Chap 2: DỊ TƯỢNG
(Xin chào các vị bằng hữu của Thiên Nhi!
Thời gian qua, vì vấn đề sức khỏe, Thiên Nhi đã tạm drop truyện này mà không có một thông báo hoặc hứa hẹn nào. Tuy nhiên, các bạn vẫn yêu thương và có ý muốn Thiên Nhi tiếp tục câu chuyện còn dang dở này. Thiên Nhi cảm ơn tình cảm của mọi người dành cho truyện này.
Hôm nay Thiên Nhi trở lại rồi, nếu các bằng hữu vẫn còn quan tâm đến câu chuyện, thì dưới đây là chap mới dành cho các bằng hữu nhé!
Chân thành đa tạ <3)
--------------------
Phía tây chân núi Tuyết Sơn lúc này đã quá giờ Thân, vầng mặt trời ửng đỏ đang lừ lừ tỏa ánh sáng yếu ớt, chỉ vừa đủ để nhìn xa vài thước. Tuyết trắng bao dày cả con đường mòn dẫn vào thị trấn Tứ Giang. Tuyết rơi liên tục nhiều ngày khiến không khí trở nên tê buốt khó chịu. Trên đường vắng vẻ thiếu hơi người. Có vài nhà trọ trong thị trấn còn mở cửa đón khách nhưng cũng chỉ lác đác vài ba bóng lửa chập chờn trong lò sưởi, còn lại đều im lìm như băng.
Lúc này, trên con đường mòn vào trung tâm trấn xuất hiện hai bóng người đội áo choàng đen, trông thật bí bí hiểm hiểm. Đoán chừng hai người nọ vừa mới từ phương xa đến trấn, hoặc vừa kết thúc một chuyến đi dài, cả người và ngựa đều ướt nhem rũ rượi. Dưới lớp áo đen dày, thoáng chừng nghe cả tiếng thở hắt ra đầy mệt nhọc.
Hai cái bóng dừng lại trước một nhà trọ gọi là Túy Hoa, trông cũng khá bề thế. Chưa đầy vài mươi giây sau, một tên tiểu nhị bước ra chào hỏi, toang dẫn ngựa và mời khách vào trong. Bóng người có vẻ cao hơn, điềm đạm cất giọng, mặt vẫn cúi thấp:
- Tiểu nhị, nhà trọ ngươi còn phòng trống không?
- Hai vị khách quan, chẳng hay hai vị muốn thuê bao nhiêu phòng? Nhà trọ của tôi còn đủ phòng cho cả hai vị
- Chúng ta thuê hai phòng, rộng rãi thoải mái, thời gian nửa tháng, ngươi thấy thế nào?
Tên tiểu nhị hơi ngớ người, không phải vì hắn vui mừng khi vớ được khách lớn, mà vì thông thường khách đến trọ ở cái trấn này không phải thương gia thì cũng là quan nhân, ở vài ba ngày thì hắn thấy qua. Hai người này một tiếng hô đã thuê tận nửa tháng, hẳn phải là làm ăn lớn?
- Quan nhân, nhà trọ của tiểu nhân dĩ nhiên có phòng. Quan nhân muốn ở bao lâu cũng được, tiền nong đầy đủ là được - tên tiểu nhị cười hi hí - Có phải quan nhân đến đây có thương vụ nào lớn không? *rốt cuộc vẫn là hắn không giấu được vẻ tò mò*
- Ngươi muốn hỏi nhiều không? - vị khách quan nọ bỗng gằn giọng hơi nghiêm, thanh kiếm trên tay cũng hơi trượt ra nghe tiếng kít kít thật đáng sợ
- Tiểu...tiểu nhân....
- Đứng so đo ở đây làm gì? Tiểu nhị lấy cho chúng ta hai phòng, nhỏ thôi cũng được. Thời gian vẫn là nửa tháng. Dắt ngựa vào đi!
Bóng người nãy giờ vẫn đứng im bỗng nhiên lên tiếng, thật không ngờ đó lại là một nữ nhân. Nữ nhân ném cho tên tiểu nhị một nén bạc lớn, khiến hắn đang xanh mặt nãy giờ vội vã dắt hai con ngựa vòng ra phía sau nhà trọ mất hút. Hai bóng người bước qua sảnh dưới, theo chỉ dẫn của một tên tiểu nhị khác lên lầu. Sau khi dừng ở cửa phòng mình và chờ cho tên dẫn đường đi xuống dưới, mới nghe nữ nhân nọ lên tiếng:
- Không phải chúng ta đã thỏa thuận sẽ không làm chuyện gì gây chú ý rồi sao?
- Ta chỉ bực mình một chút! - Bóng người kia đáp trả
- Huynh đừng quên lần này chúng ta tới đây là để làm gì. Huynh đã hứa với muội, vậy thì phải giữ lời.
- Ta biết rồi - bóng người kia quay sang chụp lấy vai nữ nhân - Tiểu Nguyên, muội yên tâm!
Ngoài trời tuyết vẫn rơi dày từng đợt,......
----------------------------------
Mấy hôm nay trong trấn xuất hiện tin đồn có hiện tượng dị thường. Những người chăn dê dưới chân núi Tuyết Sơn truyền tai nhau về một thứ mà họ gọi là hồ quang. Thứ này thực chất là một nguồn sáng không biết từ đâu ra, cứ tới khi mặt trời gần xuống núi, trong một hang động nọ bỗng lóe lên những thứ ánh sáng xanh đỏ dị thường, kèm theo tiếng rít ghê rợn thật đáng sợ! Người dân trong trấn Tứ Giang cho rằng sự dị thường đó là điềm không tốt, báo hiệu sau đợt tuyết dày năm nay sẽ có thêm một thiên tai nào đó... Cũng có rất nhiều người lo sợ liệu có sự xuất hiện của một quái yêu nào đó, vì nghe đâu họ cũng hay nhìn thấy những bóng đen không rõ ràng hay xuất hiện trong rừng.
Cứ thế, trong trấn người này đồn người kia, chuyện một thành mười, ai nấy cũng đều hoang mang lo lắng...
Việc này đến tai Đậu Đậu và Khiêu Khiêu trong một lần xuống trấn mua thêm vài vị thuốc. Khiêu Khiêu vốn tính tò mò, lại hoạt bát hơn người, cứ đi kè kè nghe ké mấy vị đại thúc ở quầy trà trong trấn, chốc chốc lạc cả Đậu Đậu đang tay xách nách mang một mớ dược liệu chẳng biết mua để làm gì. Đậu Đậu thần y của chúng ta, tuy nói hơi ngốc một chút, nhưng đường đường cũng là một thần y. Tên Khiêu Khiêu huynh đệ này chẳng nghĩa khí gì cả. Rõ ràng ta rủ hắn xuống trấn là để hắn vác đồ giúp, ai ngờ hắn lại bỏ rơi ta ~~
- Này Khiêu Khiêu! - Đậu Đậu gọi lớn lần thứ ba sau khi cảm thấy Khiêu Khiêu là đang ham vui quá trớn - Huynh nghĩa khí một chút, mang hộ ta cái này đi.
- Đậu Đậu, đệ là không thấy ta đang rất có ích sao?
- Huynh rất có ích đấy, này mang hộ! - Đậu Đậu vứt cái giỏ thuốc đầy ắp lên tay Khiêu Khiêu
- Hề, đoán xem lần này ta thu thập được những gì nào?
- Ta đoán nó chả nhiều hơn những gì ta nghe được là bao đâu!
- Sao không? - Khiêu Khiêu bỡn cợt - Cái danh thần thám của ta chưa bao giờ là hư vô đâu!
- Vậy ta để ta đoán luôn, huynh là đang muốn đến chỗ bắt nguồn của dị tượng đó, có phải không?
- Đúng là huynh đệ tương tâm, ta chưa kịp nói thì để đã hiểu rồi! - Khiêu Khiêu vỗ vai thần y - Đệ xem, chúng ta đều là người trượng nghĩa, nếu có gì đó dị thường, không phải cũng nên đến xem qua hay sao?
Đậu Đậu cười nhẹ, còn lạ gì cái tính trượng nghĩa bốn phương của Khiêu Khiêu nữa. Từ xưa đến nay hắn ta vẫn luôn là người sống theo chủ nghĩa xê dịch, ở đâu có chuyện, ở đó sẽ có Khiêu Khiêu. Tên thần thám này, quả tính không đổi được đâu.
- Vậy thì đi thôi. Coi như bõ cái thú tò mò của huynh!
Nói đoạn, hai người đi nhanh về hướng tây. Lúc này, mặt trời cũng vừa đang sắp xuống núi.
-------------------------------
Tiểu tử nọ đang lùa dê về nhà. Lúc đi ngang qua chỗ nọ, bỗng nghe tiếng cây rừng xào xạc ghê rợn. Trong lòng hoảng sợ, hắn lấm lét nhìn xung quanh, rồi lùa dê đi nhanh hơn một chút. Chưa được mươi bước, bỗng nhiên, một bóng hình cao lớn vừa đỏ vừa đen, không rõ quỷ hay ma thật quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt hắn. Tên tiểu tử sợ hãi hét toáng, quỳ xuống xin tha mạng. Cái bóng kia vẫn cười ghê tởn, từ từ tiến tới ép tên tiểu tử vào sát vách vách đá. Đàn dê kêu be be toáng lên chạy tán loạn. Tên tiểu tử chỉ kịp nhìn thấy một thứ như móng vuốt đen ngòm giơ lên toang xé hắn ra, tiếng la thất thanh vọng cả khu rừng.
- MAU DỪNG TAY!
Bóng đen chưa kịp ngoái đầu, đã thấy một thanh kiếm phát sáng xanh vụt qua mặt, cắm ngay vào vách đá bên cạnh chỗ tên tiểu tử chăn dê nọ ngã xuống. Là Thanh Quang Kiếm! Bóng đen bị đánh động, vội bỏ con mồi chạy mất. Khiêu Khiêu được nước đuổi theo. Đậu Đậu chạy tới, dựng đầu tên chăn dê dậy, cho hắn uống một viên đan. Tên tiểu tử lúc đầu còn hoảng loạn, gục đầu xuống xin tha. Lát sau nhận thức mình đã an toàn, tên tiểu tử vội đa tạ rối rít.
Khiêu Khiêu cũng vừa lúc quay lại.
- Ta đuổi theo không kịp. Hắn biến mất rồi
- Bỏ đi, đưa tên tiểu tử này về nhà. Ta nghĩ chuyện này không đơn giản chỉ là dị tượng thôi đâu.
Nói đoạn, Đậu Đậu dìu tên chăn dê đứng dậy. Ba người lê bước rời khỏi khu rừng. Đậu Đậu vừa đi vừa trấn an tên tiểu tử. Còn Khiêu Khiêu đằng sau, khẽ liếc nhìn thứ đang giấu trong cánh tay áo. Lúc nãy khi đuổi theo cái bóng, Khiêu Khiêu nhặt được một vật, đoán chắc là rơi ra từ người của cái bóng kia. Khiêu Khiêu suy đi ngẫm lại, cuối cùng vẫn là không nói cho vị huynh đệ đi cùng mình biết.
Là một mảnh ngọc bội màu xám.
Mà mảnh ngọc này, huynh có chết, cũng sẽ nhận ra...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip