4. Linh Nhi
-Trời ạ! Sao Đạt Đạt và Khiêu Khiêu lâu quá vậy nè, làm ta sốt ruột quá thôi! Hồng Miêu chỉ còn 2 canh giờ nữa là sẽ... Mất mạng ngay thôi!..._Đậu Đậu lên tiếng lo lắng cho Hồng Miêu đang trong cơn nguy kịch. Tất cả đều sốt ruột đi qua đi lại mà chờ đợi Khiêu Khiêu và Đạt Đạt trở về.
Ở phía ngoài Đại Bôn cũng chả có động tĩnh gì. Tuy nhiên cái tinh thần sốt ruột thì lại có ở khắp nơi. Tuy vậy, Sa Lệ thì khá khó hiểu. "Tại sao họ có thể quen nhau được....? Thậm chí lúc đầu, Đậu Đậu cũng chả có hành động đó... Vậy mà bây giờ... Đến cả Đậu Đậu cũng quen bọn mình... Và Hồng Miêu thì ai cũng biết là không có tỉ muội gì cả... Không lẽ... Đúng là lúc xưa chúng ta cũng là Thất kiếm và cũng là Huynh đệ, tỉ muội với nhau...?"
-Aaaa!!~ Mình không hiểu gì cả...!_ Sa Lệ bối rối xoa trán mình rồi mới tĩnh tâm lại. Cô nhìn lên bầu trời rồi suy tư một cách nhẹ nhàng hơn cho mình... Có lẽ nó quá là khó để hiểu được mọi việc nhanh chóng như vậy...
-Sa Lệ à... Muội đừng nghĩ nhiều... Hồng Miêu, Đậu Đậu và ta nhất định sẽ giải quyết cái vấn đề khó hiểu này cho mọi người mà!..._Từ đâu, một giọng nói trong xanh, ân cần đến bên Sa Lệ. Lam Thố để tay mình lên vai Sa Lệ rồi nhìn Sa Lệ mỉm cười. Thật tạo cho ta cảm giác thật an toàn...
-Cảm ơn tỉ, Lam Thố. Tỉ giúp ta nhiều lắm đó!_Nghe lời Lam Thố xong, Sa Lệ phấn chấn hẳn lên. Và cùng lúc đó, Đạt Đạt và Khiêu Khiêu cũng được Đại Bôn thông báo là đã quay về.
-Bọn ta quay về rồi đây!_Mọi người mừng rỡ chạy ra đón họ về, Khiêu Khiêu thì đưa Cát Linh Thuỷ và Sâm dược Lan Nghi, còn Đạt Đạt thì đưa Toả Hoả Tuyết Chi. Đậu Đậu nhanh chóng giã thuốc và luyện nó thành một đan dược, rồi đưa cho Hồng Miêu.
-Hồng Miêu, huynh mau uống đi.
-Ưm..._Sau một giấc nghỉ ngơi, Hồng Miêu cuối cùng cũng hồi phục lại... Mọi người ai nấy đều rất vui mừng, nhất là Lam Thố và Đậu Đậu.
-Ha ha! Huynh tỉnh rồi! Mừng quá đi thôi!
-Nè Đại Bôn, mau thả Hồng Miêu xuống, huynh ấy vừa mới hồi phục mà!_Sa Lệ thấy Đại Bôn vừa nói mà hai tay cứ đưa đẩy Hồng Miêu khiến huynh ấy như muốn "thăng thiên" ấy...
-À, ta vui quá nên quên mất. Xin lỗi nha Hồng Miêu!_Huynh ấy xin lỗi rồi tất cả mọi người mới nhận ra... Chả biết cái lí do gì mà khiến họ vui thật sự rất vui luôn ấy.
"Ha ha. Xem mọi người kìa! Thấy mọi người vui vậy mình có vẻ cũng yên lòng phần nào rồi...!"_Hồng Miêu mỉm cười nhẹ và nghĩ thầm. Tất cả mọi người bây giờ thân thiết cứ như lúc kiếp trước vậy... Nhưng... Chính vì tên Tiểu Tiểu Hắc khiến cho tất cả giờ phải hy sinh, chuyển kiếp và giờ... Không ai còn nhớ gì về kiếp trước trừ Hồng Miêu, Lam Thố và Đậu Đậu...
-Thôi... Ta đi tìm Cát Linh, Vũ Tuyền và Giông Cao thần đan để..._
-...Cứu bọn huynh/đệ/muội phải không?_Tất cả đồng thanh lên tiếng chỉ trừ Hồng Miêu đang bối rối, Lam Thố và Đậu Đậu thôi. Tuy là lúc đầu, Đại Bôn có chút khó hiểu nhưng cũng cùng mọi người "phô trương" một tí.
-M-Mọi người biết cả rồi...?
-Tất nhiên! Nhưng cũng làm muội khó hiểu quá trời nó luôn!_Sa Lệ lên tiếng, giờ thì muội ấy trông cứ y chang như một đứa trẻ, mỉm cười thêm một cách ngu ngô nữa cơ khiến ai nấy cũng bật cười theo. Nhưng ý kiến đó thì ai cũng tán thành cả.
-Thôi vậy... Giờ ta đi tiếp nhé! Các huynh đệ!
-Được!
Mọi người mỉm cười gật đầu, Hồng Miêu cùng mọi người đi ra khỏi hang rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
"Mặc dù còn nhiều cam go, nhưng Hồng Miêu ta quyết không nản chí. Nhất định sẽ khiến cho tất cả được bình an vô sự. Và nhân dịp này, sẵn ta cũng sẽ đi thăm Kì Lân."
-Hồng Miêu! Mọi người! Đó là Hoàn Huyền Vũ, mọi người nhất định phải cẩn thận đó!_Đậu Đậu chỉ thẳng về phía trước rồi lưu ý phía đó, mọi người cũng gật đầu tán thành và tiếp tục đi.
---Ở Nhất Địa Lan Thủ Chi---
-Ha ha... Xem ra tên Hồng Miêu đã có thêm người lấy lại trí nhớ rồi... Nhưng... Liệu... Ngươi có làm được thêm gì không nếu...*Đến được khúc đó. Giọng nói bỗng nhỏ dần, nhỏ dần... Rồi biến mất*
________________________________
-Yaaaa!!_Mọi người đang đi thì bỗng nghe tiếng Hồng Miêu đánh nhau, nhìn ra phía sau mới nhận ra từ khi nào, Hồng Miêu đã chạy ra để bảo vệ cho mọi người. Chắc đó cũng là lí do tại sao cậu từ từ đi chậm lại và để tọt ra phía sau.
Nhưng biết vết thương đã chưa khỏi mà Hồng Miêu còn quá sức để lại những biểu cảm khó chịu và mệt mỏi trên mặt. Lam Thố và mọi người cũng ngay lập tức yểm trợ, bỗng... Từ đâu là một giọng nói quen thuộc khác. Không phải kẻ thù, mà là đồng minh.
-Ta sẽ cứu mọi người ngay!_Giọng nói ấy là của một nữ nhi thiếu hiệp trẻ tuổi khác. Đó là Linh Nhi. Tuy rằng ở kiếp trước, muội ấy đã vì hi sinh mà chết. Nhưng đây là kiếp sau, nếu nhớ được mọi người thì bây giờ có giúp cũng chưa muộn.
-Linh Nhi! Muội còn sống ư?_Đậu Đậu không khỏi ngạc nhiên và vui sướng khi nhìn thấy Linh Nhi xuất hiện trước mặt mình. Tuy là muốn ôm tiểu nữ đáng yêu của mình lắm đó chứ! Nhưng mà cứu Hồng Miêu lại quan trọng hơn nhiều! Chuyện kia để sau cũng được.
-Không phải là còn mà là đã hồi sinh, chuyển kiếp rồi!_Muội ấy nói rồi đá vào mặt từng tên một khiến cho tên nào tên nấy đều in một vết giầy rõ ơi là rõ!~
-Muội làm quá rồi!..._Đậu Đậu kinh hãi mà cười gượng với Linh Nhi. Cô nghe thấy là bắt đầu nổi tính, chọc lại sư phụ của mình.
-Như vậy là nương tay lắm rồi! Có vấn đề à?_Cô nói với một giọng trẻ con rồi giả vờ quay mặt qua mà cười thầm. Cả Lục Kiếm hiệp đều cười ngã ngửa nhiên riêng Đậu Đậu thì chỉ có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
-Thôi! Chúng ta mau đi tiếp nào mọi người._Đạt Đạt thì cố gắng nhịn cười đầu tiên rồi giúp mọi người quay lại vấn đề.
Chạy được một hồi thì Linh Nhi mới hỏi.
-Nhắc mới nhớ! Muội đi theo mà vẫn chả biết mọi người đang tìm cái gì cả? Vậy Đậu Đậu, huynh trả lời giúp muội được không?_Nghe Linh Nhi nói Đậu Đậu cũng gật đầu rồi kể lại toàn bộ sự việc. Linh Nhi nghe nói cũng khá bất ngờ và xót thương cho Hồng Miêu. Thật ra chính huynh ấy là người chịu nhiều đau khổ nhất. Huynh ấy đã tự dày vò rất lâu từ khi được chuyển kiếp, mà không...
Là từ lúc mà mọi người hi sinh tới giờ lận. Khi nhắc đến đó thì vẻ mặt của Hồng Miêu cũng bỗng thoáng buồn đi. Mọi người nhận thấy liền nhanh chóng chuyển chủ đề ngay.
-À! Chúng ta tới nơi rồi này!_Đại Bôn lên tiếng đầu tiên. Quanh cảnh của Hoàn Huyền Vũ quá là uy nghi và đẹp rạng ngời. Hơn nữa còn trông rất thanh bình và sáng sủa. Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy thư thả làm sao! Tuy vậy... Những nỗi bất an thì lại bắt đầu tới. Những lí do dồn dập vào đầu của Hồng Miêu.
"Nơi này sao lại không có động tĩnh gì vậy nè...? Rõ ràng là phải có mai phục chứ nhỉ? Tại sao bây giờ lại yên tĩnh thế này?.. Không được! Phải cảnh giác!"
-Mọi người không được lơ là! Nhất định là có bẫy! Phải cẩn thận!_Hồng Miêu lên tiếng mới tăng cường lại sự cảnh giác của mọi người. Quang cảnh này làm cho người ta bị lơ là rồi nhất định sẽ bị bại trận.
Ai nấy bắt đầu trong tư thế thủ sẵn. Như dự kiến của Hồng Miêu. Trận địa bắt đầu. Có vẻ như thử thách đầu tiên này sẽ thể hiện sự lãnh đạo của thủ lĩnh Thất hiệp đây!...
---Hết tập 4....---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip