn trông cậy vào ai được nữa? Ngươi liệu đường giữ miệng mình cho kín."
Hoa Nguyệt há hốc miệng, lại không thốt được lời nào. Tô Thanh Loan nhìn nàng, mặt mũi có phần dữ tợn: "Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn sống nữa không?"
Hoa Nguyệt ngơ ngác gật đầu, Tô Thanh Loan vươn tay xoa lên gương mặt mềm mại đáng yêu của nàng: "Vậy thì được rồi, nghe lời ta thì ngươi không chỉ sống được, mà còn được sống sung sướng nửa đời còn lại nữa kia. Ngươi mau tới vương phủ, nghĩ cách gì đó hẹn Cát Tường ra, càng nhanh càng tốt."
Hoa Nguyệt nhìn nàng hồi lâu, sau đó như hạ quyết tâm, liền cắn chặt răng, gật đầu đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip